Truyện:Nữ Thần Của Vương Tử - Chương 01

Nữ Thần Của Vương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mở đầu

"Ông chủ, nghe nói mọi cô gái trong gia tộc ta đều đã thử qua, nhưng không người nào, không một ai có thể làm được....." Trong một gian phòng ngủ xa hoa, ông quản gia sắc mặt buồn bã, báo cáo với vị lão gia đang nằm ở trên giường.

"Thật sao? Bắt bọn họ tìm tiếp, trong gia tộc của chúng ta mỗi đời đều phải sinh ra một 'nữ thần' mới đúng...". Giọng nói ông già khàn khàn mà yếu ớt, nhưng âm điệu vẫn rất kiên định vô cùng tỉnh táo.

"Kể từ khi đại tiểu thư sinh bệnh mà qua đời, ba tháng nay đã đi tìm rất nhiều, hai cô con gái của hai vị thiếu gia cũng không có một người có thể cảm ứng, toàn bộ lộn xộn thành một đoàn, thậm chí đại thiếu gia còn đem hy vọng đặt vào đứa cháu gái vừa mới ra đời không lâu, nhưng vẫn như cũ không có dấu hiệu". Quản gia lại nói.

"Ừ....." Lão gia trầm ngâm.

"Trước mắt các thiếu gia vẫn đang suy nghĩ biện pháp, họ quyết định xác nhận lại lần nữa năng lực của mỗi vị tiểu thư và tôn tiểu thư"

"Xác nhận lại lần nữa?Haiz, loại năng lưc này là trời sinh, là bẩm sinh, vừa sinh ra liền đã có....". Lão gia nói xong bỗng dưng im lặng hồi lâu.

"Vậy phải làm sao bây giờ, trong tộc nếu không có cô gái nào có thể kế thừa năng lực này......"

"Không, hẳn là còn một người" Lão gia mi mắt khẽ chớp, đôi mắt lóe lên.

"Cái gì?"

"Còn có một người nữa! Khi sinh ra đã mang theo ấn kí..... nhất định là đứa trẻ đó...." Lão gia lẩm bẩm.

"Lão gia, chẳng lẽ ý của ngài là......." Quản gia cả kinh hỏi

"Lão Kim, lão đi tìm nó, đưa nó về đây". Lão gia ra lệnh.

"Nhưng mà.........."

"Là nó đúng vậy, thế hệ 'nữ thần' tiếp theo, phải là nó". Lão gia ánh mắt lấp lánh.

"Nhưng là.... Các vị thiếu gia nhất định không đồng ý!"

"Có đồng ý hay không không phải do bọn nó quyết định, muốn mạch máu gia tộc ta có thể kéo dài chúng ta cần dựa vào nó, hơn nữa không thể không dựa vào nó". Lão gia chắc canh nói.

"Nhưng cô ấy bị đuổi đi đã lâu......"

"Vì vậy bây giờ cũng là lúc nó nên trở về..." Lão gia nói xong, ánh mắt nhìn về cửa sổ, trên gương mặt già nua kiên định đột nhiên trở nên dịu dàng.

Gió vẫn thổi ngoài cửa sổ, những giọt mưa đập vào cửa thủy tinh, dường như có người nào đang nhẹ nhàng gõ cửa.

Đó là một điềm báo trước, lão gia biết, đứa trẻ đang lưu lạc bên ngoài kia, sắp sửa trở về!

*****

Tokyo – Nhật Bản ....

Mưa suốt một ngày rốt cuộc cũng tạnh, không khí có vẻ trong lành mà tươi mát hơn.

Trên suốt quãng đường về nhà, Phi Điểu Tường vừa đạp xe, miệng thì vừa vui vẻ ca hát, gió đêm từ từ thổi phất qua mặt, tâm tình lại có vẻ thoải mái và dễ chịu.

Diện mạo của cô cũng không xinh đẹp, tóc dài ngang vai cùng với dáng người hơi gầy, thật ra cũng không mang đậm chất con gái, nhưng ngũ quan của cô rất thanh tú, lại mang nét trẻ trung tươi mát, hơn nữa khi cô cười rộ lên, khuôn mặt sẽ trở nên đầy sức sống, dựa vào khuôn mặt tươi cười này, cô chiếm được rất nhiều hảo cảm của mọi người xung quanh. Đặc biệt là mấy ông lão và bà lão gần nhà rất thích cùng cô nói chuyện phiếm, bọn họ đều nói cô là một cô gái đáng yêu và có sức sống, là một cô gái tốt.

Đôi chân dài nhỏ dùng sức đạp bàn đạp, đi ngang qua cửa hàng bán rau mà ban ngày mình làm công, cô hét lớn với bà chủ đang dọn hàng: "Ngủ ngon!"

"Ơi! Cháu vừa luyện nhu đạo về sao? Tiểu Tường?"

"Đúng vậy" Cô cười nói, tiếp tục đạp xe đi về phía trước.

Giống như thường lệ, sau khi làm xong việc, tan tầm sẽ chạy tới nhu đạo quán rèn luyện gân cốt rồi mới về nhà. Cho dù công việc ban ngày có mệt, cô vẫn không thay đổi được thói quen đã hình thành từ lúc năm tuổi này.

Từ nhỏ đã đi theo mẹ nơi nơi lưu lạc, năm ấy khi cô năm tuổi, mẹ đưa cô trở lại Nhật Bản, không lâu sau hai người đi thăm một người bạn của mẹ, ông có mở một nhu đạo quán, khi đó cô liền yêu thích không khí trang trọng tương hòa trong hội quán, cũng yêu thích nhu đạo, một môn thể thao vừa nhu vừa cương này.

