Trút giận
← Ch.110 | Ch.112 → |
"Hoan Hoan, con cũng đừng trách ba con, ông ấy cũng muốn mọi chuyện tốt đẹp thôi, dù sao đó cũng là anh trai con, hiện nay công ty giao cho con, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn anh trai con bị hại, con, con có tha thứ cho ba mẹ hay không?" Mẹ Ninh nói tới đây, cũng cảm thấy có chút áy náy. Gần đây con trai hoàn toàn không giống trước đây mà dường như biến thành một người khác, bà cũng nhìn không thuận mắt, sau lưng không biết đã vụng trộm đau lòng bao nhiêu lần, nhưng rốt cuộc vẫn là con trai mình, nhìn thấy hắn ta rơi bào bước đường này, mẹ Ninh không nhẫn tâm.
Mấy người đòi nợ vô cùng hung dữ, ba Ninh mẹ Ninh đều tận mắt chứng kiến, cũng sợ nếu như họ không đưa tiền, đến lúc đó con trai sẽ bị chặt chân chặt tay, con trai đẻ của mình, mẹ Ninh đã để hắn chịu khố bao giờ đâu, chỉ muốn dốc hết vốn liếng cứu nó, mẹ Ninh nghĩ tới cuộc sống sau này, nhịn không được khóc ra tiếng.
"Sau này còn không biết làm thế nào, nhưng mấu chốt vẫn phải giải quyết chuyện trước mắt đã."
Ninh Vân Hoan đưa bà một cái khăn giấy để bà lau nước mũi, lại nhìn ba Ninh ngồi bên cạnh trầm mặc không nói gì, giống như chỉ trong chốc lát ông đã già đi 10 tuổi vậy:"Ba, lần này ba trả thay Ninh Vân Thành, sau này ba làm thế nào?" Hai vợ chồng ba Ninh đã sớm phân chia tài sản cho con, hơn nữa không giữ lại chút tài sản cho mình, họ làm như vậy hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình, tiếc là vì một người như Ninh Vân Thành, thực sự không đáng giá.
"Ba với mẹ con thì không nhắc tới nữa, sống tiết kiệm một chút là được, lúc đó để lại chút tiền mua một căn nhà nhỏ, ba cũng quản lí công ty Ninh gia mấy chục năm, đến lúc đó đi tìm việc, dù sao vẫn có thể nuôi sống bản thân." Ba Ninh sớm đã tính toán xong, trả xong nợ, ông mặt dày đi tìm mấy người bạn cũ xin một công việc, làm một quản lí nho nhỏ, cũng có thể kiếm chút tiền, hai người sống tiết kiệm một chút vẫn đủ.
Mặc dù từ nhỏ ba Ninh không phải con nhà hào môn, nhưng Ninh gia cũng được xem như nhà giàu, từ nhỏ tới lớn chưa chịu khổ bao giờ, cũng chẳng thiếu tiền tiêu, càng không cần phải nói tới việc đi làm nhân viên cho người khác sai sử, trước đây ông vẫn ngồi ngang hàng với những người bạn cũ, nếu như không còn gì nữa, lại còn phải làm nhân viên dưới trướng những người bạn cũ, từ nay về sau làm sao có thể đứng thẳng lưng lên được, không chỉ cuộc sống không tốt, còn mất đi tự tôn, cho dù như vậy ông cũng quyết định làm theo, Ninh Vân Hoan thở dài:
"Ba."
"Con yên tâm." Ba Ninh giống như sợ con gái không đồng ý, cũng sợ cô sẽ nghĩ ông bênh vực Ninh Vân Thành hơn, vội vàng giải thích: "Lần này ba giúp nó, anh trai con bị giáo huấn rồi, nhất định sẽ sợ. Ba cố ý đưa tiền chậm vài ngày để nó biết sợ, chỉ cần nó biết sợ, lần sau sẽ không đánh bạc nữa."
Ba Ninh nói tới đây, Ninh Vân Hoan không khỏi cười khổ: "Ba, sau này Ninh Vân Thành có đánh bạc hay không con không nhắc tới nữa, nhưng trước đây con đã nói với ba, con tìm người theo dõi Ninh Vân Thành và Cố Thiếu Đào, ba còn nhớ không?" Đã nói như vậy, Ninh Vân Hoan tất nhiên sẽ nói ra dự tính của Ninh Vân Thành. Cô không tin ba Ninh mẹ Ninh lo lắng hãi hùng mấy ngày nay, tấm lòng người ba hiền từ suy nghĩ vì Ninh Vân Thành, sau khi biết hắn ta lừa gạt mình có nản lòng thoái chí đối với hắn hay không!
"Nhớ"Nghe thấy lời nói của Ninh Vân Hoan, trong lòng ba Ninh đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, thực ra họ đã sớm quên chuyện này rồi, nghe thấy Ninh Vân Hoan nhắc lại, hai vợ chồng muốn khuyên Ninh Vân Hoan hòa hợp mối quan hệ với Ninh Vân Thành, dù sao cũng là anh em ruột, không nên căm ghét nhau như vậy, ai ngờ lời nói tiếp theo của Ninh Vân Hoan làm ba Ninh tức chết.
"Ninh Vân Thành xác thực có thua tiền, nhưng ba mẹ có biết không, hắn ta không thua tới 9000 vạn đâu, chỉ có hơn 1000 vạn thôi, ngược lại Cố Thiếu Đào mới là người thua tới bảy tám ngàn vạn."
Tay của ba Ninh bắt đầu run rẩy, khóe môi mẹ Ninh cũng vô cùng run rẩy, giống như có chút không hiểu rõ ý của cô: "Lời của con có ý gì?" Họ không tin con trai họ sẽ tính kế họ như vậy, cho nên lúc này mẹ Ninh không tin, hỏi thêm một câu.
"Hẳn là Ninh Vân Thành muốn lấy lòng Cố Doanh Tích, nên đem khoản nợ của Cố Thiếu Đào cột lên lưng mình, về nhà tìm hai người đòi tiền." Ninh Vân Hoan than thở một tiếng, vẫn là đem chuyện này nói ra thì tốt hơn, bây giờ nói ra mặc dù hai người ba Ninh mẹ Ninh bị đả kích, nhưng vẫn tốt hơn là khi họ bỏ ra tất cả mà vẫn chẳng hề biết gì, tốt hơn so với việc sau này mới bị vạch trần.
Chuyện này mà giấu đi đối với hai người họ cũng không phải chuyện tốt, ngược lại càng dung túng Ninh Vân Thành, nói ra chắc chắn làm ba Ninh mẹ Ninh khó chịu, nhưng họ cũng sẽ sinh ra phòng bị đối với Ninh Vân Thành, đây là lần đầu tiên Ninh Vân Thành tính kế họ, biết sớm một chút, sau này dù Ninh Vân Thành có làm ra những chuyện giống với kiếp trước đi chăng nữa, ba Ninh sẽ không bị hắn ta chọc cho tức chết.
"................" Ba Ninh mẹ Ninh mờ mịt liếc nhìn nhau, sắc mặt mẹ Ninh trở nên xanh mét, đột nhiên khuôn mặt tức tới mức sưng đỏ, một ngụm máu mắc ở cổ họng, làm cho bà suýt nữa thì phun ra, ngực bà phập phồng, đột nhiên trợn trừng mắt, ngã ra sau sô pha.
Ba Ninh mẹ Ninh vì hắn ta mà lo lắng hãi hùng, thậm chí còn nghĩ tới sau này sẽ mua một căn nhà nhỏ đủ sống, ba Ninh còn vì Ninh Vân Thành mà tiếp tục đi làm, về sau phải xem sắc mặt người khác mà làm việc, nhưng ai ngờ Ninh Vân Thành lại vì Cố Doanh Tích mà lừa gạt hai người!
Nghĩ tới tâm trạng của hai vợ chồng trong mấy ngày nay, Ninh Vân Thành căn cản chưa từng nghĩ thay cho họ, trong lòng hắn ta chỉ có Cố Doanh Tích, có thèm quan tâm ba mẹ gấp gáp sợ hãi như thế nào đâu! Khi biết sự thật này, mẹ Ninh nhất thời không chịu đựng nổi, trước mắt đen kịt, không biết chuyện gì nữa.
Ba Ninh vội vàng lại gần xem, Ninh Vân Hoan đã gọi điện cho Lan Lăng Yến: "Mẹ bị bị tức giận hôn mê rồi."
Đối với việc Ninh gia xảy ra chuyện, Lan Lăng Yến tất nhiên là biết rõ, nghe thấy Ninh Vân Hoan gọi tới, không nói hai lời liền gọi một cuộc điện thoại khác, Ninh Vân Hoan nghe thấy đầu bên kia giống như tiếng anh gọi điện cho bác sĩ, cũng không biết tình trạng hiện nay của mẹ Ninh thế nào rồi, hai cha con không dám di chuyển bà, sau khi cúp điện thoại khoảng 20 phút, bên ngoài liền có xe đỗ lại, mấy người khiêng đồ vào biệt thự Ninh gia.
Sau khi mấy người đàn ông trung niên mặc tây trang kiểm tra sơ bộ cho mẹ Ninh, mới nói: "Phu nhân, may mà người không di chuyển bà ấy, bước tiếp theo chúng tôi muốn mang Ninh lão phu nhân trở về để kiểm tra toàn diện."Tình trạng của mẹ Ninh giống như là bị trúng gió, bởi vì tuổi tác của bà đã cao, xem tình trạng nghiêm trọng tới đâu rồi mới quyết định có làm phẫu thuật hay không, lại thêm nhờ phát hiện sớm, chỉ cần sau này chăm sóc sức khỏe tốt, hẳn là không lưu lại di chứng gì quá nghiêm trọng.
Ba Ninh nhanh chóng đi theo mẹ Ninh lên xe, Ninh Vân Hoan ngồi xe riêng đi theo sau, vừa đúng lúc Ninh Vân Hoan có chuyện muốn nói với Lan Lăng Yến, nên không ngồi cùng ba Ninh.
Sau khi lên xe để cho vệ sĩ lái xe chạy theo chiếc xe phía trước, Ninh Vân Hoan mới lấy điện thoại ra gọi cho Lan Lăng Yến, cô có chút tức giận nói:
"Có phải anh đã sớm biết chuyện Ninh Vân Thành trở về nhà tìm ba mẹ đòi tiền rồi hay không?"
Lan Lăng Yến xác thực có biết, anh cũng cố ý không muốn nói cho Ninh Vân Hoan, anh cũng không vì chuyện Ninh Vân Thành trở về tìm ba mẹ vợ đòi tiền mà ra mặt, ngược lại còn cho người ta đòi tiền ráo riết hơn, điều này càng làm cho ba Ninh mẹ Ninh kinh hoảng, Ninh Vân Hoan nghĩ tới mẹ Ninh vừa bị khiêng đi, đôi mắt có chút hơi nước, cắn chặt môi, mới nói:
"Anh biết rồi sao không nói với em?"
"Nói cho em chính là tùy ý để bọn họ trả tiền cho Ninh Vân Thành hay sao?" Giọng nói của Lan Lăng Yến vô cùng lạnh lẽo, anh nghe ra Ninh Vân Hoan sắp khóc tới nơi rồi, giọng nói lúc này có chút kìm nén, nhưng vẫn lạnh lùng phân tích:
"Nếu như bỏ qua lần này, sau này sẽ có vô số lần xảy ra chuyện vay tiền, nếu như không kịp thời khống chế cảnh tỉnh ba mẹ, sau này sẽ càng rắc rối hơn." Anh vẫn luôn thích giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng, chỉ nhìn kết quả không để ý quá trình, lúc này bức ba Ninh mẹ Ninh là cơ hội tốt nhất để bọn họ hoàn toàn chết tâm đối với Ninh Vân Thành, thậm chí ngay từ lúc anh giúp Ninh Vân Hoan tính kế hai người Ninh Vân Thành và Cố Thiếu Đào, cũng đã nghĩ tới ngày hôm nay.
Nhưng vợ anh quá mềm lòng, cô không thể nhẫn tâm đối với ba Ninh mẹ Ninh, nếu cô đã không nhẫn tâm, anh liền giấu cô làm thay cô, giải quyết vấn đề này, sau này ba Ninh sẽ không quản Ninh Vân Thành nữa, muốn thu thập hắn càng dễ dàng hơn, cũng có thể làm cho Ninh Vân Hoan chơi vui vẻ không phải sao?
Lan Lăng Yến luôn không thích giải thích với người khác, nhưng lúc này nghe thấy giọng nói gần như sắp khóc của Ninh Vân Hoan, biểu tình của anh càng ngày càng lạnh lẽo:"Cổ ngữ có nói, đau dài không bằng đau ngắn! Bây giờ đau lòng, so với sau này đau khổ tới mức mất mạng tốt hơn nhiều, xem em chẳng có chút tiền đồ nào, không cho khóc!" Giọng nói của anh kèm theo sự uy hiếp, nhưng nói xong lại có chút mèm lòng: "Nếu em không thích, lần sau anh sẽ không giấu em nữa."
Anh vốn nghĩ những chuyện bẩn thỉu này để mình anh làm là được, cũng không muốn Ninh Vân Hoan phải khó xử, nhưng hiện nay cô biết rồi, Lan Lăng Yến cũng không muốn giấu cô, mặc dù đáp ứng cô sau này không giấu cô nữa, nhưng không bảo đảm những chuyện như thế này sau này sẽ không xảy ra.
Ninh Vân Hoan cũng nghe ra sự thỏa hiệp của anh đối với cô, người đàn ông cường thế như anh, cho dù là lúc gặp ba Lan và Lâm Mẫn, cũng không nhường nhịn chút nào, nhưng lúc cô trách cứ anh không hề tức giận, ngược lại còn giải thích cho cô hiểu, Ninh Vân Hoan không phải không biết tâm ý của anh, nhưng lúc này nghĩ tới mẹ Ninh, cô vẫn nói: "Nhưng mẹ em tức tới nỗi phát bệnh rồi."
Cô biết Lan Lăng Yến nói có lí, lúc này mẹ Ninh bị bệnh còn tốt hơn so với cái chết của ba Ninh ở kiếp trước.
"Là vì tức giận Ninh Vân Thành đấy." Lan Lăng Yến cũng chẳng ngu mà ôm đồm mọi việc vào thân, loại thánh phụ giống như Ninh Vân Thành, gia giáo của anh từ nhỏ tới giờ vẫn chưa từng dạy anh suy nghĩ vì người khác hào phòng thiện lương như hắn ta!
Nghe thấy Lan Lăng Yến chẳng hề do dự mà đẩy hết tất cả lên đầu Ninh Vân Thành, cho dù Ninh Vân Hoan có trách anh làm việc không từ thủ đoạn tới mức nào, cũng phải bật cười: "Em không cần biết là ai làm tức giận, em chỉ hi vọng mẹ em không sao."
← Ch. 110 | Ch. 112 → |