Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ) - Chương 105

Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Trọn bộ 200 chương
Chương 105
Ngoài ý muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)

Siêu sale Shopee


Editor: Gà

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng sắc mặt Lâm Mẫn vẫn lạnh như băng, vươn tay vuốt tóc mình, khóe miệng thể hiện ý cười lạnh nhạt:

"Nhan sắc như vậy, con cũng để ý được sao? Ánh mắt của con kém như vậy từ lúc nào thế?"

Lâm Mẫn làm khó dễ, khiến trong lòng Ninh Vân Hoan bị đả kích lớn. Ba Lan hơi cau mày, trong đáy mắt có chút ánh sáng, nhưng dáng vẻ vẫn lạnh nhạt tao nhã.

Lan Lăng Yến luôn bao che khuyết điểm, ngày thường anh đều nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, sao có thể để người khác tới sỉ nhục như vậy, ánh mắt anh lạnh đi, che chở Ninh Vân Hoan lui về phía sau vài bước, lịch sự nói:

"Xin hỏi mẹ, không biết khi nào mẹ đã dạy con nên có ánh mắt như thế nào? Chắc là trong mơ rồi?

Đôi mắt anh rất giống ba Lan, một đôi mắt xếch cười như không cười, lông mi anh tuấn nhíu chặt khiến ánh mắt càng thấp, tản ra sắc bén, Lâm Mẫn như thấy được hình ảnh chồng mình lúc còn trẻ, ngẩn người, hoảng hốt trong chốc lát, bà nhớ năm đó dáng vẻ chồng bà sẽ trở nên như thế khi không thể hoàn toàn khống chế được tức giận.

Lan Lăng Yến hơn hẳn so với lúc chồng bà còn trẻ, sinh ra một đứa con như vậy, không phải Lâm Mẫn không kiêu ngạo, nhưng tình cảm mẹ con giữa hai người không tốt lắm, Lâm Mẫn đã từng nghĩ muốn gần gũi anh, nhưng không ngờ chưa đợi được lúc đến gần con trai, bên cạnh anh đã có một cô gái khác có thể làm cho anh cười.

Đột nhiên trong lòng Lâm Mẫn không thoải mái, đến lúc nhớ tới lý do con trai vì người phụ nữ này mà đối chọi gay gắt với bà, ánh mắt bà càng thêm u ám.

Cuối cùng đi theo ba Lan nhiều năm như vậy không biết xông qua bao nhiêu mưa gió, tuy trong lòng Lâm Mẫn giận dữ, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ giả vờ không nghe thấy trong lời nói của Lan Lăng Yến có ý châm chọc, chỉ từng bước lui về phía sau, sâu kín cười:

"Ninh tiểu thư, nghe nói tiểu Cửu đã kết hôn với cô, nhưng không biết trước khi kết hôn, ba mẹ của Ninh tiểu thư có dạy cô biết rằng hôn nhân đại sự, nên có tiếng nói của ba mẹ hay không?" Lâm Mẫn khẽ cười, ánh mắt rét run:

"Hoặc là ba mẹ Ninh tiểu thư đã biết, nhưng hoàn toàn cũng đồng ý Ninh tiểu thư làm như thế?"

Vừa nghe xong, Ninh Vân Hoan có chút mất hứng, lúc trước không phải cô muốn kết hôn mà, cô bị Lan Lăng Yến bức ép, bây giờ dáng vẻ Lâm Mẫn tựa như Lan Lăng Yến bị cô nhìn trúng, lập kế hoạch để kết hôn với anh vậy, sắc mặt Ninh Vân Hoan có chút khó coi, muốn nói chuyện. Ba Lan ngồi một bên tay cầm tẩu thuốc, một tay cầm ly rượu đứng lên, nắm lấy tay Lâm Mẫn, ánh mắt rét run:

"Mẫn Mẫn, em uống say rồi."

Bị chồng nhắc nhở, Lâm Mẫn dừng một lát, đột nhiên nở nụ cười: "Ông xã, anh có biết vị Ninh tiểu thư này rất có bản lĩnh không, dám tát vào mặt Xuyến Xuyến, nếu Xuyến Xuyến không gọi điện thoại cho em, em thật sự không biết ánh mắt con trai mình lại tệ như vậy."

Gương mặt Lan Lăng Yến âm lãnh, xoay người muốn kéo Ninh Vân Hoan rời khỏi: "Ánh mắt con chỉ có thế, có thể thấy được ánh mắt mẹ cũng không ra sao." Lâm Mẫn không có mắt nhìn tìm được người chồng như vậy sinh ra anh ánh mắt cũng vậy thôi, Lan Lăng Yến đi một vòng lớn để châm chọc Lâm Mẫn, Lâm Mẫn không kịp phản ứng sắc mặt trở nên khó coi, lúc này người Lâm gia có chút xấu hổ. Đột nhiên có tiếng xôn xao, một tiếng kinh hô vang lên, đám người bị xô đẩy, một bóng người cầm ly sữa lảo đảo bước tới, 'phù' một tiếng lập tức đụng vào Ninh Vân Hoan. Ninh Vân Hoan không chỉ bị dính sữa vào người, mà hắn lại tiếp tục muốn nhắm vào ngực Ninh Vân Hoan.

May thay Lan Lăng Yến phản ứng nhanh, kéo Ninh Vân Hoan đang ngây người về phía mình, nhưng bóng người trước mắt đã bắt được tay Ninh Vân Hoan, dùng sức cắn, Ninh Vân Hoan lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, còn chưa đẩy hắn ra, bóng người cao lớn đó liền tự mình té ngã lăn quay, tựa như Ninh Vân Hoan đã đẩy ngã hắn, hắn khóc lên:

"Sữa của con..."

Lâm Mậu Sơn đứng bên cạnh xem kịch vui còn Mộ Thiệu Hoa đứng ngồi không yên, Ninh Vân Hoan nhìn người con trai té ngã trên đất, dáng vẻ anh tuấn bất phàm, gương mặt khá thanh tú, không phải Mộ Cẩn Ngôn giả ngu đời trước thì ai vào đây chứ?

Lúc này tay cô đã bắt đầu đau, Lan Lăng Yến đặt tay cô vào lòng bàn tay anh, nhìn thấy một loạt dấu răng, có chút rịn ra máu, lập tức nắm chặt quả đấm muốn xông lên, ba Lan vốn đang ngăn cản vợ nhìn thấy tình huống này, ngậm tẩu thuốc, bước nhanh đến chỗ Lan Lăng Yến phủ tay lên nắm đấm của anh, thuận tiện nắm cánh tay anh, lấy tẩu thuốc ra cười nói:

"Sao thế?"

"Sữa của con, trả sữa lại cho con."

Ninh Vân Hoan nhìn hai cha con Lan Lăng Yến tay trong tay, mí mắt hơi giật, một tay Lan Lăng Yến nắm tay cô, một tay bị ba Lan nắm lấy, nếu như ba Lan thật sự đang lôi kéo mỹ nữ, thì sẽ vô cùng đẹp mắt, khi kéo một người đàn ông mà ông cũng có thể trấn định tự nhiên như thế, khóe môi Ninh Vân Hoan run rẩy, nói không ra lời.

Nhìn hai cha con cao gần bằng nhau, dáng người Lan Lăng Yến khá giống ba Lan, tuổi tác cách biệt nhưng ở cùng một chỗ vẫn vô cùng soái, đột nhiên Ninh Vân Hoan ảm đạm nghĩ hình như bản thân cô có vẻ không xứng với bọn họ.

"Ái chà, Mộ huynh à, đây là con trai thứ hai của anh phải không?" Ba Lan cười, quay đầu nhìn Mộ Thiệu Hoa.

Ngay từ đầu, nhìn con trai mình tựa như bị Ninh Vân Hoan đẩy ngã khiến Mộ Thiệu Hoa có chút nổi giận, nhưng nhìn thấy ba Lan nở nụ cười, lúc này trong lòng có bất mãn nhưng cũng có chút xấu hổ.

Cả đời ông ta đều thuận buồm xuôi gió trong giới chính trị, sinh ra đứa con trai lớn vô cùng kiệt xuất, có thể nói nếu Mộ Cẩn Ngôn không tồn tại, cả đời ông ta sẽ hoàn mỹ không có vết đen. Năm đó Mộ Thiệu Hoa nghĩ, vì ông ta quá mức coi trọng con đường quan lộ mà thiếu quan tâm đến đứa con thứ hai này, cuối cùng sau khi hắn bị thương sốt cao không lùi mà trở nên ngốc nghếch, trong lòng ông ta áy náy đối với đứa con trai này, cũng chính vì thế, sau khi ông ta có đứa con trai lớn kiệt xuất và đứa con thứ khiến người đau lòng này, thì không sinh thêm đứa nào nữa.

Theo địa vị Mộ gia, không ai dám có mắt không tròng đụng đến con trai nhỏ của ông ta, nhưng ba Lan thì khác, ở nước ngoài ông một tay che trời, nếu không phải vì cưới Lâm tiểu thư của Lâm gia ở Hoa Hạ, thì Mộ gia chỉ có thế lực ở Hoa Hạ mà không có gia tộc ở nước ngoài như vậy, hẳn ông sẽ không để Mộ gia vào mắt.

Vì người nói chuyện là ba Lan, Mộ Thiệu Hoa cũng không tiện trở mặt, nhưng trong lòng đã có hơi bất mãn khi ông nhắc đến đứa con thứ này, lại thấy đứa nhỏ này ngồi dưới đất khóc náo, Lâm gia tổ chức gia yến, mới đến rất nhiều nhân vật lớn, hiện giờ mọi người thấy con ông ta ngồi dưới đất, Mộ Thiệu Hoa chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, có chút không thể ngẩng đầu lên.

Mặc dù thủ đoạn ông ta có cao như thế nào, nhưng mà... ông ta không có biện pháp gì với đứa con trai trước mặt này.

"Mộ huynh, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, con trai lớn thông minh kiệt xuất, con thứ lại hồn nhiên ngây thơ như thế, khiến người yêu thích mà." Ba Lan vừa dứt lời, cười ha ha hai tiếng, đưa tay sờ đầu Mộ Cẩn Ngôn như đối đãi với một đứa con nít, thấy nét mặt Mộ Thiệu Hoa đã trở nên cứng ngắc.

"Lan thế huynh quá khen rồi." Mộ Thiệu Hoa nghiến răng nói ra lời này, nói xong quay đầu nhìn vợ đứng bên cạnh khẽ quát: "Còn không mau đến xem nó, thật mất mặt."

Tuy nói Lâm gia và Mộ gia có quan hệ thông gia, nhưng con mình lớn lên như vậy, đương nhiên trong lòng Mộ phu nhân mất hứng, bà ta luyến tiếc tự trách, đặc biệt bà ta luôn nâng niu hắn trong lòng bàn tay, nên sinh ra oán hận với Ninh Vân Hoan, khi Mộ Cẩn Ngôn vừa ngã xuống, ai cũng nghĩ do Ninh Vân Hoan đẩy hắn ngã, Mộ phu nhân kéo nhi tử sang một bên nhẹ nhàng dỗ hắn, ánh mắt oán độc nhìn thoáng qua Ninh Vân Hoan.

Ninh Vân Hoan cảm thấy tay hơi đau, hiện giờ trong lòng đã có cái nhìn khác về ba Lan.

"Chờ ba, lát nữa cùng đi." Khóe miệng ba Lan khẽ cong, lộ ra ý cười vui vẻ, sau khi gật đầu với mọi người, rồi nhỏ giọng nói vào tai con trai.

Sắc mặt Lan Lăng Yến tối đen, lúc này mới rút khuỷu tay ra, lắc cánh tay, cố nén ý nghĩ xé bỏ ống tay áo: "Ở Lâm gia không có chỗ cho ba ở à?"

"Ha ha ha, tiểu Cửu, con thật nghịch ngợm!" Ba Lan vỗ bả vai Lan Lăng Yến, bỗng nhiên cất tiếng cười hào sảng, đôi mắt Lan Lăng Yến lạnh lùng, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng: "Cảm ơn ngài đã khen."

Tuy giọng điệu nói chuyện với ba Lan không vui vẻ gì, nhưng ba Lan đã muốn quay về cùng Lan Lăng Yến, nên hai người Ninh Vân Hoan không thể rời khỏi đây.

Ở bên kia Lâm Mậu Sơn đứng bất động hồi lâu đã đi qua tìm Lan Lăng Yến nói chuyện, mặt khác một người phụ nữ trung niên trong Lâm gia lôi kéo Ninh Vân Hoan đến một bên chúc mừng hôn lễ.

Trước kia vì chuyện của Lâm Xuyến, trong lòng Ninh Vân Hoan có chút mâu thuẫn với Lâm gia, nhưng ngoài dự đoán, chủ mẫu Lâm gia không khó nói chuyện. Dáng vẻ bà không sắc bén bức người như con gái Lâm Mẫn, ngược lại tính tình dịu dàng thân thiết, năm nay bà đã sáu mươi, bà là bác của Mộ Thiệu Hoa, năm đó gả vào Lâm gia do hai nhà Lâm Mộ cần liên hôn, tuy rằng hiện giờ khá lớn tuổi, nhưng trên người bà tỏa ra khí chất khiến người khác dễ dàng cảm mến.

"Con bé này, đều do tiểu Cửu giấu kỹ quá, vẫn không chịu dắt về cho chúng ta nhìn, tính cách của Lâm Xuyến còn trẻ con, nếu nó có chỗ nào không đúng, con cứ đến nói với bà ngoại, ta giúp con trút giận."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-200)