Gây hiềm khích
← Ch.099 | Ch.101 → |
Gần đây Lan Ý bị sốt đến sữa cũng uống ít đi, đây là lầ đầu tiên cậu nhóc bị sốt kể từ khi sinh ra tới nay, cả ngày khóc tới mức hai gò má đều sưng đỏ, mỗi lần Ninh Vân Hoan nhìn thấy chai nước biển được treo phía trên đầu con trai, tim đau như dao cắt, hận không thể chịu đau thay con, trong lòng tất nhiên càng hận đồ đáng chết Lâm Xuyến kia.
Buổi chiều Lan Ý không chịu uống sữa, trẻ con tầm tuổi này có thể ăn thêm một chút nước ép hoa quả và đồ ăn phụ rồi, khẩu vị của cậu nhóc này vốn rất tốt, nhưng không biết có phải là do bị sốt hay không, gần đây cậu nhóc lại bắt đầu đau bụng, cả ngày từ sáng tới tối luôn trong trạng thái bệnh tật, Ninh Vân Hoan thấy vậy hận không thể chịu thay con trai, hai ngày nay ngay cả Ninh gia cô cũng không về.
Sáng sớm nhân lúc Lan Ý đang ngủ, Ninh Vân Hoan tranh thủ đi tới công ty cùng Lan Lăng Yến, gần đây cô không tới trường, thời gian liền chia thành hai nửa, một nửa thời gian ở cùng đứa lớn, một nửa thời gian ở cùng đứa nhỏ, buổi sáng đến công ty cùng Lan Lăng Yến, ngồi một lát, cô lại đi siêu thị "mẹ và bé", mua cho con trai mấy đôi giày xinh đẹp, lại chọn thêm mấy bộ quần áo, rồi mới chuẩn bị đi về.
Những thứ này mỗi quý đều có người mang tới Lan gia, hơn nữa đều là đồ tốt, nhưng phụ nữ vốn thích dạo phố, mặc dù Ninh Vân Hoan biết trong nhà không thiếu những thứ này, nhưng vẫn mua vài thứ mới chịu lên xe.
Gần tới tháng 11, bầu trời bắt đầu ùn ùn kéo tới những đợt mưa phùn, trong mưa còn có những bông hoa tuyết, buổi trưa thời tiết lạnh cóng, Ninh Vân Hoan chỉ muốn nhanh chóng về nhà với con trai, xe chạy tới chân núi biệt thự Lan gia, cảnh vệ gác dưới chân núi lại đứng cùng một đám người ở đó, hai người mặc trang phục quân nhân màu xanh cùng áo khoác dài đang đứng đó nói chuyện với ai đó, nhìn thấy xe của cô chạy tới, hai cảnh vệ cúi người chào, hàng rào chắn xe cũng tự động nhấc lên, xe đang muốn chạy qua, một người trong đám người kia vốn đang nói chuyện lại chạy ra chắn trước xe!
Vệ sĩ lái xe bất ngờ thắng gấp một cái, theo quán tính Ninh Vân Hoan ngã về phía trước, may mà đằng sau xe vô cùng rộng rãi, cô mới không đâm vào kính thủy tinh ở phía trước, nhưng cũng do phía trước không có đồ gì cản lại, vì muốn ngồi vững mà chân đập mạnh xuống nền xe, nhưng vì quá gấp, chân phải của cô bị đau, Ninh Vân Hoan hít sâu một hơi, suýt nữa nhịn không được mà mắng chửi.
Vệ sĩ ngồi phía trước chửi thề một câu, mới vội vàng lấy bộ đàm nói vọng ra sau: "Phu nhân, không sao chứ ạ?"
"Ninh Vân Hoan ấn bộ đàm, cau mày nói: "Tôi bị trẹo chân rồi."
Nghe thấy vậy, vệ sĩ cuối cùng không nhịn được nữa, sau khi xin lỗi Ninh Vân Hoan liền trực tiếp mở cửa đi ra: "Bà muốn chết à? Muốn chết tôi sẽ thành toàn cho bà?"
Vừa rồi cửa xe bị đóng, cách âm kính thủy tinh trong xe rất tốt, bên ngoài nói gì bên trong cũng không nghe rõ, Ninh Vân Hoan ấn kính xe xuống thấp, nhò đầu ra ngoài nhìn, lại nhìn thấy người phụ nữ chắn xe không những không bị vệ sĩ dọa, ngược lại còn cười lạnh: "Anh cho rằng tôi sẽ bị dọa cho sợ hay sao? Tôi là mợ của Lan Lăng Yến, tôi muốn gặp cậu ta."
Người phụ nữ nói chuyện đứng xa trong mưa phùn, Ninh Vân Hoan không nhìn rõ biểu tình của bà ta, chỉ nhìn thấy lúc bà ta nói chuyện thì phun ra một chuỗi khói trắng, càng che kín khuôn mặt của bà ta.
Nhưng ba người đứng bên cạnh cô lại nhìn rõ, ngoài hai người phụ nữ trẻ tuổi, người còn lại là người đàn ông trung niên mặc trang phục quân nhân dáng đứng rất thẳng.
Trong đó có một thiếu nữ mặc dù đeo bịt tai con thỏ, khăn quàng cổ dày dặn che đi nửa khuôn mặt, giống như đeo khẩu trang, nhưng Ninh Vân Hoan liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra ả ta, bất kể là thân hình, hay ánh mắt oán độc của ả, càng làm cho Ninh Vân Hoan xác định, đó chính là kẻ cô hận bấy lâu nay Lâm Xuyến!
"Tôi lại muốn xem xem, người phụ nữ họ Ninh này có gì đặc biệt hơn người, dám đánh con gái tôi, họ Lan kia cũng dung túng cô ta, cho rằng đây là nơi nào, có thể tùy ý hắn giống như ở nước ngoài hay sao?" Người đàn bà đó tức giận ngăn chặn vệ sĩ hét mấy câu, Lâm Xuyến đứng ở bên cạnh đột nhiên chỉ tay vào Ninh Vân Hoan: "Mẹ, cô ta ở bên kia."
Đứng bên cạnh ả là thiếu nữ lớn hơn ả ta khoảng hai ba tuổi, thần sắc lạnh nhạt, khi nhìn thấy ánh mắt của Ninh Vân Hoan nhìn về hướng này, trên khuôn mặt cô ta lộ ra nụ cười lạnh nhạt, gật đầu với Ninh Vân Hoan, cũng không có địch ý rõ ràng như Lâm Xuyến đứng bên cạnh!
Người đàn bà vốn ngăn chặn vệ sĩ, nghe thấy lời này, vội vàng vòng qua vệ sĩ, nhìn thấy Ninh Vân Hoan thì đánh giá cô một vòng, rồi mới cười lạnh:
"Chính là loại phụ nữ như mày mà cũng xứng để đánh con tao hay sao?"
Trên mặt Ninh Vân Hoan lộ ra ý cười, ôn hòa nói: "Đúng đấy, phu nhân đã không muốn dạy dỗ con gái, tôi liền dạy thay bà vậy, kể ra thì tôi còn tiếc là hôm đó ra tay còn quá nhẹ đấy, nếu không thì cô ta đã không dám vác mặt tới như bây giờ."
Thiếu nữ băng lãnh kia nhìn thấy Ninh Vân Hoan dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mẹ của mình, không khỏi nhướng lông mày, khuôn mặt lộ ra nụ cười có chút ngoài ý muốn, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô ta có chút chau mày, sải bước đi tới.
"Mày có biết tao là ai không? Nói chuyện với người lớn mà vẫn ngồi trên xe không thèm xuống?" Người đàn bà nghe thấy lời nói của Ninh Vân Hoan, thì giận tím mặt, nhưng gia giáo tốt lại ngăn bà ta không cho bà ta bùng nổ sự tức giận, không biến sắc nói:
"Nói theo cách của mày, có phải Ninh gia chúng mày không có gia giáo hay không, cho nên lúc này tao cũng nên thay mặt ba mẹ mày, dạy dỗ mày cho tốt?"
Ninh Vân Hoan gật gật đầu, cũng không vì lời nói của người đàn bà này mà trở mặt, cô vẫn nhẹ nhàng nói: "Đúng đấy, chỉ cần bà có thể làm được."
Người đàn bà kia nghe thấy vậy, không thèm nghĩ ngợi liền dơ tay đánh cô, Ninh Vân Hoan buồn cười lùi người về sau, liền tránh được một cái bạt tai, người đàn bà kia không thể bình tĩnh như vừa rồi, ngược lại còn dùng sức đánh mạnh lên cửa xe: "Mày xuống ngay cho tao! Cái thứ đồ gì, cũng dám nói tới chuyện dạy dỗ với tao, con gái tao, ngay cả một cái lông tơ mày cũng không xứng để chạm vào, mày còn dám đánh nó, gia giáo của Ninh gia nhà mày chính là như vậy sao? Nếu đổi lại là trước đây, ngay cả tư cách nói chuyện với tao mày cũng không có, chẳng qua là dựa vào tuổi trẻ có chút nhan sắc, liền ngông cuồng thành như vậy, cũng không sợ rằng một ngày nào đó rơi từ trên trời xuống, ngã chết mày!"
"Được rồi." Người đàn ông trung niên cau mày liếc bà ta một cái, lúc này mới dơ tay ra ngăn cản bà ta, người đàn bà lại không phục, tránh né bàn tay ngăn cản bà ta của người đàn ông, lớn tiếng nói: "Lâm Thâm, Cái đồ không biết trời cao đất dày này, dám đánh Xuyến Xuyến của chúng ta, anh nhìn xem thái độ của cô ta này, ngông cuồng như vậy, Lan gia có chút bản lĩnh, nhưng đó là Lan gia, cái loại đồ vật này có thể ngồi vững ở Lan gia hay không còn chưa chắc, đã bắt đầu điên cuồng như thế này, em còn là trưởng bối đấy, cho dù Lan Lăng Yến ở đây, em cũng muốn hỏi xem Lâm Mẫn dạy con trai như thế nào vậy?"
Ninh Vân Hoan không nói hai lời lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Lan Lăng Yến: "Ông xã, người Lâm gia tới rồi." Không phải cô muốn đẩy chuyện này cho Lan Lăng Yến giải quyết, cái cô muốn biết là thái độ của Lan Lăng Yến đối với chuyện này.
Lan Lăng Yến vẫn còn vui vẻ về dư vị của hai từ "ông xã", nói ra thì mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, nhưng ngoại trừ những lúc hai người thân mật ra, cô mới gọi anh như vậy được hai lần! Trầm mặc một lát, tại thời điểm Ninh Vân Hoan có chút không kiên nhẫn, Lan Lăng Yến mới vui vẻ nói: "Tùy em chơi đùa, chỉ là em phải chú ý cẩn thận bản thân mình." Nói tới đây, lại dặn dò thêm một câu: "Để hai người Lan Cách đi theo em, không được rời khỏi họ."
Hai người Lan Cách mà anh nhắc tới là hai vệ sĩ đang đi theo cô, trong lòng Ninh Vân Hoan có tính toán, đồng ý một tiếng rồi cúp điện thoại.
Nếu Lan Lăng Yến đã nói để cho cô tùy ý chơi đùa, thể hiện rõ cho dù cô có đắc tội Lâm gia thì anh cũng có biện pháp giải quyết, Ninh Vân Hoan cũng nghĩ rõ ràng, cùng lắm thì đắc tội Lâm gia không thể ở lại Trung Quốc thì cô sẽ bán công ty Ninh gia, dẫn ba Ninh mẹ Ninh và Lan Lăng Yến ra nước ngoài sống là được, vừa đúng lúc cô cũng không muốn sống ở đây nữa.
"Được rồi." Người tên Lâm Thâm có khả năng là cậu của Lan Lăng Yến, ông ta giữ người đàn bà kia lại, cau mày nói: "Có gì từ từ nói, nếu như là lỗi của bọn họ, tôi tất nhiên sẽ không thiên vị!"
Nói xong lời này, ánh mắt Lâm Thâm mới lạnh lùng nhìn Ninh Vân Hoan: "Ninh tiểu thư, tôi nói không sai chứ?"
Khí thế của người đàn ông mạnh mẽ, mặc bộ quần áo quân nhân màu xanh, ánh mắt đoan chính, cho dù Ninh Vân Hoan có bao nhiêu thành kiến với Lâm gia cũng có chút hảo cảm với ông ta. Cô vẫn luôn thích những người hiểu đạo lí, mặc dù giọng điệu của Lâm Thâm có chút lạnh nhạt, nhưng ông ta còn có chút biết nói đạo lí, không có kiểu vừa đến và cậy thế hiếp đáp người khác, so sánh với người đàn bà đang khó chịu bên cạnh, càng thể hiện rõ ông ta là người bình tĩnh, Ninh Vân Hoan cười cười: "Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tính sổ với Lâm tiểu thư đây."
Ninh Vân Hoan nói xong lời này, mới chào hỏi hai cảnh vệ gác dưới chân núi: "Cho xe của bọn họ lên đi, có chuyện gì lên núi rồi hãy nói, không có vấn đề gì chứ?"
Lời nói bất ngờ của cô làm cho Lâm Thâm nhướng mày, trên mặt lộ ra chút ý cười, gật đầu, nngười đàn bà bên cạnh lại không phục: "Mày còn muốn tính sổ với con gái tao hay sao?"
"Có chuyện gì đi lên rồi hãy nói!" Lâm Thâm quay đầu trừng mắt nhìn bà ta, người đàn bà mới câm miệng.
Lan Cách quay người xin lỗi rồi chạy xe lên núi, Ninh Vân Hoan ấn cửa sổ xe kéo lên, xe của cô chạy trước, không lâu sau, qua kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe đi theo sau.
Sau khi vào nhà cô đem đồ mua cho con trai đưa cho người khác cất đi, Lan Ý lúc này vừa mới tỉnh ngủ, đang khóc tới mức mặt mày sưng đỏ, bảo mẫu ở một bên nhỏ giọng bẩm báo, buổi sáng cậu nhóc vừa tỉnh dậy uống sữa bị nôn, lúc này khóc ghê gớm, may mà Ninh Vân Hoan trở về.
Buổi sáng còn phải truyền chút nước biển, người Lâm gia đi vào vừa đúng lúc nhìn Ninh Vân Hoan đang ôm chặt Lan Ý, đứa trẻ không ngừng ngọ ngoạy, kim tiêm trên trán đâm vào mấy lần đều bị lệch, chỉ có thể đâm vào dưới chân.
← Ch. 099 | Ch. 101 → |