← Ch.42 | Ch.44 → |
Tiểu Duy đại khái cũng hiểu được mình nói sai, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Mọi người cũng không có để ý.
Hàn Mai Mai đứng ở bên cạnh bồn rửa tay dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt mình, không có hiệu quả gì, vẫn choáng quáng, mặt cũng càng ngày càng nóng, chẳng lẽ ly nước vừa rồi không phải nước trái cây?
Cô cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi cô giống như thuận tay cầm ly cocktail Tiểu Duy điều chế cho cô. Loại rượu này tác dụng chậm, trong lòng Hàn Mai Mai có chút hối hận.
Hàn Mai Mai lung lay thoáng động đi ra ngoài, nghĩ thầm ra ngoài nói với Ôn Hân Nghiên một chút, rồi về nhà trước.
Cô cúi đầu đi đường.
"Ầm" đụng vào một người.
Hàn Mai Mai ôm trán đầu ngẩng đầu vừa thấy không phải Lạc Thần Dật thì là ai.
Lạc Thần Dật không đeo mắt kính, bên người cũng không có người áo đen đi theo, bình thường khóe miệng vẫn nhếch lên, hiện tại kéo xuống, mặt không chút thay đổi.
Vừa thấy liền biết tâm tình Lạc Thần Dật không tốt.
"Lạc tiên sinh, xin chào." Hàn Mai Mai chịu đựng hoa mắt chóng mặt và cảm giác khô nóng miễn cưỡng lễ phép chào hỏi.
"Xem ra Hàn tiểu thư, gần đây sống rất thoải mái." Lạc Thần Dật trào phúng nói.
"Cũng được." Hàn Mai Mai hàm hồ nói, hiện tại toàn thân cô không thoải mái, d ie nd a nl eq u yd o n. c o m, không có tâm tình suy nghĩ sâu xa lời Lạc Thần Dật nói.
Hàn Mai Mai không có chú ý tới biểu tình Lạc Thần Dật càng khó nhìn.
"Xấu hổ, Lạc tiên sinh, bạn tôi còn chờ tôi. Tôi đi trước một bước." Hàn Mai Mai vòng qua Lạc Thần Dật, mới vừa bước đi chân liền mềm nhũn, suýt nữa té ngã.
May có Lạc Thần Dật đỡ được.
Lúc này Lạc Thần Dật ôm Hàn Mai Mai mới nhận thấy trên mặtHàn Mai Mai đỏ ửng không bình thường.
"Em làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu hay không?" lạc Thần Dật bán ôm Hàn Mai mai hỏi.
"Tôi, tôi... Không có việc gì." Hàn Mai Mai vùng vẫy muốn đứng lên chạy trốn.
"Sao người em lại nóng như vậy." Lạc Thần Dật cau mày hỏi, lại sờ trán của cô.
"Anh mau buông ra." Hàn Mai Mai cảm thấy thân thể của cô không thoải mái một cách kỳ quái, trong lòng có ý muốn lại gần Lạc Thần Dật, không tự giác cọ cọ trong ngực anh. Động tác vừa làm xong, Hàn Mai Mai mới ý thức mình vừa mới làm gì, xấu hổ và giận dữ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Thân thể Lạc Thần Dật cứng ngắc, hít một hơi, cúi đầu nhìn đôi má Hàn Mai Mai ửng hồng, đôi mắt quyến rũ, liền biết tại sao lại thế này rồi.
Trong đầu hiện lên bộ dáng người đàn ông vừa rồi ngồi bên cạnh Hàn Mai Mai, "Thật đáng chết." Lạc Thần Dật thấp giọng mắng.
Sau đó ôm lấy Hàn Mai Mai.
"Anh mau buông ra." Hàn Mai Mai muốn lớn tiếng kêu, nhưng thanh âm vọng lại lại mềm mại, giống con mèo nhỏ kêu vậy, ngay cả cô nghe xong cũng nhịn không được đỏ mặt. Hàn Mai Mai cũng phát giác cô không bình thường, đây tuyệt đối không phải phẳn ứng sau khi say rượu. Nhưng vừa rồi cô không có ăn gì, cũng chỉ uống một chút... Chẳng lẽ là ly rượu kia có vấn đề?
Trong đầu Hàn Mai Mai hiện lên biểu tình Tiểu Duy quái dị...
Lạc Thần Dật mặt càng trầm, cũng không quản Hàn Mai Mai phản ứng ôm cô đi về phía trước.
Anh ôm Hàn Mai Mai đến văn phòng làm việc trong quán bar, trong phòng này có một gian phòng, bên trong có giường còn có phòng tắm.
Lạc Thần Dật trực tiếp ôm cô đi tới phòng tắm, ném cô vào trong bồn tắm, sau đó mở vòi hoa sen.
"Lạnh." Nước lạnh lập tức xả vào người cô, Hàn Mai Mai ôm cánh tay giật mình một cái, cũng lập tức thanh tỉnh lại.
Váy Hàn Mai Mai đều ướt hết, may đó là một bộ âu phục màu đen, không có đi nhìn rõ, nhưng đường cong đều lộ rõ.
Lạc Thần Dật xoay mặt sang một bên, gượng gạo nói, "Em tự mình tắm rửa đi, tôi ở bên ngoài."
Cẳm giác khô nóng trên người Hàn Mai Mai bị dập tắt.
Vừa rồi cô thấy trên mặt Lạc Thần Dật đỏ ửng. Đây nhất định làảo giác của cô.
"Hàn tiểu thư, sao vẫn còn chưa đi ra. Bằng không tôi đi tìm cô ấy." Tiểu Duy ngồi ở bên kia đợi nửa ngày, có chút sốt ruột. Anh ta vừa mới hạ dược ở bên trong, thuốc này cũng không nặng, cũng không biết Hàn Mai Mai hiện tại thế nào rồi.
Ôn Hân Nghiên giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, Hàn Mai Mai quả thật đi một lúc lâu rồi, cô cũng có chút lo lắng, "Tôi gọi điện thoại hỏi một chút đã."
"Điện thoại em kêu kìa." Lạc Thần Dật gõ cửa.
Hàn Mai Mai đã tắm xong từ lâu, quần áo lúc trước khẳng định là không mặc được, hiện tại chỉ quấn khăn tắm, d ie nd a nl eq u yd o n. c o m, còn đang do dự ra ngoài hay không.
Cô nghe thấy giọng nói Lạc Thần Dật, hé mở cửa, vươn một cánh tay ra, "Anh đưa cho tôi đi."
Lạc Thần Dật lại nói thêm, "Tôi kêu người đi mua một bộ quần áo đặt ở cửa rồi."
"Hân Nghiên, tớ có chút không thoải mái, tớ đã về trước rồi. Không cần lo lắng... Tớ không có chuyện gì." Hàn Mai Mai nói với điện thoại.
Ôn Hân Nghiên nghe xong cũng không hoài nghi, chỉ dặn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Hàn Mai Mai không muốn nói chuyện cô bị người hạ dược với Ôn Hân Nghiên, dù sao cũng là người do Hân Nghiên tìm đến.
Còn tên Tiểu Duy kia, cô nhất định sẽ giáo huấn cẩn thận. Dám xuống tay với cô, thật sự là chán sống rồi.
Cô thay quần áo xong, toàn thân ra mồ hôi, cảm giác còn có chút trống rỗng, nhưng so với toàn thân khô nóng như vừa rồi thì bây giờ tốt hơn nhiều.
Không thể không nói quần áo Lạc Thần Dật đưa quá vừa vặn, ngay cả nội y cũng là size cô thường mặc...
Đi ra thấy Lạc Thần Dật đang ngồi ở trên ghế sofa.
Hàn Mai Mai có chút xấu hổ, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô liền cảm thấy không được tự nhiên đi lên. Vì sao mỗi lần cô chật vật nhất đều gặp phải anh ta.
Hàn Mai Maivừa muốn mở miệng nói lời cảm tạ.
Lạc Thần Dật liền đứng lên nói, "Đi thôi."
"Đi đâu?" Hàn Mai Mai phản ứng không kịp.
"Đưa em về nhà, không thì em muốn đi đâu hả?" Lạc Thần Dật hơi giơ lên khóe miệng, nhướng mày, biểu tình tiêu chuẩn Lạc Thần Dật.
"Không cần phiền toái như vậy. Tôi có thể tự trở về." Hàn Mai Mai khách khí cự tuyệt.
Lạc Thần Dật lôi kéo tay Hàn Mai Mai đi tới bãi đậu xe.
"Chìa khóa xe?" Anh hỏi.
Hàn Mai Mai vẫn có chút không tình nguyện, "Kỳ thật tôi có thể kêu người tới đón tôi. Không cần phiền toái như vậy."
"Tôi không thấy phiền toái." Lạc Thần Dật híp mắt nhìn cô.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Hàn Mai Mai cắn chặt răng, từ trong túi xách lấy ra chìa khóa xe đưa cho cô.
Lạc Thần Dật mở Maserati màu đỏ của cô ra cảm giác là lạ, rất không hợp.
Hàn Mai Mai nhìn Lạc Thần Dật quay mặt, bộ dáng người đàn ông này rất tuấn tú.
"Không cần nhìn tôi như vậy? Tôi sẽ cảm thấy em yêu tôi rồi đó." Lạc Thần Dật xấu xa nói.
"Hừ, da mặt anh thật đúng là dày." Hàn Mai Mai bĩu môi, "Anh yên tâm, tôi sẽ không yêu anh đâu."
Lạc Thần Dật quay đầu nhìn cô, "Cũng chưa chắc."
"Chiếc xe kia theo chúng ta đã nửa ngày, em có quen không?" Lạc Thần Dật nhíu mày hỏi.
Hàn Mai Mai quay đầu thấy, là một chiếc xe tải màu trắng, cô lắc lắc đầu, "Không biết."
Lạc Thần Dật nhíu mày lại càng chặt, môi mím lại thành một đường thẳng.
Hàn Mai Mai biết bọn họ gặp phiền toái rồi.
Hiện tại trễ như vậy, con đường này cũng không có ai xuất hiện.
Lạc Thần Dật tăng tốc lái xe, đầu cũng không có quay lại nói, "Em lấy cho tôi cái điện thoại, trong túi áo tôi. Ấn số một trong danh bạ, rồi đưa cho tôi."
Hàn Mai Mai ngoan ngoãn nghe theo, sau đó tay phải lấy di động đặt ở tai trái anh.
"Cậu mau phái người đến đây. Tôi đang ở hẻm nam."
Lạc Thần Dật nói một câu liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Hàn Mai Mai thấy chiếc xe MiniBus còn đang đi theo, nhưng rốt cuộc vẫn bảo trì một khoảng cách.
Nhưng đột nhiên phía trước lại xuất hiện một chiếc xe tải màu trắng khác.
Lạc Thần Dật ngừng lại ngay.
Từ trong chiếc xe tải chặn phía trước bước ra 4, 5 người đàn ông, chiếc xe đằng sau cũng vậy. Tổng cộng có 7, 8 người.
Trên tay bọn họ đều cầm côn sắt, mặt không có ý tốt đi tới, bắt đầu đập vào xe.
Lòng bàn tay Hàn Mai mai rịn ra một tầng mồ hôi.
"Không phải sợ, tôi xuống." Lạc Thần Dật nói xong liền đi xuống xe.
Hàn Mai Mai có chút lo lắng nhìn anh.
"Thì ra trên xe lại vẫn còn một người. Thằng kia, giao con bé kia cho chúng tao, tao sẽ để mày đi." Tên dẫn đầu nói.
Thì ra bọn người này là đến tìm cô, Hàn Mai Mai khẩn trương nhìn Lạc Thần Dật.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |