Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Thần Của Vương Tử - Chương 09

Nữ Thần Của Vương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Ở Newyork Lệ gia như tòa thành lộng lẫy, trong phòng họp Phi Điểu Tường mặc một trường bào màu tuyết trắng, tay trái cầm "Thần chi nhãn", trừng mắt nhìn thẳng màn hình lớn trên tường kia, trên màn hình là mục tiêu khai thác mới nhất của tập đoàn Đông Hà, nhân viên công vụ đang chiếu các hình ảnh mỏ quặng từ Internet truyền về, để cô xác nhận.

Cô chăm chú nhìn mỏ quặng, không lâu sau, trung tâm của "Thần chi nhãn" là đồng tử hơi hơi sáng lên, ánh sáng từ từ phát ra, một một luồng khí lạnh như băng cũng truyền vào thân thể cô, cả người cô chấn động, cảm giác được luồng khí đang lao nhanh tràn vào tứ chi của cô, tiếp theo, thân thể của cô nở rộ một luồng ánh sáng thật mỏng......

"Thuộc tính: Ruby, chứa lượng 10%...... Cực phẩm......" Cô giống như người đã biết trước thấp giọng nói.

Anh em Lệ Bá Ngôn, Lệ Trọng Ngôn, cùng vài thành viên quan trọng của Lệ gia đều lẳng lặng lắng nghe cô nói giống như giọng nói của thánh chỉ, trên khuôn mặt mỗi người đều bày ra vẻ mặt tôn sùng, không dám có chút bất kính.

Ước chừng mười phút sau mới kết thúc, ánh hào quang trên người Phi Điểu Tường biến mất, chấm dứt lời tiên đoán.

Lão Kim lập tức đem "Thần chi nhãn" trong tay cô lấy đi, cẩn thận bỏ vào bên trong hộp gỗ.

Nhất thời, trong căn phòng hội nghị tráng lệ rộ lên một tràng vỗ tay, không khí nghiêm túc trước đây biến mất không còn sót lại chút gì.

"Thật tốt quá, lần này chúng ta tìm ra quặng ruby, xem ra năm nay hẳn là có thể bình an vượt qua cửa ải khó khăn......" Lệ gia nhị thiếu gia Lệ Trọng Ngôn vui vẻ nói.

"Lượng ruby trên thế giới đã giảm mạnh, rất nhiều quốc gia đã hạ lệnh cấm khai thác, chúng ta phải qua cửa quan hệ đã." Lệ Bá Ngôn nhắc nhở nói.

"Chuyện này em biết, anh không cần quan tâm." Lệ Trọng Ngôn khoát khoát tay.

"Còn nữa gần đây tài chính tập đoàn chúng ta hình như có chút vấn đề, chú ý tình hình bên phía ngân hàng bên kia một chút, mục tiêu cuối cùng của chúng ta là dầu mỏ, cần một lượng đầu tư lớn mới được." Lệ Bá Ngôn nghiêm túc ra dáng một tổng giám đốc.

"Em biết, em biết rồi." Lệ Trọng Ngôn không kiên nhẫn nói.

"Tuy rằng không hài lòng lắm, nhưng có tân 『Nữ Thần 』 luôn làm cho mọi người an tâm." Một vị lão Đổng sự tập đoàn Đông Hà cười nói.

"Nhưng cô ta lại là con gái riêng của Lệ gia." Vẻ mặt vừa sùng kính vừa chán ghét, vợ Lệ Bá Ngôn lạnh lùng phun lời.

"Cũng không phải là vậy? Chiếu theo đạo lý mà nói, phải là con gái chúng ta di truyền huyết thống thuần khiết này mới đúng! Cứ nghĩ đến đến cô ta là do ba cùng vợ chú Thúc Ngôn làm loạn mà sinh ra ta đến ta liền cảm thấy ghê tởm......"Vợ Lệ Trọng Ngôn cũng đi theo nói thầm.

"Haiz! Không có cách nào, mọi chuyện đều là định mệnh, từ xưa đến nay những chuyện càng ghê tởm kết hợp với nhau thì càng có thể xảy ra." Lệ Trọng Ngôn châm chọc nói.

Phi Điểu Tường lạnh lùng đứng ở bên cạnh, nghe đám người này mở miệng nhục nhã mình, ngay cả khí lực tức giận cô cũng không có.

Một tháng, từ sau khi chính mắt thấy Lâm Thiên Túng bị tên bắn chết, cô dường như trở thành cái xác không hồn, tất cả giác quan trong nháy mắt chết đi......

Hiện tại ngay cả hô hấp cũng phải cố gắng hết sức.

"Được rồi, bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng, chỉ có thể dựa vào cô ta tập đoàn Đông Hà chúng ta mới có thể tiếp tục hoạt động, cô ta chính là cậy rụng tiền của chúng ta!" Lệ Bá Ngôn lạnh lùng ngắm nhìn Phi Điểu Tường.

Cô mặt không chút thay đổi, xoay người ra khỏi, hai nữ vệ sĩ giám sát cô hai tư trên hai tư lập tức đi theo cô, các cô mặc kệ lúc cô ăn hay cô ngủ, mỗi phút mỗi giây đều như hình với bóng, nhìn chằm chằm cô.

Vẻ mặt này khiến người ta hít thở không thông, buồn bực cả người.

Cô, trở thành cá trong chậu chim trong lồng, một con chim bị lũ tiểu nhân nịnh bợ cầm tù......

Cô mất đi tự do, mất đi người mình yêu nhất, cô muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát, cô muốn chết, cũng chết không xong, chỉ có thể bị bắt buộc sống trong tòa nhà lạnh lẽo cô đơn này, mặc cho bọn họ quyết định cả cuộc đời cô.

Đối với Lệ gia mà nói, quan trọng nhất là trong cơ thể cô tồn tại nhân vật "nữ thần ", mà dòng máu của cô là phi huyết thống, Lệ Bá Ngôn không thừa nhận cô là em gái họ, những người khác cũng không thừa nhận cô là con cháu Lệ gia, cô chẳng qua là "Thần chi nhãn" của họ mà thôi.

Tức giận cô đang muốn trở về phòng, lão Kim lại từ sau đi tới.

"Tiểu thư, lão gia mời cô đến phòng ngài." Lão Kim khom người nói.

"Tránh xa tôi ra, kẻ giết người!" cô trừng mắt nhìn lão bài xích, đối với Lão Kim âm trầm thâm hiểm cô ghét cay ghét đắng đến cực điểm.

Lão Kim tuyệt đối không để ý, vẫn là khuôn mặt thần bí lạnh lùng kia làm cho người khác chán ghét.

"Tôi không muốn gặp ống ấy." cô nói xong vẫn đi theo hướng về phòng mình.

"Cô không thể làm trái ý lão gia, tiểu thư, cho dù cô là 『 nữ thần 』." Lão Kim nói xong nhìn hai nữ vệ sĩ ra hiệu.

Hai nữ vệ sĩ lập tức đem cô về phòng Lệ Trường Đông.

"Buông tôi ra!" Cô lên tiếng thét chói tai.

Không ai để ý tới cô, cô cứ giống như phạm nhân bị ép đi gặp Lệ Trường Đông.

Trong phòng ngủ, cũng tràn ngập tử khí nặng nề, ở tòa nhà Lệ gia, đi đến đâu cô cũng cảm thấy tức giận vô cớ.

"Nghe nói con lại buồn bực không muốn ăn cơm? Tiểu Tường." Lệ Trường Đông vừa thấy cô đến liền thân thiết hỏi.

Cô không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông.

Lão nhân này chính là cha cô? Vì sao mẹ cô có thể yêu một người như vậy? Vì sao?

Vấn đề này cô dường như đã hỏi bản thân một tháng, đối với ông, cô không có nửa điểm cảm tình, bởi vậy cô từ chối nhập tịch, kiên trì vẫn theo họ mẹ là Phi Điểu.

Cô vĩnh viễn mang họ Phi Điểu tên Tường, không phải Lệ Tường.

"Con còn vì chuyện đó mà tức giận sao? Lão Kim ông ấy muốn tốt cho con, tên tiểu tử kia không xứng với con, mà con cũng không thể ở bên nó, một khi đã như vậy, vẫn nên chấm dứt đoạn tình cảm đó sớm thì hơn......" Lệ Trường Đông bộ dáng khuyên bảo nói.

"Tôi cũng đã đồng ý về đây, mong các ông thả Thiên Túng đi, nhưng các ông lại vẫn giết anh ấy...... Giết anh ấy......" nghĩ đến tình cảm thảm thương lúc đó của Lâm Thiên Túng, nước mắt đã cạn nay lại trào ra từ khóe mắt.

Cô lựa chọn rời khỏi anh, vốn tưởng rằng có thể cứu được anh, không ngờ lại vẫn hại chết anh!

Bởi vì quen cô, anh mới có thể gặp tai nạn bất ngờ này......

"Tiểu Tường, nó còn sống sẽ làm lòng con không yên, nó là tai họa của chúng ta! Nữ thần trong lòng phải chuyên tâm, nếu không con sẽ không chịu được cô đơn mà đau khổ......" Lệ Trường Đông dịu dàng trấn an.

"Đủ rồi! Đừng nói những lời hoang đường ấy nữa, chỉ là các người muốn lợi dụng tôi mà thôi, các ngươi muốn hy sinh tự do của một cô gái đến thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, các người bắt cô ấy làm nữ thần, muốn cô ấy trong lòng không tình không dục, nhưng lại muốn hưởng thụ mọi tài phú cùng hạnh phúc cô ấy đem đến cho mình, các người thật sự là vô sỉ!" Cô nghiến răng mắng to, phát tiết toàn bộ cảm giác xem thường đám người Lệ gia trong lòng.

"Tiểu thư, cô đừng làm loạn!" Lão Kim quát.

"Không sao, cứ để nó thoải mái một chút." Lệ Trường Đông không chút nào để ý.

"Làm loạn sao? Ông chỉ là một quản gia, ở đây ông làm gì có tư cách để lên tiếng?"Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Lão Kim một cái.

Lão Kim sắc mặt khẽ thay đổi. Ông ta ở Lệ gia với địa vị cao thượng, ngay cả Lệ Bá Ngôn cũng nể ông ba phần, ai lại dám đối địch với ông vô lễ như vậy?

"Lệ tiên sinh, tôi chỉ hỏi ông một câu, ông yêu mẹ tôi sao?" cô nhìn thẳng Lệ Trường Đông, cho tới bây giờ, c vẫn chưa gọi ông một tiếng 'Cha'.

Lệ Trường Đông trầm mặc một chút, mới nói: "Đúng vậy, ta yêu cô ấy."

"Ông yêu người con dâu ông mua về?" Cô sắc sảo hỏi.

"Cung Tử tuy là vợ Thúc Ngôn do ta mua về, nhưng cô ấy chưa bao giờ ở cạnh Thúc Ngôn, Thúc Ngôn tính tình khó chịu, tính khí nóng nảy, thường xuyên đánh cô ấy mặt mũi bầm dập, ta không đành lòng, thường đi an ủi cô, vì thế liền......" Lệ Trường Đông lời còn chưa nói hết, lại nhớ về quá khứ.

Đó là lần đầu tiên ông thật lòng yêu một người con gái, nhưng là, nhưng cũng là người không thể yêu......

"Ông đã từng yêu, sao có thể không hiểu tâm trạng của tôi? Ông đã từng yêu, sao có thể đối xử với tôi như vậy? Ông bắt tôi trở thành thứ gì vậy?" Cô đau lòng hét to.

"Tiểu Tường......"

"Trước đây, tôi vẫn nghĩ mẹ là vì tranh giành tài sản nên muốn tôi trở về, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, mẹ muốn tôi trở về, là vì để phá nát 『Thần Thoại Nữ Thần 』của các người, chính tay tôi sẽ phá hủy nó." Cô nói xong đột nhiên lao về phía lão Kim.

"Tiểu thư?" lão Kim kinh hãi, không nghĩ rằng cô đột nhiên hành động như vậy.

Cô đoạt lấy hộp gỗ trong tay ông, nắm viên đá đen "Thần chi nhãn" lên, ra sức quăng đi.

"Không thể –" Lệ Trường Đông sợ hãi hét lên.

Đúng lúc này, hai vệ sĩ nhanh chóng chạy vào trong phòng, một người đánh gục cô bất tỉnh, một người đúng lúc tiếp được viên đá đen, giao cho lão Kim, người còn lại ôm lấy cô, rời khỏi phòng.

Lệ Trường Đông sợ bóng sợ gió một hồi, hai hàng lông mày không khỏi nhăn lại.

"Tâm trạng của Tiểu Tường vẫn tệ hại như vậy, ngày kia khi tổ chức tiệc thừa kế nhất địnhphái thêm nhiều vệ sĩ giám sát nó chặt chẽ, đừng để nó làm chuyện điên rồ." Ông ra lệnh.

"Ngài vẫn kiên quyết muốn tiểu thư kế thừa tập đoàn Đông Hà sao? Chuyện này có phải rất mạo hiểm không?Các thiếu gia cũng......" lão Kim kỳ thật không quá đồng ý.

"Lão Kim, ta đã quyết định rồi, nữ thần cùng tổng giám đốc là mình nó đảm nhiệm, đối với Lệ gia chỉ có lợi, không có hại, hơn nữa, người chân chính quyết định mọi việc vẫn là Bá Ngôn, mọi chuyện đều không có gì thay đổi." Lệ Trường Đông nghiêm túc nói.

"Dạ."

Lệ Trường Đông rất rõ ràng, bất luận Phi Điểu Tường ngoan cố chống đối thế nào, cô cũng sẽ phải ngoan ngoãn, tựa như đại đa số các "nữ thần" khác, nhận mệnh cống hiến cho Lệ gia, cho nên, chỉ cần xoa dịu cô, cho cô một chút ngon ngọt, Lệ gia có thể vượt qua được cửa ải khó khăn, tiếp tục hoạt động trong tương lai, trọn đời hưng thịnh!

Tập đoàn Đông Hà rất ít khi mở tiệc, nhưng chỉ cần mở thì khí thế nhất định phải long trọng, dường như có thể so với bữa tiệc của các vương tôn quý tộc, hoàn mỹ làm cho người ta ngưỡng mô khen hết lời.

Địa điểm diễn ra bữa tiệc là đại sảnh của Lệ gia, mỗi vị khách được mời đều là những người nổi tiếng thương trường, hơn nữa đội ngũ gác cổng nghiêm túc, chính là để phòng ngừa đám phóng viên cùng những kẻ không liên quan xen vào.

Phi Điểu Tường mặc một bộ lễ phục màu lam được thiết kế bởi nhà thiết kế tài giỏi nhất, toàn thân toát ra vẻ thanh nhã thoải mái, hoàn toàn giúp tôn lên dáng người tinh tế duyên dáng của cô, chỉ tiếc khuôn mặt cô tái nhợt không có chút máu, dường như tích tụ bao nhiêu tâm sự, làm cho vẻ mặt vốn xinh đẹp xuống sắc rất nhiều.

Hiện tại cô cả bụng toàn cơn tức giận, làm gì có tâm tình tham gia loại tiệc này? Tuy rằng trên danh nghĩa vì cô mà tổ chức, nhưng nhìn cô xem, bị bắt ngồi bên cạnh Lệ Trường Đông, không thể rời đi, hai nữ vệ sĩ bên cạnh giống như người coi ngục trông tù nhân theo sát sau cô, hoàn toàn hạn chế hành động của cô, hơn nữa còn cấm bất luận kẻ nào tới gần cô......

Hừ! Tổng giám đốc mới của tập đoàn Đông Hà cái gì, căn bản tất cả đều là lừa người mà thôi, người chân chính thao túng vẫn là Lệ Bá Ngôn, cô chỉ là một con rối trên danh nghĩa thôi, Lệ Trường Đông nghĩ rằng cho côXXchức vụ lớn như vậy có thể trấn an cô, thật sự là quá coi thường cô rồi.

Trước mắt những thứ xa hoa đối với cô mà nói đều là hư ảo, trên vẻ mặt mỗi người đều viết những chữ tiền tài, thế lực cùng dã tâm, bọn họ cười tươi, cô quan sát mà thấy buồn nôn.

Ánh mắt cô đảo qua một lượt nhìn tân khách trong sảnh, phiền chán đang muốn đi qua một goc, phút chốc, một dáng người cao gầy tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt cô, tim cô đập mạnh, sắc mặt khẽ thay đổi.

Dáng vẻ ấy...... Cũng giống như người nào đó......

Lòng của cô cuồng loạn không ngừng, thiếu chút từ trên ghế nhảy dựng lên.

Nhưng, khi người đó xoay người, một khuôn mặt Phương Đông không mấy kì lạ xuất hiên, lập tức làm cho lòng của cô lại ngã xuống vực sâu.

Không phải anh ấy...... Không phải Lâm Thiên Túng...... Không phải vương tử của cô......

Một cảm giác chua xót xông tới cô họng, cô bi thương dựa lưng vào ghế, cảm xúc thật lâu sau vẫn không thể bình phục.

Lúc này, dàn nhạc giữa đại sảnh đang bật một khúc nhạc nhẹ nhàng, trong đại sảnh tất cả nam nữ đều vào sàn nhảy, chàng trai kia cũng khiêu vũ cùng một cô gái, thân mình tây phục màu xám tro, tư thái tao nhã tuấn dật, làm người ta không thể dời mắt.

Lòng của cô hơi hơi đau đớn, đột nhiên có cảm giác không thoải mái, cảm thấy hình ảnh người đó cùng cô gái khiêu vũ có chút khó chịu.

Thật là kỳ quái, rõ ràng không quen người ta, nhưng cô lại ghét anh cùng người con gái khác khiêu vũ, thật giống như thấy bạn trai mình ôm một người con gái khác, một luồng khí tức dấy lên trong lòng cô......

Chàng trai kia đã rời khỏi sàn khiêu vũ, ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn nhìn lại cô, cô ngẩn người, trái tim không tự chủ được đập thình thịch!

Kỳ quái! Rất kỳ quái! Cô làm sao vậy? Trong đầu cô vẫn là bóng dáng Lâm Thiên Túng, vì sao tim có thể đập mạnh như vậy đối với chàng trai khác?

Nam nhân kia tuy rằng cùng bạn nhảy khiêu vũ, nhưng vẫn nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt anh làm cô không thể thở được.

Cảm giá hít thở không thông này, rất giống khi cô bị Lâm Thiên Túng nhìn thẳng......

Cô mất vài giây mơ màng, nhưng rất nhanh chóng liền bừng tỉnh, cuống quít xoay người sang hướng khác, tay vỗ ngực, khổ sở cắn môi dưới tự trách bản thân.

Cô làm sao có thể có cảm giác này? Lâm Thiên Túng đã chết rồi! Không thể xuất hiện trước mặt cô nữa, vĩnh viễn không thể......

Đau khổ nhắm mắt lại, cô thật sự hy vọng có ai đó có thể tới cứu cô, đem cô thoát khỏi nhà giam này!

"Con làm sao vậy? Tiểu Tường, không thoải mái sao?" Lệ Trường Đông quan tâm hỏi.

"Tôi muốn ra ngoài hoa viên hít thở không khí." Cô yêu cầu nói.

"Chuyện này......"

"Ông lo lắng cái gì? Có vệ sĩ đi theo tôi, tôi còn có thể thoát được sao?" Cô mỉa mai nói.

"Được rồi! Con đi đi!" Lệ Trường Đông trong lòng hiểu được, phải cho cô một cút thời gian mới có thể sớm chấp nhận thân phận này của cô.

Cô đứng dậy hướng cửa bên đại sảnh đi ra, hai nữ vệ sĩ theo sát ở phía sau, cô không kiên nhẫn chau mày, không để ý tới các vị khách đang lấy lòng tươi cười, đi thẳng ra hoa viên.

Một luồng khí lạnh đánh tới, làm cho thân thể cô nhẹ nhàng run lên, vừa rồi đầu óc hỗn loạn mê mang, không suy nghĩ có vẻ trở nên tỉnh táo hơn.

"Tân tổng giám đốc của tập đoàn Đông Hà vì sao ở đây một mình, không đi tiếp đón khách sao?" Một giọng nói tiếng Trung khàn khàn rất lưu loát vang lên sau lưng cô.

Cô xoay người, chỉ thấy nam nhân giống Lâm Thiên Túng đang cầm ly rượu, nhìn cô nở nụ cười thân thiện.

Rất nhanh, hai nữ vệ sĩ đã làm ra động tác phòng vệ, ngăn cản chàng trai kia tới gần cô.

"Những người bên trong không phải khách của tôi." Cô khẽ hừ một tiếng. Giang Tuân

"Hả? Tôi hẳn được coi là ngoại lệ đi! Tôi vì chính cô mà đến đây." Nam tử cười nói.

"Vì tôi mà đến? Anh có ý gì?" Cô chau mày, khó hiểu nhìn anh.

"Cô lập tức sẽ biết......" Anh nói xong lại giơ ly rượu lên làm động tác mời rượu với cô, rồi nhanh chóng xoay người trở lại đại sảnh.

Cô ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng anh, trái tim lại không khỏi đập thình thịch, đầu óc vừa tỉnh táo lại loạn thành một đoàn.

Đôi vai kia, thắt lưng kia, cách giơ tay ấy, thật sự rất giống Lâm Thiên Túng......

Cô ngây ngốc một chút, hai tay vỗ nhẹ lên má mình, lầm bầm lầu bầu: "Bình tĩnh chút! Phi Điểu Tường! Đầu óc mày hồ đồ rồi à? Anh ta không phải Lâm Thiên Túng, anh ta không phải!"

Mắng xong chính mình, cô mới thoáng thoải mái, đang muốn đi sâu vào hoa viên, từ trong đại sảnh bỗng nhiên truyền ra một trận xôn xao, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Cô tò mò xoay người, trở lại đại sảnh, rõ ràng phát hiện chàng trai kia đang đứng giữa đại sảnh, đám tân khách lại lui sang một bên, Lệ Bá Ngôn – Lệ Trọng Ngôn hai người phẫn nộ trừng mắt nhìn nam tử kia, không khí đang rất căng thẳng.

Đã xảy ra chuyện gì?

Cô nhìn nam tử kia, buồn bực không thôi.

"Anh là muốn tới đây náo loạn, có phải không?" Lệ Bá Ngôn đối với nam tử kia lớn tiếng gầm lên.

"Tôi nói rất thật lòng! Thật sự là muốn tới đây cầu hôn tân tổng giám đốc của tập đoàn Đông Hà." Nam tử kia nói xong quay đầu liếc mắt nhìn Phi Điểu Tường một cái.

Cầu hôn? Phi Điểu Tường kinh ngạc trợn to hai mắt.

Mẹ ơi! Người đàn ông này bị bệnh sao? Anh ta muốn kết hôn với cô?

"Anh rốt cuộc là ai? Khách mời của chúng tôi chắc hẳn không hề có tên anh không?" Lệ Bá Ngôn tức giận nói.

"Tôi? Tôi là『 Mộc kỳ lân 』của Tường Hoa Hội Quán!" Nam tử tự tin giới thiệu mình.

"Mộc kỳ lân của Tường Hoa Hội Quán? Anh...... Anh là một trong Ngũ Hành Kỳ Lân, tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Lâm thị hiện nay?" Lệ Bá Ngôn sắc mặt thay đổi.

"Thì ra đại thiếu gia của Lệ gia còn có chút kiến thức." Anh mỉm cười, nhưng nụ cười này của anh càng có vẻ muốn uy hiếp người.

"Thật xin lỗi, tiểu nữ trèo cao dám trèo cao tới tổng giám đốc của Lâm thị, mời anh trở về đi!" Lệ Trường Đông trong lòng ngạc nhiên, ông không nghĩ tới Tường Hòa Hội Quán ông kị nhất lại có thể tiến quân thần tốc, trực tiếp đi vào địa bàn của ông.

"Sao lại nói không dám trèo cao, tập đoàn Đông Hà cũng là toàn tập đoàn giàu có số một số hai trên thế giới, hai gia tộc chúng ta hẳn là rất môn đăng hộ đối mới phải......" Nam tử cười nói.

"Nhưng chúng tôi không muốn làm thông gia với Tường Hòa Hội Quán, anh mau cút khỏi đây!" Lệ Trọng Ngôn không khách khí hét lớn.

"Chuyện này chỉ sợ các người không thể từ chối." Anh lên tiếng cảnh cáo.

"Anh có ý gì?" Lệ Bá Ngôn giận dữ hỏi.

"Chờ điện thoại tới, các người sẽ biết......" Anh bấm nút điện thoại.

Anh vừa nói xong, điện thoại di động của Lệ Bá Ngôn và Lệ Trọng Ngôn liền vang lên, bọn họ nhanh chóng nhận điện, không đến vài phút sau, sắc mặt hài người đồng thời trắng xanh, ánh mắt mở lớn kinh hãi.

"Làm sao vậy?" Lệ Trường Đông vội hỏi.

"Cha, Năm chỗ bảo quặng chúng ta khai thác được ở Đông Nam Á không biết sao nhưng lại bị cảnh sát giữ lại!" Lệ Trọng Ngôn run giọng nói.

"Cái gì? Chúng ta đều khai thác hợp pháp, làm sao có thể......" Lệ Trường Đông luống cuống.

"Năm chỗ bảo quặng đó, quá trình khai thác cực kỳ nguy hiểm, trong đó có ba nơi cấu kết với chính quyền địa phương, mới lấy được giấy phép phi pháp, hai nơi còn lại vì có quá nhiều người vào khai thác, không làm tốt công tác an toàn mà uổng mạng gần bốn mươi công nhân địa phương......" Nam tử nói chính xác ra những bí mật đen mà tập đoàn Đông Hà không muốn người khác biết.

"Anh...... Anh sao có thể biết?" Lệ Trọng Ngôn sợ hãi.

"Trọng Ngôn, câm miệng!" Lệ Bá Ngôn quát em trai, lời nói của anh dường như đã thừa nhận mọi chuyện.

"Đây chỉ là một phần nhỏ trong sính lễ chúng tôi mang đến đây, còn những thứ khác, Lệ đại thiếu gia hẳn sẽ lập tức nói cho các vị." Nam tử không có ý tốt nói.

Lệ Bá Ngôn nghe xong điện báo, sắc mặt vẫn như cũ, nghiến răng trừng mắt nhìn anh.

"Mày đã làm cái gì? Ngân hàng tự nhiên đóng băng tài chính của tập đoàn Đông Hà, mày rốt cuộc đã làm gì?" Lệ Bá Ngôn tức giận nhìn anh, kéo cổ áo anh.

"Bá Ngôn, dừng tay!" Lệ Trường Đông gấp giọng quát bảo.

"Đừng bao giờ xem thường lực lượng của ngân hàng toàn cầu Kỳ Lân, Lệ Bá Ngôn, trong ba giây ông không buông tay, tôi sẽ làm cho tập đoàn Đông Hà ngay lập tức bị phá sản." giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng khẩu khí lạnh như băng đáng sợ làm cho người ta cả người phải run lên.

Lệ Bá Ngôn kinh sợ buông taym lui về phía sau vài bước.

"Tập đoàn Đông Hà chúng tôi và Tường Hòa Hội Quán không hề có xích mích, các người vì sao......" Lệ Trọng Ngôn thật sự nghĩ không ra bọn họ đã đắc tội gì với Tường Hòa Hội Quán.

"Thật sự không có chuyện với chúng tôi?" Nam tử âm trầm cười. m

"Nói đi! Mục đích của anh là gì?" Lệ Trường Đông trực tiếp hỏi.

"Tôi đã nói rồi, tôi muốn cô ấy!" Tay anh hướng về phía Phi Điểu Tường.

Phi Điểu Tường cả người chấn động, vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc, căn bản nói không ra lời.

Sao lại đem cô trở thành mục tiêu của mọi người? Anh...... Là ai?

Lệ Trường Đông trong lòng rùng mình, ông có trực giác, Tường Hòa Hội Quán dường như đã biết chuyện về "nữ thần "......

"Không được! Cô ấy cả đời cũng không thể gả!" Lệ Trọng Ngôn lớn tiếng nói.

"Vì sao không thể gả?"

"Cô ấy là......"

"Câm mồm! Trọng Ngôn." Lệ Trường Đông vội la lên.

"Là cái gì của các người?Là『 Nữ Thần 』 sao?" Nam tử cười lạnh.

Người nhà Lệ gia tất cả mặt đều biến sắc, chỉ có các tân khách khe khẽ nói nhỏ, không rõ chuyện gì đang xảy ra, có vài người thậm chí đã ngửi thấy được mùi thuốc súng, liền len lén chuồn đi, cả bữa tiệc vốn náo nhiệt thoáng cái đã bỏ đi hết.

"Nguyên nhân là vì cô ta có giá trị, nên tôi mới muốn cô ấy." Nam tử lại nói.

Những lời này làm cho Phi Điểu Tường tức giận, đầu lập tức tỉnh táo lại, cô tiến tới vài bước, cao giọng giận dữ kêu: "Anh đã nói đủ chưa? Tôi cũng không phải hàng hóa, để cho các người ở đây thảo luận tôi có giá trị gì? Còn anh, tôi nói cho anh biết, tôi không thể gả cho anh–"

"Lấy tôi có có thể thoát khỏi cái lồng này! Tiểu thư." Nam tử đột nhiên cắt lời.

Cô dừng lại không nói nữa, bị một câu của anh làm á khẩu.

Anh...... tại sao có thể biết tình cảnh của cô? Làm sao có thể biết, Lệ gia đối với cô mà nói đúng là cái lồng giam......

"Tường Hòa Hội Quán các người muốn dùng cách này đối phó với chúng ta, thật quá ngây thơ rồi, tập đoàn Đông Hà chúng ta cho dù tổn thất một ít bảo quặng, cũng vẫn phát triển được......" Lệ Trường Đông tự phụ nói.

"Thật sao? Phải không? Ông vốn đã bị bệnh lâu năm, có chút không rõ ràng tình trạng của tập đoàn Đông Hà phải không? Lệ lão tiên sinh, hai người con của ông lấy danh nghĩa giám đốc đều tự chuyển tiền của công tư đầu tư sinh một chút lãi, chỉ tiếc tay nghề không đủ linh hoạt, đã nợ người ta nhiều hơn so với những gì ông biết rất nhiều......" Anh lại bắn ra thêm một viên đạn tin tức, làm cả đám người Lệ gia thất điên bát đảo.

"Cái gì?" Lệ Trường Đông vừa sợ vừa tức giận, cả người bắt đầu hơi hơi run rẩy.

"Lão gia, ngài bình tĩnh một chút......" lão Kim vội la lên.

"Lệ lão tiên sinh, ông thật vất vả mới gây dựng được sự nghiệp này, nhưng cũng chính tay ông đã làm cho tập đoàn Đông Hà bị phá sản, có muốn dùng 『 Nữ Thần 』 đến trao đổi mọi thứ?" Người đàn ông lạnh lùng thúc giục.

"Lệ Trường Đông ta tự nhận không cần bi thảm tới mức phải dùng con gái gán nợ." Lệ Trường Đông ngạo nghễ nói.

"Cha, anh ta muốn Tiểu Tường thì đồng ý đi!" Lệ Bá Ngôn đột nhiên nói.

"Con nói cái gì?" Lệ Trường Đông gầm lên.

"Không có 『 Nữ Thần 』 chúng ta vẫn có thể tiếp tục tạo ra một thế hệ mới......" Lệ Bá Ngôn ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần "Thần chi nhãn "còn ở đây, bọn họ có thể tạo ra một thế hệ "nữ thần" mới.

Hách Liên Thuần Thuần"Anh thì biết gì? Mỗi đời nữ thần chỉ có duy nhất một người, nếu thế hệ nữ thần này mất đi, anh nghĩ tôi và nhóm các anh còn có thể chống đỡ được bao lâu?" Lệ Trường Đông nghiêm giọng trách cứ.

"Cha, tình huống so với người tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, nếu vốn không chảy vào, đường vận chuyển buôn bán của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, bãi khoáng thạch mới không thể khai thác đúng hạn, tổn thất sẽ phi thường nghiêm trọng......" Lệ Bá vài năm nay đã tiêu mất không ít sản nghiệp gia tộc, bởi vậy ông biết điều Mộc kỳ lân uy hiếp có bao nhiêu đáng sợ.

"Anh...... Rốt cuộc bên ngoài đã đầu tư vào cái gì?" Lệ Trường Đông chỉ cảm thấy bi ai.

Lệ Bá Ngôn vẻ mặt ngượng ngùng, đúng là không dám trả lời.

"Đúng rồi, tôi sẽ giúp ông bắt một tên phản bội, trừ hai người con làm bậy sau lưng còn có vị quản gia 『 trung thành 』này của ông cũng không phải người tốt, ông ta lén buôn bán châu báu, ở giữa kiếm một chút lãi, nhiều năm qua đã tích được không ít tài sản, thậm chí, ông ta còn hợp tác với xã hội đen, có ý đồ liên thủ đem tập đoàn Đông Hà nuốt trôi......" nam tử lại lần nữa yêu sách.

"Lão Kim? Ông......" Lệ Trường Đông khó có thể tin nhìn vị quản gia mình tin tưởng nhất.

"Lão gia, tôi không có...... Ngài đừng tin tưởng nó......" lão Kim sợ tới mức vội vàng giải thích.

"Không có sao? Ông tiến cử một vị xạ thủ vào Lệ gia, nghe nói anh ta tới từ một tổ chức xã hội đen......"

Lệ Trường Đông đã không còn khí lực mở miệng, ông trừng mắt nhìn lão Kim, lại cúi xuống nhìn con trai của mình, trái tim ôm yếu dường như không chấp nhận được sự đả kích này, nhất thời khí huyết không lưu thông, liền té ngã xuống đất.

"Lão...... Lão gia!" lão Kim vẻ mặt trắng bệch.

"Cha!" Phi Điểu Tường nhất thời đã quên mối hận với Lệ Trường Đông, bật thốt hét lên, vọt đi qua đỡ lấy ông. , anh m

"Tên tiểu tử này, là cố ý muốn tới đập phá sao? Khốn khiếp –" Lệ Trọng Ngôn tức giận chửi ầm lên, tiện đà quay đầu hô to: "Kêu nhóm vệ sĩ vào đây!"

"Nhóm vệ sĩ của các người hiện đang 『 nghỉ ngơi 』rồi."

Ngoài cửa đại sảnh, có nhóm người vừa nói vừa đi vào

Bốn người đàn ông khí thế bất phàm xếp thành một hàng, một người tuấn tú khôn khéo, một người cao lớn đẹp trai, một người nhã nhặn bướng bỉnh, một người cuồng vọng dã tính, bọn họ đi vào tự nhiên như chốn không người đứng sau người đàn ông kia, giống như núi vững chắc để anh ta dựa vào.

"Các người là......" Lệ Bá Ngôn ngạc nhiên nhìn bọn họ, trong lòng đã đoán ra thân phận bọn họ.

"Khó có được cơ hội tập đoàn Đông Hà mở tiệc, Ngũ Hành Kỳ Lân chúng tôi có thể nào không đến góp vui chứ?" Phương Khoát càn rỡ cười.

"Ngũ Hành Kỳ Lân? Trời ạ! Là Ngũ Hành Kỳ Lân của Tường Hoa Hội Quán......" trong sảnh đường có không ít người đã nghe qua danh tiếng của bọn họ, lập tức bàn luận một trận xôn xao.

"Thật xin lỗi vì chúng tôi đã dùng cách thức này để cầu hôn Lê tiểu thư, thật sự là bởi vì Mộc kỳ lân nhà chúng tôi rất thích vị tiểu thư này." Đinh Lược khách khí nói.

"Như vậy cũng gọi là...... Cầu hôn?" Lệ Trọng Ngôn tức giận đến nổi gân xanh.

"Đừng nói nhiều với bọn họ làm gì, trực tiếp đưa người mang đi là được." Vũ Tuyệt Luân không kiên nhẫn nói.

"Tuyệt Luân, như vậy không phải là bắt cóc sao! Rất không lãng mạn." Giang Tuân cười nói.

Phi Điểu Tường nhìn thấy cả đám người không hỏi nhân vật chính là cô có đồng ý hay không, đã trực tiếp thảo luận chuyện của cô, hiện tại hai người anh trai vô dụng còn bị khí thế của năm t này ép gắt gao, không khỏi tức giận lôi đình, cô đứng dậy đối mặt với bọn họ, lớn tiếng nói: "Tôi không quan tâm nhóm các anh gọi là kỳ lân cái gì, các anh quả thực đã ép người quá đáng rồi! Đây đã là thời đại nào, còn muốn chơi cái trò này, các anh nghĩ rằng như vậy tôi sẽ chịu thua sao? Nói cho các anh biết, tôi đã sớm có người trong lòng, anh ấy tuy rằng đã chết, nhưng tôi muốn vì anh ấy thủ tiết cả đời quả, là ai tôi cũng không lấy chồng!"

Cô không sợ hãi nói ra suy nghĩ trong lòng, làm cả đám Ngũ Hành Kỳ Lân sửng sốt, trong đó, Lâm Thiên Túng đang hóa trang là người đầu tiên không nhịn được, cười phì một tiếng.

Anh cứ nghĩ cô sẽ im lặng! Quả nhiên vẫn là không thay đổi, hại anh thiếu chút nữa muốn xông lên ôm lấy cô......

Tuy nhiên, không thể gấp gáp, bởi mọi chuyện anh làm đẻ tặng cô một kinh hỉ thật lớn.

"Anh cười cái gì? Người trong lòng của tôi đẹp trai hơn anh gấp một trăm ngàn lần, anh muốn kết hôn với tôi, về soi gương lại đi!" Cô thở dốc mắng.

"Thì ra cậu thích loại con gái này?" Phương Khoát chế nhạo Lâm Thiên Túng.

"Cô ấy đủ thú vị chứ?" Lâm Thiên Túng vui vẻ nhìn cô.

"Chính xác là rất cá tính." Giang Tuân cười to.

"Xấu muốn chết." Vũ Tuyệt Luân nói. Anh còn tưởng rằng có thể làm cho Lâm Thiên Túng chết mê chết mệt phải là một tiên nữ đẹp mê hồn!

"Lệ tiểu thư, cô vẫn nên đồng ý thì hơn! Điều này đối với cô hay Lệ gia đều tốt......" Đinh Lược cười nói, Phi Điểu Tường quả nhiên là một cô gái thẳng thắn đáng yêu.

"Tôi sẽ không......" cô đang muốn nói gì đó, đột nhiên, lão Kim một tay nâng Lệ Trường Đông, một tay cầm súng, chỉ vào huyệt thái dương của Lệ Trường Đông.

"Đừng cãi nhau nữa, nữ thần không thể giao cho bất luận kẻ nào, cô ta cùng 『 Thần chi nhãn 』 đều là của ta." lão Kim âm hiểm nói. p

Sự thay đổi này dọa mọi người choáng váng, đám tân khách còn lại sợ sẽ có chuyện liền vội vàng thoát đi, một lát sau, trong đại sảnh chỉ còn lại có Ngũ Hành Kỳ Lân cùng người nhà Lệ gia.

"lão Kim! Ông đang làm gì vậy?" Lệ Bá Ngôn và Lệ Trọng Ngôn không nghĩ tới ông ta sẽ dùng đến chiêu này, kinh hãi hô to.

"Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết ông ta!" lão Kim lãnh lùng bóp chặt cổ Lệ Trường Đông.

"Ông...tên cặn bã này......" Phi Điểu Tường xoay người trừng mắt nhìn lão Kim, hận không thể vật ngã tên khốn khiếp này một cái.

"Cô đi theo tôi, những người khác mau tránh ra!" lão Kim kéo Lệ Trường Đông, áp chế Phi Điểu Tường đi phía trước, ba người đi ra khỏi đại sảnh.

Tình huống rất khẩn cấp, người nhà Lệ gia cũng không biết làm sao, đúng lúc này, Lệ Trường Đông thống khổ rên rỉ một tiếng, Phi Điểu Tường rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xoay người, đánh về phía lão Kim, nhanh tay nắm lấy họng súng, lão Kim kinh hãi, trong lúc bối rối hắn bóp còi súng, chỉ nghe "phằng" một tiếng, viên đạn lại sượt qua đầu Phi Điểu Tường, ngay tại chỗ trào ra một ngụm máu tươi.

Trước mắt cô một mảnh tối om, thân thể ngã về một bên.

"Phi Điểu!" Lâm Thiên Túng sợ hãi hét lên, động tác vô cùng lưu loát, rút súng, bóp còi, viên đạn thẳng tắp bắn đến mi tâm lão Kim, một viên đạn cướp đi tính mạng của hắn.

Phát súng rất nhanh nhẹn mà chuẩn xác làm cho cả đám người nhà Lệ gia sợ hãi, câm như hến.

"Phi Điểu! Phi Điểu!" Lâm Thiên Túng kéo da mặt giả ra chạy về phía Phi Điểu Tường, ôm lấy cô, ngăn chặn miệng vết thương cho cô.

Là ai?

Là ai đang gọi tên cô? Chỉ có Lâm Thiên Túng mới có thể gọi tên cô như vậy!

Chẳng lẽ cô sắp chết sao? Cho nên mới có thể nghe thấy giọng nói của anh?kh

"Thiên Túng...... Thiên Túng......" Phi Điểu Tường mơ màng mở mắt ra, nhưng không nhìn thấy người cô muốn gặp, chỉ có thể mơ hồ gọi tên Lâm Thiên Túng, cảm giác chính mình đang ngã xuống, bất tỉnh......

Cả người cô rơi vào khoảng không đen tối....


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)