Thỉnh tội
← Ch.071 | Ch.073 → |
Nói xong lời vừa rồi, Lan Lăng Yến mới cười lạnh gọi quản gia dẫn người Tần gia đi vào, còn anh thì dẫn Ninh Vân Hoan lên lầu đi tắm.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng Tần lão gia ngay cả nửa câu oán giận cũng không dám nói, lão nghĩ tới tin tức mà ba đứa con của lão nghe ngóng được từ Tô gia, liền cảm thấy có chút buồn bực không yên.
Trung Quốc được xây dựng hai trăm năm, nhưng có một gia tộc hiển hách tồn tại từ thời khai quốc vẫn luôn sống ẩn dật tại kinh đô, địa vị của gia tộc kia cao tới đâu, chỉ cần xem ngay cả nguyên thủ quốc gia cũng phải tán tụng họ là biết ngay, mà Lan Lăng Yến lại chính là cháu ngoại duy nhất của lão gia cổ quái Lâm gia.
Chỉ cần vị Lâm gia kia ra mặt, đừng nói là Tần lão gia, ngay cả Lý lão gia có gặp ông ấy thì cũng phải cung kính gọi một tiếng nguyên soái!
Sau khi Trung Quốc hòa bình, ông là người duy nhấy được phong là nguyên soái, đến nay chỉ cần là người Trung Quốc thì không ai không biết tên của ông, Lâm gia có ba đời làm nguyên thủ quốc gia, ông là đời cuối cùng làm nguyên thủ, sau đó không bắt buộc con cái của mình phải kế nhiệm, ngược lại lại trọng dụng Tô lão gia, sau khi ông vinh quang nghỉ hưu, mới được phong chức danh nguyên soái. Có thể nói toàn thể Tô gia luôn cảm kích ông, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đứng về phía Lâm gia, cho đến ngày hôm nay Tô lão gia đã về hưu rồi, nhưng vẫn có thể nhận ra Tô gia luôn nghe theo ý muốn của Lâm gia.
Một câu nói của Lâm lão gia, có thể thay đổi kết quả bầu cử, danh vọng như vậy không phải ai cũng có thể so sánh được với ông, hơn nữa cả đời ông chỉ có một đứa con gái, nghe nói con gái độc nhất của ông gả cho một người nước ngoài, rất nhiều người không biết con gái độc nhất của ông gả cho ai, nhưng nếu đã đạt tới địa vị như Tần lão gia thì vẫn có thể nghe ngóng được, con gái độc nhất của ông gả tới một gia tộc hắc đạo ở nước ngoài, không hề thua kém Lâm gia.
Lúc này Tần lão gia cảm thấy vô cùng vui mừng vì tính cách chính trực của lão, không vì cháu trai mà mất đi lý trí, dùng tư quyền để báo thù, vừa mới bắt đầu không có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thì chỉ cần vị Lâm gia kia không vui, con đường làm quan của Tần gia cũng đến hồi kết.
Cho nên trong khoảng thời gian chờ đợi gần một tiếng đồng hồ, người Tần gia không dám nói ra nửa câu oán hận, đợi đến khi Lan Lăng Yến xuất hiện với mái tóc ướt đẫm, chỉ mặc áo tắm, bọn họ không chỉ không chút bất mãn, ngược lại trong lòng lại thở phào một tiếng, may mà Lan Lăng Yến vẫn đồng ý gặp bọn họ.
Lúc nhìn thấy Ninh Vân Hoan với một tay bị băng bó, Tần lão gia hận không thể đánh chết cháu trai của lão, nó mang tới một đại phiền phức cho Tần gia, nhìn thấy Lan Lăng Yến được Lâm lão gia kia yêu thương sủng ái còn hơn cả cháu đích tôn đang nửa ôm nửa đỡ Ninh Vân Hoan đi xuống lầu, trong lòng người Tần gia càng mắng Tần Dật tới mức máu chảy đầu rơi. (Mình edit tới đâu mới đọc tới đó nên không biết Lâm lão gia này chỉ có độc nhất một cô con gái không có con khác, hay là độc nhất một cô con gái còn lại là con trai hết, mình nghĩ chắc là trường hợp sau đó)
"Chuyện ngày hôm nay, đều là lỗi của Tần gia không biết dạy dỗ con cháu, may mà Lan tiên sinh không tính toán với nó." Khi nhìn thấy hai vợ chồng xuống lầu, Tần lão gia liền vội vàng đứng lên, lão nhận ra rằng đây không chỉ là mối nguy cơ của Tần gia, nói không chừng cũng có thể là một cơ hội. Dựa vào địa vị của Tần gia trước đây, sẽ không có cơ hội quen biết với gia tộc nửa lui ẩn như Lâm gia, nếu lần này lão chân thành nhận sai, nói không chừng còn có thể có được một cơ hội hiếm có.
Quản gia Lan Tự vội vàng đưa cho Lan Lăng Yến ly hoa quả tươi mới đã xay nhuyễn, anh tự nhấp một ngụm rồi mới đưa cho Ninh Vân Hoan ở bên cạnh, lúc này mới cười nói:
"À? Nhận lỗi với tôi? Tôi còn tưởng rằng các người tới đây chút giận cho Tần Dật ấy chứ." Anh mở rộng khửu tay đặt trên sô pha, mặc dù cánh tay vẫn chưa đụng vào Ninh Vân Hoan, nhưng lại khóa cô trong vòng hơi thở của anh.
Mọi người nhìn thấy động tác không hề cố kỵ uống một ngụm nước ép hoa quả rồi mới đưa cho Ninh Vân Hoan lúc vừa rồi, nhận ra hai người vô cùng thân mật, tất nhiên có thể nhận ra anh để ý tới cô gái bị băng bó tay tới mức nào, tất cả mọi người Tần gia đều đứng cúi thấp đầu, lúc này Tần lão gia nghe thấy lời nói của anh, vội vàng nhận lỗi vài lần.
"Được rồi, tôi cũng không nói nhiều với các người nữa, thù của tôi tôi đã tự mình hồi báo rồi, nhưng khuôn mặt của vợ tôi lại không dễ dàng khôi phục như vậy." Lan Lăng Yến nói, lại nghĩ tới khuôn mặt đỏ hồng của cô lúc trước, giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô.
Làn da của cô trong suốt sáng long lanh, được bảo dưỡng vô cùng tốt. Lan gia lại có cả một Spa tư nhân không thiếu thứ gì, bình thường cũng thường xuyên bảo dưỡng, làn da của cô vốn vô cùng non mịn, sức lực của Tần Dật cũng không nhỏ, lúc trước nhìn vô cùng sưng đỏ, bây giờ sau khi tắm rửa qua, trên khuôn mặt cô dường như có thể thấy màu xanh tím, anh lại nổi giận, trong lòng lại đâm Tần Dật vài nhát dao, hận không thể đạp chết hắn nhay trước mắt anh.
Tần lão gia nhìn thấy động tác của anh, tất nhiên có thể nhìn thấy vết xanh tím trên mặt Ninh Vân Hoan, trong lòng lại mắng đứa cháu trai không biết phân rõ phải trái đã động thủ đánh người, đánh người không đánh vào mặt, nó không chỉ ra tay nặng, hơn nửa còn đánh lên mặt của người ta, còn đe dọa muốn cởi quần áo của người ta, bắt người ta chạy vòng vòng trong trường, nó đúng là có mắt như mù, ngay cả tai cũng bị nghễnh ngãng bị điếc. Lão nghe thấy tiếng vợ mà Lan Lăng Yến gọi, trong lòng không khỏi kêu khổ, chỉ mong Lan Lăng Yến không biết những chuyện phía sau, ai ngờ Lan Lăng Yến lại nói tiếp:
"Tôi nghe nói hắn ta còn nảy sinh chủ ý muốn vợ tôi nhục nhã chạy trong trường học."
"Nghịch tử không hiểu chuyện, không biết trời cao đất dày, xin ngài đừng so đo tính toán với nó, Lan phu nhân, tôi biết lần này là Tần gia có lỗi với cô, nếu như sau này cô gặp phải khó khăn mà cần tới Tần gia, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối." Mặc dù Tần lão gia này có chút mưu tính, nhưng tính cách của lão cũng được xem như chính trực, Ninh Vân Hoan có chút hảo cảm đối với lão, thấy lão đã nói tới mức này, cô tất nhiên cũng không truy cứu nữa.
Sau đó người Tần gia đưa tới một chiếc thẻ ngân hàng, nói là tiền bồi thường an ủi cho Ninh Vân Hoan, lại ngồi một lúc, cả nhà Tần gia mới trở về.
Đợi đến khi người rời đi hết, Lan Lăng Yến mới cười khẽ giơ ngón cái ra vuốt ve khuôn mặt cô: "Còn đau không?" Thấy Ninh Vân Hoan lắc đầu, mới cười lạnh nói: "Để Tần gia bồi thường cho em 100 triệu, thật là tiện nghi cho bọn họ!" (Vâng! Chỉ có khoảng 340 tỷ VND thôi ạ)
Không ngờ anh sẽ nói trong thẻ có 100 triệu, Ninh Vân Hoan bị dọa giật mình, Lan Lăng Yến nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nặn nặn cánh tay cô: "Có gì kỳ quái cơ chứ? Đồ của anh không chỉ đáng giá con số này, dẫm hỏng đồ rồi còn không bồi thường gấp đôi, Tần Dật còn dám sống trên đời này sao?"
Lời này cũng quá kiêu ngạo rồi, Ninh Vân Hoan mím môi, không dám tin rằng chỉ trong chốc lát cô đã trở thành phú bà bạc triệu, cẩn thận cầm lấy tấm thẻ, giống như đang cầm bảo vật vậy, biểu tình có chút ngốc nghếch.
"Thật đúng là dễ thỏa mãn!" Mặc dù nói như vậy, nhưng Lan Lăng Yến nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lại không nhịn được cười ra tiếng.
Mặc dù người Tần gia đến bồi tội đối với Ninh Vân Hoan, nhưng sau lưng lại hận Cố Doanh Tích tới chết, mẹ của Tần Dật- Chu Tố Tố đã sớm coi Cố Doanh Tích là cái gia trong mắt, cái rằm trong thịt, sau khi biết được ả ta là loại con gái kiếm tiền dựa vào việc bán thân, trong lòng bà ta càng điên cuồng, càng không cam lòng trước tiền đồ vốn vô cùng rộng mở của con trai, chỉ vì loại người mặt dày này, nay không những bị gãy tay, hơn nữa tiền đồ trong quân đội sau này cũng bị hủy diệt, chỉ có thể chuyển sang làm về dân sự, vừa nghĩ tới đây, trong lòng bà ta liền bốc hỏa tức giận, mặc dù Chu Tố Tố còn có hai đứa con trai khác, nhưng hai đứa con này cũng không có uy tín gì trong quân đội, không có tiền đồ bằng đứa con trai cả này.
Hiện nay con đường trong quân đội đã bị cắt đứt, bà ta làm sao có thể cam tâm, hơn nữa của cải cả đời kinh doanh của ba chồng và chồng bà ta phải chắp tay dâng lên cho người khác, bà ta hận tới mức chỉ muốn chết đi cho xong, tất nhiên trong lòng bà ta càng hận Cố Doanh Tích, đã mấy lần tìm người tới đối phó ả ta.
Nhưng không biết có phải là do nữ chủ trời sinh đã mang theo một loại ánh sáng, mỗi lần Cố Doanh Tích không những tránh thoát được, thậm chí còn quen biết một người khó lường ra tay cứu mạng ả ta, làm cho Chu Tố Tố tức muốn chết.
Ninh Vân Hoan tất nhiên không biết hành vi gián tiếp thay cô loại trừ kẻ địch Cố Doanh Tích của Chu Tố Tố, Lan Lăng Yến cũng không muốn những chuyện hắc ám này làm bẩn lỗ tai của cô, cho nên cô không hỏi thì anh cũng không chủ động nói ra, để cho Ninh Vân Hoan dưỡng thương ở nhà vài ngày.
Cô đã xin nghỉ ở trường học, Tô Doanh là hiệu trưởng, liền trực tiếp cho cô nghỉ hết kỳ này chỉ cần tới thi, để cô an tâm nghỉ ngơi ở nhà không cần tới trường nữa. Ninh Vân Hoan ngoại trừ việc ở nhà chăm sóc con trai, thời gian còn lại đều đi tới bệnh viện thăm ba Ninh.
Lần này vào bệnh viện, ba Ninh được kiểm tra không chỉ bị mắc bệnh cao huyết áp, còn kiểm tra ra trong não của ông có hai mạch máu có chút bất thường, nếu như lại tức giận lần nữa, mạch máu sẽ bị vỡ ra, e rằng không giữ được tính mạng.
Mẹ Ninh vừa nghe thấy tin tức này liền sợ hãi, tất nhiên là muốn ba Ninh ở lại bệnh viện theo dõi, đối với việc có làm phẫu thuật hay không, ba Ninh lại có chút lo lắng, bác sĩ cũng nói, chỉ cần để ý, không được tức giận, bồi bổ cơ thể là được, theo lý mà nói việc này không phải trở ngại gì quá lớn, nhưng nếu ba Ninh tức giận, mạch máu vỡ ra, kết quả tất nhiên rất dọa người.
Nếu ba Ninh làm phẫu thuật, phẫu thuật cũng có chút nguy hiểm, đặc biệt là phải mở sọ ra, ít nhiều cũng lưu lại chút di chứng, nói không chừng vốn dĩ hiện tại sức khỏe của ông rất tốt, vừa mở sọ ra, ngược lại lại làm cho sức khỏe kém đi, hơn nữa chỉ cần không cẩn thận một chút, dễ dẫn tới tình trạng bị liệt nửa người.
Cho nên sau khi bệnh viện kiểm tra xong cho rằng mặc dù hai mạch máu này rất nguy hiểm, nhưng không phải là trí mạng, không cần làm phẫu thuật, chỉ cần tuân thủ trị liệu là được, tất nhiên là ba Ninh vẫn phải ở trong bệnh viện một khoảng thời gian nữa.
Mỗi ngày Ninh Vân Hoan đều tới thăm ba, vẫn không hề bắt gặp Ninh Vân Thành, vết thương trên cánh tay của cô đã dưỡng thương được hơn 20 ngày, đã không còn đau nữa, cử động một chút cũng được coi là linh hoạt.
Dù sao buổi chiều cũng không bận gì, Lan Lăng Yến biết cô muốn đi thăm ba vợ, cho nên đưa con trai và một đám bảo mẫu tới công ty của Lan gia ở trong nước trước. Mặc dù Lan Lăng Yến là thủ lĩnh của phe phản diện, nhưng những năm này cũng có kinh doanh rửa tiền, vốn sau khi Trung Quốc thành lập, năng lực quốc gia cũng không nhỏ, hơn nữa ở đây còn có ô dù, nên có một phần tài sản của Lan gia đầu tư ở đây, cho dù Lan Lăng Yến đi cùng vợ trở về Trung Quốc, cũng không thể ngày ngày nhàn nhã ở trong nhà.
Bên cạnh không có người, quản gia đã chuẩn bị tốt vài món canh, lái xe đưa Ninh Vân Hoan tới bệnh viện, ai ngờ Ninh Vân Hoan đi tới ngoài phòng bệnh, lại nhìn thấy có rất nhiều bệnh nhân cùng tầng với ba Ninh vây lại ở cửa phòng bệnh, nghểnh cổ nhìn vào trong.
Xảy ra chuyện gì vậy? Ninh Vân Hoan căng thẳng, vừa có phản ứng liền nghĩ tới ba Ninh xảy ra chuyện rồi, cô vội vàng xách đồ chạy tới phòng bệnh của ba Ninh.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |