Vay nóng Tima

Truyện:Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ) - Chương 091

Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Trọn bộ 200 chương
Chương 091
Cờ bạc
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)

Siêu sale Lazada


Bên kia mấy người Cố Thiếu Đào đang thảo luận sự tình đều rơi hết vào tai của Ninh Vân Hoan ở bên này, cô không thể nào ngờ được một người như Ninh Vân Thành lại vì một người phụ nữ, thế nhưng ngay cả em gái của mình cũng đồng ý để cho người khác làm nhục chuyện này cũng có thể làm được. Mặc dù kiếp trước những chuyện Ninh Vân Thành làm với cô cũng không tốt đẹp gì, vì Cố Doanh Tích mà tự mình dồn em gái vào chỗ chết, nhưng kiếp này khi nghe được hắn ta đáp ứng Cố Thiếu Đào, trong lòng Ninh Vân Hoan cười lạnh một tiếng.

Đúng lúc cô còn đang có chút do dự, nhưng nhờ bọn họ mà cô đã hạ được quyết tâm! Không phải Cố Nhàn đang cần tiền phẫu thuật sao, vậy thì cô liền đưa cho bọn họ, chỉ là hôm nay đưa đi, sau này cô muốn bọn họ trả lại gấp trăm ngàn lần!

Lan Lăng Yến biết cô muốn tự mình xử lý, vốn mấy người Cố Thiếu Đào ở trong mắt anh cũng chẳng có gì đáng lo ngại, nhiều nhất anh sẽ để cho mấy người ở phía sau bảo vệ cô, còn lại tất cả đều tùy Ninh Vân Hoan, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Khi Cố Thiếu Đào đang chuẩn bị đối phó với Ninh Vân Hoan, thì bên cạnh cậu ta lại đột nhiên có thêm hai ba cái bằng hữu, vài người này vốn dĩ đều do Nhuận ca giới thiệu, đều là người một nhà cả, cho nên ở trong mắt Cố Thiếu Đào mấy người này đều rất đáng tin cậy, căn bản cậu ta cũng không có phòng bị họ, dưới những lời a dua xu nịnh của những người này, rất nhanh cậu ta liền bắt đầu cùng họ xưng anh gọi em với bọn họ. Mà một khi đã nhận định là người của mình, Cố Thiếu Đào khó tránh khỏi việc dẫn họ về nhà mình chơi.

Khi biết trong nhà Cố Thiếu Đào đang gặp nạn, mẹ cậu ta đang rất cần tiền để phẫu thuật. Trong lúc đó có một người gọi là Lan Khoa cũng giật mình nói: "Cố huynh đệ, bình thường nhìn cậu không đến nỗi nào, nhưng lại không nghĩ đến trong nhà cậu lại gặp nhiều khó khăn như vậy. Nếu như cậu cần tiền gấp như vậy, biện pháp thì cũng không phải là không có? Nay nếu cậu cần anh em chúng tôi giúp thì cứ nói một tiếng, cũng đừng có khách khí."

Khó được khi kết giao với đám anh em tốt như vậy, Cố Thiếu Đào tất nhiên là rất cao hứng. Sau một hồi uống rượu say, liền không tự chủ mà nói: "Mọi người yên tâm, trong lòng tôi tự nhiên đã có tính toán trước." Nói xong, cậu liền đem kế hoạch chuẩn bị bắt cóc ba Ninh nói cho bọn họ nghe. Mà Lan Khoa vừa nghe thấy lời này, liền quay đầu lại cho mấy người anh em của mình một ánh mắt hiễu rõ, lúc này mới cười nói: "Nghe kế hoạch này của cậu có vẻ không tồi đâu. Nhưng mà Cố huynh đệ, cọc mua bán này cũng không tốt lắm nha. Nếu nói cậu muốn làm chuyện này, khả năng sẽ rất khó thực hiện được. Tôi nghe nói Ninh đại ca có một cô em gái, mà bạn trai của cô ta cũng không phải dạng chọc vào đâu. Nếu mấy người các cậu muốn trút giận, về sau lại làm cũng không muộn, hiện tại cậu đều đang thiếu tiền, chúng ta trước tiên kiếm tiền đã, rồi sau đó hãy trả thù cũng chưa muộn."

Căn bản Cố Thiếu Đào cũng không quá nghi ngờ mấy người anh em này, vừa nghe bọn họ nói bắt cóc ba Ninh không dễ. Nhất thời liền cảm thấy có chút thất vọng.

Nhưng thật ra Ninh Vân Thành lại mạc danh kỳ diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này trong lòng hắn cũng không ủng hộ chuyện Cố Thiếu Đào bắt cóc ba Ninh. Vì thế liền nhanh chóng gật đầu nói: "Tiền phẫu thuật của mẹ Cố cũng không phải lấy ra một ít là có thể được." Nguyên bản Cố Nhàn còn chưa có tìm được thận thích hợp để thay thế, nếu mà tìm ở Hắc phố, có khả năng sẽ tìm được, nhưng cái giá này sẽ không chỉ là mấy vạn khối liền đủ. Ít nhất phải lấy ra mấy chục vạn thậm chí lên đến cả trăm vạn.

Nếu là trước kia, Ninh Vân Thành tự nhiên sẽ không đem bằng đó tiền xem vào mắt. Nhưng nay không bằng xưa, trên người hắn hiện tại liền ngay cả năm ngàn đồng cũng không nhất định có thể lấy ra được, càng miễn bàn tới việc có thể lấy được mười vạn. Nghĩ như vậy, chỉ là Ninh Vân Thành cũng không nghĩ đến việc bắt cóc ba Ninh, nhưng khó tránh khỏi trong lòng sinh ra vài phần oán hận ông.

"Nếu nói như vậy, thì cũng chỉ còn một cách kiếm tiền nhanh mà thôi." Tên Lan Khoa kia nói đến lời này, thoáng do dự trong chốc lát. Mà Cố Thiếu Đào vừa nghe thấy có cách kiếm tiền nhanh, ánh mắt đều sáng lên, vội vàng thúc giục nói: "Lan đại ca, anh mau nói đi, làm cách nào mới nhanh có tiền?"

Lan Khoa do dự trong chốc lát, mãi một lúc lâu sau mới chịu nói: "Đánh bạc."

Nói xong lời này, hắn lại nói tiếp: "Trước kia tôi từng có một người anh em làm bảo vệ ở một sòng bạc. Nghe nói người ở đó mỗi một lần đổ đều phải ít nhất mấy chục vạn, Cố huynh đệ, nếu mà vận may tốt, chỉ cần đổ một lần, nói không chừng có thể kiếm đủ tiền phẫu thuật cho dì Cố." Hắn chỉ nói nếu vận khí của Cố Thiếu Đào tốt thì sẽ có tiền, nhưng nếu chẳng may vận khí không tốt thì sẽ như thế nào. Mà Cố Thiếu Đào tự nhiên sẽ không suy nghĩ đến việc nếu vận khí của mình không tốt thì sẽ có kết cục như thế nào, ngược lại cậu ta lại bày ra vẻ mặt do dự, bộ dáng giống như người khác đang cầu xin cậu ta đồng ý vậy.

Tuy Ninh Vân Thành không phải là người thông minh, nhưng khi nghe đến bài bạc trong lòng hắn liền cảm thấy đây không phải chuyện tốt đẹp gì, vừa định mở miệng khuyên bảo, liền bị Cố Thiếu Đào trừng mắt cảnh cáo hắn im lặng không cần nói: "Ninh đại ca, nếu chúng ta đã là anh em, vậy thì anh chắc chắn sẽ không ngăn cản em đúng không? Vì bệnh tình của mẹ, ngay cả giết người em cũng dám làm! Thử một lần có sao đâu, nếu có thể thắng được tiền, mẹ liền có thể hết bệnh, nếu chị Doanh Tích biết chuyện này, khẳng định trong lòng rất là vui vẻ!"

Nhắc tới người trong lòng, tự nhiên Ninh Vân Thành không còn lời nào để nói, sau một lúc lâu suy nghĩ, đột nhiên hắn cắn răng một cái nói: "Đi thì đi, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"

"Anh em tốt!" Cố Thiếu Đào cảm động nắm lấy tay Ninh Vân Thành, hai người trao đổi đạt thành thỏa thuận, mà đám người Lan Khoa đứng ở một bên lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhanh như vậy đã có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tử phân phó, có thể thấy được sau này muốn làm phu nhân hết giận cũng không phải việc gì khó.

Ngay từ đầu Cố Thiếu Đào còn không dám lấy tiền đổ, ngược lại giống như nghé con mới sinh đứng ở sòng bạc học hỏi mọi người chơi, mà sòng bạc này chính là sản nghiệp lấy danh nghĩa tẩy trắng của Lan gia mở ra ở Hoa Hạ. Cũng là sòng bạc lớn nhất, xa hoa bậc nhất ở Đế Đô, ở đây tổng cộng có bảy tầng, mỗi tầng một khác, mà tiền đặt cược của một tầng so với một tầng càng lớn hơn, hơn nữa khách của mỗi một tầng đều có những thân phận cao quý khác nhau.

Khi hai người Cố Thiếu Đào đi vào sòng bạc nổi danh này, còn có chút không dám tin, đối với mấy anh em Lan Khoa lại càng thêm kính nể. Người ở lầu hai đổ tiền càng muốn lớn hơn lầu một, Cố Thiếu Đào cũng không dám đi lên, bởi vậy Ninh Vân Thành ỷ vào trước đây chính mình ở trong nhà còn có một cái công ty, trực tiếp theo một anh em của Lan Khoa đi vào thang máy, còn Cố Thiếu Đào lại thật cẩn thận ở đại sảnh xa hoa như hoàng cung của sòng bạc dạo vài vòng, nhìn đủ loại đánh cuộc, cùng với tiếng ồn ào chung quanh vang lên, làm cho đầu óc người ta quay cuồng, không chỉ cả ngày không học hỏi được gì, ngược lại còn bị dọa cho không nhẹ.

Đều đã đến tình trạng này, đám người Lan Khoa tự nhiên sẽ không để cho cậu ta có cơ hội cự tuyệt, thế là lời ngon tiếng ngọt không ngừng rót bên tai, mọi người lại góp được năm vạn đưa cho Cố Thiếu Đào chơi, có thể xem như đã hoàn toàn đẩy Cố Thiếu Đào vào con đường không lối thoát. Trước tiên cậu ta đổi tiền thành xèng*, bởi vì trên tay chỉ có năm vạn, mà tại nơi tiền đặt cược đều hơn trăm ngàn vạn mà nói thì bằng ấy tiền chẳng đáng vào đâu cả, bởi vậy số tiền trên người Cố Thiếu Đào chỉ có thể đổi được năm xẻng mà thôi.

* xèng: loại tiền chuyên dùng trong casino.

Cầm tiền trong tay cậu ta bắt đầu với bài chín lá trước, ở tất cả các loại bài bạc, thì bài chín lá có thể xem như dễ chơi nhất, chỉ cần so điểm bài ai lớn hơn là được, bắt đầu Cố Thiếu Đào liền chịu đựng sự châm chọc của người khác, đau lòng ném một xẻng xuống ô đặt cược, rất nhanh tiền ban đầu cậu ta bỏ vào lập tức thu về được năm vạn tương ứng với năm xẻng!

Một khi đã nếm thử vui thú của bài bạc, tự nhiên Cố Thiếu Đào liền nhận thấy nó thật tốt đẹp, lá gan của cậu ta cũng bắt đầu lớn hơn, thử ném xuống ba xẻng, lúc sau liền thu về tám xẻng, càng về sau số tiền lại càng tăng lên, Cố Thiếu Đào thiếu chút nữa là đã phát điên rồi. Lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc với bài bạc, thứ mà con người luôn cảm thấy trong mơ này, còn dễ kiếm tiền hơn cả việc chơi xổ số, thậm chí trong chớp mắt cậu ta đã nhìn thấy một chồng tiền xếp trước mặt mình.

Không biết xung quanh khi nào thì đã vây quanh một đám người, ở mỗi ván bài Cố Thiếu Đào thắng, trong nháy mắt mỗi người xung quanh đều phát ra tiếng hoan hô, trên mặt cũng lộ ra vẻ hâm mộ và ngạc nhiên.

Mà Cố Thiếu Đào lại thực hưởng thụ loại cảm giác được người ta vây quanh dùng ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ nhìn cậu. Cậu ta bắt đầu cảm thấy thật lâng lâng, trên bàn đã muốn bày được mấy chục xèng, mà đám người Lan Khoa đứng sau lại trao đổi cho nhau một ánh mắt, thậm chí có người còn chạy lại khuyên cậu ta rời đi. Nhưng đang đắm chìm trong sự sung sướng, Cố Thiếu Đào làm sao sẽ đồng ý trong lúc vận may đang mỉm cười với mình mà rời đi được, cậu ta vừa mới nghe được một dân cờ bạc bên cạnh mình nói qua, nếu mà lúc này đổ thần đang ở bên cạnh mình, nếu không mượn cơ hội này thắng nhiều chút ít, nếu để đến khi vận may qua đi sẽ rất khó kiếm được tiền, có khi đến lúc đó muốn thắng cũng phải xem vận mệnh hôm đó của người như thế nào!

Cố Thiếu Đào vừa tìm được cảm giác bài bạc, trước mặt lại đang xếp một đống tiền, giống như đang thỏa mãn mơ ước làm người giàu có của cậu ta. Bởi vậy lúc này đám người Lan Khoa muốn gọi cậu ta đi thì làm sao cậu ta chịu đi chứ, ngược lại còn đắc ý đặt tiền cược lớn hơn nữa.

Ban đầu chỉ mang tâm trạng thử nhưng càng về sau thắng được tiền lại càng lớn, mãi cho đến khi cậu ta đem toàn bộ tiền mình có đẩy ra đặt cược!

Lúc này có vẻ như thần may mắn không đứng về phía cậu ta, chỗ tiền kia toàn bộ đều đẩy ra ngoài, khi mà mỗi người đều đang chờ Cố Thiếu Đào thắng, cậu ta đặt một con số cũng không tính lớn lắm. Đối với lần này, tự nhiên Cố Thiếu Đào rất nắm chắc bản thân sẽ thắng, phía trước bài cậu ta đặt đều nhỏ như vậy, nhưng cố tình cậu ta lại rất may mắn đều thắng, cho nên lần này vẫn đặt nhỏ, bởi vì cậu ta nghĩ nhà cái chắc chắn sẽ nhỏ hơn mình. Bởi vậy lúc này liền đặt cược toàn bộ số tiền đang có, chỉ là Cố Thiếu Đào đang chuẩn bị cược một ván lớn, chỉ cần lần này thắng nữa là cậu ta đã có được trăm vạn, lúc đó liền có thể có tiền phẫu thuật cho mẹ, nhưng đến khi nhà cái cười cười mở bài ra, con số trong đó so với số Cố Thiếu Đào đặt trước đó muốn lớn hơn hai điểm!

Vừa nhìn thấy kết quả này, sắc mặt Cố Thiếu Đào lập tức thay đổi, theo bản năng đứng dậy nói: "Không có khả năng!"

Nguyên bản nhà cái đang tươi cười, vừa nhìn thấy biểu tình này của Cố Thiếu Đào, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: "Ngươi không thắng được nên muốn ăn vạ sao?" Khi nhà cái nói chuyện, nguyên bản bảo vệ đang tuần tra xung quanh liền nhanh chóng chạy lại vây quanh nơi này.

Bọn bảo vệ người người thân hình cao lớn, bộ dáng Cố Thiếu Đào gầy yếu lẫn trong đó, khi nhìn những người này trừng mắt nhìn mình, sắc mặt không khỏi thay đổi một chút, cố nén trong lòng bối rối, cậu ta vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, không biết các người có thể cho tôi mượn một ít tiền đổ một lần nữa hay không."

Dân cờ bạc thua tiền vay sòng bạc cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng bản thân Cố Thiếu Đào vốn đã không có tiền, trong nhà lại không có tài sản gì. Bởi vậy khi cậu ta mở miệng vay tiền liền có chút chột dạ, cậu ta nghĩ đến nhà cái chắc sẽ không đồng ý, ai ngờ nhà cái lại cười lạnh hai tiếng, thế nhưng kêu người mang một đống xèng lại đây. Cố Thiếu Đào vừa mới thua một ván, nghĩ đến số tiền mấy chục vạn vốn nên thuộc về mình, lại trong nháy mắt bị người thu trở về, trong lúc nhất thời sắc mặt không khỏi có chút xanh mét. Lần này cậu ta đặt cược, cũng không dám giống như lần trước ung dung thoải mái, dưới sự khẩn trương, trong lòng bàn tay, cả người đều bị mồ hôi tẩm ướt.

Ai có thể dự đoán được thần may mắn lúc này đây lại từ bỏ cậu ta, chính là lúc này Cố Thiếu Đào có cầu nguyện nửa ngày đi chăng nữa, thì vẫn cứ thua như trước! Cậu ta không cam lòng, sau một lúc lâu ngây ngốc nhìn mặt bàn, cắn chặt răng, lại hô một câu: "Lại lần nữa."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-200)