Chân tình
← Ch.125 | Ch.127 → |
Vừa rồi khi xảy ra chuyện Ninh Vân Hoan vô cùng bình tĩnh, lại thêm những dấu vết trên người Đông Phương Ngạo Thế, Lan Lăng Yến có thể đoán ra là ai làm, Đông Phương Long tất nhiên cũng đoán ra, vừa nghĩ tới đứa con trai phế vật của ông ta không bằng Lan Lăng Yến thì thôi, nhưng Đông Phương Ngạo Thế lại còn chịu thiệt trong tay người phụ nữ của anh, Đông Phương Long thực sự không biết nên nói con trai ông ta như thế nào mới tốt.
Sự tranh chấp của hai cha con nhà Đông Phương bị Lan Lăng Yến vứt ra sau đầu, lúc này sau khi anh mặc xong áo khoác, liền đi vào khoang trực thăng.
Lúc trực thăng cất cánh làm cho người ta có cảm giác tức ngực choáng váng đầu óc, Lý Phán Phán chỉ mặc duy nhất một chiếc áo khoác nam đang ghé vào trong lòng Ninh Vân Hoan khóc bi thương.
"Tránh ra." Lan Lăng Yến cau mày, sắc mặt có chút không vui, anh vốn không phải loại người không thể nén giận như thế này, nhưng vì Ninh Vân Hoan mất tích tới gần 20 tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới tìm được cô, sau khi thoát khỏi hang hùm miệng cọp còn chưa kịp nói chuyện với bà xã, đã nhìn thấy Lý Phán Phán cứ ôm chặt lấy cô, trong lòng Lan Lăng Yến vô cùng bất mãn, sau khi quát lên, thấy Lý Phán Phán chẳng thèm cử động, anh không thèm nghĩ ngợi liền bắt lấy cánh tay của cô ta đẩy sang một bên!
Mặc dù thân thể của Lý Phán Phán trần trụi, nhưng trên chân cô ta còn mang giày cao gót, lúc này trực thăng đang lên cao vốn không cân bằng cho lắm,bị đẩy làm cô ta loạng choạng mấy bước, ngã dập mông xuống nền, áo khoác nam rộng lớn bị phanh ra một chút, lộ ra làn da tím bầm.
"Ông xã anh làm gì vậy!" Ninh Vân Hoan ngơ ngác, lúc này mới đưa tay kéo Lý Phán Phán lên, Lan Lăng Yến lại kéo tay cô lại không cho cô đỡ Lý Phán Phán, nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay anh.
"Có sợ không?" Lan Lăng Yến cũng chẳng thèm nhìn Lý Phán Phán đang vô lực ngã ngồi trên nền, cọ cọ lòng bàn tay của bà xã trong lòng bàn tay anh, nhìn thấy đầu ngón tay toàn là bùn, cau mày phân phó: "Mang nước tới đây."
Ninh Vân Hoan giãy không ra, liền để anh nắm tay, gật gật đầu: "Có chút". Nói xong lời này, cô lại dơ một tay ra muốn kéo Lý Phán Phán, Lan Lăng Yến không vui cầm luôn cánh tay không của cô, cau mày nói: "Bây giờ còn sợ không?"
Nhận ra căn bản là Lan Lăng Yến không muốn cô kéo Lý Phán Phán đứng lên, Ninh Vân Hoan có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Lý Phán Phán, gật đầu ý muốn xin lỗi với cô ta, lúc này mới quay đầu lại nói:
"Không sợ nữa." Cô thực sự không sợ hãi nhiều lắm, mặc dù biết bản thân bị tên đàn ông kiếp trước của Cố Doanh Tích bắt cóc, cũng lo lắng cô có bị hào quang của nữ chủ làm cho tan xương nát thịt hay không, nhưng không biết tại sao, cô chính là tin tưởng Lan Lăng Yến sẽ tới cứu cô, loại cảm giác này không hề liên quan tới lí trí, chỉ là bản năng của người phụ nữ mà thôi.
Sau đó cũng chứng minh được dự cảm của cô, Lan Lăng Yến thực sự đã đến, mà lúc này cô đã được cứu lên trực thăng rồi, ngược lại không biết chuyện tiếp theo nữ chủ Cố Doanh Tích sẽ diễn biến như thế nào, ả bị lưu lại ở trên đảo mà.
Vừa nghĩ tới vấn đề này, Ninh Vân Hoan mới nhảy dựng lên, không đợi cô mở miệng, Lý Phán Phán đã có chút rụt rè lên tiếng:
"Hoan Hoan, có phải Cố tiểu thư kia vẫn ở lại trên đảo không cùng chúng ta lên trực thăng có đúng không?"
Sau khi bị Đông Phương Ngạo Thế xé hết quần áo, Lý Phán Phán thực sự rất sợ hãi, cả người cô ta như bị phát điên, lúc nghe thấy Đông Phương Ngạo Thế thưởng cô ta cho những tên đàn ông khác, ngay cả cái chết cô ta cũng đã nghĩ tới, sau khi được Ninh Vân Hoan lấy áo khoác bọc lại cô ta mới như đang chết đuối mà bắt được cọc cứu mạng, cũng không nghĩ tới Cố Doanh Tích nữa.
Lúc này lên trực thăng rồi không sợ nguy hiểm nữa, cô ta mới nghĩ ra Cố Doanh Tích, nghĩ tới cô gái vộ tội đã bị Đông Phương Ngạo Thế hủy đi sự trong trắng, trong lòng không khỏi áy náy, cẩn thận lên tiếng:
"Không bằng, không bằng chúng ta quay lại cứu chị ấy đi?"
Đông Phương Ngạo Thế kia thực sự quá đáng sợ, không chỉ đánh đập phụ nữ, còn bắt người ta ăn phân uống nước tiểu, chơi chán rồi thưởng cho thuộc hạ, thực sự không xem phụ nữ là người, Cố Doanh Tích rơi vào tay ác ma như vậy, Lý Phán Phán thấy lo lắng thay cho ả ta, nghĩ tới cô gái khóc lóc đáng thương, vận mệnh vô cùng thê thảm, trong lòng Lý Phán Phán không khỏi có chút đồng tình.
Ninh Vân Hoan biết Lý Phán Phán là thánh mẫu, lúc này Lý Phán Phán đề xuất ý kiến đi cứu Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan cũng không cảm thấy lạ, nhưng cô làm như không nghe thấy, nghĩ tới Cố Doanh Tích liền nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, trong lòng không khỏi mềm lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Lan Lăng Yến:
"Lúc nãy anh xuống dưới không mang theo súng, là hù dọa Đông Phương Long thôi đúng không?" Trên đảo, cô thấy Lan Lăng Yến bắt Đông Phương Long làm con tin để đảm bảo an toàn khi di chuyển, sau khi lên trực thăng lại nghe thấy Lan Lăng Yến nói anh căn bản không mang theo súng, vừa rồi không cảm thấy gì, hiện tại thả lỏng rồi mới cảm thấy nguy hiểm, nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, trái tim như muốn trào lên tận cổ họng.
"Ừ, dọa ông ta thôi." Lan Lăng Yến thản nhiên gật gật đầu, lúc anh biết Ninh Vân Hoan mất tích liền mất bình tĩnh, may mà anh đã gắn thiết bị trên người cô, lúc đầu vì sợ cô tránh né anh, cho nên lúc đầu khi ở cùng cô, anh đã làm cho cô một đồ vật, sau khi hai người thân mật hơn anh cũng không lấy lại, dù sao kẻ thù của anh cũng quá nhiều, hiện tại đã chứng minh được tác dụng của nó rồi.
Sau khi Ninh Vân Hoan mất tích khoảng 2 tiếng đồng hồ anh đã có được tin tức và đuổi theo tới đây, thực ra Ninh Vân Hoan mới chỉ mất tích trong mấy tiếng đồng hồ thôi, theo sát cô thấy cô không có chuyện gì, Lan Lăng Yến mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị trước mọi thứ trên trực thăng.
Theo lí mà nói với sự cẩn thận của anh, không có chuyện sơ suất xảy ra, biết rằng cô vẫn bình an là một chuyện, nhưng trong lòng vẫn rất hỗn loạn, lúc nhảy xuống anh quên không mang súng theo, nhưng nghĩ tới lúc đó, sau khi anh nhìn thấy Ninh Vân Hoan, cũng sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên anh mới đút một tay vào túi quần, không ngờ sau đó lão hồ ly Đông Phương Long thực sự bị mánh khóe vụng về của anh lừa gạt.
"Nhỡ đâu ông ta không mắc bẫy thì sao?" Ninh Vân Hoan hít sâu, ánh mắt có chút nóng lên.
Lan Lăng Yến thấy vệ sĩ bưng nước lên, vừa nắm lấy tay của Ninh Vân Hoan cho vào chậu nước để rửa, vừa nhàn nhạt đáp lời: "Xem thân thể của anh, dù thế nào cũng chịu được mấy phát đạn đi? Đến lúc đó ông xã chắn trước mặt em, cũng tranh thủ chút thời gian cho em chạy được mấy bước."
Biểu tình của anh giống như đang nói đùa, cánh môi mỏng mím lại lộ ra nụ cười lạnh nhạt, lúc cúi đầu, hai hàng mi dài rủ xuống, mang tới khí thể nguy hiểm mà sắc bén, giọng điệu còn không quá nghiêm túc.
Trước mặt Ninh Vân Hoan, Lan Lăng Yến chẳng muốn cố ý che dấu tâm tính thật của anh, Ninh Vân Hoan chỉ thấy vẻ bề ngoài ôn hòa nho nhã của anh, nhưng hai đôi mắt có chút phát đỏ, lộ ra sự điên cuồng không hề che giấu, mới nhìn một cái, cô đã không dám nhìn thêm, liền quay đầu đi hướng khác.
Bất kẻ bề ngoài có che dấu tốt tới đâu, nhưng sự bá đạo và cường thế từ trong xương cốt của Lan Lăng Yến, tính cách của anh đã định sẵn những đồ anh muốn anh sẽ không bỏ qua, chỉ cần anh muốn, liền cướp về, cảm tình cũng không ngoại lệ.
Ninh Vân Hoan không biết tại sao, đột nhiên nghĩ tới đêm giao thừa không mấy vui vẻ lần trước tại Lâm gia. Lan Lăng Yến từng nói đùa muốn cô nói lời thích anh, lúc đó chỉ cho rằng tính cách anh cường thế mà thôi, mơ hồ đoán được anh đối xử với cô có chút khác biệt, hình như có thích cô, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới anh sẽ thích cô nhiều như vậy.
Người đàn ông duy ngã độc tôn như vậy, ngay cả ba mẹ anh cũng đối xử lạnh nhạt, khó khăn lắm mới đi trên con đường gian nan tới ngày hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng anh lại nguyện ý chết vì cô!
Không ngờ sau khi cô trùng sinh lại có thể kết hôn sinh con, càng không ngờ tới sẽ có một người đàn ông dành cho cô tình cảm vượt quá cả sự tưởng tượng của cô, Ninh Vân Hoan của kiếp trước lo lắng tính mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào, căn bản chẳng hề nghĩ tới tình cảm nam nữ, đến nay mới gặp được, loại tình cảm này làm cô có chút không biết làm sao, làm cô muốn trốn tránh, nhưng với sự cường thế của Lan Lăng Yến, anh đã biểu lộ trực tiếp như vậy, lại cho phép cô trốn tránh hay sao.
Ninh Vân Hoan không nói gì, cô chỉ cảm thấy có chút rối loạn, giống như không dám nhìn mặt Lan Cửu, nhưng cô lại có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn tay cô, anh đang vô cùng cẩn thận rửa tay cho cô, Ninh Vân Hoan nhìn trộm một cái, ánh mắt anh chuyên chú, biểu tình có chút dịu dàng.
Cô không muốn nói, Lan Lăng Yến cũng không ép cô, anh không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nam nữ, nhưng anh lại thông minh có thể suy một ra ba, còn về chuyện của Đông Phương Long, anh đã sớm biết rõ tính cách của ông ta, chắc chắn ông ta không tin anh chỉ dọa thôi, thực ra chuyện ngày hôm nay chỉ giống như một trò đùa, anh đã sớm chuẩn bị từ trước.
Nhưng lúc này, vì một câu nói của anh mà thấy ánh mắt của bà xã có chút hổ thẹn, bộ dáng có chút sợ hãi lại cảm động, trong lòng Lan Lăng Yến cười âm hiểm, trong lòng anh càng thêm nghi ngờ, trong tình thế Ninh Vân Hoan không biết gì về gia tộc Đông Phương, vậy mà lại biết tên gia chủ Long Minh là Đông Phương Long, điều này khác hoàn toàn so với tư liệu anh điều tra về vợ lúc trước, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan không muốn nói, anh cũng không muốn ép cô, chỉ giả bộ như không nghe thấy lời nói lỡ vừa rồi của cô, chỉ thỉnh thoảng đùa cô một chút, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hoảng loạn của cô, giống như con heo nhỏ bị rơi vào cạm bẫy, phải làm cho cô bất tri bất giác rơi vào lưới của anh.
Nhất thời hai người đều không nói gì, sau khi đổi nước vài lần, bàn tay của Ninh Vân Hoan lại trở lại trắng nõn mềm mịn, Lan Lăng Yến lấy khăn khô lau tay cho cô, vừa kéo chặt áo lại cho cô, Lý Phán Phán không biết đã đứng dậy từ lúc nào, cô ta cẩn thận nói:
"Hoan Hoan, Cố tiểu thư kia, chúng ta cần....................."
Lý Phán Phán là thánh mẫu, cô ta có lòng dạ bao dung tất cả mọi thứ, trước đây Ninh Vân Hoan cũng là một trong những người được cô ta bao dung, nhưng lúc này cô vẫn đang chìm đắm trong lời nói của Lan LĂng Yến, bị Lý Phán Phán cắt ngang suy nghĩ, ánh mắt Ninh Vân Hoan liền lạnh xuống:
"Phán Phán, Cố Doanh Tích không phải người tốt, cậu đừng tin chị ta, chị ta giống như sao chổi, dính vào là chẳng có chuyện tốt gì, cậu xem không phải chúng ta vì chị ta nên mới bị bắt hay sao? Hơn nữa vừa rồi vì chị ta mà cậu bị dính vào chuyện gì, cậu quên rồi sao?"
Long Minh là nơi như thế nào, Lý Phán Phán thực sự cho rằng thích đến thì đến thích đi thì đi hay sao? Vào đảo một lần còn có thể bình an thoát ra, Đông Phương Long vì nể mặt ba Lan, đồng thời có chút tán thưởng đối với Lan LĂng Yến, nên khi bị lừa ông ta mới không lật mặt, nhưng không đại biểu rằng Đông Phương Long là người dễ bị ức hiếp, kiếp trước Ninh Vân Hoan thông qua Cố Doanh Tích biết được sự tích của Đông Phương Long từ miệng Đông Phương Ngạo Thế.
Nếu như Lan LĂng Yến dám quay lại một lần nữa, vậy có khác gì động thủ trên đầu thái tuế (xúc phạm người có quyền thế), thật sự cho rằng Đông Phương Long không có cách nào bắn nát trực thăng hay sao? Lần này do Đông Phương Ngạo Thế làm việc bất chính nên trong lòng Đông Phương Long còn nhẫn nhịn, nhưng nếu quay trở lại một lần nữa, Đông Phương Long tuyệt đối không để yên, đến lúc đó không phải mọi người đều chết hay sao.
