← Ch.70 | Ch.72 → |
Edit: Tuyết Nguyệt Lam
"Khụ khụ, hai đứa nói chuyện đi, ông ra ngoài phơi nắng một chút." Ông ngoại Hàn nói xong liền chống gậy đi ra ngoài.
"Chuyện kia... Cháu bồi ông ngoại ra ngoài." Lạc Thần Dật lập tức đi theo nói.
Nhưng Hàn Mai Mai đâu có thả anh đi đơn giản như vậy.
"Anh đứng lại đó cho em." Sắc mặt Hàn Mai Mai không tốt nhìn Lạc Thần Dật.
Trên mặt Lạc Thần Dật treo một nụ cười, nhưng ánh mắt không dám nhìn Hàn Mai Mai: "Mai Mai, em sao vậy?"
"Anh nói đi, khi nào thì bắt đầu thông đồng với ông ngoại?" Hàn Mai Mai hỏi.
"Em đang nói cái gì? Sao anh nghe không hiểu?" Lạc Thần Dật cười nói.
"Anh đừng có giả ngu với em." Hàn Mai Mai từng bước ép sát.
Lạc Thần Dật không thể trốn tránh, đành phải nói: "Được rồi, được rồi, anh nói là được chứ gì?"
Hàn Mai Mai nhướng mày nhìn anh.
"Kỳ thật ông ngoại đã biết chúng ta đang yêu nhau, lần trước một mình ông ngoại tìm anh nói chuyện..."
Hàn Mai Mai nghe thế lại có chút ngoài ý muốn.
"Ông cũng nhiều lần hỏi về chuyện của chúng ta, nhưng em đều không có thừa nhận, cho nên ông mới nghĩ ra biện pháp như vậy..." Lạc Thần Dật liếc nhìn Hàn Mai Mai một cái, muốn thông qua nét mặt của cô để tìm ra chút manh mối.
Hàn Mai Mai lại hỏi: "Vậy còn anh? Vì chuyện này anh đã phải dùng bao nhiêu sức lực hả?"
"Chuyện này... Chuyện này..." Lạc Thần Dật sờ cái mũi.
Hai tay Hàn Mai Mai chống vào eo, hung ác nói: "Anh mau nói cho em!"
"... Là lần trước anh đưa đồ sứ cho ông ngoại..." Lạc Thần Dật mơ hồ không rõ nói.
"Được, Lạc Thần Dật, thì ra từ trước đến giờ anh vẫn luôn gạt tôi!" Hàn Mai Mai không khỏi tức giận, không nghĩ tới Lạc Thần Dật lại một chút sơ hở cũng không lộ ra, còn giúp ông ngoại Hàn cùng nhau đùa giỡn cô.
Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai tức giận, trong lòng kêu to không ổn, đành phải hạ giọng, làm nũng nói: "Đây không phải ông ngoại quan tâm em hay sao? Em đừng tức giận, anh đã giải thích với em còn không được hay sao? Đều tại anh không tốt, do anh không nói với em." Kỳ thật Lạc Thần Dật làm như vậy với Hàn Mai Mai cũng là mang chút tâm tư rieng, Hàn Mai Mai vẫn không chịu thừa nhận anh với người khác, trong lòng anh vẫn có chút không thoải mái.
"Anh chỉ phối hợp một chút thôi. Em phải tin anh." Lạc Thần Dật mở to hai mắt nói.
Hàn Mai Mai vẫn nghiêm mặt nhìn anh: "Anh đùa giỡn tôi có vui hay không?" Hàn Mai Mai nghĩ đến ngày đó mặt Mặt Lạc Thần Dật không chút thay đổi, hôm nay cô còn bất an không biết có nên gọi điện thoại cho anh hay không, cô có cảm giác chính mình bị trêu đùa.
"Anh thật sự không có ý này. Ông ngoại cũng chỉ quan tâm em mà thôi, ông không có ý gì khác. Em đừng tức giận mà..." Lạc Thần Dật có chút hết cách nói, anh có cảm giác mình đang làm sai cái gì đó, đột nhiên đầu anh hiện ra...
Hàn Mai Mai nhếch khóe miệng, d ie nd an l eq u yd o n. c o m, mang theo vài phần trào phúng: "Lạc Thần Dật, vậy anh có ý tứ gì?"
Lạc Thần Dật cũng mang theo vài phần tức giận: "Anh còn có thể có ý tứ gì? Em luôn giấu anh đi, có phải còn muốn gặp những người khác, sau đó quăng anh đi..." Nói xong trong miệng Lạc Thần Dật không khỏi có một tia chua sót.
Hàn Mai Mai thật không ngờ Lạc Thần Dật lại có thể nói những lời này, cô cũng không có ý tứ này, cô chỉ muốn đợ đến thời cơ thích hợp...
"Nếu không có chuyện lần này, có phải vĩnh viễn cũng sẽ không nói với ông ngoại hay không?" Lạc Thần Dật thâm sâu nhìn Hàn Mai Mai:"... Có phải em không yêu anh hay không?"
Hàn Mai Mai thấy Lạc Thần Dật như vậy chân tay có chút luống cuống, tuy lúc đầu cô có chút tức giận, nhưng tức giận là vì bọn họ liên hợp lại lừa gạt cô, chứ cô không có ý muốn chia tay, sao chuyện lại vượt qua suy nghĩ của cô vậy? Đồng thời cô cũng phát hiện một chuyện, Lạc Thần Dật càng ngày càng có thể tác động đến tâm tình của cô.
"Được, anh đã hiểu ý của em rồi." Lạc Thần Dật cụp mắt xoay người sang chỗ khác, giống như hạ quyết tâm rồi vậy.
Hàn Mai Mai hoảng hốt: "Anh đứng lại đó cho em, anh đừng đi."
"Nếu em cảm thấy ở cùng một chỗ với anh không thoải mái, anh có thể buông tay." Lạc Thần Dật đưa lưng về phía cô sầu não nói.
Hàn Mai Mai lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm lấy anh: "Ai nói em không thoải mái, ai muốn anh buông tay..."
Mà lúc này khóe miệng Lạc Thần Dật hơi hơi giơ lên, xoay người hôn Hàn Mai Mai. Hàn Mai Mai cũng phối hợp ôm cổ của anh...
Phía sau, ở ngoài cửa, dì Lưu gõ cửa: "Tiểu thư, Lạc tiên sinh, lão gia kêu hai người ra ngoài."
Ông ngoại Hàn thấy hai người bọn họ đi ra, biểu tình đều đã cực kỳ tự nhiên, xem ra vấn đề vừa rồi đã được xử lý xong, trong lòng ông thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hàn Mai Mai và Lần Dật ngồi ở trên sofa bên cạnh.
Dì Lưu nhanh chóng dọn xong dụng cụ pha trà.
Ông ngoại Hàn chậm rãi mở miệng: "Tiểu Lạc, ba cháu đã biết hai đứa kết giao chưa?"
"Ba cháu đã biết rồi, cũng gặp Mai Mai rồi." Lạc Thần Dật đáp.
Ông ngoại Hàn bao hàm thâm ý liếc Hàn Mai Mai, thật giống như đang nói, cũng đã phát triển đến mức này, lại còn không nói cho ông biết.
Hàn Mai Mai có chút chột dạ cúi đầu, không dám đáp lời.
"Vậy hai đứa tính toán khi nào thì kết hôn?" Ông ngoại Hàn lại hỏi, con mắt chăm chú rơi vào trên người bọn họ.
"Ông ngoại!" Hàn Mai Mai lập tức ngẩng đầu, biết ngay ông ngoại Hàn sẽ như vậy, có chút bất đắc dĩ nhìn ông: "Ông đang nói cái gì vậy?"
"Con đừng nói chen vào, ông đang hỏi tiểu Lạc." Ông ngoại Hàn bất mãn nhìn cô, sau đó nhìn Lạc Thần Dật chờ đợi câu trả lời của anh.
"Kỳ thật cháu cũng đã sớm suy nghĩ đến, chính là sợ Mai Mai không đồng ý." Lạc Thần Dật có chút xấu hổ nói.
Hàn Mai Mai kinh ngạc nhìn anh, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Ông ngoại Hàn vừa nghe ánh mắt cũng phải híp lại: "Thật sao? Thì ra là như vậy. Ông sẽ xem khi nào có thể gặp ba của cháu."
"Hai người..." Trong lòng Hàn Mai Mai không nói lên lời, sao hai người không hỏi ý kiến của con? Con còn chứ đồng ý nói muốn kết hôn đâu nha!
"Mai Mai, cháu đừng cắt ngang, cháu và Tiểu Lạc đổi vị trí, ông còn có chuyện muốn hỏi nó?" Ông ngoại Hàn nói với Hàn Mai Mai.
Lạc Thần Dật đẩy đẩy cô, Hàn Mai Mai bất đắc dĩ đứng lên...
Lạc Thần Dật ở lại nhà họ Hàn ăn cơm chiều, lại ngồi một thời gian sau đó mới từ biệt. Ông ngoại Hàn bắt Hàn Mai Mai tiễn Lạc Thần Dật.
Hàn Mai Mai đưa Lạc Thần Dật đến cửa lớn nhà họ Hàn, d ie nd an l eq u ydo n. c o m, hai người đứng ở cửa đều không muốn rời đi.
Hàn Mai Mai nhịn không được mở miệng nói chuyện trước: "Em đáp ứng sẽ kết hôn với khi nào hả?"
Lạc Thần Dật nựng mặt cô lên: "Giờ mà em còn muốn trốn tránh hay sao? Đã không còn kịp rồi, em cảm thấy em nói không muốn kết hôn, ông ngoại sẽ buông tha cho em đơn giản như sao?"
Hàn Mai Mai suy nghĩ một chút, quả thật là như thế, nhưng cầu hôn cô cũng không có, mà đã phải gả đi, trong lòng vẫn có chút không cam lòng, đồng thời còn có một vấn đề khác trước mắt: "Ba anh..."
← Ch. 70 | Ch. 72 → |