Hơn nữa, chủ hội quán ở đây là Đại Thạch, ông là người rất tốt!Đặc biệt cho phép cô mỗi ngày đến hội quán luyện tập miễn phí. Từ đó về sau, cô mỗi ngày đều đến hội quán báo danh. Lúc ban đầu đơn giản là hiếu kì nhập môn nhưng đến bây giờ là suốt quãng thời gian mười lăm năm, không phải cô khoe khoang, cô hiện tại cũng không yếu ớt như năm đó nữa, giờ đây chiếc áo trắng đai đen trong ba lô chính là bằng chứng rõ ràng, cô hiện tại chính là cao thủ đứng số một số hai trong hội quán!

Dương dương tự đắc cười thật tươi, cô đạp xe nhanh hơn, hưởng thụ tiếng gió gào thét bên tai.

Chạy vòng qua hai con phố, từ đường lớn quẹo vào một hẻm nhỏ, vắng vẻ xa rời các cửa hàng ồn ào, bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, trong ngõ không có mấy hộ gia đình, chỉ có một loạt dãy phòng nhỏ cũ xưa, trong đó còn có một căn nhà ẩn dưới đám cây cao, nhìn như không có người qua lại.

Phi Điểu Tường dừng lại ở trước nhà, dắt xe đạp đến gần cửa lớn.

Nơi đây là nơi mà cô và mẹ cô mới ở những năm gần đây, cũng là nơi yên thân duy nhất mẹ để lại cho cô. Từ sau khi mẹ qua đời một năm trước, cô liền một mình sống ở đây, ban đầu có chút cô đơn, nhưng trời sinh cô tính tình lạc quan, qua những ngày sống một mình cũng rất vui vẻ tự do, hơn nữa ông Đại Thạch thật quan tâm cô, thường thường giữ cô ở lại nhà ông ăn bữa tối, giống như hôm nay, cô luyện xong nhu đạo, liền ở nhà ông ăn cơm tối nói chuyện phiếm nên mới về trễ như vậy.

Đang cúi đầu chuẩn bị lấy chìa khóa từ trong ba lô ra, bánh trước xe đạp tựa hồ đụng trúng cái gì đó, cô nhìn kỹ, nhất thời kinh hãi há hốc mồm.

Là người........ không nhúc nhích té ngã nằm trước cửa nhà cô!

Cô ngây ngốc đứng tại chỗ, thời gian giống như đã trôi qua một thế kỉ, năng lực tự hỏi đã bị làm cho sợ chạy đến cực Bắc, đến bây giờ đầu óc mới chậm rãi phản ứng lại.

Đem xe đạp dựng lại, cô hít một hơi, chậm rãi đi về phía người nọ, cẩn thận quan sát.

Hẳn là một người chàng trai?

Cô không rõ lắm, bởi vì người này dáng người xem ra rất cao lớn, nhưng mà tứ chi thon gầy tinh tế cùng với tóc tai bù xù, làm cho người ta không phân rõ giới tính, bất quá nhìn đôi giày dưới chân xem ra là không giống một người phụ nữ.

Cô lại đi về phía trước nhìn kĩ hơn, phát hiện người này toàn thân dính đầy bùn đất, trông rất giống như mới vừa bị người ta đánh cho một trận rồi vứt bỏ như một bao cát....

Mẹ ơi! Gian nhà cũ của cô phong thủy thật là 'tốt' quá đi! Luôn luôn có mèo hoang chó hoang đến 'ở nhờ', nay lại có thêm một người không biết còn sống hay đã chết nữa......

Người chết? Không thể nào?

Thế giới này lớn như vậy, người này chết ở đâu không chết lại cố tình chết trước cửa nhà cô?

Cô hoảng sợ hút một ngụm khí, gom hết can đảm bước về phía trước, lấy mũi chân chọc chọc thân thể người nọ.

"Này". Cô nhỏ giọng hô.

Người nọ vẫn im lặng không nhúc nhích.

"Này". Lại chọc một lần nữa.

Vẫn là không phản ứng.

"Xui........ Thật là xui tới cực điểm......". cô bị sợ hãi, lập tức lấy di động từ trong túi ra, quyết định gọi điện báo cảnh sát.

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô.

"Mẹ ơi! Có ma". Cô kinh hãi thét chói tai, không ngừng đá văng tay anh ra, bỏ chạy lấy người, không ngờ do quá mức khẩn trương mà đụng phải xe của mình, cả người bị ngã nhào xuống đất.

"Mẹ ơi! Đau chết tôi". Cô xoa mông, nhíu mày lẩm bẩm.

"Nước...... Cho tôi nước............". người nọ vô lực nằm trên mặt đất, phát ra một tiếng t rên rỉ khó thở.

Tiếng Trung?

Người này vừa nói tiếng Trung?

Cô phút chốc ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau mới có dũng khí, thật cẩn thận tới gần.

"Này, anh..... không chết sao?". Cô dùng tiếng Trung nhỏ giọng hỏi.

Hơi thở người nọ rất mỏng manh, rốt cuộc không nói tiếng nào.

"Này, này, anh.......... đừng chết! Trước tiên hãy nói nhà anh ở đâu, tôi đưa anh về! Đừng chết trước cửa nhà tôi thế chứ! Này...". Cô hô to.

