← Ch.222 | Ch.224 → |
Trong thủ đô to lớn này còn bao nhiêu con 𝒬υ.ỷ La Sát khoác da người đang chờ thời cơ hành hung ăn người?
Châu Thiện không biết.
Nhưng mà có con nào thì cô phải diệt con đó.
Ⴓц-ỷ La Sát thuần âm, giống như lệ զⓤ●ỷ khác, điều khác biệt duy nhất là chúng nó có thực thể, về sức ⓒ♓ℹ️ế●п đ●ấ●⛎ thì có lẽ không bằng một con lệ զ⛎*ỷ oán khí nặng.
Phó Kỳ Thâm nóng lòng muốn thử: “Tớ đi thu nó. ”
Có khi gặp phải một ít âm vật đơn giản thì Châu Thiện sẽ cho cậu ra tay, ăn ý bất giác đã hình thành.
Nếu như lúc bình thường, Châu Thiện cho Phó Kỳ Thâm thu cũng không sao, nhưng lần này cô ngăn lại cậu:
“Để tớ. ”
Châu Thiện bay lên cao, thừa dịp con Q-u-ỷ La Sát mở ra cái vòi đẫm máu bắn về phía người say thì cô ném ra bảy, tám tấm bùa chú, sau đó đạp lên lá bùa gắn liền thành một mảnh, đá hướng trán của Ⴓⓤ·ỷ La Sát.
Châu Thiện tấn công đột ngột, đạo hạnh vốn cao hơn Ⓠ𝖚_ỷ La Sát nhiều, làm nó chịu thiệt, trên đầu bị dán bùa toát ra làn khói.
Châu Thiện nhẹ nhàng bấm quyết, bảy, tám lá bùa bắt đầu cháy lửa hừng hực, nửa bên đầu của 𝐐.⛎.ỷ La Sát hòa tan giống như băng.
Một chân của Châu Thiện như nặng nghìn cân, lại ẩn chứa pháp lực của chính cô, 𝐐ⓤ*ỷ La Sát bị đạp lên không động đậy được, trơ mắt nhìn thân hình của mình dần dần hòa tan.
Cuối cùng, nó tràn đầy thù hận liếc Châu Thiện một cái, thê lương ngửa mặt lên trời gào thét, không cam lòng hóa thành một bãi nước mủ.
Chờ Ⴓⓤ.ỷ La Sát tan rã rồi Châu Thiện mới lặng lẽ nhìn cổ tay của mình, trên cổ tay của cô lặng lẽ hiện ra một sợi chỉ mảnh màu đen.
Phó Kỳ Thâm chạy nhanh tới, Châu Thiện còn chưa kịp che giấu sợi chỉ này thì đã bị cậu nhìn thấy:
“Đó là cái gì?”
Đã bị thấy thì Châu Thiện không cố giấu, nhún vai nói:
“Nguyền rủa của Ⓠ-⛎-ỷ La Sát. ”
Ⓠ·⛎·ỷ La Sát không thuộc về âm phủ, cũng không thuộc về dương gian, chúng nó là sinh vật bị nguyền rủa trong vong xuyên, không thể thấy ánh sáng, bản tướng xấu xí, sống dựa vào ă-𝓃 †-𝐡ị-t 𝓃-🌀ư-ờ-1.
𝒬⛎-ỷ La Sát không khó 🌀𝖎ế.𝖙, nhưng nó có một đặc chất khiến người đau đầu trước khi cⓗ*ế*ⓣ sẽ chuyển nguyền rủa lên người kẻ đã ℊ_𝖎_ế_𝐭 chúng nó.
Giọng nói của Phó Kỳ Thâm toát ra chút thê lương: “Nguyền rủa?”
Châu Thiện vẫn cười đến vô tư:
“Không nghiêm trọng, là đặc biệt dễ dàng trêu chọc một ít 🍳_υ_ỷ mị gì đó, hơi phiền phức chút thôi. ”
Nếu thay bằng từ ngữ trong anime nổi tiếng thì Châu Thiện có thể chất của Conan. Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, hiện tại thể chất của cô ước chừng giống như Phó Kỳ Thâm mở mắt âm dương.
Có một điều mà Châu Thiện không nói ra là nguyền rủa của 𝐐-⛎-ỷ La Sát có thể chồng lên, khi bạn 𝐠𝐢_ế_t quá nhiều Ⓠ⛎.ỷ La Sát, âm độc nhập thể, cuối cùng có lẽ sẽ trở thành sinh vật không phải người cũng chẳng phải ⓠ●ц●ỷ, giống như 🍳●u●ỷ La Sát vậy.
Nhưng gặp phải Ⓠ·⛎·ỷ La Sát ă*𝓃 ⓣ♓*ị*ⓣ 𝓃🌀*ư*ờ*ⓘ, không ɢ_ℹ️ế_✞ là không được, chúng nó rất ghi thù, bạn thả một con thì nó sẽ kéo càng nhiều 𝒬·u·ỷ La Sát tìm tới cửa, mãi đến khi ăn sạch máu thịt của bạn thì mới chấm dứt.
Nói thật là khiến người rất ghét, cho nên ngay từ đầu Châu Thiện đã không định thả nó đi.
Châu Thiện không để bụng cái nguyền rủa đó, khi cô tu luyện đến cuối cùng khẳng định cũng cần giới thông âm dương, đi trong hai giới, cô không quan tâm mình không phải người không phải 𝐪_u_ỷ.
Chẳng lẽ bây giờ trông cô giống người lắm sao?
Phó Kỳ Thâm lặng im, nhìn chăm chú Châu Thiện:
“Vậy nên cậu không cho tớ đi trừ bỏ nó. ”
Châu Thiện ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Cậu chỉ là một phàm nhân. ”
Dù có thiên phú tốt cỡ nào thì cậu vẫn chỉ là phàm nhân, có mắt âm dương đặc biệt đã quá đủ, không cần bị cuốn vào càng nhiều việc.
Mắt âm dương là cơ duyên, chỉ có thể mở không thể đóng, nếu đóng lại được thì Châu Thiện đã sớm đóng cho Phó Kỳ Thâm.
← Ch. 222 | Ch. 224 → |