Đối lập
← Ch.178 | Ch.180 → |
Editor: Gà
"Cái gì? Giữa ban ngày ban mặt, còn có người dám kiêu ngạo như vậy? Đối phương là ai bác Cố biết không? Cháu giúp bác báo cảnh sác, ở thành phố ông nội của cháu cũng xem như có chút quan hệ." Lúc này đám người Bạch Minh Xuân sớm đã quên dự tính ban đầu của bản thân, ngược lại săn sóc Cố Doanh Tích, Cố Nhàn vừa nghe xong, nhớ đến vừa nãy người ta nói con gái bà ta cướp bạn trai người khác, trong lòng hơi xấu hổ, đương nhiên không dám nói thẳng, chỉ qua loa: "Nghe nói đối phương là Ninh đại tiểu thư..."
"Quá kiêu ngạo rồi!" Bạch Minh Ngọc rống lên trước, tên Ninh đại tiểu thư kia bọn họ không xa lạ, nhất là Đường Tu Viễn, nhớ đến Ninh Vân Hoan lúc trước có mái tóc dài, mặc quần jeans áo khoác ngoài đơn giản, trông mộc mạc hơn rất nhiều sinh viên đại học khác, vốn có chút thật không dám tin cô lại làm ra chuyện như vậy, nhưng khi mọi người hỏi đến, Cố Nhàn hoàn toàn không dám nói ra, bởi vậy mấy người xúc động nhìn Cố Doanh Tích đáng thương nhu nhược, nên đều đổ hết lên đầu Ninh Vân Hoan.
"Anh, thôi đi, Cố tiểu thư đã đáng thương như vậy rồi." Tuy Bạch Minh Ngọc rất buồn bực, cũng không biết thế nào, anh ta không hề tức giận với Cố Doanh Tích, anh ta là thiên chi kiêu tử quen được người nâng niu trong tay, nhưng lúc này lại cam nguyện thần phục bên cạnh Cố Doanh Tích trước mặt, thấy dáng vẻ yếu ớt của ả, Bạch Minh Ngọc cảm thấy trái tim đau đớn.
Đôi mắt lạnh như băng của Bạch Minh Xuân nhìn chằm chằm Cố Doanh Tích, trong mắt hiện vẻ thương tiếc không muốn ai biết, trong lòng anh ta mặc niệm tên Cố Doanh Tích, quả nhiên người cũng như tên khiến người ta thương tiếc, ngay từ đầu anh ta vẫn chưa nghe rõ ràng lời em trai, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại mới gật đầu: "Không thể dễ dàng buông tha ả như vậy, Tu Viễn, cậu nói với ông nội nói một tiếng, sao lại có một kẻ hoành hành ngang ngược trong thành phố như thế? Thành phố này, đã đến lúc nên tu sửa lại rồi." Đương nhiên Đường Tu Viễn hận không thể giúp người đẹp nhỏ bé xả giận, nghe thế thì gật đầu đồng ý, ai ngờ trở về nói với ông nội Đường Quân, sau khi Đường Quân biết anh ta ám chỉ ai thì suýt nữa cầm đao đuổi theo chém anh ta!
Ninh Vân Hoan dễ nói chuyện nhưng không có nghĩa vị sau lưng cô cũng dễ nói chuyện, lúc trước vì chuyện Bạch Minh Ngọc ông đã phải dùng hết nhân tình mà gương mặt già này đã tích góp từng tí một, sau lưng ngoại trừ con trai lớn ra, mấy đứa con trai con dâu còn lại suýt nữa hận chết ông. Nếu không phải bây giờ Đường Quân còn chưa về hưu, e rằng đã sớm không như hiện giờ rồi.
"Mấy đứa có thể yên tĩnh một chút hay không, dùng não đi?" Đường Quân không khách khí răn dạy Đường Tu Viễn một chút, tuy ông nhằm vào Đường Tu Viễn, nhưng hai anh em Bạch Minh Xuân nghe vào, lại trở thành ông khinh thường bản thân hai người họ, chế nhạo hai anh em họ, bởi vậy hai anh em nhìn thoáng qua nhau, trong mắt đều lộ vẻ ác độc.
Bạch Minh Xuân vốn muốn để Đường Tu Viễn ra mặt giúp cô gái đáng thương kia xả giận, ai ngờ người nhà họ Đường vô tình vô nghĩa. Tiếp theo cũng chỉ có thể để anh ta tự mình ra tay!
Nghĩ vậy, Bạch Minh Xuân không muốn lại nghe Đường Quân nhiều lời, liếc mắt ra hiệu với em trai, hai anh em thừa dịp Đường Quân không chú ý, đã lặng lẽ chạy ra ngoài.
"Anh, bỏ qua như vậy à?" Bạch Minh Ngọc tức giận bất bình nói, nghe anh ta nói xong, ánh mắt Bạch Minh Xuân lóe lên: "Trước hết đừng hoảng hốt, nhà họ Đường đã không ra mặt giúp đỡ, như vậy nhà họ Đường cũng chẳng có gì đáng giá giữ lại. Ở nước ngoài anh đã giúp nghị viên Green làm giải phẫu, anh nghĩ em cũng biết gia tộc Green, Đường Quân già quá rồi. Nhà họ Đường nên cần một tân nhiệm, Minh Ngọc, anh chỉ có mình em là người thân, em cũng đừng làm anh thất vọng."
Ý trong lời của Bạch Minh Xuân, đương nhiên Bạch Minh Ngọc hiểu rõ, anh ta vui mừng nói: "Anh, anh chuẩn bị..."
"Không sai!" Bạch Minh Xuân hừ lạnh một tiếng, cười quỷ dị nói: "Nhà họ Đường thiếu chúng ta, sớm nên trả lại, nhưng chỉ là một vị trí gia chủ, tặng cho em chơi đấy, nhà họ Đường không muốn cho chúng ta gì đó thì tự anh đến lấy!"
Dứt lời, hai anh em nhìn thoáng qua nhau, đều cười to, dường như tất cả đều đã nằm hết trong túi bọn họ rồi.
Đường Tu Viễn không hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại bị Đường Quân mắng một trận, đi ra lại không tìm thấy hai anh em kia, không khỏi thầm kêu xúi quẩy trong lòng, dứt khoát lái xe xuống núi chơi. Mà Bạch Minh Xuân bắt đầu liên hệ với nghị viên Green, nhưng anh ta không biết, điện thoại của anh ta vừa được kết nối, tín hiệu đã bị người nhà họ Lan bắt được.
Nghị viên Green trong lời nói của Bạch Minh Xuân thực ra cũng là một trong những thành viên trung tâm của nhà Green ở Anh quốc, nhưng vào lúc này dưới tình huống các quốc gia tạo thành Liên Hợp Quốc, vị này của gia tộc Green được tiền tài quyền thế và địa vị của nhà Green đưa lên vị trí nghị viên, sở dĩ ông ta có được địa vị như hôm nay, cũng giống như ba của Tạ Trác Doãn chỉ nhậm chức đổng sự trên danh nghĩa ở đại học Đế Đô, giao số lượng lớn tiền tài vào một chỗ khác, nghị viên mà Bạch Minh Xuân nói chính là chú của Bruce Green.
Lan Cửu chỉ dùng một mồi lửa thiêu sạch cả tổ trạch họ Green, có thể nói đã hủy đi gốc rễ của gia tộc Green, gia tộc Green cũng sớm đã hận Lan Cửu tận xương, tuy chuyện ngày đó cảnh sát không tìm được chứng cứ gì, nhưng trong lòng Bruce Green cũng rõ ràng, một khi kết thù, nhà họ Lan sẽ trừng mắt nhìn gia tộc Green đến chết, một khi bắt được điện thoại Bạch Minh Xuân xin nghị viên Green giúp đỡ, người nhà họ Lan lập tức chuyển tin này đến chỗ Lan Cửu.
"Bạch Minh Xuân?" Ninh Vân Hoan đang hẹn hò với Lan Lăng Yến, nghe thấy tên hai cô nhi Bạch Minh Xuân do nhà họ Đường nuôi dưỡng, nhất thời nhịn không được nhướng mày, Lan Lăng Yến bình tĩnh, gật đầu: "Bạch Minh Xuân, gã muốn tìm nghị viên Green hỗ trợ, giết Đường Quân."
"Ông Đường?" Ninh Vân Hoan cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng, "Không phải nhà họ Đường nuôi dưỡng anh em Bạch Minh Xuân sao?" Lần trước Bạch Minh Ngọc chọc Lan Bưu không vui bị anh ta trói lại buộc ký hợp đồng, sau này vẫn do ông Đường ra mặt nói giúp Bạch Minh Ngọc, Ninh Vân Hoan từng nghe Lan Lăng Yến đề cập đến chuyện này, biết ông Đường cũng phải trả một giá rất lớn, nhà họ Đường kỳ hoàng thế gia, nhưng chẳng phải quyền quý gì, lúc trước ông Đường có thể thấy được mùi vị trong lòng thế nào.
"Nuôi dưỡng, nhưng anh em nhà họ Bạch không chỉ muốn được nuôi dưỡng mà thôi." Bọn họ muốn giống Đường Tu Viễn, có năng lực kế thừa nhà họ Đường, nếu một khi vì nhà họ Đường đều không phải ruột thịt của bọn họ rồi bài xích bọn họ thì hai anh em này sẽ cảm thấy hành vi nhận nuôi của nhà họ Đường trước kia chỉ là mua danh chuộc tiếng, muốn lợi dụng bọn họ mà thôi.
"..." Sau khi Ninh Vân Hoan nghe rõ ý của Lan Cửu, thì biết anh em nhà họ Bạch vốn đã không muốn sửa thành họ Đường mà còn muốn thừa kế tài sản, thì có chút không nói thành lời. Bởi vì có tiểu thuyết và kiếp trước của mình, cô không rõ lắm về thân thế của hai anh em nhà họ Bạch, nên khi nghe người ta đề cập đến, nhà họ Bạch chỉ là một cấp dưới nho nhỏ của Đường Thiên Hào, chính vì nhà họ Đường không phải hào môn gì, nên thái độ làm người của Đường Thiên Hào cũng không quá phách lối. Lúc đó quan hệ với cấp dưới khá hòa hợp, sau khi vợ chồng họ Bạch bị tai nạn xe cộ rồi qua đời, thì ông ta đã nhận nuôi hai anh em này.
Theo lý thuyết cho dù cha mẹ của hai anh em Bạch Minh Xuân không xảy ra việc gì, nhưng theo tình trạng gia đình của bọn họ, nhà họ Đường không sánh bằng gia tộc cao quý nhất Trung Hoa, nhưng tốt xấu gì cũng có thể xưng là ngự y thế gia (gia đình có nghề gia truyền là thầy thuốc), anh em nhà họ Bạch dựa vào cái gì mà đòi công bằng? Huống chi nhà họ Đường nhận nuôi bọn họ lâu như vậy, cho dù có yêu cầu bọn họ điều gì cũng không quá đáng, dù sao trên đời này không có bánh thịt tự nhiên rơi xuống, dù cha mẹ nuôi con không phải vì cháu thì cũng vì muốn hưởng thụ tình thân, anh em nhà họ Bạch dựa vào cái gì cho rằng người ta phải trả giá cho bọn họ?
Chẳng lẽ vì hào quang nam chủ, cho nên mọi thứ với bọn họ đều là đương nhiên sao?
"E rằng người nhà Green sẽ lại đến rồi." Bạch Minh Xuân yêu cầu ngoại trừ ám sát ông Đường ra, còn muốn tiện tay trừ khử Ninh Vân Hoan. Khi người họ Lan nghe tin tức này thì dở khóc dở cười, ngay cả Lan Cửu nhìn thấy cũng nhịn không được muốn cười.
Chỉ là một bác sĩ giải phẫu ngoại khoa, dù là thiên tài, lại được người xưng là thần chi hữu thủ [1], nhưng thật sự tuổi vẫn còn rất trẻ đấy. Ngây thơ như thế làm Lan Cửu không biết nên đánh giá thế nào mới tốt, chỉ xem anh ta như trẻ trâu, vừa lúc dùng việc này để dỗ vợ vui vẻ thôi.
[1] thần chi hữu thủ: bàn tay phải của Chúa
Vốn đây là việc riêng của nhà họ Đường, Lan Lăng Yến không muốn quản, nhưng Bạch Minh Xuân đã tự chạm vào tay anh, không thu dọn anh ta thật sự rất không thể nào nói nổi. Sau khi người gia tộc Green nhận được sự ủy thác của Bạch Minh Xuân, đã nhanh chóng phái thế lực ra giúp, đám người này tiến vào quốc cảnh Trung Quốc thì lập tức bí mật bị bắt đi. Còn chưa kịp dùng nghiêm hình tra tấn gì, đã lôi Bạch Minh Xuân, bác sĩ ngoại khoa thiên tài nổi tiếng ở nước ngoài ra rồi.
Cuối cùng Đường Tu Viễn và Bạch Minh Ngọc phát hiện bản thân yêu thích Cố Doanh Tích, lúc định cạnh tranh công bằng thì Bạch Minh Xuân bị người mang đi mất.
Trong lòng Bạch Minh Ngọc, mặc kệ nhà họ Đường đối xử với anh ta thân thiết thế nào, nhưng anh ta vẫn chỉ xem trọng người anh Bạch Minh Xuân thôi. Mỗi lần người kia bị mang đi, cả người Bạch Minh Ngọc đều hoảng, đương nhiên vội đến trước mặt ông Đường cầu xin.
Đường Quân ngại nhưng vì thể diện, chỉ phải gọi điện thoại cho Lâm Mậu Sơn, ẩn ý nói ra chuyện này. Càng về sau, sắc mặt ông càng trắng, Bạch Minh Ngọc thấy ông không lên tiếng, đầu điện thoại kia như đã bị ngắt, di động Đường Quân rơi xuống bên chân, Bạch Minh Ngọc nhặt lên vừa thấy đã cúp, anh ta vội nói: "Ông nội Đường, đến cùng là sao vậy? Khi nào anh cháu trở về?"
"Anh cháu sẽ không về đâu." Trên mặt Đường Quân lộ ra mỏi mệt, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Minh Ngọc, Đường Thiên Hào vội hỏi: "Ba, đứa bé Minh Ngọc này chỉ có một người anh là Minh Xuân thôi, cuối cùng nó đã xảy ra chuyện gì? Ông Lâm nói sao?"
Lúc này nhà họ Đường chỉ có Đường Thiên Hào và em trai, là người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa bắt chéo hai chân, lạnh lùng nói: "Anh cả, nói thế nào nữa, vì Bạch Minh Ngọc trước đây ba đã dùng nhân tình lớn thế nào? Nhà họ Đường chúng ta có thân phận gì? Ông Lâm là người thế nào, anh nghĩ ba có thể thật sự tùy ý cầu xin sao? Ba lần bốn lượt làm như vậy, không biết đến cùng anh muốn biến nhà họ Đường thành cái gì!"
"Sao chú lại nói thế..." Mẹ của Đường Tu Viễn vừa nghe vậy thì hơi không vui, vừa muốn nói, Đường Quân đã không kiên nhẫn hét lên một tiếng: "Giỏi lắm, cô câm miệng cho tôi!"
Mẹ của Đường Tu Viễn là dâu cả, tuy không nói rõ, nhưng mọi người đều rõ sau này con cả nhà họ Đường sẽ kế thừa, cho nên ngày thường Đường Quân vẫn luôn nể mặt bà ta, không ngờ lúc này lại quát bà ta trước mặt mọi người, Đường Thiên Hào ngây ngẩn cả người, Đường Quân đã lạnh lùng nói: "Bạch Minh Xuân bị bắt, vì tội bán nước."
"Làm sao có thể? Anh cháu không thể!" Bạch Minh Ngọc vừa nghe đã không ngừng phản bác, oán trách nói: "Đến cùng ông nội không hề nói giúp anh, sao anh tôi có thể phản quốc được? Ai dám nói hưu nói vượn như vậy."
"Lời này do chính ông Lâm nói, cậu ta gọi điện thoại triệu tập một người ngoại quốc vào Trung Hoa, mục đích để trừ khử người nhà họ Lâm ra, còn muốn giết tôi, người này đã khai khẩu cung như vậy, giết tôi rồi giao nhà họ Đường vào tay Bạch Minh Ngọc cậu." Đường Quân nói đến đó, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp: "Được, được, được, nhà họ Đường tôi lại nuôi ra một con sói mắt trắng như vậy, may thay ông Lâm không hoài nghi tấm lòng của tôi, nên lần này mới nói hết mọi việc cho tôi biết, nếu không e rằng nhà họ Đường này sẽ bị hủy trên tay hai anh em các người, thật sự để các người được như nguyện rồi."
Lời ông Đường nói làm tất cả mọi người trong phòng sợ đến ngu. Đường Tu Viễn vốn lười biếng cũng trừng lớn mắt, theo bản năng kêu to: "Làm sao có thể?"
Anh ta và hai anh em Bạch Minh Ngọc cùng nhau lớn lên, cảm tình không phải bình thường, nghe Bạch Minh Xuân xảy ra chuyện thật ra anh ta cũng lo lắng. Nếu không làm sao có thể ở đây, ngốc trong nhà chờ tin tức, lúc này nghe Bạch Minh Xuân thân như tay chân đó muốn giết ông nội còn muốn chiếm cả nhà họ Đường, anh ta theo bản năng phủ nhận.
Đường Thiên Hào cũng ngây người, ông ta và vợ nhìn nhau, hai người há to miệng nói không ra lời. Ánh mắt Bạch Minh Ngọc trốn tránh, trước kia người nhà họ Đường không hoài nghi anh ta thì thôi, lúc này trong lòng đã sinh ra hoài nghi, ông Đường càng nhìn Bạch Minh Ngọc càng cảm thấy anh ta không đúng, trong lòng phát lạnh. Cười khẽ hai tiếng, rốt cuộc không thèm liếc nhìn đám người Đường Thiên Hào nữa, xoay người trở về phòng.
"Anh cả, xem chuyện tốt mà anh làm kìa." Em trai Đường Thiên Hào cố nén vui mừng, lúc này xảy ra chuyện như vậy. Sau này nếu Đường Thiên Hào muốn kế thừa nhà họ Đường, đó là tuyệt đối không thể rồi.
Chuyện nhà họ Đường chấm dứt, Bạch Minh Xuân xuất sư chưa thành đã chết trước, lúc trước anh ta cho rằng thân phận nghị viên Green khác biệt, nên mới muốn tìm ông ta giúp đỡ, xuất thân của anh ta chẳng phải quyền quý chính thống của Trung Hoa, được nhà họ Đường nhận nuôi thì tính cách đã định hình. Anh ta luôn ôm hoài nghi và cảnh giác với nhà họ Đường, cho nên với những gì nhà họ Đường dạy đều cảm thấy là giả, nên xuất ngoại sớm, vì thế không hiểu rõ quyền thế gì đó, người bên nghị viên Green chỉ để làm cảnh, anh ta chỉ biết có người lấy lòng vị nghị viên này. Vì thế nghĩ rằng thân phận của ông ta cao lắm, ai ngờ một khi gia tộc xuống dốc thì tiền đồ của bản thân vị nghị viên Green này cũng hỗn loạn như vậy.
Dù Bạch Minh Xuân không ngồi tù mọt gông, nhưng lúc sống muốn dễ dàng thoát khỏi bàn tay Trung Hoa cũng không dễ dàng, anh ta có kỹ thuật chữa bệnh. Có lẽ chỉ có thể dùng để phục vụ cho Trung Hoa, mà không giống như trước kia, quang minh chính đại xuất hiện trên rất nhiều tạp chí y học, được người dùng số tiền lớn để nhờ anh ta làm phẫu thuật.
Khi Ninh Vân Hoan biết Bạch Minh Xuân bị bắt, quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng càng làm cô không thể tin được là Cố Doanh Tích, vì khoảng thời gian trước ả mang thai rồi sinh non, bây giờ lại hot. Ả được ký hợp đồng với tập đoàn Hoa Tiêu, tập đoàn Hoa Tiêu này vốn là một công ty nhỏ không có danh tiếng gì ở Trung Hoa giống nhà họ Ninh trước kia, hoàn toàn không có ai biết đến, nhưng nhờ ký hợp đồng với Cố Doanh Tích, nên đã trở nên rất hot.
Cô xem TV nhìn thấy vẻ mặt Cố Doanh Tích tiều tụy được vệ sĩ dẫn vào cuộc họp báo, bày tỏ sự xin lỗi đến người dân Trung Hoa, nước vừa uống vào miệng thì đã suýt nữa phun ra. Quả thật Cố Doanh Tích cũng có cách, lời Cố Doanh Nặc nói lúc trước phải đạp ả vào vũng bùn, nếu không ả vẫn có thể đứng lên một lần nữa, điều này không thể không làm Ninh Vân Hoan bắt đầu suy nghĩ có phải đời trước bản thân vẫn chưa thấy tiềm năng thật sự của Cố Doanh Tích không.
"Tôi thật sự rất xin lỗi mọi người, bởi vì chuyện của tôi, khiến rất nhiều người chịu tổn thương, trong lòng tôi rất áy náy." Tuy giữa trán còn mang theo vài phần mỏi mệt, nhưng gương mặt Cố Doanh Tích chính là loại rất thích hợp trang điểm trong truyền thuyết, nếu bình thường thì trông ả chẳng có vẻ gì lạ, nhưng khi ả trang điểm thì xinh đẹp lên rất nhiều, đặc biệt là vẻ điềm đạm đáng yêu này, nước mắt rưng rưng, đừng nói đàn ông, chỉ sợ cả phụ nữ cũng sẽ không phòng bị ả.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, trên mặt Cố Doanh Tích vẫn còn lộ ra vẻ ngây thơ khi phụ nữ nhìn thấy, còn đám đàn ông thì cảm thấy ả đáng yêu, ả vừa lên TV xin lỗi, rất nhiều người trên mạng đã cố gắng ủng hộ ả.
Không ít người cho rằng ả bị bắt buộc, ả không tự nguyện ở cùng Tống Mẫn Nhiên, dù sao Tống Mẫn Nhiên là kẻ tâm ngoan thủ lạt chế ma túy, người như vậy muốn ép phụ nữ không phải việc gì khó, mà đồng thời, có người ủng hộ Cố Doanh Tích, thì đương nhiên cũng có người bắt đầu chán ghét người bị mất một chân, Cố Doanh Nặc, trong đó có người ác độc cho rằng Cố Doanh Nặc cố ý gây ra dư luận về tai nạn xe cộ để mọi người bức tử Cố Doanh Tích mà thôi.
Ninh Vân Hoan xem mà buồn cười, trong lòng lại rất chờ mong ngày Cố Doanh Tích bị khai trừ.
Năm nay từng tin bùng nổ, sau khi khai giảng đã thay đổi hiệu trưởng của đại học Đế Đô. Mộ Thiệu Hoa không có được vị trí nguyên thủ, thật ra cũng thèm thuồng vị trí hiệu trưởng này, nhưng vì sau đó ông ta ra ngoài tìm phụ nữ nên Điền Ngọc Hinh đã đâm ông ta một cái, đương nhiên Lâm Mậu Sơn muốn ngâm nước ông ta luôn, lúc này có lẽ Mộ Thiệu Hoa rất muốn bóp chết Điền Ngọc Hinh rồi, cho dù thế nào, ông ta cũng đã vô duyên với vị trí hiệu trưởng đại học Đế Đô này rồi, mặt khác Lâm Mậu Sơn nhấc một tâm phúc lên nhậm chức hiệu trưởng, có thể thấy được chỉ cần người này không gây ra sai lầm gì lớn thì sẽ ngồi vững chắc trên vị trí tiền tài và danh lợi này thôi.
Sau khai giảng công ty Ninh Vân Hoan đã công bố tiết mục của Lý Phán Phán, mà công ty Hoa Tiêu đã bắt đầu tiết mục lăng xê Cố Doanh Tích từ một cô gái bình thường biến thành Phượng Hoàng, cũng đánh vào xuất thân của những cô gái bình thường sau quá trình cải tạo sẽ khiến hình tượng các cô thay đổi.
Tiết mục này khá giống với tiết mục của công ty Lan Ninh cho nhóm Lý Phán Phán, một người là thiên kim đại tiểu thư đi chịu khổ làm việc, cúi thấp gập thân làm những việc mà ngày thường bản thân không hề làm, còn một người khác là chim sẻ đáng yêu biến thành Phượng Hoàng.
Tiết mục giải trí của Hoa Tiêu công bố ra, khiến Lan Ninh nổi gió nổi lửa một phen, mà Cố Doanh Tích cũng diễn một vai trong đó, tạo ra rất nhiều tình huống hài hước, rất nhiều người thấy hành động của ả thì bật cười, nên ấn tượng với ả càng ngày càng đổi mới, trong lúc nhất thời trên mạng nhóm fan Cố cảm thấy ả vừa thân thiết vừa đáng yêu thiện lương, có thể thấy được rất nhiều bình luận tốt.
Lúc này đại bộ phận Trung Hoa, cô bé lọ lem vẫn chiếm đa số, chẳng phải từ nhỏ mỗi một đứa bé gái đều là công chúa như Lý Phán Phán, ban đầu thấy các cô diễn vô cùng đặc sắc, nhưng khi so sánh, mọi người khó tránh khỏi vẫn cảm thấy Cố Doanh Tích sát với dân chúng hơn, cho nên trong lúc nhất thời tiết mục của công ty Hoa Tiêu gần như muốn đè ép đài truyền hình Lan Ninh.
Tất cả mọi người vui vẻ, chỉ riêng Ninh Vân Hoan hơi không thoải mái, đừng nói Ninh Vân Hoan, ngay cả Lan Bưu cũng mang sắc mặt âm trầm khủng khiếp. Đến giờ này giây này, Lan Bưu cố chịu đựng cơn tức trong lòng, chuẩn bị đưa vở kịch cung đình nhà Thanh của Ninh Vân Hoan lên TV, từ đó đài truyền hình Lan Ninh vừa bắt đầu, nhưng vở kịch nhà Thanh còn chưa truyền ra được một tuần, Hoa Tiêu đã tuyên bố sắp bắt đầu quay bộ phim tên: Cung đấu triều Thanh!
Mà khi Hoa Tiêu công bố tên nhân vật chính, ngoại trừ nữ chính là Cố Doanh Tích nhu nhược kiên cường này ra, còn Hoàng đế đương nhiên là Bạch Minh Ngọc!
Tuy trước đây chuyện Cố Doanh Tích xảy ra tai nạn xe cộ vì Bạch Minh Ngọc đã giúp ả ra mặt nên bị ảnh hưởng một ít, nhưng hôm nay Cố Doanh Tích đã được fan tha thứ, thậm chí còn thích ả hơn, càng miễn bàn đại minh tinh Bạch Minh Ngọc này, fan club của anh ta đã rộng lượng bỏ qua sai lầm lúc trước của anh ta, ngược lại vì áy náy, cảm thấy bản thân đã hiểu lầm thần tượng, nên lấy tiền tiêu vặt ra không e dè mua một đống gì đó của Bạch Minh Ngọc, Bạch Minh Ngọc không chỉ không xúi quẩy, ngược lại nhờ việc này càng hot hơn, đương nhiên công ty muốn gom về lại, lại đưa Bạch Minh Ngọc lên con đường minh tinh.
Sau khi công ty Hoa Tiêu tuyên bố muốn quay bộ cung đấu, thì đã bắt đầu một loạt tuyên truyền, mà Cố Doanh Tích liên tiếp được tuyên truyền khắp cả nước, người phát ngôn của công ty Hoa Tiêu ba lần bốn lượt bắt đầu để lộ ý muốn cạnh tranh với Lan Ninh.
Ai chẳng biết đài truyền hình Lan Ninh có người sau lưng, không chỉ Lan Cửu vung tay mua đài truyền hình tiếp theo, càng chưa bao giờ đầu tư vào cái khác, cả quảng cáo cũng không nhiều, một năm này muốn hỏi trong cảm nhận của người Trung Hoa, đài truyền hình nào hot nhất, đương nhiên toàn bộ đều không do dự sẽ nói là đài truyền hình Lan Ninh, mà trước kia Hoa Tiêu chỉ là một công ty không có danh tiếng gì mà thôi, lúc này lại nói rõ đang lợi dụng Lan Ninh để tuyên truyền, Lan Bưu tức giận đến mức nhiều lần ném nát máy tính ở văn phòng, cuối cùng lộ ra tính côn đồ u ám trong xương, chuẩn bị dọn dẹp tên chủ kia rồi nói tiếp.
← Ch. 178 | Ch. 180 → |