← Ch.07 | Ch.09 → |
Cuối cùng Hứa Tu Kiệt lại lấy danh nghĩa chào mừng Lục Giai Duệ, nói muốn đi Tứ Niên chúc mừng.
Hàn Mai Mai nghe đến Tứ Niên liền phản xạ có điều kiện nói "Tôi không đi!" Suy nghĩ đến Tứ Niên, cô đã nghĩ đến vũ công ngày đó thoát y, sau khi kết thúc, cô chạy mất dép.
Ba người kinh ngạc nhìn cô, cô giật mình với phản ứng quá độ của mình.
Ánh mắt cô xoay một vòng, "Anh Giai Duệ, mới vừa xuống máy bay, còn lệch giờ. Chúng ta vẫn nên để cho anh ấy về trước nghỉ ngơi đi. Liên hoan mà nói, chúng ta hẹn lại lần sau đi."
Quả nhiên, Hứa Tu Kiệt cũng run lên một phen, sau đó tiến đến bên tai Hàn Mai Mai nói, "Thay đổi phương hướng rồi sao? Buông tha anh họ tôi."
Hàn Mai Mai mặt đầy hắc tuyến, sao lại thế nào? Vị mỹ nữ kia càng thêm u oán nhìn Hàn Mai Mai.
"Anh Giai Duệ, anh sẽ không không nể mặt như vậy đi. Chúng ta nhiều năm chưa gặp mặt rồi." Hứa Tu Kiệt cười hỏi.
Lục Giai Duệ bất đắc cười đáp ứng, Hàn Mai Mai đành phải cùng đi.
Bọn họ vừa vào Tứ Niên, liền có người phục vụ đến dẫn đường.
Hứa Tu Kiệt vẫn cúi đầu nghịch điện thoại.
Không bao lâu, Hàn Mai Mai liền biết vì sao Hứa Tu Kiệt cứ nghịc điện thoại mãi.
"Hoan nghênh Lục Giai Duệ về nước!"
Đẩy cửa ra, ở bên trong đã có hơn mười người nóng lòng chờ đợi, bọn họ vừa mở cửa ra liền kêu.
Hứa Tu Kiệt hiệu suất thật nhanh, không làm quan hệ xã hội thật sự là đáng tiếc.
Còn có người mang một cái bánh kem thật to ra, mà người đó không ai khác, chính là bạn học Tôn Tiểu Vân.
"Anh họ, hoan nghênh anh trở về." Tôn Tiểu Vân kích động mắt ngấn lệ, sau đó nhào vào lòng Lục Giai Duệ.
Lục Giai Duệ bị cô ta bổ nhào đến lại lui lại mấy bước, sau đó vỗ lưng của cô ta nói, "Tiểu Vân nhà chúng ta đã lớn như vậy, sao lại vẫn giống bộ dạng hay khóc trước đây vậy?"
Hàn Mai Mai lúc này mới nhớ tới Tôn Tiểu Vân là em họ của Lục Giai Duệ, bởi vì cực kỳ thích anh họ, cảm thấy nữ chủ không xứng với anh họ cô ta, cho nên vẫn xúi dục nguyên chủ làm khó dễ nữ chủ. Nhưng nguyên chủ cũng thật khờ, mỗi lần đều mắc mưu.
Cho nên ngay từ đầu Hàn Mai Mai đối với Tôn Tiểu Vân này đã không ấn tượng tốt.
Lục Giai Duệ cũng cười chào hỏi, sau đó hàn huyên với bọn họ.
Tôn Tiểu Vân lại kéo Hàn Mai Mai đến một góc, có chút khẩn trương hỏi han, "Cậu không thích Ngụy Nhất Minh nữa à. Sao lại ở cùng một chỗ với anh họ tớ?"
"Cậu yên tâm, tớ không có ý gì với Ngụy Nhất Minh, đới với anh họ cậu cũng vậy." Hàn Mai Mai giải thích.
Tôn Tiểu Vân nghe xong những thứ này hiển nhiên không tin nhìn chằm chằm Hàn Mai Mai, trước kia Hàn Mai Mai theo đuổi Ngụy Nhất Minh điên cuồng, mọi người đều biết.
Hàn Mai Mai cũng không quan tâm cô ta có tin hay không, một mình ngồi ở trong góc uống rượu.
Tôn Tiểu Vân ngồi bên cạnh Lục Giai Duệ, ngăn cách cô với Lục Giai Duệ, vẫn hỏi Lục Giai Duệ mấy năm nay ở nước ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Hàn Mai Mai không cho là đúng, cô làm sao đối diện với người giống hệt anh trai cô mà có thể động tâm chứ?
Cô ngồi một mình uống rượu, hôm nay nhìn người giống hệt Hàn Kiện Kiện, lại nghĩ tới người nhà ở không gian khác, tâm trạng của có chút trầm xuống.
Hứa Tu Kiệt bên kia uống mấy ly với mấy người bạn.
Trong phòng có người tiến lại gần Hàn Mai Mai.
"Em gái, sao lại uống rượu một mình, muốn tôi bồi em hay không?" Một giọng nói ngả ngớn xuất hiện bên tai cô.
Hàn Mai Mai quay đầu nhìn đối phương, bộ dáng loè loẹt, thật đúng là làm cho người ta mất hứng.
Hứa Tu Kiệt trêu đùa cùng mấy người bạn, không có chú ý tới bên này.
"Trương Tiểu Hoa, ai cậu cũng dám đến gần hả? Thấy Hàn đại tiểu thư của chúng ta thế nào hả?"
Thành phố A có mấy Hàn đại tiểu thư? Người đàn ông kia lập tức thay đổi sắc mặt, "Cô sẽ không phải là Hàn Mai Mai chứ."
Phản ứng của người đàn ông nằm ngoài dự kiến của Hàn Mai Mai, cô lại tính đùa dai, cười đặc biệt ôn nhu nói, "Hiện tại muốn uống rượu với tôi nữa hay không?"
Trương Tiểu Hoa ngay từ đầu thấy cô đi vào cùng với Lục Giai Duệ liền mắt sáng lên, còn tưởng rằng là bạn gái Lục Giai Duệ, về sau quan sát giống như không phải. Cảm thấy cũng có chút ngứa. Nhưng không nghĩ tới người này lại là Hàn Mai Mai phiền toái kia.
Hiện tại nhìn kỹ, không phải Hàn Mai Mai thì là ai? Bình thường Hàn Mai Mai đều là trang điểm kinh diễm, hôm nay trái lại cực kỳ mộc mạc, khí chất cũng khác hẳn trước kia, trách không được chính mình nhận sai.
Trương Tiểu Hoa cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cười gượng...
Hứa Tu Kiệt bên kia chơi đùa cực kỳ điên cuồng, mà Lục Giai Duệ bị Tôn Tiểu Vân bám lấy ôn chuyện, anh ta trái lại lại muốn nói chuyện với Hàn Mai Mai, bất đắc dĩ bị Tôn Tiểu Vân lôi kéo. Anh ta cũng chẳng quan tâm Hàn Mai Mai nữa.
Mọi người cũng không có đi lên ca hát, Hàn Mai Mai đi lên cầm Micro hát.
Không bao lâu mọi người đều dừng lại nhìn cô.
Hát xong, Tôn tiểu Vân gọi, "Mai Mai trước kia không có nghe cậu hát. Không nghĩ tới cậu hát hay như vậy."
Ngay cả Hứa Tu Kiệt cũng cảm thấy không tệ lắm. Lại bị mọi người bắt hát thêm hai bài nữa...
Thời điểm hát được một nửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Làm cho người ta giật mình là người vào lại là Ngụy Nhất Minh.
Hàn Mai Mai hơi có chút ngoài ý muốn.
Ngụy Nhất Minh nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Hàn Mai Mai, nhưng rất nhanh liền rời đi.
"Giai Duệ, cậu đã về rồi." Mặt than mặt rất không dễ dàng thả lỏng thần kinh, sau đó bắt đầu nói chuyện với Lục Giai Duệ.
Nhìn thấy anh họ mỉnh ở đây, Hứa Tu Kiệt đối với cô gái con lai kia cũng thu liễm rất nhiều.
Vẫn quay đầu nháy mắt với Hàn Mai Mai, thật giống như đang nói, sao hả? Tôi tạo cho cô cơ hội tốt như vậy, cô còn không mau tiến lên.
Hàn Mai Mai lại có cảm giác dở khóc dở cười. Thằng nhãi này không phải là muốn tác hợp cô với anh họ anh ta đấy chứ? Nhưng không nghĩ tới Ngụy Nhất Minh lại phối hợp xuất hiện ở đây.
Hàn Mai Mai uống một chút liền cảm thấy có chút choáng váng, trước kia, cô uống rượu sẽ không bao giờ say, hiện tại uống mấy chén liền cảm giác choáng váng.
Quả nhiên đạt được một thứ, thì phải mất đi một thứ khác...
Cô muốn đi toilet rửa mặt.
Thời điểm đứng lên, đột nhiên có chút choáng quáng, không có đứng vững, lung lay một phen.
"Mai Mai, có cần anh đưa em đi hay không?" Lục Giai Duệ ấm giọng hỏi.
Hiện tại Hàn Mai Mai nhìn thấy khuôn mặt của Hàn tiện tiện, lại dùng giọng nói ôn nhu nói chuyện với cô, cô cảm thấy có chút khó chịu.
Vung tay ý bảo không cần.
Đứng ở trong gian rửa tay, cô nhìn chính mình trong gương, sắc mặt, ánh mắt mê ly, người không biết còn tưởng rằng cô ăn *. Cô cảm giác bây giờ rượu mới tác dụng, dần dần cô lại thấy hai người.
Cô lung lay đi ra khỏi nhà vệ sinh, bỗng đụng phải một bức tường.
Cô lùi về sau hai bước, dụi nhẹ mắt, lại thấy một anh đẹp trai.
Hàn Mai Mai là người không dễ dàng say, nhưng nếu say sẽ biến thành một người khác.
Khi học đại học, bạn cùng phòng đã lên án cô, sau khi cô uống rượu lại đấy cô ấy xuống giường rồi cưỡng hôn. Sau khi Hàn Mai Mai say, sợ rằng sẽ trở thành cô gái lưu manh.
Cô đi lên sờ soạng mặt anh ta, "Bộ dáng rất được."
Hai bảo vệ bên cạnh anh ta đi lên, cảnh giác nhìn Hàn Mai Mai: "Thiếu gia."
Anh ta vung tay, ý bảo bọn họ không cần khẩn trương.
Sau đó hứng thú nhìn Hàn Mai Mai, đột nhiên anh ta tiếp sát Hàn Mai Mai ngửi mùi hương trên cổ cô, thì thào tự nói, "Hương vị này rất quen thuộc." (mũi thật thính, gửi có một lần mà nhớ dai kinh khủng)
Hàn Mai Mai ôm lấy cổ anh ta, cười ngây ngô, "Tối hôm nay anh thuộc về tôi rồi."
Thân thể anh ta đột nhiên dừng lại, nghĩ đến gì đó, nhếch miệng, nói nhỏ, "Là em?"
Đương nhiên Hàn Mai Mai không có nhìn thấy ánh mắt anh ta lập tức thay đổi, thật giống như thấy con mồi khiến mình hứng thú vậy.
Mà bên này Ngụy Nhất Minh vừa lúc ra ngoài hút thuốc.
Không nghĩ tới liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ôm Hàn Mai Mai, nhịn không được tiến lên phía trước.
"Anh là ai? Nhanh buông cô ấy ra." Ngụy Nhất Minh lạnh lùng nói.
"Vậy anh là ai?" Người đàn ông nhướng mày hỏi ngược lại.
Ngụy Nhất Minh nghẹn họng, "... Tôi là ông chủ của cô ấy."
Người đàn ông nhìn người trong lòng nhẹ giọng hỏi, "Em yêu, em có quen anh ta không?"
Hàn Mai Mai giống như nghe được anh ta nói, mở to mắt, đột nhiên nhìn Ngụy Nhất Minh một lúc lâu, "Tên mặt than này. Tôi không biết."
Ngụy Nhất Minh nghe được lời Hàn Mai Mai, ngây người.
Người đàn ông kéo cô tiến vào phòng, cười nói, "Anh nghe thấy chưa."
"Anh họ, làm sao vậy?" Hứa Tu Kiệt thấy Hàn Mai Mai đi ra ngoài, sau đó anh họ anh ta cũng đi ra ngoài, vốn muốn tránh ở một bên xem kịch vui. Không nghĩ tới lại xuất hiện tình huống này, cảm giác không khí không thích hợp.
"Hàn Mai Mai kia, làm sao vậy?" Anh ta thấy Hàn Mai Mai bộ dáng choáng váng, đỏ bừng cả khuôn mặt, ngã vào trong lòng một người đàn ông xa lạ.
Mặt Ngụy Nhất Minh không chút thay đổi nhìn người đàn ông kia, "Bây giờ đã thấy chưa."
Người đàn ông nhìn bạn của cô đến đây, cũng biết hôm nay không chiếm được tiện nghi, đành phải buông tay.
Anh ta vẫn không quên hôn lên mặt Hàn Mai mai, "Em yêu, em tên Hàn Mai Mai phải không? Chúng ta lần sau gặp." Sau đó liền trả Hàn Mai Mai cho bọn họ.
Hứa Tu Kiệt bộ dáng kinh bạc kia liền muốn tiến lên, nhưng bị Ngụy Nhất Minh kéo lại.
Mặt Ngụy Nhất Minh trầm xuống ôm Hàn Mai Mai.
"Anh họ, vừa rồi vì sao không cho em tiến lên."
"Anh có biết anh ta là ai không?" Hứa Tu Kiệt hỏi
"Nghe nói con trai duy nhất của Lạc Vĩ Kỳ tháng trước tai nạn xe cộ đã chết, cho nên đã đón đứa con riêng lưu lạc bên ngoài trở lại."
"Có quan hệ gì đến tên tiểu tử kia?"
"Tứ Niên cũng là của tập đoàn Vĩ Kỳ, mà vừa rồi tôi thấy quản lí gọi cậu ta là thiếu gia."
Ngụy Nhất Minh nhìn người trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, trước đây cho rằng cô chỉ là thay đổi một phương thức để thu hút sự chú ý của anh ta, hiện tại xem ra là không phải, cô gái này cả đêm đều không có nhìn mình lấy một lần. Là trước đây đã sớm dính lấy.
Anh ta vốn nên cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cục có thể thoát khỏi cô gái này rồi. Nhưng hiện tại nhìn thấy người đàn ông khác ôm cô, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, nghĩ cũng không nghĩ liền xông lên.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |