Truyện:Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam - Chương 12

Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam
Trọn bộ 87 chương
Chương 12
Tôi muốn ăn em nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Edit: Tiểu Y Y

Lục Ngân từ từ đứng lên, lấy khăn lông bên cạnh lau mồ hôi trên trán, anh nhìn hộp đồ ăn trong tay Bạch Thiến Thiến, ánh mắt theo bàn tay trắng nõn hướng lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cô.

Cũng không biết là do ngượng ngùng hay gì, gương mặt trắng nõn của cô có chút đỏ ửng, làm khuôn mặt nhỏ thanh lệ thoát tục lại nhiễm vài phần vũ mị, dáng người 〽️.ảռ.h ⓚⓗả.𝖓.𝐡, hai chân thon dài, cô đứng ở đó, mặc dù chỉ mặc một bộ chế phục bình thường cũng có vẻ yểu điệu kiều mỹ, rất hút mắt.

"Ừm, đúng là tôi đang đói bụng."

Giọng nói nam tính trầm thấp hơi khàn khàn truyền vào tai Bạch Thiến Thiến, không biết vì sao, cô lại cảm thấy những lời này hình như sai sai chỗ nào đó, không nghĩ nhiều, cô xách theo cơm hộp đi đến cạnh anh, "Thật đúng lúc, thừa dịp còn nóng, mau ăn đi, để lạnh thì không ngon."

Vừa đặt được hộp cơm lên trên bàn, không đợi cô kịp lấy đũa, đột nhiên trời đất xoay chuyển, toàn bộ т.hâ.𝓃 𝖙𝐡.ể bị một đôi tay hữu lực, mạnh mẽ bá đạo kéo qua.

"Anh......"

"Tôi đúng là đang đói bụng, nhưng hiện tại tôi càng muốn ăn em."

Lục Ngân cúi đầu, thấp giọng 🌴𝐡·ì 𝖙·𝖍ầ·ⓜ 🅱ê·n ⓣ·𝐚·ℹ️ cô, nhìn bộ dạng ngây ngô, không kịp phản ứng lại của cô, khuôn mặt tuấn tú rốt cuộc cũng thay đổi biểu cảm, khóe miệng anh cong, nhẹ nhàng bế ngang cô lên, đi nhanh tới chỗ giường gỗ.

"Nga...... Ai ai ai, chờ một chút, xin đợi một chút!" Bạch Thiến Thiến rốt cuộc phản ứng lại đây, cô xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng muốn từ trong lòng 𝓃🌀●ự●↪️ anh nhảy xuống dưới, nhưng lực cánh tay anh thật sự rất mạnh mẽ, cô cựa quậy vài cái, liền an tĩnh lại.

"Anh, anh ăn cơm trước, chuyện khác không vội, ha hả...... Không cần nóng nảy."

Tuy rằng từng bị người đàn ông này thao không chỉ một lần, nhưng cô hiện tại thật đúng là chưa kịp chuẩn bị gì, vốn muốn dùng mỹ thực hối lộ anh, như thế nào lại thành muốn ⓛê.ռ 𝖌iư.ờⓝ.ⓖ?

Tình tiết thần tốc này, thật đúng là đoán không ra.

Đàn ông a.....

Chẳng lẽ nửa người dưới thực sự là động vật?

Lục Ngân bế cô vứt tới giường, trên giường có đặt một tầng chăn bông rất dày, cho nên cũng không bị đau đớn gì, Bạch Thiến Thiến vừa ngã 𝖑_ê_𝐧 g𝐢ườ𝐧_🌀, lập tức lộn một cái, xoay người ngồi dậy, nhìn anh bận rộn 🌜ở·❗ q⛎ầ·п, cô vội vàng xua tay: "Anh thật sự không muốn ăn cơm trước sao? Đợi lát nữa sẽ nguội lạnh đó, như vậy không thể ăn nữa."

Lục Ngân nghe vậy, sửng sốt, anh ngẩng đầu, ý cười nơi khóe miệng biến mất, cứ như vậy, mặt vô 🅱️*ïể*υ тì𝖓*𝖍 liếc cô, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, cho cô một loại cảm giác lãnh lệ nguy hiểm.

Trong lòng Bạch Thiến Thiến lộp bộp, ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Kia, cái kia, tôi nói chơi thôi, anh đừng tưởng thật, ha ha, ha ha."

Được rồi, cô thực sự không có tiền đồ a.

Cô âm thầm khinh bỉ chính mình, không phải đã đáp ứng đem †.ⓗ.â.𝖓 𝖙ⓗ.ể cho người ta sao, hiện tại còn làm như vậy, ra vẻ cái gì.

Nghĩ vậy, cô cũng thả lỏng.

Sắc mặt của anh rốt cuộc cũng chuyển biến tốt lên, Bạch Thiến Thiến làm bộ khụ khụ, sau đó chân chó cúi người tiến lên, chủ động c_ở_ℹ️ 𝐪_ⓤ_ầ_п cho anh.

Lục Ngân không có mặc áo trên, chỉ mặc một cái rộng quần thùng thình.

Kỳ thật anh như vậy, thuộc về loại đàn ông mặc quần áo thì có vẻ gầy, thoát y ra thì dáng người khiến người ta ↪️●hả●y 𝓃ư●ớ●ⓒ miếng, đừng nhìn ngày thường anh cao cao gầy gầy, nhưng cái nào cần có anh đều có, nhân ngư tuyến a, cơ bụng tám khối a, áo choàng cơ bắp gì đó anh đều có.

Đặc biệt là lúc cở·i 🍳·ц·ầ·п kia, Lục Ngân mặc quần lo̶t̶"̶ tam giác, hiện ra rất rõ ràng.

Bạch Thiến Thiến dừng một chút, không thể không cảm thán, đừng nhìn Lục Ngân mới hơn hai mươi tuổi, một cái quần lo̶t̶"̶ nho nhỏ như vậy, đem bộ phận sinh dục bao vây gắt gao, phình phình một đống lớn, "nó" hình như cảm nhận được cô nhìn chăm chú, thậm chí còn r_𝖚_ռ ⓡẩ_🍸.

"𝒞*ở*𝖎 q*𝖚ầ*ⓝ lo̶t̶"̶ của tôi, dùng tay nhẹ nhàng 𝐯_υ_ố_𝖙 ⓥ_𝑒 nó, mau!"

Thứ giữa háng Lục Ngân càng thêm trướng lớn, phảng phất muốn chọc thủng quần lo̶t̶"̶ nho nhỏ vậy, dưới cái nhìn chăm của Bạch Thiến Thiến, sắc mặt anh nổi lên màu đỏ ửng của tình dụ̶c̶, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, hiển nhiên là đã gấp không chờ nổi, muốn Bạch Thiến Thiến lấy lòng anh.

Hình như mỗi một lần 𝖑à·𝖒 𝖙·ìռ·𝒽, anh đều là dáng vẻ gấp không chờ nổi như vậy.

Cô vươn tay nhỏ, đem khối vải cuối cùng trên người anh kéo xuống, côn thịt lớn bao phủ gân xanh đột nhiên nảy ra, đập vào mũi cô.

Cô cảm giác trên mũi hình như có chất lỏng khả nghi nào đó, liền dùng mu bàn tay chùi đi, đó là т*❗ⓝ*𝒽 d*ị*c*𝐡 từ đỉnh mã mắt quy đầu đàn ông chảy ra.

Mùi vị tanh tanh, thật ra cũng không khó ngửi lắm.

Anh độ_n_ℊ ✝️ìⓝ_h.

Trời mới biết, hiện tại т*ⓗ*â*n ⓣ*♓*ể Bạch Thiến Thiến không có một chút dụ̶c̶ vọng nào, phỏng chừng dụ̶c̶ vọng hôm nay tới chậm đi. Mặc dù tay nhỏ đã sờ vào côn thịt nam tính, nhưng cũng chỉ cảm thấy nó thực nóng, bản thân ngược lại không có những xao động giống lần trước, tiểu huyệt hư cũng không ngứa.


Lục Ngân hiển nhiên nhìn ra cô lãnh đạm bình tĩnh, anh cố ý đẩy côn thịt chạm vào miệng nhỏ của cô, trầm giọng ra lệnh: "Giúp tôi ⓛ-𝐢ế-m nó."

Không cần ngẩng đầu, cũng biết ánh mắt anh có bao nhiêu xâm lược, cô hơi hơi mở miệng, ngậm lấy quy đầu, đầu lưỡi thử chọc vào đỉnh mắt, lập tức nghe thấy hơi thở nặng nhọc dồn dập.

Tiếp theo, cô thật cẩn thận 𝖑-𝖎ế-𝐦 𝖒ú.t quy đầu nổi lên, đồng thời vươn một bàn tay ✅_ⓤ_ố_t ✔️_e ν·υ·ố·т ✌️·𝐞 trứng trứng phía dưới côn thịt, cô một bên hút, một bên sờ, rất nhanh cảm giác được xúc động mãnh liệt của đàn ông. (Hi vọng mn hiểu vì mình cũng ko biết diễn tả thế nào nữa. Nói thô tục chính là muốn bắn đó)

Lục Ngân đem côn thịt từ cô trong miệng 𝖗●ú●𝖙 r●𝒶, duỗi tay đẩy ngã cô, để cô bày ra tư thế quỳ, anh thậm chí còn không c.ở.𝒾 🍳.ⓤầ.𝓃 áo cô, trực tiếp gấp gáp lột quần cô xuống, nút thắt bên hông quần cũng bị kéo xuống.

Bạch Thiến Thiến không phản kháng, thẳng đến lúc côn thịt từ phía sau hoa huyệt thọc vào, cô mới nhẹ nhàng r●ê●𝖓 𝓇●ỉ một tiếng.

Cảm giác được bên trong hoa huyệt khô khốc, Lục Ngân nhíu mày, anh cúi người, nhẹ nhàng ⓗô·ⓝ l_𝐢ế_m chỗ mẫn cảm bên tai cô, bàn tay to mềm nhẹ 𝖛𝖚.ố.𝐭 ѵ.3 bầu ⓝ_🌀ự_𝒸, lực đạo không lớn, giống như cũng muốn khiến cô thoải mái.

Bạch Thiến Thiến rất nhanh đã bị anh trêu chọc đến т♓.â.n 𝐭h.ể nóng lên, thấp giọng 𝐫ê_п r_ỉ liên tục.

Cảm giác chính là lúc này, Lục Ngân đao to búa lớn làm.

Từng chút từng chút г_ú_ⓣ 𝓇_a lại 𝐡·𝖚·𝖓·𝖌 ♓·ă·ռ·𝖌 ↪️ắ-𝖒 ✔️-à-𝖔, thịt non tiểu huyệt tung bay, mật nước bắn khắp ga trải giường, tiếng phụt phụt 𝖉â●〽️ loạn trong phòng giam không ngừng vang lên.

Bạch Thiến Thiến bị anh làm đến kiều suyễn không ngừng, cả người sảng khoái, cũng rất phối hợp vặn vẹo 3*𝖔 ⓣ♓*🔴*n nhỏ.

Hai người cứ ⅼà·ⓜ 𝖙·ìп·♓ như vậy, thẳng đến khi Bạch Thiến Thiến cao trào hai lần, bị anh mạnh mẽ thao đến ngất đi.

Lúc này, đêm đã khuya.

Lục Ngân lấy một bên khăn lông lau sạch hạ thể hai người, phủ áo sơ mi của anh lên trên cơ thê lõa lồ của Bạch Thiến Thiến.

Anh †·𝖍·ở 𝖍·ổ·ռ ⓗ·ể·ⓝ mấy hơi, bình phục tình dụ̶c̶ còn sót lại trong 𝖙_hâ_п †_♓_ể, lúc này mới chuyển ánh mắt tới hộp cơm trên bàn, dừng một chút, anh đứng lên đi qua, mở hộp cơm ra, đồ ăn bên trong đã lạnh, bất quá màu sắc không tồi, còn sót lại chút ít hương thơm, có thể nhìn ra dụng tâm của người nấu ăn.

Lục Ngân quay đầu nhìn Bạch Thiến Thiến đang 𝒽ô·𝓃 mê, thần sắc trong mắt toàn là những tia khó hiểu, thật lâu sau, anh cầm lấy chiếc đũa bên trong hộp đồ ăn, ăn hết toàn bộ.

———————

Tâm sự một chút. Chương này giống như chỉ có mình anh động dục thôi vậy, nu9 lãnh cảm rồi. Mình cảm thấy có lẽ chương này thực sự làm không tốt lắm vì có rất nhiều từ chỉ "nơi nào đó" mà mình không biết, không hiểu. Hơn nữa hôm nay không tập trung lắm, lúc edit cũng cảm thấy rất khó, không có cảm xúc mấy. Làm rất lâu nhưng vẫn không thực sự vừa ý nên thực sự mong mọi người bỏ qua a.

Chương (1-87)