Vô vọng
← Ch.120 | Ch.122 → |
"Ba con làm việc, còn cần con nhắc nhở hay sao?" Mộ Minh Lệ vừa nói, vừa liếc nhìn ba Lan một cái, nhìn thấy ba Lan cười mỉm, bộ dáng ôn tồn nho nhã, nhưng ánh mắt lại tối đen, môi mỏng nhướng lên cười thản nhiên, trong lòng bà ta không khỏi phát lạnh, lại trừng mắt nhìn con gái: "Con đã gả đi rồi, chuyện nhà mẹ đẻ không cần con quản!"
"Mẹ, chỉ là có người không hiểu chuyện, không những đánh Cẩn Ngôn, còn dám náo loạn ra chuyện này, rõ ràng là một tai tinh, cũng không biết mắt Lan Lăng Yến có phải bị mù rồi hay không, thế mà lại coi trọng loại phụ nữ như thế!"
Lâm Mẫn tức giận khi bị Mộ Minh Lệ giáo huấn trước mặt mọi người, trong lòng vừa không phục vừa tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Vân Hoan, hiển nhiên là đang trách cô không biết thay Lâm Xuyến cầu tình, trong lòng vô cùng hận cô!
"Mắt tôi bị mù?" Lan Lăng Yến cười ra tiếng, ánh mắt nguy hiểm: "Có phải mẹ lú lẫn rồi không?" Anh biết từ nhỏ Lâm Mẫn đã không thân thiết với anh, Lan Lăng Yến chưa từng nghĩ tới chuyện bà ta giúp đỡ anh, nhưng bà ta không hiểu rõ chuyện này lại đi trách cứ người khác, khó trách nhìn thì thấy Lâm Mẫn phong quang vô hạn, nhưng trong mắt Lan Lăng Yến ngoài sự sủng ái của ba Lan ra, bà ta chẳng có được cái gì. Đã mấy chục tuổi đầu rồi, ngay cả chuyện như thế này cũng không nhìn rõ.
Lâm Mẫn nghe thấy con trai nói bà ta lú lẫn, trong lòng càng tức giận, đang muốn mở miệng, ba Lan đã giơ tay ôm eo bà ta, hôn lên đỉnh đầu bà ta, thấp giọng nói: "Mẫn Mẫn, em nên đi nghỉ rồi." Nói xong, không đợi bà ta mở miệng, đã kéo Lâm Mẫn sang một bên, Lâm Mẫn vừa rồi còn muốn mở miệng nói chuyện thay cho cháu gái nhưng sau khi ba Lan mở lời, mặc dù trong lòng bà ta vô cùng bất mãn, nhưng cũng không dám mở miệng nữa, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút âm lệ nhìn Ninh Vân Hoan, không nói chuyện nữa.
Lúc này mọi người đều cảm thấy ngượng, Lâm Xuyến vừa mới bị mang đi, người nhà mẹ đẻ Diệp Từ nhìn thấy vậy, cũng không dám tiến lên nói chuyện, đều ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Điền Ngọc Hinh nhìn thấy con trai miệng đầy máu me, đau lòng chảy nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Vân Hoan: "Ninh tiểu thư có phải đã ra tay quá nặng rồi hay không? Cẩn Ngôn không hiểu chuyện, lẽ nào cô cũng không hiểu chuyện hay sao?"
"Ý của Mộ phu nhân là, bởi vì anh ta không hiểu chuyện mà tôi lại hiểu chuyện, thì nên đứng yên một chỗ để anh ta đánh hay sao?" Ninh Vân Hoan cười lạnh nhìn Điền Ngọc Hinh đang tức giận cùng cực, lại nói tiếp: "Hơn nữa chuyện quản giáo con trai thay Mộ phu nhân cũng không phải chuyện của tôi, Mộ đại công tử cũng có mặt, anh ta còn không ngăn cản được, lẽ nào Mộ phu nhân cho rằng tôi có thể cản được hay sao?"
Vốn dĩ ấn tượng của Ninh Vân Hoan đối với Mộ Cẩn Chi rất tốt, nhưng hành vi bao che khuyết điểm của y tối hôm nay làm cô chán ghét, mặc dù loại tình cảm bảo vệ em trai của Mộ Cẩn Chi rất tốt, nhưng người bị tính kế như cô làm sao có thể vui vẻ được, liền châm chọc Mộ gia một câu. Lúc Điền Ngọc Hinh tức tới mức sắc mặt xanh trắng, Mộ Thiếu Hoa biểu tình có chút hung ác nham hiểm lúc này mới mở miệng:
"Dượng, đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, hôm nay náo ra chuyện này, nhưng Cẩn Ngôn có chút không khỏe, cháu mang nó đi khám chút, không ở lại đây nữa ạ."
Khẳng định lúc này Mộ Thiếu Hoa đang rất tức giận, nhưng lời nói coi như có chừng mực, bất kể đêm nay gây ra chuyện gì, Mộ Cẩn Ngôn bị người ta đánh rụng cả răng, mặc dù hắn ta là kẻ ngốc, nhưng đánh hắn ta cũng giống như đánh vào mặt Mộ gia vậy.
Lâm Mậu Sơn cũng biết lúc này không thích hợp giữ Mộ gia lại, cho nên thấy Mộ Thiếu Hoa tự tìm một bậc thang đi xuống, liền vừa ý gật đầu, ôm Lâm Ý nói: "Là Lâm Xuyến không hiểu chuyện, Lâm Thâm cũng xuống núi cùng Thiếu Hoa đi, rụng răng không phải chuyện nhỏ, phải khám cho tốt."
Trong lòng Điền Ngọc Hinh bất mãn, rụng răng không phải chuyện nhỏ, nhưng tại sao người phụ nữ đánh con bà ta rụng cả răng lại không sao? Trong lòng bà ta bất mãn, nhưng Lâm Mậu Sơn đã mở lời, chỉ cần Điền Ngọc Hinh còn chút lí trí, trong lòng dù có hận tới đâu cũng phải nhịn, nhưng Mộ gia ghi nhớ mối thù này, đợi sau này từ từ đòi lại.
Mọi người đang êm đẹp đón năm mới đột nhiên phát sinh chuyện này, mặc dù kẻ gậy chuyện Lâm Xuyến đã bị đưa đi, nhưng hiển nhiên Lâm Mậu Sơn vẫn chưa hết giận, mọi người cũng không có ý muốn tiếp tục ngơ ngác ở đây, Lan Lăng Yến kéo tay Ninh Vân Hoan rời đi trước, sau khi hai người lên xe, Lan Lăng Yến mới bày ra vẻ mặt có chút khó coi:
"Mộ Cẩn Chi vô cùng xuất chúng? Hắn là cái thá gì, cũng đáng để cho em nói như vậy?"
Ninh Vân Hoan vốn tưởng anh sẽ nói tới chuyện cô gây ra náo loạn tại buổi tụ họp của Lâm gia, không ngờ anh vừa mở miệng đã tính sổ nợ cũ, nhất thời co người lại, trốn ở góc xe, biểu tình yếu ớt biện giải:
"Em chỉ tùy ý nói một câu như vậy thôi................"
"Tùy ý nói? Sao chưa nghe thấy em tùy ý nói ông xã em xuất chúng như thế nào?" Hai người đã ở với nhau lâu như vậy, từ trước tới nay Ninh Vân Hoan chưa từng nói một câu thích anh, càng chưa từng khen anh, vừa mới bắt đầu coi như Lan Lăng Yến có chút ép buộc, tính cách anh vốn cường thế nên cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay vừa nghe thấy Ninh Vân Hoan khen Mộ Cẩn Chi, không biết trong lòng anh cảm thấy như thế nào nữa.
"Nói, ông xã em anh minh thần võ, nói em thích anh." Lan Lăng Yến nghĩ như vậy, có chút thẹn quá thành giận, vừa nói vừa đè cô xuống, Ninh Vân Hoan đang muốn giãy dụa, lại bị anh bắt lấy hai tay áp xuống ghế da, hai chân bị tách ra bị ép xuống ghế da, căn bản không thể động đậy, đáng sợ hơn là Lan Lăng Yến còn đặt một tay lên eo cô, không nặng không nhẹ cù vào.
Cái loại cảm giác ngứa ngáy nhưng không thể giãy dụa làm người ta không thể chịu được, lúc đầu Ninh Vân Hoan còn cố nhịn cười, nhưng sau đó vẫn là không nhịn được, cười ra tiếng, hai chân vốn chẳng thể động đậy, nhưng vẫn cố đạp chân xuống sàn xe hai cái:
"Tha mạng, anh anh minh thần võ.......... . hahaha............."
"Còn nữa!" Lan Lăng Yến vừa nói, vừa không ngừng cù vào eo cô: "Sau này còn dám khen người khác hay không?"
"Không dám, không dám nữa..............." Ninh Vân Hoan cười tới mức đau cả bụng, nước mắt cũng chảy ra, lại đá chân, sắp khóc tới nơi rồi.
"Còn chưa nói thích anh." Lan Lăng Yến vừa nói, dời cánh tay khỏi eo cô, nhẹ nhàng tiến vào trong vạt áo, làm cho những lời cô vợ nhỏ đang định mở miệng nói ra nuốt vào trong miệng.
**
Năm mới vừa đến, mấy ngày nữa là bắt đầu đi học, ba Lan đón tết ở Trung Quốc, cũng đến lúc phải rời đi rồi.
Dù sao ông cũng là người bận rộn, mặc dù coi trọng thế lực ở Trung Quốc, nhưng người như ông không thể ở lâu dài ở một nơi được, cho nên qua tháng 2, liền chuẩn bị rời đi.
Mới sáng sớm Lan Lăng Yến đã bị ba Lan gọi tới, ông sắp rời đi, miếng thịt Trung Quốc béo bở này ba Lan chắc chắn không bỏ qua, cho nên có một số chuyện muốn giao lại cho con trai.
Bởi vì Đại học Đế Đô cho sinh viên nghỉ lễ sớm, cho nên thời gian đi học cũng sớm hơn các trường Đại học khác nửa tháng, phải đến trường báo danh trước mấy ngày, Lan Lăng Yến rời đi không lâu, Ninh Vân Hoan ngủ một lát, cũng thức giấc, thu dọn đồ đạc đi tới trường học, lúc vệ sĩ đi làm thủ tục cho Ninh Vân Hoan, Lý Phán Phán cũng ôm túi xách đi vào lớp học.
Kỳ nghỉ đông này Ninh Vân Hoan không biết chút tin tức gì về Lý Phán Phán. Trong yến tiệc tại Lâm gia, Lý tướng quân thân là cấp dưới của Lâm Mậu Sơn, cũng dẫn vài người con trai và con dâu tới, nhưng Ninh Vân Hoan không nhìn thấy Lý Phán Phán, lúc này hai người gặp mặt, Lý Phán Phán không chút do dự xách túi xách đi về phía Ninh Vân Hoan.
"Hoan Hoan, lâu rồi không gặp cậu, trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Nhìn Lý Phán Phán có vẻ gầy đi một chút, đôi mắt trong như nước mùa thu dường như to hơn, mặt nhỏ hơn, cằm cũng nhọn hơn, sắc mặt không che lấp được sự tiều tụy.
"Tần đại ca trở về rồi, anh ấy đã biết thân phận của bạn trai cậu, muốn xin lỗi cậu." Lý Phán Phán vừa nói, vừa có chút áy náy nhìn Ninh Vân Hoan.
Hai người vốn không thân, nhưng giọng điệu lúc này của cô ta vô cùng thân thiết, Ninh Vân Hoan nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:
"Nể mặt cậu, chuyện Tần Dật không nhắc tới nữa." Dù sao thì Tần Dật bị Lan Lăng Yến đánh một trận, Tần gia lại bồi thường 10 ngàn vạn, tiền cô cũng nhận rồi, sẽ không truy cứu nữa, lúc này vừa đúng lúc bán cho Lý Phán Phán một nhân tình.
"Nhưng ăn cơ thì không cần............." Ninh Vân Hoan vừa ngắt lời, Lý Phán Phán liền cười khổ:
"Muốn hẹn cậu một lần đúng là khó, chuyện của Phó Viện, cảm ơn cậu nhắc nhở, nhưng cậu đã biết tính cách của cô ta rồi thì đừng qua lại với cô ta nữa."
Phó Viện là người như thế nào đương nhiên Ninh Vân Hoan biết rõ, chẳng cần Lý Phán Phán phải nhắc nhở, cô cũng không qua lại với Phó Viện, chỉ là Lý Phán Phán có ý tốt nhắc nhở, phần nhân tình này Ninh Vân Hoan ghi nhớ, cho nên cô gật đầu đáp lại:
"Có một số chuyện trong lòng cậu hiểu rõ, chuyện hôn nhân giữa cậu và Tần Dật, cậu nên suy nghĩ cho kĩ."
Lý Phán Phán gật đầu, ánh mắt ôn nhu: "Hoan Hoan, cậu đúng là cô gái tốt, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng tớ không cam lòng, tớ đã là người của anh ấy, tình cảm 10 năm của tớ và anh ấy, tớ không tin không đánh được Phó Viện!"
Cô có nhắc nhở với cô ta về Phó Viện đâu, mà là Cố Doanh Tích- một người phụ nữ khác cơ, nhưng hiện tại Cố Doanh Tích vẫn chưa phát sinh quan hệ với Tần Dật, cho dù cô có nói, Lý Phán Phán cũng không tin, cho nên Ninh Vân Hoan chỉ biết cười khổ, gật đầu, không nói gì nữa.
"Tự tôi.......... ."Đang muốn nhắc nhở Lý Phán Phán đề phòng Tần Dật một chút, ai ngờ điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông, cô lấy điện thoại ra, trên màn hình vẫn là dãy số sao, số điện thoại này cô chưa lưu, lại là số điện thoại bảo mật, cho nên mới hiện lên dấu sao như thế này, Ninh Vân Hoan nghĩ tới cảnh lúc trước Điền Ngọc Hinh gọi điện thoại tới, có chút không muốn nhận điện thoại, ai ngờ điện thoại vừa dứt chuông đã vang lên tiếp, cô không chịu được phải nhận điện thoại.
"Gan lớn thật, dám ngắt điện thoại của tôi!" Giọng nói tức giận thở hổn hển của Lâm Mẫn vang lên, giọng nói cực kỳ phẫn nộ, sau đó bà ta nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, hiện tại tới Lâm gia ngay."
Bà ta nói xong, liền truyền tới thanh âm ngắt điện thoại nặng nề, sau đó là tiếng "tút tút tút".
"Là bạn trai cậu gọi tới à?" Hiển nhiên là Lý Phán Phán đứng gần nên cũng nghe thấy tiếng cúp điện thoại, mặc dù không nghe rõ đối phương rốt cuộc là ai, nhưng vẫn đoán một câu.
Ninh Vân Hoan lắc đầu, vẻ mặt có chút lạnh nhạt: "Là mẹ của bạn trai tôi gọi tới!"
Lý Phán Phán có chút đồng tình nhìn cô một cái, hiển nhiên Lý Phán Phán cũng hiểu biết sâu sắc về mẹ của Tần Dật, cho nên sau khi nghe thấy thân phận của người gọi điện thoại, cô ta không nói gì.
Cười gượng hai cái, sau khi Ninh Vân Hoan gọi điện cho vệ sĩ, đang chuẩn bị đi ra khỏi cổng trường, Lý Phán Phán thấy hành động của cô, liền đi theo cô: "Tớ đi cùng với cậu, dù sao cũng làm xong thủ tục rồi."
Ninh Vân Hoan không lên tiếng, chỉ gật đầu, cô còn đợi hai vệ sĩ trở lại, cho nên đi chậm cùng Lý Phán Phán, nhưng cho dù có đi chậm tới đâu thì nửa tiếng sau cũng ra khỏi cổng trường rồi, xe đỗ ở đối diện cổng trường, vừa đúng lúc đèn đỏ đang sáng, vệ sĩ ở lại trên xe phía đối diện nhìn thấy Ninh Vân Hoan, vội vàng xuống xe đợi hết đèn đỏ liền đi tới, ai ngờ có một bóng trắng bên cạnh cổng trường bổ nhào vào Ninh Vân Hoan.
Cô bị dọa sợ, theo bản năng dơ chân lên đạp một cái, bóng người kia kêu rên một tiếng, Ninh Vân Hoan cảm thấy cô đá vào vật gì mềm nhũn, chiếc chân dơ ra ngay lâph tức bị người ta ôm lấy.
"Ninh học muội, chị cầu xin em.......... ." Biến cố đến bất ngờ làm cho Ninh Vân Hoan và Lý Phán Phán đứng bên cạnh bị dọa sợ, không đợi hai người phản ứng kịp, một chiếc xe việt dã màu đen đang chạy nhanh liền đi chậm lại, vài người áo đen nhảy từ trên xe xuống, lao tới đẩy Cố Doanh Tích và Ninh Vân Hoan lên xe, Lý Phán Phán đứng bên đang định hét lên, cũng bị người ta thuận tay kéo lên xe.
Vệ sĩ của cô nhìn thấy đang định đuổi theo, chiếc xe kia đã chạy tăng tốc vụt đi mất.
Ninh Vân Hoan bị người ta bịt miệng ấn trên ghế, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy vệ sĩ của mình đang cầm điện thoại đặt bên tai, chạy nhanh theo xe, sau khi quay xe cấp tốc, tiếng đâm xe truyền tới, người phía sau không biết có đuổi kịp hay không.
Cố Doanh Tích đang muốn hét lên, cũng không biết tên đàn ông kia lấy thứ gì bịt miệng ả, rất nhanh sau đó ả ngất đi, tiếp theo Lý Phán Phán cũng bị khống chế bằng cách này, Ninh Vân Hoan cũng vậy, chỉ trong chốc lát liền mất đi tri giác.
Trước khi hôn mê cô vẫn còn nghĩ gặp phải sao chổi Cố Doanh Tích đúng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
**
Sau khi mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh lại đã không biết là lúc nào rồi, bốn bề tối đen như mực, tứ chi dường như mất đi cảm giác, có lẽ là bị người ta trói lại, máu không tuần hoàn trong một thời gian dài, lúc này cả người cô đều cảm thấy lạnh lẽo.
Cô vừa động đậy thì tiếng rên rỉ của Lý Phán Phán ở bên cạnh vang lên, "Ô.......... ."
"Đây là đâu?" Một giọng nói nũng nịu nhát gan nhỏ nhẹ vang lên, giọng nói truyền đi còn vọng lại hai lần, Ninh Vân Hoan nghe thấy giọng nói của Cố Doanh Tích, đoán rằng cô đang ở một nơi bốn bề vắng lặng và vô cùng rộng lớn.
Lúc nghe thấy giọng nói của Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan cũng không quan tâm đầu óc mình còn có chút mê man do thuốc, cả người đều run rẩy theo.
Trong lòng nguyền rủa hai câu, Ninh Vân Hoan cố gắng trấn định, bốn bề vô cùng yên tĩnh, dường như ba người cô và Lý Phán Phán, Cố Doanh Tích bị trói riêng ra nhốt ở đây, không nghe thấy tiếng gì khác, cũng không biết đây là đâu và ai là người bắt tới.
Trước khi hôn mê hẳn là vệ sĩ đã gọi điện cho Lan Lăng Yến, không biết tới lúc nào anh mới tới cứu cô.
Vật hi sinh như cô và nữ phụ Lý Phán Phán ở cùng với nữ chủ khẳng định chẳng có chuyện gì tốt đẹp, kinh nghiệm kiếp trước kiếp làm cho Ninh Vân Hoan biết được, Cố Doanh Tích gặp nguy hiểm sẽ gặp vận cứt chó được nam chủ cứu ả ta ra, đồng thời đối với ả nhất kiến chung tình, nhưng những người phụ nữ bên cạnh ả nếu không phải trở thành đối tượng bị luân phiên cưỡng hiếp thay ả, thì cũng trở thành quỷ oan uổng chết thay cho ả!
← Ch. 120 | Ch. 122 → |