← Ch.40 | Ch.42 → |
"Đây là giả! Bà nội, ba, hai người không nên tin cô ta. Đây là bẫy. Hai người đừng mắc mưu. Cô ta chính là muốn tách chúng ta ra. Cô ta không muốn con vào cái nhà này! Đây đều là âm mưu của cô ta!" Trình Khả Hinh ngẩng đầu điên cuồng kêu gào.
Bà nội Trình cứng đờ người, hơn nữa còn phản ứng kịp, từ từ xoay người nói với Trình Chí Dũng, "Chí Dũng, con nói cho mẹ biết, đây có phải sự thật hay không?"
Trình Chí Dũng mím chặt môi, sắc mặt lạnh đến dọa người.
Bà nội Trình còn có gì không rõ nữa, thân thể của bà ta lung lay một phen, suýt nữa té xuống.
Ông nội Trình từ phía sau đỡ được bà ta, giận dữ nói, "Tôi đã nói chúng ta tới nơi này làm gì cơ chứ?"
"Ông câm miệng cho tôi." Bà nội Trình hất tay ông ta ra.
Đi đến trước mặt Trình Khả Hinh, mạnh mẽ tát cô ta một cái.
"Bà nội, vì sao bà..." Trình Khả Hinh lẩm bẩm nói, không thể tin được bà nội cô ta lại tát cô ta một cái.
"Bốp" một tiếng, dấu năm ngón tay rõ ràng ở trên mặt Trình Khả Hinh.
"Cô không xứng gọi tôi là bà nội, đồ con hoang." Bà nội Trình chán ghét nhìn cô ta, giống như nhìn rác rưởi vậy.
Nước mắt Trình Khả Hinh một giọt một giọt rớt xuống, "Mọi người vì sao đều không tin con! Mọi người nhanh nhìn con đi, con là Trình Khả Hinh. Làm sao con có thể không phải là con gái của ba chứ! Con rõ ràng là giọt máu của ba. Vì sao mọi người lại không nhận ra con vậy hả."
Trình Khả Hinh muốn nắm lấy cánh tay bà nội Trình.
Bà nội Trình liền né tránh.
Hàn Mai Mai thấy bộ dáng thương cảm của Trình Khả Hinh, có vài phần đồng tình.
"Cô đừng lừa mình dối người nữa. Cô có thể về nhà hỏi mẹ cô Từ Mỹ Phụng phu nhân xem. Bà ta rõ ràng mọi chuyên hơn bất cứ ai." Hàn Mai Mai chậm rãi nói.
"Cô nói dối! Cô nói dối! Đây là giả!" Trình Khả Hinh lắc đầu, chỉ vào Hàn Mai Mai thét lớn.
Hàn Mai Mai cảm thấy hiện tại Trình Khả Hinh nổi điên đúng là có vài phần đáng thương.
"Ánh mắt kia của cô là gì? Cô đang đồng tình tôi sao! Tôi đã nói tôi là con gái ba! Tôi không cần sự đồng tình của cô! Tôi không cần bất luận kẻ nào đồng tình!" Trình Khả Hinh trừng mắt nhìn Hàn Mai Mai, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Hàn Mai Mai thấy cô ta như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Chẳng lẽ cô khiến Trình Khả Hinh bị điên, Hàn Mai Mai không tự chủ mà lui về sau một bước.
Mắt thấy Trình Khả Hinh sắp bổ nhào qua đây, dì Trương ở phía sau mang theo người làm vọt vào bắt lấy cô ta.
"Các người mau bắt cô ta lại cho tôi. Dám gây sự trong nhà họ Hàn. Cô nghĩ cô là ai?" Dì Trương nghiêm khắc nói.
"Bà tránh ra, bà chẳng qua là một người người làm. Dựa vào cái gì chạm vào tôi. Các người mau buông ra." Trình Khả Hinh liều mạng vặn vẹo thân thể, muốn tránh xa bọn họ, d ie nd a nl eq u yd o n. c o m, vừa khóc vừa gọi Trình Chí Dũng, "Ba, bà nội, ông nội, mau bảo bọn họ thả con ra. Con là Hinh Nhi mà. Mọi người quên con rồi sao? Vì sao không trẻ lời con?"
Bà nội Trình quay đầu không nhìn cô ta.
Sắc mặt Trình Chí Dũng lạnh hơn...
Hàn Mai Mai và Ôn Hân Nghiên, Tào An Ny ngồi ở quán bar, cô nói đến đấy, sau đó cầm lấy nước trái cây uống một ngụm.
Tào An Ny kích động hỏi, "Sau đó? Sau đó?"
"Sau đó liền kết thúc. Ông nội bà nội trở về quê. Nhưng tâm tình bọn họ nhìn qua không tốt cho lắm." Hàn Mai Mai nhún vai.
"Cậu buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy sao? Lần trước còn làm hại cậu rơi xuống biển." Tào An Ny đối với kết quả này vẫn cảm thấy rất khó chịu.
"Chuyện này không cần tớ động thủ. Ba tớ biết ông ta nuôi con gái hộ người khác hai mươi năm, sẽ không dễ dàng nuốt xuống cơn tức này như vậy..." Hàn Mai Mai hơi hất mày.
Tào An Ny gật gật đầu, cũng hiểu được Hàn Mai Mai nói cực kỳ có đạo lý.
Ôn Hân Nghiên nghe xong, đột nhiên hỏi "Có phải cậu biết cô ta không phải con gái ba cậu từ trước có phải hay không?"
Hàn Mai Mai ha ha cười một phen. Kỳ thật lần trước X đưa ảnh của Từ Mỹ Phụng, không bao lâu liền điều tra ra, thời điểm Từ Mĩ Phụng mới quen ba cô đã có bạn trai.
Trong lòng Hàn Mai Mai cũng có chút hoài nghi, không nghĩ tới nữ chủ lại là không phải con gái ba cô thật. Điểm ấy cũng cực kỳ khiến cô ngoài ý muốn, bởi vì trong tiểu thuyết căn bản không nói gì tới chuyện này.
"Rất tốt, vậy mà cậu lại cứ để bọn tớ lo lắng cho cậu." Ôn Hân Nghiên không vui nhìn Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai nghiêng người ra sau, cảnh giác nhìn Ôn Hân Nghiên, "Cậu muốn làm gì?"
Ôn Hân Nghiên đầu cũng không quay lại, nói với Tào An Ny: "An Ny, cậu cũng tới đi!"
"Được!" Tào An Ny cũng rất có lòng phụ họa nói.
Hàn Mai Mai nhìn hai người không có ý tốt này, la lớn, "Được rồi, được rồi. Tớ sai rồi. Các cậu buông tha chơ tớ đi. Kỳ thật tớ muốn cho hai cậu một kinh hỉ... Các cậu buông ra... Ngứa quá... Mau buông tay... ha ha trách... Tớ không được..."
Mà Trình Khả Hinh ngày đó chật vật trở về nhà.
Từ Mỹ Phụng mở cửa thấy bộ dáng này của cô ta, d ie nd a nl eq u yd o n. c o m, hoảng sợ, hô to gọi nhỏ nói, "Sao con lại biến thành như vậy. Không phải cho con đến nhà họ Hàn sao?"
Quả thật bộ dáng của cô ta bây giờ và thời điểm ra ngoài kém rất nhiều, tóc bù xù, trên mặt cũng vương nước mắt, mà bởi vì dì Trương để người ta trực tiếp ném cô ta ra ngoài, trên quần áo của cô ta cũng đều là bụi bẩn, trên cánh tay còn bị trầy da.
Trình Khả Hinh giống như bị người rút hết khí lực vậy, vòng qua người bà ta, vào cửa, ngồi ở trên ghế sofa, "Mẹ, con thật sự không phải con của ba sao?"
Bởi vì giọng Trình Khả Hinh rất nhẹ, Từ Mỹ Phụng không nghe rõ, lại hỏi lại, "Con nói cái gì?"
Trình Khả Hinh nâng ánh mắt đỏ bừng, gằn từng tiếng hỏi, "Con thật sự không phải con của ba sao?"
Toàn thân Từ Mỹ Phụng chấn động, ngoài mạnh trong yếu nói, "Con đang nói cái gì? Là ai nói những thứ này với con?"
"Ba còn có bà nội bọn họ cũng không nhận con, Hàn Mai Mai nói con không phải con gái ba." Trình Khả Hinh nước mắt theo đôi má rơi xuống, "Con thật sự không phải con của ba sao?"
Từ Mỹ Phụng cắn răng, "Lại là con ranh kia!"
Thấy mẹ mình không phản bác, rốt cuộc tin. Trong lòng cô ta ầm ầm sụp đổ. Từ nhỏ đến lớn cô ta đều biết mình là con gái riêng, nhưng cô ta vẫn cảm thấy cô ta giống Hàn Mai Mai, đều là do là con của ba, chẳng qua hai cô không cùng mẹ mà thôi, mà cô ta cũng có thể có cuộc sống đại tiểu thư, mỗi ngày mọi người bên người đều phải nhìn sắc mặt cô ta mà làm việc, những thứ này đều là thứ cô ta nên được nhận. Hiện tại lại đột nhiên nói rằng cô ta chỉ là đứa con hoang...
Quá hơn nửa ngày, cô ta ngẩng đầu hỏi, "Mẹ, vậy ba con tới cùng là ai?"
"Con không nên hỏi! Ông ta đã chết rồi!" Từ Mỹ Phụng không kiên nhẫn đáp. Trong lòng bà ta cũng cực kỳ phiền chán, không nghĩ tới bà ta giấu diếm bí mật này hai mươi năm lại dễ dàng bị vạch trần như vậy, không nghĩ tới quân bài cuối cùng để đối phó Trình Chí Dũng - Trình Khả Hinh cũng vô dụng rồi...
Hiện tại bà ta giống như nhìn thấy cuộc sống cẩm y ngọc thực sắp tới tay lại vùng vẫy vụt mất...
Bà ta không cam lòng!
← Ch. 40 | Ch. 42 → |