← Ch.01 | Ch.03 → |
Giống như......... có con gì đó......... đang liếm mặt anh.
Liếm mặt anh?
Một trận ghê tởm cùng phản cảm phút chốc đã khiến Lâm Thiên Túng từ trong hôn mê bừng tỉnh, anh mở to mắt, liền thấy trước mắt anh là một khuôn mặt trắng nõn thanh tú, một đôi mắt to trong trẻo tò mò khẽ chớp, nhìn thẳng anh.
"Mẹ ơi! Anh rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!". Phi Điểu Tường vui mừng kêu.
Người đàn ông xa lạ này đã ngủ suốt vài giờ. Thiếu chút nữa cô đã định đưa anh tới bệnh viện.
Lâm Thiên Túng giật mình, lúc này anh mới nhìn kĩ bên cạnh cô có một con chó lớn màu lông đen bóng, vươn lưỡi ra liếm anh, anh chán ghét lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn cô gái trước mắt.
"Đừng sợ, Đại Hắc sẽ không cắn người, chỉ thích liếm người khác, hơn nữa nó chuyên liếm người tốt". Phi Điểu Tường cười khẽ, ôm lấy con chó lớn, dùng tiếng Trung lưu loát nói với anh.
Anh nhíu mày, đau đớn trên người làm anh nhớ tới anh bị đánh lén, hầu như là do động tác phản xạ, anh theo bản năng tìm súng trên người, nhưng súng bình thường giấu ở dây đeo lại không thấy.
"Anh tìm cái này sao?" Phi Điểu Tường hiểu ra, từ bên cạnh gối anh lấy ra một cái đai lưng đặc biệt trả lại cho anh.
"Khi tôi giúp anh bôi thuốc, đã cởi nó ra, bên trong là cái gì vậy? Rất nặng thì phải!". Cô hỏi tiếp.
Anh không trả lời, chỉ cầm đai lưng lên, kiểm tra súng ở bên trong, may mắn anh nhờ Giang Tuân giúp anh đặc chế cái túi đựng hình súng lục vẫn còn đây, anh lẳng lặng đem đai lưng đeo lại bên hông.
"Vùng thắt lưng của anh bị thương, dùng đai lưng không tốt lắm đâu?" Cô tốt bụng nhắc nhở.
Anh không để ý đến lời khuyên của cô, chỉ là lạnh lùng nâng mắt nhin kỹ cô.
Cô gái này đại khái khoảng hai mươi tuổi, tóc dài ngang vai, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, vẻ mặt đoan trang thanh nhã, lại mang theo một chút lương thiện, đôi mắt không lớn, nhưng lại trong trẻo kiên cường, sáng ngời có khí chất, chóp mũi cao, đôi môi nhếch lên, khi cô cười mỉm, bên má trái liền xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, cô không được tính là xinh đẹp nhưng cũng không làm người ta ghét.
"Cô là ai? Vì sao tôi ở đây?" Anh trực tiếp hỏi.
"Tôi tên là Phi Điểu Tường, anh té xỉu ở trước cửa nhà tôi, tôi chỉ có lòng tốt kéo anh vào........" Phi Điểu Tường thân thiện tự giới thiệu cùng giải thích.
"Phi Điểu........ Tường? cô là người Nhật Bản?" Anh có chút kinh ngạc, một cô gái Nhật Bản lại có thể nói tiếng Trung lưu loát như vậy?
"Cứ cho là một nửa đi! Mẹ của tôi là người Nhật Bản, cha tôi là người Trung Quốc, nên từ nhỏ mẹ đã dạy tôi nói tiếng Trung, nếu ngày hôm qua nếu anh không dùng tiếng Trung nói chuyện, tôi căn bản sẽ không cứu anh" Phi Điểu Tường nhún vai, sau đó nhìn anh hỏi lại: "Đúng rồi! Anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả người đều bị thương, gặp kẻ xấu sao?"
Lâm Thiên Túng sắc mặt trầm xuống, không trả lời cô.
Xảy ra chuyện gì?Nói thực, anh cũng muốn tìm người hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Xảy ra chuyện không thoải mái với Đằng Tế, anh tức giận rời khỏi Thượng Hải, bay đến Nhật Bản giải sầu. Tối hôm qua, đang tham quan một hội triển lãm ảnh tư nhân, một người đàn ông Nhật Bản đi đến gần anh, anh ngửi được trên người tên đàn ông đó có một mùi hương rất kì lạ, đầu óc nhất thời choáng váng, trong lòng anh rùng mình, định xoay người muốn đi, thì đột nhiên xuất hiện ba gã đàn ông to lớn dũng mãnh, không hề báo động trước tấn công anh..........
Anh cố gắng duy trì thần trí, chống lại ba người kia, nhưng không được bao lâu, anh phát giác tay chân của mình vô lực, càng lúc càng không điều khiển được, chỗng đỡ không được một phút, anh đã hoàn toàn mất đi sức chống cự, mới có thể bị đánh một trận, liền ngất đi.
Nhưng anh rõ ràng là bị tấn công ở hội triển lãm, vì sao lại té xỉu ở trước nhà cô gái Phi Điểu Tường này?o
Là ai đem anh để ở đây? Vì sao đem anh đặt ở nơi này?
Hồi tưởng lại, đám người kia xuống tay mặc dù có mạnh, lại có chút kiềm chế, chọn những bộ phận không trọng yếu trên cơ thể để tấn công, nhìn như thế nào cũng không giống như gây hấn bình thường.......
"Ê! Anh ngơ ngác gì vậy?" Phi Điểu Tường vỗ nhẹ tay anh một cái.
Anh lập tức rút tay về, nhíu mày lại.
Phi Điểu Tường ngẩn người một chút, bị động tác của anh làm mất hứng, người đàn ông này sao vậy? Chạm vào một chút cũng sẽ không chết!
"Nơi này là nhà của cô?" Anh ngẩng đầu nhìn gian phòng cũ kỹ, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hết mọi vật dụng trong phòng, chính giữa phòng là một cái bàn thấp, bên trái là bếp lò, bên phải là nhà vệ sinh, toàn bộ không gian so với phòng tắm nhà anh ở Thượng Hải còn nhỏ hơn.
"Đúng vậy" Cô kêu rên nói.
"Chỉ một mình cô? Người nhà cô đâu?" Anh nhìn ra được chỉ có mình cô sỗng ở nơi này.
"Năm ngoái mẹ tôi đã qua đời, tôi liền sống một mình ở đây" Cô đơn giản nói.
Một người sống một mình............
Đây là điều anh muốn nhất, không cần có trách nhiệm gì đó với gia tộc, không bị thân phận "Mộc kỳ lân" trói buộc, một mình tự do là cuộc sống thoải mái mà anh luôn nghĩ đến.
"Ê. Anh hỏi cả một đống, có phải nên đến phiên tôi hỏi anh?" Phi Điểu Tường nhướng mày, nhìn anh.
Người đàn ông này tuy trên mặt có chút râu, nhưng nhìn ra được anh còn rất trẻ tuổi, cảm giác người này hơi lạnh lùng chút, ánh mắt cũng không có ấm áp gì, chắc hẳn cũng không phải kẻ ác gì, nếu không kẻ chuyên mẫn cảm đối với người xấu người tốt như Đại Hắc đã sớm cắn anh. ta
"Cô muốn hỏi gì?" Anh đờ đẫn hỏi lại.
"Tên của anh? Nhà ở đâu? Vì sao lại ngã gục trước cửa nhà tôi?" Cô đem nghi vấn một hơi nói xong.
"Tôi tên Lâm Thiên Túng, đến từ Thượng Hải, về phần tại sao ngã gục trước cửa nhà cô.......... tôi cũng không rõ ràng" Anh không có giấu diếm, trực giác sâu sắc cho anh biết Phi Điểu Tường không phải kẻ địch của anh, cũng không mang theo âm mưu khác, ngược lại, cô có lẽ giống như một người rất đơn giản.
Đơn giản và liều lĩnh, nếu không làm sao có thể đem một người đàn ông xa lạ về nhà.
"Lâm – Thiên – Túng, từ Thượng Hải đến, anh ngay cả vì sao bị đánh cũng không biết?" Cô cảm thấy không thể tin được, có người vì sao bị đánh cũng không biết.
"Đúng".
Cô vò đầu, không quá tin anh, bất quá cũng không hỏi nữa, có thể anh cùng người ta có ân oán gì đó không tiện nói ra, đây là việc riêng của anh, cô không nên hỏi nhiều.
"Hỏi xong chưa? Cám ơn cô đã cứu tôi, tôi phải đi" Anh phải đi, không muốn ở lâu trong ngôi nhà cũ nát này, nhưng mới đứng lên, phần eo bị đau đớn không thôi, thân hình anh lảo đảo.
Phi Điểu Tường muốn đưa tay đỡ anh, anh lại tránh tay cô, cậy mạnh ổn định thân thể.
"Ê, anh thật không lịch sự chút nào! Tốt xấu gì cũng là tôi cứu anh, anh làm gì tỏ ra một bộ dáng 'cách người ngàn dặm' thế kia? Hơn nữa, muốn không cho tôi chạm vào anh cũng quá muộn rồi, tay của anh, thắt lưng nữa, toàn bộ đã bị tôi chạm qua" Phi Điểu Tường nhịn không được nổi giận gắt lên, trực tiếp chỉ trích thái độ của anh.
Lâm Thiên Túng liếc nhìn cô một cái, thầm nghĩ cô gái này ăn nói đúng là không hề kiêng kị.
"Lòng tốt toàn bị chó ăn hết! Hừ, cũng không nghĩ lại xem tôi vì ai mà đến bây giờ còn chưa ngủ, bốn giờ sáng, bốn giờ sáng rồi!" Phi Điểu Tường hai tay chống hông, cằm nâng cao lên, hợp tình hợp lý trừng mắt nhìn anh.
"Được rồi, tôi giải thích với cô, tôi chỉ là không có thói quen cũng không thích người khác đụng vào mình" Anh tự biết mình thiếu cô một phần ân tình, nên có chút hạ mình.
Hả......
Anh giải thích xong, cơn giận của cô liền tiêu tan, ngược lại cảm thấy mình phản ứng quá mức, cô ngây người vài giây, sắc mặt hơi đỏ.
"Quên đi....." Cô phất tay, có chút xấu hổo nói: "Anh bị thương còn rất nghiêm trọng, tốt nhất đừng lộn xộn nữa"
"Cô đã cứu tôi một lần, tôi nhất định sẽ báo đáp cô" Anh lại nói.
Một tên đàn ông quái dị lạnh như băng đột nhiên có lễ phép, Phi Điểu Tường ngược lại có chút không được tự nhiên, kích động nói: "Không cần, tôi cũng không vì yêu cầu báo đáp mới cứu anh......"
Lâm Thiên Túng nhướng mày, cảm thấy có chút thú vị, cảm xúc của cô dường như đều được viết trên mặt, mặc kệ là vui hay giận, liền lâp tức bị người khác thấy rõ, hoàn toàn không thể giấu được tâm tư.
Trong ấn tượng, hình như anh cũng quen một người cũng có cá tính thẳng tanh bất trị như vậy.
Đó là mẹ của anh, Hách Liên Thuần Thuần!
Lúc này, chú chó Đại Hắc đột nhiên kêu một tiếng, chạy đến bên chân anh ngửi cọ.
Anh khó chịu liền tránh ra, cúi đầu vừa thấy, nhất thời há hốc mồm.
Chỉ thấy con chó đang tha cái máy cảnh anh lúc nào cũng mang theo bên mình, tựa hồ muốn đưa cho anh, nhưng vì chó tha nên nước miếng dọc theo dây của máy ảnh dính đầy máy chụp ảnh.
Phi Điểu Tường không chút để ý, rất nhanh cầm máy chụp ảnh đưa đến trước mặt anh "Đúng rồi, máy chụp ảnh này là của anh sao? Đại Hắc phát hiện nó ở ngoài cửa nhà tôi, nên ngậm nó đem vào trả lại cho anh"
Ngậm nó ........
Anh hoảng sợ trừng mắt nhìn máy ảnh bị dính đầy nước miếng chó, thiếu chút nữa muốn té xỉu.
"Đúng là máy ảnh của tôi, nhưng tôi đã không muốn nữa, cho cô đó..........." Anh giọng nói buồn bực, căn bản không có can đảm cầm lại cái máy chụp ảnh kia.
"Muốn cho tôi? Vì sao?" Phi Điểu Tường khó hiểu xoa đầu.
"Vì.......... cảm ơn cô đã cứu tôi............" Anh nhăn mặt, thuận miệng nói.
"Không được đâu! Máy ảnh này rất quý, tôi không thể lấy, hơn nữa tôi cũng không cần phải........" Cô nói xong kiên quyết muốn đưa máy chụp ảnh cho anh.
"Đừng đưa tới đây! Trăm ngàn lần...... đừng đưa cho tôi!" Anh quát nhanh một tiếng, vọt sang một bên.
Cô chớp mắt mấy cái, nhìn lại chiếc máy chụp ảnh, lại nhìn sang anh, trong chốc lát, tỉnh ngộ cười to"Ha ha..... thì ra anh là người có tính sạch sẽ nha!" Cô bị vẻ mặt của anh chọc đến ôm bụng cười to. Một người đàn ông trưởng thành, lại sợ nước miếng của một con chó, thật sự là hơi..........
Anh nhíu mày, kinh ngạc phát hiện, vốn là cô rất bình thường thế nhưng khi cười rộ lên lại vô cùng chói mắt, giống một đóa hoa thỏa thích nở rộ tỏa ánh sáng rực rỡ, toàn bộ không khí dường như bị tiếng cười của cô ảnh hưởng, làm cho người ta rất dễ dàng bị lây niềm vui của cô......
Anh rất muốn chụp khuôn mặt tươi cười của cô, đáng tiếc, máy ảnh của anh giờ phút này, anh ngay cả động cũng không muốn động vào.
"Vậy anh phải rửa mặt rồi, lúc anh chưa tỉnh lại, luôn luôn bị Đại Hắc liếm mặt!" Cô không thể ngừng cười, nhìn anh nói.
Cô không nói còn tốt, cô vừa nói xong, sắc mặt anh nhanh chóng thay đổi, như là dính phải cái gì đó ghê tởm, cả người không thoải mái, bất chấp phần eo vẫn đang rất đau, anh chạy thẳng hướng phòng tắm.
Cô đi theo đến cửa phòng tắm, nhấc màn che lên, nhìn anh cố sức cúi người rửa mặt, cười cầm một cái khăn lông đưa qua.
"Này! Lau mặt đi"
Anh nhìn chằm chằm khăn mặt được một lúc lâu, mới hỏi: "Cô không dùng cái khăn này lau cho chó đấy chứ?"
"Yên tâm đi! Khăn mặt này rất sạch sẽ!" Cô tức giận cười nhạo anh.
Anh lúc này mới cầm lấy khăn mặt, lau khô mặt, rồi đem đám tóc hỗn độn hất ra sau, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ vốn có của mình.
Phi Điểu Tường kinh ngạc mở to hai mắt, yên lặng nhìn anh, ngẩn người.
Người con trai này............. quả thực giống hoàng tử trong giấc mơ của các cô gái, đẹp trai làm cho người ta có chút sợ!
Phân nửa tóc vì ẩm ướt mà rũ xuống, vừa vặn buộc quanh ngũ quan tuấn mĩ của anh, lông mày dài, độ dày vừa phải, đôi mắt đẹp tâm thúy sáng ngời như sao, nằm dưới đôi lông mày kia giống như được thần tạo ra, tinh xảo hoàn hảo trên gương mặt anh, cái mũi vừa thẳng lại cao làm cho gương mặt của anh hài hòa cân đối vô cùng, đôi môi mỏng mà gợi cảm lúc nào cũng lãnh ngạo mím lại, không dễ dàng mỉm cười, vì vậy mà cả người anh toát ra vẻ cao xa không thể với tới......
Mẹ ơi! Mắt của cô không hề chú ý, thì ra anh là người đẹp trai như vậy?
Tuy rằng trên cằm có chút râu, quần áo hỗn độn có chút rách, nhưng trên người anh vẫn không thể giấu được khí chất tao nhã mà tự tin, nhất là dáng người anh cao lớn lại hơi gầy rất cân đối, giơ tay nhấc chân đều thể hiện tư thái ung dung cao quý, cùng với khí chất cao quý hơn người..........
Anh là ngôi sao?
Một viên bảo thạch làm cho người phàm muốn có!
"Cô làm sao vậy?" Lâm Thiên Túng cảm thấy cô giống như một kẻ ngốc nhìn anh, không vui chau mày.
"Tôi không nghĩ tới......... Bộ dạng anh đẹp trai như vậy....." Cô không chút nào che giấu sự tán thưởng của mình.
Anh lạnh lùng quăng trả khăn lại cho cô, vượt qua người cô, ra khỏi phòng tắm.
"Ê, có người nào nói anh giống vương tử không? Hay anh là một người mẫu......? Diễn viên?".
Cô tò mò đi theo phía sau anh, tò mò nhìn dáng người cao gầy của anh.
Cô chỉ vội vàng lo giúp anh sát trùng miệng vết thương, căn bản không để ý nhìn bộ dáng của anh ra sao, bây giờ mới cẩn thận nhìn kĩ, phát hiện bản thân đã cứu được một anh chàng siêu cấp đẹp trai.
Đúng vậy, anh đẹp đến mức ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy ghen tị, thân hình chừng cao hơn một mét tám, mặc dù không phải quá cao, nhưng so với đàn ông Nhật Bản cao hơn rất nhiều. Hơn nữa, anh cũng không giống như lũ đàn ông trong hội quán nhu đạo nam tính cường tráng, ngược lại, dáng người anh cao gầy tao nhã, nếu nhìn từ sau lưng quả thực giống một mỹ nữ cao gầy....
Không, không nên hình dung anh như vậy, anh mặc dù tuấn tú theo kiểu trung tính, nhưng cũng không ẻo lả, cũng không giống nhiều mĩ nam Nhật Bản hơi có phần nữ tính, anh có một phần trời sinh hiên ngang thoải mái, diện mạo bất phàm, hơn nữa có phần gợi cảm, dung hợp tạo thành sức quyến rũ độc đáo của anh. à
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thiên Túng nhăn lại, anh đã gặp được nhiều cô gái luôn nhìn anh mê muội như vậy, toàn giống như ong thấy mật, cứ thích đeo bám người khác, thật sự rất phiền!
Hơn nữa, nhắc đến biệt hiệu 'vương tử' này, làm anh nhớ tới giọng điệu kiêu ngạo cùng thái độ đáng giận của Đằng Tế ở phòng họp, lửa giận vốn đã yên ổn giờ lại bị dấy lên.
Anh vốn nghĩ có thể cùng Đằng Tế "nước sông không phạm nước giếng", Đằng Tế cứ làm Kỳ lân vương của anh ta, còn mình thì cứ sống những ngày tháng của mình, đáng lẽ không có xung đột gì, cho đến ngày hôm đó Giang Tuân thiếu chút nữa chết đi, anh mới bị sự độc đoán và máu lạnh của Đằng Tế làm cho tức giận.
Phương Khoát nói rất đúng, tên tiểu quỷ kia vừa mới mười chín tuổi quá cuồng vọng, cậu ta thật sự nghĩ mình là Kỳ lân vương của ngũ hành kỳ lân bọn họ thì mọi việc đều phải chiều theo ý cậu ta?
Hừ!Anh thà là không làm Mộc kỳ lân, cũng tuyệt đối không tự nguyện chịu đựng sự tự đắc vênh váo của tiểu tử kia chọc giận!
"Được rồi, tôi phải đi" Tâm trạng anh đột nhiên trở nên tệ hơn, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh đi về phía cửa.
"Này, ..... anh phải đi sao? Nhưng là ...Vết thương của anh?......." Phi Điểu Tường sửng sốt một chút, người đàn ông này cá tính tuyệt đối không thân thiện, tính tình lạnh nhạt khó có thể nắm bắt.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi không có vấn đề gì, làm phiền cô rồi!" Một giây anh cũng không muốn ở lại căn phòng cũ nát này, cũng không thích nói chuyện tào lao không dứt với Phi Điểu Tường, giờ phút này, anh thầm nghĩ muốn trở lại phòng ngủ lớn ở khách sạn, tắm rửa, thay quần áo bẩn này ra, sau đó leo lên chiếc giường mềm mại kia ngủ một giấc thật ngon.
"Vậy nhớ......bảo trọng.........ngoài kia đường hơi tối......đi cẩn thận." Cô có lòng tốt nhắc nhở, người ta phải đi, cô cũng không thể làm gì, dù sao mình cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Anh đi về phía cửa, cầm chốt cửa, đang định mở cửa ra. Bỗng dưng nhiều tiếng bước chân rất khẽ ở bên ngoài khiến anh cảnh giác.
Có người đến! Lại có sát khí rất mãnh liệt....
Anh nhanh chóng lui về phíaí cửa sổ, cẩn thận nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Ê, làm sao vậy? anh đang làm cái gì vậy?". Phi Điểu Tường khó hiểu nhìn anh.
Ngoài cửa có ba người lặng lẽ đến gần, trong lòng anh rùng mình, nhất thời cảm thấy giận dữ, những tên này đeo bám không ngừng, lại còn đuổi theo anh đến tận nơi này, những tên này muốn thế nào mới chịu dừng tay?
"Ê, Lâm Thiên Túng, anh đang nhìn cái gì?" Phi Điểu Tường tò mò nhìn theo hướng ngoài cửa sổ thăm dò.
"Có người......." Anh còn chưa nói hết, cửa lớn đã bị đạp ra, ba gã đàn ông hung thần ác vọt vào.
Phi Điểu Tường giật mình một cái, ngây ngốc đứng tại chỗ, Lâm Thiên Túng lạnh lùng nhìn những kẻ không mời mà đến này, tay đã đặt trên súng giắt ở bên hông.
"Gâu.. gâu...!"Đại Hắc nhìn thấy có kẻ xâm nhập, nhảy lên trước Phi Điểu Tường, sủa lớn.
"Các người........ các người muốn làm gì?" Phi Điểu Tường bước về phía trước từng bước, lấy thân phận chủ nhân quát hỏi bọn họ.
Ba người kia không trả lời cô, chỉ là kiêu ngạo nói chuyện với nhau.
"Tại sao lại có hai đứa?" Trong đó có một tên nhìn chằm chằm cô cùng Lâm Thiên Túng quay đầu hỏi đồng bọn.
"Không biết, cấp trên nói chỉ có một đứa con gái thôi mà" Tên thứ hai nói.
"Chậc, vậy thì làm thịt cả hai đứa nó đi!" Tên thứ ba không kiên nhẫn nói.
Bọn họ đang nói tiếng Nhật, nhưng tiếng Nhật của Lâm Thiên Túng không kém, vừa nghe bọn họ nói như vậy, sắc mặt anh trầm xuống, đang muốn dùng súng, không ngờ Phi Điểu Tường lúc này lại vọt ra phía trước người anh, che cho anh, tức giận quát ba người kia.
"Không cho phép các anh làm bậy!"
Lâm Thiên Túng ngây ngẩn cả người, cô gái này có lầm không vậy? Cô nghĩ bản thân mình có thể đấu lại ba gã đàn ông hung ác này?
"Con điên này! Bản thân mày còn khó giữ được mạng, còn muốn bảo vệ người yêu của mày?" Bọn chúng châm biếm một câu, lập tức độc ác lao về phía cô.
"Lâm Thiên Túng, anh đi mau!" Phi Điểu Tường đẩy anh ra, dùng tiếng Trung thúc giục, tiếp theo thân hình nhỏ bé nhẹ nhàng nhảy lên, khẽ quát một tiếng, một cú đá xoay người, đá trúng cái mũi của một tên trong số đó.
Lâm Thiên Túng ngạc nhiên, không nghĩ cô còn có chiêu này, nhìn thân thủ của cô, chắc hẳn là đã học qua nhu đạo, chiêu thức còn rất đẹp!
"Con bé điên này!Mày muốn chết" Hai tên khác quát lớn một tiếng, đồng thời cùng tấn công lại đây.
Cô vọt đến một bên, tay nắm lấy một khúc cây, xoay người quét về phía hai tên kia, lúc này, Đại Hắc cũng đồng thời lao về phía một tên trong số đó, há mồm cắn mạnh.
"Á á, con chó điên này!" Tên kia bị Đại Hắc cắn ngay cánh tay, lớn tiếng kêu đau.
Phi Điểu Tường nhân cơ hội này, nắm lấy tay Lâm Thiên Túng, bỏ qua tên còn lại, xông cửa chạy ra ngoài.
"Mau đuổi theo, đừng để bọn nó trốn thoát!" Trong ba tên, một tên đi đầu lớn tiếng hét, dẫn đầu cả đám đuổi theo.
Phi Điểu Tường chạy nhanh, kéo tay Lâm Thiên Túng trốn vào một hẻm nhỏ, khẩn cấp nói: "Trên người anh đang bị thương, trốn ở chỗ này trước, đừng đi ra, để tôi dụ bọn họ rời đi"
Vừa dứt lời, không đợi Lâm Thiên Túng đồng ý, cô xoay người rời khỏi con hẻm nhỏ.
Lần đầu tiên, Lâm Thiên Túng được một cô gái bảo vệ, cảm giác rất mới mẻ, ngạc nhiên nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Phi Điểu Tường đại khái đang nghĩ anh là một kẻ yếu đuối sao!
Thật sự là! Anh nên cảm kích cô nhiều chuyện hay nên trách cứ cô lỗ mãng đây?
Bình thường những người có chút trí thông minh gặp được trường hợp này đã trốn rất xa, tuyệt đối sẽ không tham gia vào chuyện phiền toái, cô chẳng những cứu anh, thậm chí còn giúp anh đánh đuổi kẻ địch........
Cô gái này hành động luôn luôn so với động não còn nhanh hơn sao? Đồ ngốc!
Anh lắc đầu, trong lòng khẽ mắng.
Chỉ còn lại một mình trẩm ngâm, anh nghe thấy tiếng bước chân của ba tên kia đã đuổi tới gần, trong đó có một tên nhịn không được còn chửi ầm lên
"Con mẹ nó! Con nhóc này kia chạy thật nhanh, ngay cả thằng kia cũng không thấy đâu"
"Đừng quan tâm thằng đó, người chúng ta phải tìm là Phi Điểu Tường, đại ca đã dặn, không giết nó không được, đêm nay nhất định phải thành công" Tên còn lại ác độc nói.
Lâm Thiên Túng nghe vậy, mày nhíu chặt lại.
Cái gì? Mục tiêu của bọn họ không phải là anh, mà là Phi Điểu Tường? Con nhóc kia rốt cuộc đã chọc phải phiền toái gì?
"Mạng của nó giá trị không ít tiền, chúng ta nhanh chóng tìm được nó"
"Ừ"
Ba tên kia vừa nói xong, đang muốn chạy đi tìm tiếp, Lâm Thiên Túng đột nhiên gọi bọn họ lại.
"Ê!"
Bọn họ vừa quay đầu, phát hiện ra anh trốn ở trong hẻm nhỏ, lập tức xông lên tức giận hét: "Là mày? Nha đầu chết tiệt kia đâu?"
"Các người vì sao muốn giết cô ấy?" anh dựa vào góc tường, dùng giọng chuẩn tiếng Nhật nói với bọn chúng, khuôn mặt tuấn tú lặng lẽ bị bóng đêm che khuất.
"Liên quan gì tới mày" Tên đi đầu trong ba tên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.
"Cô ấy đã giúp tao một lần, tao cũng không cho phép bọn mày đụng tới cô ấy" Anh nhẹ giọng cảnh cáo.
"Hả......ha ........ ha, một thằng yếu ớt mà còn dám mạnh miệng, thật buồn cười." Tên đi đầu lớn tiếng châm biếm.
"Bọn tao muốn 'đụng' tới cô ta, ngay cả mày cũng không tha" Tên còn lại ngang ngược nói.
"Ai bảo mày xui xẻo mà quen biết cô ta, hôm nay, mày cũng đừng nghĩ còn sống mà rời đi" Tên thứ ba rút dao ra, vẻ mặt hung ác.
"Nếu nói không hiểu, thôi vậy, quên đi, đành để tao phải lãng phí ba viên đạn" anh lạnh lùng nhìn bọnì chúng, đột nhiên từ bên hông rút ra cái túi hình súng lục, lấy tốc độ sét đánh không kịp hướng phía bắp chân mỗi tên bắn một phát.
"Phằng! Phằng! Phằng!" Ba tiếng, viên đạn xuyên qua gió đêm, trực tiếp bắn vào chân của bọn chúng, hơn nữa vị trí bị bắn của ba tên giống như như đúc, đều cách dưới đầu gối khoảng mười cm.
"Á!" Cả đám kinh hãi té xuống đất, ôm chân kêu đau, làm sao biết được Lâm Thiên Túng đột nhiên nổ súng, quả thực làm bọn chúng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Lâm Thiên Túng nhẹ nhàng thổi đi mùi thuốc súng, đi về phía tên cầm đầu, một chân hung hăng đạp vào ngực hắn ta, lấy giọng nói lạnh như đóng băng không khí hỏi: "Nói, đại ca của chúng mày là ai? Vì sao muốn giết Phi Điểu Tường?"
"Đánh chết tao, tao cũng không nói" Tên kia yếu thế trừng mắt nhìn anh.
"À, thì ra can đảm như vậy? Vậy nếu nửa sống nửa chết thì sao thử xem mày có nói không?" miệng anh bất giác nhếch lên, khẩu súng chĩa ngay phía hạ bộ tên kia.
Tên kia sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch, cả người bắt đầu run lên, bởi vì hắn ta phát hiện, tên nhóc tuấn tú này cũng không phải là chỉ hù dọa hắn mà thôi, đôi mắt lãnh khốc kia, tuyệt đối không giống bề ngoài yếu đuối vô lực, ngược lại, anh ta còn tàn nhẫn hơn so với khả năng tưởng tượng của bọn họ.
"Tao sắp hết tính nhẫn nại rồi" Lâm Thiên Túng không vui bóp còi súng, cúi đầu nhìn hắn ta.
"Tôi........ Chúng tôi chỉ là thành viên của tổ chức 'Yamamoto', về phần vì sao phải giết Phi Điểu Tường, đại ca không nói rõ, chỉ biết có người bỏ tiền thuê muốn giải quyết cô ta........." Hắn ta vội vàng nói.
"Hả? Là như vậy" Lâm Thiên Túng nhướng mày.
"Đúng, đúng, đúng, anh nói đúng, chính là như vậy............, mọi chuyện khác chúng tôi đều không biết" Hai tên còn lại trăm miệng một lời nói.
"Phải không?" Anh biết bọn chúng không nói dối, đúng là từ miệng bọn chúng cũng không hỏi tìm ra nguyên nhân, ba tên này không quan trọng, quan trọng là kẻ đứng sau lưng thao túng, cái tên muốn đẩy Phi Điểu Tường vào chỗ chết.
Chỉ trầm ngâm một lúc, xa xa truyền đến tiếng bước chân của Phi Điểu Tường, anh nhấc chân đá hôn mê ba người bọn chúng, rồi làm như không có việc gì đi ra con hẻm nhỏ.
"Lâm Thiên Túng, anh không sao chứ? Tôi tìm khắp nơi mà không thấy ba tên kia..." Phi Điểu Tường vừa thấy anh liền vội hỏi.
"Có lẽ bọn chúng đã đi rồi!" Anh thản nhiên nói.
"Gừ!......" Đại Hắc ngửi được mùi của kẻ địch, hướng về phía trong hẻm nhỏ nhìn một cái.
Anh cố ý đứng che phía trước Đại Hắc, lấy mũi chân khẽ chạm vào nó một chút, Đại Hắc tựa hồ hiểu được ý người, lập tức im lặng lại.
Chó ngoan! Không ngu ngốc lắm!
Ở trong lòng anh âm thầm khen ngợi.
"Nếu đi rồi, vậy anh nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng để bọn họ tìm được" Phi Điểu Tường lo lắng nói.
"Tôi cần phải đi...." Anh nghe cô nói, gật gật đầu.
Phi Điểu Tường cứu anh một lần, anh cũng hồi báo một lần xem như huề nhau, Phi Điểu Tường sau này có chuyện gì cũng không liên quan đến anh, hiện tại anh cũng không có tâm trạng đi quan tâm đến chuyện của người khác.
"Nói cho tôi biết, anh ở đâu, tôi đưa anh về?" Phi Điểu Tường lập tức nói.
"Cô muốn đưa tôi về?" Anh sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, tôi không biết anh đã gặp phải phiền toái gì, nhưng mà loại người trói gà không chặt như anh, còn là du khách, nếu đắc tội với tổ chức hắc đạo sẽ không yên, để tôi đưa anh trở về có vẻ an toàn hơn" Phi Điểu Tường rất nghĩa khí, quyết định bảo vệ anh về đến nhà.
Lâm Thiên Túng thương hại nhìn cô, do dự có nên nói mọi chuyện với cô hay không, đối với hoàn cảnh hiện tại của bản thân cô hoàn toàn không biết gì cả, kẻ thù tìm tới cửa rồi mà cô còn quan tâm lo lắng hộ anh.
"Không cần, cô hãy chăm sóc thật tốt bản thân mình là được rồi, đừng trở thành cái bia cho người ta ngắm bắn còn không biết" Anh trào phúng nói xong, phất tay, đi ra đường lớn.
"Hả, anh nói cái gì?" Cô không hiểu ý của anh.
"Không có gì, tóm lại tôi không sao, cô về đi!" Bỏ lại một câu, anh thẳng bước rời đi.
Phi Điểu Tường đứng tại chỗ nhìn anh đón một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi, nhùn nhún vai, cúi đầu nói với Đại Hắc: "Người ta không cám ơn câu nào..... ! Soái ca này tính tình đúng là kì quái!"
Tuy nhiên cô cũng không quá để ý, do tính tình cẩu thả làm cho cô đối với những việc nhỏ này cũng không hao tổn tinh thần, cả lưng mỏi nhừ, cô quyết định tối nay sẽ ngủ một giấc thật ngon.
"Đi thôi, Đại Hắc, nếu không còn việc gì chúng ta trở về ngủ đi!" Cô vuốt lông Đại Hắc, đi về phía căn phòng cũ nát của mình.
Đêm đã khuya, bầu trời Nhật Bản vì các tòa nhà cao tầng mà hẹp lại, cũng có vẻ đen tối đến kỳ lạ, dường như vĩnh viễn không thấy được ánh bình minh, toát ra một bầu không khí khiến người ta bất an.....
Nguy hiểm, chính là từng bước từng bước tới gần Phi Điểu Tường, mà cô lại không hề phát hiện..........
← Ch. 01 | Ch. 03 → |