Nhưng người này rốt cuộc cũng không đáp lại, cô kinh hãi, sốt ruột dùng sức kéo bờ vai anh qua, chỉ thấy mặt anh dính đầy nước bùn, cằm mọc đầy râu, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã lâm vào hôn mê.

Cô dùng tay đặt vào mũi anh, may mắn, anh ta vẫn còn thở.

Cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng bắt đầu suy nghĩ nát óc.

Nên làm thế nào với người này mới tốt đây? Trước khi mẹ mất đã dặn dò cô không thể sống phóng khoáng, phải biết đề phòng người xa lạ, biết bảo vệ bản thâm....

Đúng, giúp người khác cũng phải có giới hạn, người này lai lịch không rõ, lại là một người đàn ông, thôi, cứ để anh nằm ở đây, đừng để ý tới anh ta là được!

Cô trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ lại thay đổi, lại lắc đầu.

Không được, ở đây là cửa nhà cô, lỡ anh chết trước nhà cô, sẽ không phải phiền toái cho cô sao! Với lại thấy chết không cứu cũng không phù hợp với nguyên tắc của cô, cũng không hợp với tôn chỉ chính nghĩa của hội quán...

Cô trái lo phải nghĩ, không biết nên xử lý anh như thế nào mới tốt, đang hết sức do dự thì trời bỗng nhiên nổi mưa phùn, nhìn mưa bụi chảy trên người anh, làm cô nhất thời mềm lòng, vô lực thở dài.

"Quên đi, vậy cứu anh một lần đi!". Cô lẩm bẩm một tiếng, mở cửa phòng cũ nát, kéo anh vào phòng.

Mất hết sức chín trâu hai hổ mới từng bước từng bước kéo anh vào nhà, cô mệt đến mức ngồi trên mặt đất thở.

"Mẹ ơi! Người này thoạt nhìn ốm tong ốm teo, không nghĩ tới lại nặng như vậy......." Cô trừng mắt nhìn người kia, chu môi nói thầm.

"Meo! Meo" một con mèo đốm đi đến bên chân cô làm nũng.

Một con chó đen cũng vọt vào đây, cẩn thận ngửi người đàn ông đang hôn mê kia, rồi lại dùng một loại ánh mắt buồn bực nhìn cô.

"Này! Hoa Hoa, Đại Hắc, đến xem chị lại nhặt được cái gì trước cửa nhà chúng ta?" Cô đối với vật cưng của mình cười khổ."Một chàng trai đấy......"

Đúng vậy, cô nhặt được mèo, nhặt được chó, và lần này cô nhặt được một chàng trai.

...

Mộc kỳ lân Lâm Thiên Túng đã biến mất!

Suốt một tuần, không ai biết anh ta đã đi đâu, ngay cả hệ thống tình báo của Tường Hòa hội quán cũng điều tra không được tin tức của anh, thậm chí cận vệ của anh là Hứa Thần cũng không biết anh ở đâu, cứ giống như anh chưa từng xuất hiện trên Trái Đất này, cứ như vậy đột nhiên mất tích!

Chuyện này làm chấn kinh đến bốn thành viên khác trong ngũ hành kỳ lân, bọn họ tụ tập trong Kỳ Lân cư, mở cuộc họp khẩn cấp, thảo luận nguyên nhân vì sao Lâm Thiên Túng mất tích, mỗi người sắc mặt đều thật nghiêm trọng, chỉ có Vũ Tuyệt Luân là lơ đãng.

"Có khả năng là anh ta đi nơi nào đó chụp ảnh! Tiểu tử kia rất đam mê chụp ảnh, hở một chút liền trốn đi, chuyện này cũng không phải là chuyện nghiêm trọng gì...." Hỏa kỳ lân Vũ Tuyệt Luân thoải mái nói, cho rằng mọi người đã nghiêm trọng hóa vấn đề.

"Mọi chuyện không phải đơn giản như cậu nghĩ, trước kia Hứa Thần đều biết hành tung của anh, nhưng lúc này đây, ngay cả anh ta biến mất lúc nào Hứa Thần cũng không biết, hơn nữa đã là bảy ngày không có tin tức". Thổ kỳ lân Phương Khoát trừng mắt nói.

"Cậu cảm thấy thế nào Giang Tuân?" Đinh Lược nhìn về phía Giang Tuân.

"Các cậu có biết Thiên Túng và Đằng Tế tuần trước đã phát sinh xung đột chứ?" Thủy kỳ lân Giang Tuân đột nhiên nói.

"Cãi nhau? Loại người như Thiên Túng cũng có thể cãi nhau với người khác?" Vũ Tuyệt Luân ngạc nhiên hỏi.

Lâm Thiên Túng trong mắt anh căn bản là cái kẻ quái nhân 'không thần kinh' lại 'không cảm tình', gió thổi bất động, không có cảm xúc gì, giống như người ngoài cuộc luôn thờ ơ lạnh nhạt, nếu không phải từ nhỏ đã hiểu tính cách của anh, chắc mọi người sẽ nghĩ đến anh ta là một pho tượng được trưng bày trong Tường Hòa hội quán.

"Đúng vậy! với cá tính của Thiên Túng, rất ít khi nổi giận, nhưng mà, chính là có người đã khiến anh tức giận.........." Giang Tuân thở dài một hơi.

Không cần đoán, ba người khác lập tức biết anh đang nói đến người nào.

"Anh ta cãi nhau với Đằng Tề?" Vũ Tuyệt Luân hưng phấn mà hỏi.

"Biểu tình đó của cậu là sao? Chẳng lẽ cậu hy vọng mỗi người chúng ta đều đối địch với Đắng Tế?" Phương Khoát hừ lạnh nhìn anh.

"Chuyện này không phải tôi 'hy vọng' sẽ xảy ra mà là 'tuyệt đối' sẽ xảy ra, loại người giống như Đằng Tế, đại khái toàn thế giới không ai có thể hợp với hắn" Vũ Tuyệt Luân bực bội nói.

Phương Khoát nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh đồng cảm với Vũ Tuyệt Luân.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nghe nói tuần trước Đằng Tế đột nhiên tham dự họp hằng năm của 'Kỳ Lân ngân hàng' Á Châu....." Đinh Lược đối với việc này có nghe qua nhưng tình huống thực tế cũng không rõ ràng.

"Vấn đề xảy ra tại cuộc họp hằng năm kia, các cậu tự xem đi, Hứa Thần đem băng ghi hình của hội nghị ngày đó đưa cho tôi xem xong sau, làm tôi sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống........." Giang Tuân khoa trương làm động tác té ngã.

"Mau chiếu băng ghi hình đi! Đừng thừa nước đục thả câu". Phương Khoát thúc giục nói.

Giang Tuân ấn xuống điều khiển từ xa của phòng hội nghị, trên màn hình máy chiếu chậm rãi hiện lên, hình ảnh tiếp theo, cuộc hội nghị ngày hôm đó liền hiện lên trước mắt bốn người họ.

Trên màn hình, Đằng Tế ngồi trong phòng họp lớn của ngân hàng Thượng Hải, đầu tóc chỉnh tề, đám tóc phía sau đầu được cột thành một đuôi ngựa nhỏ, hắn mặc âu phục áo dài màu trắng, bất luận hắn ở đâu, cũng đều kiêu ngạo thu hút như vậychỉ thấy hắn thoải mái duỗi dài chân, hai tay vuốt vuốt chiếc mũ, nhìn về phía mười người đang ngồi đối diện đều là cán bộ quan trọng trong tập đoàn tài chính Lâm thị, tất cả đều lớn tuổi hơn hắn rất nhiều.

"Mỗi lần các ông họp, Mộc kỳ lân cũng đều không tham gia sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Dạ ........... thiếu gia ngài ấy.......... có vẻ bận..." Một đồng sự cố gắng muốn giải thích thay Lâm Thiên Túng.

"Bận? Anh ta bận việc gì? Theo tôi được biết anh ta rảnh rỗi đi khắp nơi chụp ảnh, không phải sao?" Đằng Tế cười lạnh.

"Chuyện này......."

"Không sao, mặc dù anh ta có "thói quen" chơi bời lêu lỏng nhưng hôm nay tôi đã 'đặc biệt' cử người đi 'mời' anh ta đến đây." Giọng nói Đằng Tế phi thường sắc bén.

Anh chưa dứt lời, cửa lớn phòng họp bị đẩy ra, Lâm Thiên Túng bị bốn gã bảo vệ của Tường Hòa hội quán 'hộ tống' vào phòng họp

Khuôn mặt tuấn đẹp trai không khác ngày thường, một thân áo sơ mi nam cùng với gương mặt cao quý tao nhã, khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo không thể chạm đến, bất quá, bọn Đinh Lược cũng không quên quan sát lửa giận tràn ngập đôi đồng tử của Lâm Thiên Túng.

Tiểu tử này đang tức giận, hơn nữa là cực kì tức giận.

"A, anh rốt cuộc cũng đến, 'vương tử' của chúng tôi, chúng tôi đang chờ anh đấy!" Đằng Tế cười mỉm, lấy danh hiệu 'vương tử' ra châm chọc anh.

"Tôi đã nói rồi, tôi không tham gia cuộc họp năm nay", Lâm Thiên Túng nhìn chằm chằm Đằng Tế, lạnh lùng nói.

"Bản thân là người kế thừa của tập đoàn tài chính Lâm thị, anh nên có trách với gia đình, cuộc họp hôm nay có liên quan đến chuyện đưa ra những tiêu chuẩn đánh giá kim Kỳ Lân, sao anh có thể vắng mặt được?" Đăng Tế đối với tình hình sự nghiệp của gia tộc Lâm thị cũng tương đối rõ ràng.

"Thủ hạ của tôi đều là những người có năng lực cao, mọi chuyện giao cho bọn họ tôi rất yên tâm" Lâm Thiên Túng không chút thay đổi nói.

Sự chống đối của anh làm cho ánh mắt Đằng Tế trở nên nguy hiểm hơn.

"Anh đừng nghĩ danh hiệu 'Mộc kỳ lân' chỉ là một mĩ danh, Thiên

Túng, người chúng tôi cần không phải một kẻ chạy loạn khắp nơi chụp ảnh, một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, mà là một người có đủ năng lực để tiếp quản sự nghiệp có liên quan đến gia nghiệp của ngũ đại gia tộc. Giống như anh, một thiếu gia không có việc gì làm lại chơi bời lêu lổng, tốt nhất nên sớm tỉnh ngộ, thân là Mộc kỳ lân phải có dáng vẻ của Mộc kỳ lân, đừng khiến người ta chê cười, sẽ càng làm cho cha anh mất mặt" Đằng Tế mỗi chữ đều mang theo dao, nói chuyện không chừa cho người ta con đường sống.

"Anh nói gì?" Ngay lập tức mặt anh liền trầm xuống, chưa từng có người nào dám nói chuyện với anh như vậy, Đằng Tế đúng đã chọc giận anh.

"Nhớ năm xưa, tài kinh doanh của Kiếm Hi vô cùng tài giỏi, Lâm thị gia tộc dưới tay chú ấy nhanh chóng mở rộng, mới được như hiện tại, đáng tiếc, con của chú ấy không những không biết theo bước cha ông, thậm chí có khả năng sẽ làm cho sản nghiệp chú ấy mất công gây dựng sụp đổ, nói đến đây lại khiến cho người ta cảm thán, cha giỏi lại có con bất tài, anh là kẻ vô dụng không giúp được gì"

"Nếu cậu muốn chọc giận tôi, vậy thì cậu đã đạt được mục đích rồi, Đằng Tế" Vẻ mặt anh lạnh lùng biểu lộ lửa giận.

"Căn bản tôi không muốn chọc giận anh, mà là muốn cảnh cáo anh, đừng tưởng rằng anh là con trai duy nhất trong Lâm gia thì Mộc kỳ lân không phải anh thì không được, nếu anh là một người vô dụng, tôi thà rằng chọn người ngoài đảm đương vị trí Mộc kỳ lân" Đằng Tế lạnh lùng nói.

Sắc mặt Thiên Túng nhanh chóng thay đổi, nổi giận nói: "Được thôi, vậy thì mời cậu tìm người khác đảm đương vị trí Mộc kỳ lân đi, tôi cũng không tiếc nuối!"

"Tôi đã sớm biết anh không có năng lực này, năm đó nếu không phải anh là người con trai duy nhất của Lâm gia, tôi cũng không chọn anh, theo ý tôi, Hứa Thần có vẻ phù hợp với điều kiện của Mộc kỳ lân hơn......" Nói xong Đăng Tế còn có ý nhìn Hứa Thần một cái.

Hứa Thần kinh hoàng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không biết nói gì.

"Cậu đừng nghĩ muốn ly gián mối quan hệ giữa tôi và Hứa Thần, Đằng Tế" Lâm Thiên Túng hung ác nham hiểm nhướng cao hai chân mày.

"Tôi nói là sự, mục tiêu của Ngũ hành kỳ lân hướng đến là chọn ra những người trong ngũ đại gia tộc, gia quy này có khuyết điểm rất lớn, dù sao trong ngũ đại gia tộc không phải tất cả đều là người phù hợp, nếu như miễn cưỡng chọn người tài trí tầm thường thì không bằng chọn người ngoài".

"Được thôi, vậy để Hứa Thần làm Mộc kỳ lân đi!" Anh đã thật sự bị chọc giận hoàn toàn, liền buột miệng nói thẳng.

"Thiếu gia! Nhất định không thể...." Một người kinh hô lên tiếng.

"Thiếu gia! Người trăm ngàn lần đừng hành động theo cảm tình...." Hứa Thần quả thật bị làm cho sợ hãi.

"Đây chính là do anh nói" Đằng Tế xót xa cười.

"Kỳ lân vương, ngài sẽ không làm thật chứ? Ngũ hành kỳ lân một khi đã chọn ra sao có thể sửa đổi, đây đã là quy định trăm năm của Tường Hòa hội quán...." Lâm Một thành viên trong Lâm gia xúc động la hét.

"Quy định, có thể tùy thời mà điều chỉnh, nếu không không phải sẽ quá cứng nhắc sao, tránh để cho kẻ ngốc chiếm vị trí tốt, người tài lại không thể trổ tài..." Đằng Tế khiêu khích nhìn chằm chằm Lâm Thiên Túng.

Nhịn đã lâu, Lâm Thiên Túng rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, phút chốc từ bên hông lấy ra một chiếc súng lục loại nhỏ, nhắm thẳng mặt Đằng Tế.

"Thiếu gia! Dừng........ dừng tay!"

"Hứa Thần, tránh ra" Anh chau mày.

"Thiếu gia! Không thể được..." Hứa Thần bị anh dọa, toàn thân phát mồ hôi lạnh.

"Anh muốn giết tôi?" Đằng Tế bộ dáng thản nhiên, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười như cũ.

"Đúng, rất muốn". Ánh mắt Lâm Thiên Túng nhìn thẳng hắn.

"Anh biết không? Theo hành động vô lễ này của anh cũng đủ để trục xuất anh ra khỏi Tường Hoà hội quán". Đằng Tế ra vẻ nguy hiểm cảnh cáo.

"Cũng vừa đúng lúc, tôi cũng không muốn ở lại Tường Hòa hội quán nữa, nơi này khiến tôi cảm thấy phiền". Lâm Thiên Túng buông tay Hứa Thần, xoay người bước đi.

"Thiếu gia" Hứa Thần t vội vàng đuổi theo.

Video đến đây liền kết thúc, Giang Tuân nhẹ nhàng ấn nút đóng màn hình, nhìn về kinh ngạc ngây ngốc của ba người.

"Như thế nào? Đủ sức phát nổ chứ?" anh trêu chọc nói.

"Trời ơi! Người kia là Lâm Thiên Túng mà chúng ta từng biết sao?" Phương Khoát thở một hơi lớn.

"Lần đầu tiên tôi thấy Thiên Túng tức giận lớn như vậy" Đinh Lược có loại cảm giác bất an.

"Woa! Thật đã mắt, Lâm Thiên Túng của chúng ta quả thật là đẹp trai ngây người!" Vũ Tuyệt Luân sau khi lấy lại tinh thần xong mới lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

"Anh đừng vui sướng khi người khác gặp họa, Tuyệt Luân, chuyện này so với tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng" Đinh Lược trầm giọng nói.

"Thì sao? Chẳng lẽ các cậu nghĩ Đằng Tế sẽ phế bỏ thân phận Mộc kỳ lân của Thiên Túng?" Vũ Tuyệt Luân hừ giọng nói.

"Trọng điểm không phải là ở Đằng Tế, mà là bản thân Thiên Túng, cậu không nhìn rõ sao, Thiên Túng thật sự không muốn làm" Giang Tuân nghiêm túc nói.

"Cậu có ý gì?" Vũ Tuyệt Luân khó hiểu.

"Tôi thấy, lần này Thiên Túng bỏ đi, tám phần là không muốn trở về rồi" Giang Tuân thở dài, Lâm Thiên Túng cố ý để lại ấn Mộc kỳ lân là chứng minh tốt nhất.

"Không trở về? Không trở về cậu ta muốn đi đâu?" Phương Khoát ngạc nhiên nói.

"Các ngươi có lẽ không biết, Thiên Túng căn bản không muốn làm Mộc kỳ lân........" Đinh Lược nhíu mày nhìn chiếc ghế Mộc kỳ lân trống không, nhớ về Lâm Thiên Túng – một người tâm tư khó đoán

Lâm Thiên Túng nhìn thì lạnh lùng như không có gì, nhưng thật ra anh chính là người không muốn trở thành kỳ lân nhất trong năm người của ngũ hành kỳ lân. Do mẹ của anh là Hách Liên Thuần Thuần chỉ sinh được một đôi nam nữ, vì thế anh trở thành con trai duy nhất trong dòng họ Lâm gia, từ đó hiển nhiên anh trở thành Mộc kỳ lân trong lần tuyển chọn.

Trên mọi phương diện bề ngoài và tài năng anh đều kế thừa từ người cha đẹp trai thông minh, nhưng trong nội tâm anh cũng giống mẹ mình, àtính tình thích tự do, hơn nữa đối với chuyên ngành chụp ảnh lại có tài năng bẩm sinh và đam mê. Vì vậy thân phận Mộc kỳ lân chẳng khác nào gông xiềng giam cầm linh hồn anh.

Đây là chỗ đau mà Lâm Thiên Túng chưa bao giờ nói ra, cho nên anh mới thường thường trốn đi, một ngày hai ngày để cân bằng lại tâm tình, hoặc là hoàn toàn giao công việc cho vài người đổng sự hay quản lí đi làm, lựa chọn một cách gần như trốn tránh đối mặt với nghĩa vụ cùng trách nhiệm mà anh vĩnh viễn không thể thoát khỏi được.

"Ý cậu là, Lâm Thiên Túng cậu ta luôn muốn bỏ đi như vậy?" Vũ Tuyệt Luân kinh ngạc hỏi.

"Đúng" Giang Tuân gật đầu.

"Cậu ta có thể đi đâu, cho dù cậu ấy đi khắp chân trời góc biển, vẫn là một phần tử trong Tường Hòa hội quán!" Phương Khoát nhỏ giọng đáp.

"Đúng là cậu ta muốn bỏ đi, tên nhóc kia sẽ cố ý muốn chúng ta không tìm được ......" Giang Tuân hai tay khoanh trước ngực, phân tích nguyên nhân nhiều ngày vẫn không tìm được tung tích của Lâm Thiên Túng.

"Đằng Tế thì sao? Anh ta biết chuyện này chứ? Hắn có phản ứng gì?" Vũ Tuyệt Luân tò mò thái độ của Đằng Tế.

"Cậu ta cái gì cũng không nói, cũng không cử người đi tìm Thiên Túng, việc Thiên Túng bỏ đi cậu ta không để ý chút nào". Giang Tuân nói.

"Theo tôi thấy, là cậu ta cố tình chọc tức Lâm Thiên Túng bỏ đi, rốt cuộc cậu ta đang suy nghĩ cái gì?" Đinh Lược buồn bực không thôi.

"Tên tiểu quỷ ấy! lần đầu tiên gặp nhìn thấy hắn tôi liền...." Vũ Tuyệt Luân tức giận muốn mắng to, nhưng vừa mới nói một nửa, một giọng nói trầm thấp quen thuộc đến mức không thể quen hơn phúc chốc vang lên từ phía sau lưng anh.

"Lần đầu tiên anh thấy tôi liền muốn làm gì?

Vũ Tuyệt Luân ngẩn người, quay đầu nhìn vẻ mặt tươi cười đang tiến vào phòng hội nghị Đằng Tế, chân mày toàn bộ nhăn lại.

Tên tiểu quỷ này đúng là âm hồn bất tán!Anh mắng trong lòng.

"Muốn mắng thì nói đi, Tuyệt Luân, đừng để trong lòng, sẽ bị nội thương". Đằng Tế nhìn anh chế nhạo, khóe miệng nhếch lên.

Vũ Tuyệt Luân bị nói trúng tâm tình, mặt càng tệ hơn, rời mắt sang chỗ khác không nhìn đến hắn.

"Đằng Tế, cậu có biết Thiên Túng đã mất tích một tuần nay không?" Đinh Lược cố ý hỏi.

"Cái đó không gọi là 'mất tích' mà là 'bỏ nhà ra đi' thì đúng hơn?" Đằng Tế nhẹ giọng trào phúng.

"Anh ta bỏ đi, nhưng là cậu làm cho anh ta tức giận bỏ đi" Phương Khoát tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"A Khoát, anh nói vậy là sai rồi, Thiên Túng anh ta đã sớm muốn bỏ đi, chỉ là mượn sự kiện xung đột với tôi lần này để lấy cớ bỏ đi" Đằng Tế hừ một tiếng.

"Mặc kệ là chuyện gì, cậu phải đưa anh ta trở về?" Đinh Lược đối với cách nói này của hắn rất bất mãn.

"Tìm hắn trở về? Không, lần phải do tự anh ta quay về" Đằng Tế hai tay khoanh sau thắt lưng lạnh lùng nói.

"Những lời này của anh là có ý gì?" Phương Khoát nhăn mày.

"Tôi không muốn lãng phí nhân lực, đi tìm một người chỉ biết hướng tới trời xanh, làm một con chim nhỏ vô tâm, nếu anh ta nhận rõ thân phận cùng trách nhiệm của bản thân sẽ tự động bay về" Đằng Tế vẻ mặt nghiêm túc.

"Lỡ như anh ta không trở lại thì sao?" Đinh Lược nhíu mày hỏi lại.

"Điều đó chứng tỏ anh ta không có tư cách trở thành Mộc kỳ lân" Đằng Tế trong đôi mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Bốn vị kỳ lân ngồi đây sắc mặt khẽ biến đổi, quay mặt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ rằng Đằng Tế sẽ khẳng định chắc chắn như thế.

"Thiên Túng còn có một cô em gái Thiên Vận không phải sao?" Đằng Tế hỏi lại.

"Lâm Thiên Vận, nó mới mười lăm tuổi, hơn nữa chỉ là một cô bé......" Vũ Tuyệt Luân kêu lên.

"Đúng vậy, cô bé còn nhỏ, ngũ hành kỳ lân cũng thường chỉ chọn con trai làm người thừa kế, quy định này không thể không thay đổi, trong ngũ đại gia tộc kỳ thật có rất nhiều cô gái tài giỏi, giống chị gái của A Khoát – Phương Ngân, cô ấy đem phong thủy của Phương gia tới Mỹ kết hợp với sự nghiệp kinh doanh một cách sáng tạo, trong Vũ gia cũng có một vài cô gái rất có năng lực tự lập, mà theo tôi được biết, Lâm Thiên Vận là một cô gái có cá tính trầm tĩnh, so với Thiên Túng còn giống với chú Kiếm Hi hơn, tôi rất xem trọng cô bé" Đằng Tế nhắc tới phái nữ được giấu kĩ đằng sau đám con trai trong Tường Hòa hội quán

"Đúng vậy, các cô gái trong ngũ đại gia tộc của chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu (ít), bất quá, chuyện về Mộc kỳ lân cũng không phải là chuyện nhỏ, cậu không nghĩ cậu nên bàn bạc trước với các vị trưởng lão cùng với chú Lâm một chút sao?" Đinh Lược cũng biết ở thời đại này không nên trọng nam khinh nữ, nhưng chưa từng có cô gái nào đảm nhiệm một vị trí trong ngũ hành kỳ lân, hơn nữa, cứ như vậy xóa tên Lâm Thiên Túc như vậy quá xem nhẹ cậu ta rồi.

"Đúng vậy, có lẽ Thiên Túng chỉ đi ra ngoài chơi một vài ngày, sau đó sẽ trở lại, cậu lại vội vã muốn áp đảo anh ta như vậy sao?" Phương Khoát cảm thấy bất bình thay Lâm Thiên Túng.

"Đừng quên, lúc trước là chính cậu tuyển chọn anh ta, hiện tại, vì một lí do nhỏ mà tùy tiện đá anh xuống, không phải rất buồn cười sao?" Vũ Tuyệt Luân cũng theo nhau vấn tội.

Đằng Tế nhìn bọn họ liếc mắt một cái, bỗng nhiên nở nụ cười "Xem ra tình cảm giữa các cậu không tệ nhỉ!"

"Tình cảm của chúng tôi thắm thiết như vậy, không phải là do kế hoạch tốt của cậu sao?" Giang Tuân chế nhạo nói.

Năm đó, bọn họ bị Đằng Tế chọn làm người thừa kế kỳ lân, nhận lệnh liền tiến vào Tường Hòa hội quán bồi dưỡng, đoạn thời gian ấy đúng là thời kì mấu chốt bồi dưỡng tình cảm vững chắc của bọn họ.

Đằng Tế nhanh mắt liếc nhìn cả đám một lượt, trong đôi mắt đen có một tia tự giễu.

"Hẳn là vậy đi! Tôi cũng hi vọng ngũ hành kỳ lân là một khối đoàn kết, nhưng dường như đã quên bỏ tôi vào bên trong kế hoạch, làm cho bây giờ tôi và các anh có vẻ không hợp nhau"

Đinh Lược nhướng mày lên, là anh nhìn lầm sao, anh nhận thấy trong giọng điệu của Đằng Tế có chút cô đơn.

"Ban đầu thì là 'có chút' còn bây giờ là 'cực kì', nói thực ra, trước lúc anh chưa xuất hiện, chúng tôi ngược lại cảm thấy thoải mái hơn" Phương Khoát nhịn không được phun ra lời oán giận.

"Thật sao? Đó là do các anh không nghĩ đến có Kỳ lân vương ở trên đầu các anh thì đúng hơn?" Đằng Tế cười lạnh.

"Đúng vậy, ngũ hành kỳ lân căn bản không cần một Kỳ lân vương...." Vũ Tuyệt Luân cuồng vọng trừng mắt nhìn hắn.

"Tuyệt Luân!" Đinh Lược lập tức quát ngăn anh không nói tiếp nữa.

Đằng Tế một chút cũng không bị chọc giận, ngược lại, anh nở nụ cười.

"Không sao Đinh Lược, Tuyệt Luân nói cũng rất có lý, mọi chuyên trong Tường Hòa hội quán đều do ngũ đại gia tộc chống đỡ, có Kỳ lân vương hay không cũng giống như không có liên quan nhiều lắm........" Đằng Tế dáng vẻ ôn hòa mỉm cười.

Đinh Lược bị anh cười đến da đầu run lên, tên nhóc này bắt đầu từ lúc nào khiêm tốn như vậy? Thời gian ở chung này, anh đã sớm phát hiện, Đằng Tế mặt ngoài thành thục trọng ồn, nhưng trong lòng cuồng ngạo cũng không thua Vũ Tuyệt Luân, lại còn có điểm trời sinh âm hiểm xảo trá.

"Cậu đã biết tính tình của Tuyệt Luân, sao còn cố ý chọc hắn? Nếu cậu có chút thành ý, quan hệ của chúng ta sẽ không căng thẳng như vậy, tôi thực không hiểu cậu đang suy nghĩ gì" Đinh Lược nhíu mày liếc nhìn Đằng Tế một cái, nghiêm nghị chỉ trích.

Đằng Tế không giải thích, chỉ là cười nhẹ.

Khiến cho Đinh Lược bực tức, không muốn ở lâu, anh xoay người rời đi.

Trong phòng hội nghị chỉ còn Giang Tuân cùng Đằng Tế, lúc này, Giang Tuân đột nhiên thở dài một hơi.

"Haiz!"

"Sao vậy?" Đằng Tế nhìn anh, nhíu mày.

"Vì sao cậu không làm không khí tệ hại thì không được?" Giang Tuân lắc đầu.

"Tôi có sao?" Đằng Tế cười nói.

"Có, hơn nữa là cố ý, tôi còn cảm thấy cậu cố ý khiêu khích cực hạn cá tính chịu đựng của chúng tôi, mới có thể không ngừng mà kích thích chúng tôi......" Giang Tuân một tay để trên bàn, nâng cằm, quan sát anh."Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, muốn thu phục năm người chúng tôi, hẳn là cậu có rất nhiều phương pháp, nhưng tại sao lại chọn loại phương pháp tệ nhất này? Cố gắng chọc giận, khiêu khích, đối với cậu có lợi gì?"

"Anh không biết đùa như vậy rất vui sao?" Đằng Tế hướng mắt nhìn anh, ý cười sâu sắc.

"Tôi biết cậu không phải đang đùa, ngược lại, cậu còn vô cùng thật lòng". Sau lần trước được Đằng Tế cứu, Giang Tuân luôn luôn quan sát hắn, một năm nay, Kỳ lân vương vừa mới qua tuổi mười chín này, ngoại trừ trí tuệ siêu phàm, trưởng thành sớm trầm ổn, ngạc nhiên nhất là bất luận chuyện gì hắn làm đều sắp xếp rất rõ ràng, Giang Tuân tin tưởng, hở một chút trêu chọc bọn họ không phải là hắn nhất thời nổi hứng mà là hắn có mục đích khác.

Đằng Tế nhìn anh một lúc lâu mới nói "Quả nhiên, anh là người thông minh nhất trong ngũ hành kỳ lân, Giang Tuân".

"Tôi có thông minh cũng không nhìn thấu cậu được" Giang Tuân nhún nhún vai.

"Anh không cần nhìn thấu tôi, chỉ cần tin tưởng tôi là được rồi!" Đằng Tế cúi đầu, sửa sang lại cổ tay áo.

"Tin tưởng?" Giang Tuân ngẩn ra.

"Đúng, bất luận dưới tình huống gì đều tự nguyện tin tưởng tôi, điều tôi muốn chính là các anh tin tôi, nhưng nếu muốn năm người kiêu ngạo các anh đi tin tưởng một tiểu quỷ như tôi dường như không phải một chuyện dễ dàng.

"Chính xác" Giang Tuân thản nhiên thừa nhận.

"A........ cho nên tôi mới phải tốn chút công sức cải thiện quan hệ của chúng ta" Anh cười khẽ.

"Cậu tốn công sức cũng bao gồm cả việc chọc giận Thiên Túng bỏ đi sao?" Giang Tuân sâu sắc hỏi.

Đằng Tế cười mà không đáp, đội mũ lên đầu, đi đến cửa phòng hội nghị, mới quay đầu đáp lại: "Các anh không cần phải đi tìm Thiên Túng, anh ta nhất định sẽ trở về"

Dứt lời hắn thoải mái thong thả bước đi.

Giang Tuân nhìn theo bóng dáng hắn, nhướng mày, bỗng nhiên nghe được đâu đây có mùi âm mưu.

Sự kiện Lâm Thiên Túng mất tích dường như có ẩn tình khác, mà anh đoán chắc trăm phần trăm, chuyện này không thể không liên quan tới Đằng Tế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)