Cố Doanh Tích là cái thá gì, cũng xứng để người khác hi sinh mạng sống vì ả hay sao, nếu như lần này ả thực sự chết trong tay Đông Phương Ngạo Thế, Ninh Vân Hoan còn phải hô lên Đông Phương Ngạo Thế trừ nạn cho dân đấy!
"Nhưng................" Lý Phán Phán do dự một chút, vẫn muốn mở miệng, Ninh Vân Hoan đã phiền chán ngắt lời: " Được rồi Phán Phán, cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, Cố Doanh Tích hồng phúc tề thiên, không chết được đâu." Nữ chủ chính là sinh vật vô địch, mà hiện nay ả ta đang tiếp cận với một trong những nam chủ trong hậu cung của ả ta, tuyệt đối sẽ không chết, chính là dù vứt ả ta xuống biển, phỏng chừng cũng sẽ được cá heo hoặc cá mập nhận làm chủ mà đưa lên tận bờ ấy chứ!
Lý Phán Phán không phải không biết nhìn sắc mặt người khác, lúc này cũng nhìn ra Ninh Vân Hoan với Cố Doanh Tích không hợp nhau, cô ta đè nén sự lo lắng trong lòng, miễn cưỡng gật đầu, nhưng biểu tình có chút không yên lòng, có thể nhìn ra là cô ta vẫn để ý tới Cố Doanh Tích.
Ninh Vân Hoan cũng không để ý cô ta nữa, trực tiếp hỏi Lan Lăng Yến: "Ông xã, trên trực thăng có quần áo của em không? Liền đưa cho Lý tiểu thư tắm rửa thay vào đi, còn nghỉ ngơi một chút." Lý Phán Phán bị liên lụy bởi cô, Ninh Vân Hoan nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của cô ta, trong lòng không khỏi đồng tình với cô ta.
Lan Lăng Yến miễn cưỡng gật đầu, tính chiếm hữu của anh cực mạnh, cũng không muốn những bộ quần áo anh tỉ mỉ chọn cho Ninh Vân Hoan bị người phụ nữ khác mặc lên người, cho nên phân phó: "Lan Tẩy tìm quần áo cho cô ta."
Mặc dù trên trực thăng không quá đầy đủ, nhưng vẫn có phòng bếp và mấy người vệ sĩ, quần áo để đàn ông tắm rửa thay ra không nhiều, nhưng cũng có thể tìm được mấy bộ, đuổi Lý Phán Phán đang mất hồn mất vía đi, Lan Lăng Yến mới kéo tay Ninh Vân Hoan:
"Chúng ta cũng đi tắm rửa thôi."
Nếu đã đi tắm, vừa rồi sao phải dịu dàng lặng lẽ rửa tay cho cô làm gì? Ninh Vân Hoan có chút bất đắc dĩ tùy ý Lan Lăng Yến kéo vào phòng, cô mệt mỏi cả ngày, thực sự rất mệt, mặc dù chuyện bị bắt cóc cô cảm thấy có chút không đúng, nhưng tinh thần quá căng thẳng, hiện tại hoàn toàn thả lỏng, lại tới chỗ an toàn, lúc này tắm rửa xong được Lan Lăng Yến ôm lên giường, Ninh Vân Hoan cảm thấy có chút không đúng, ngủ thiếp đi trong sự hỗn loạn.
Lan Lăng Yến sấy khô tóc thay cho cô, nghĩ nghĩ lại không yên tâm, nhìn thấy cô ngủ say, lại cẩn thận vén váy của cô lên, sau khi cởi quần lót ra, nhìn kĩ càng, nơi tư mật không có vết thương nào, lúc này mới cảm thấy hài lòng hôn một cái, mặc lại quần lót cho cô, không đành lòng ép buộc cô, chỉ ôm cô ngủ cùng.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |