Nam phụ
← Ch.064 | Ch.066 → |
Cố Doanh Tích vừa nói, nước mắt liền long la long lanh chuyển động, biểu tình có chút oán hận, không giống bộ dáng ôn hòa thân thiết như trước đây, ngược lại còn hít hít mũi: "Sao cô lại muốn hại tôi thành ra như vậy? Tạm thời không nhắc tới Doãn ca, tôi cũng có thể chia tay với Ninh Vân Thành, nhưng sao cô lại tranh giành anh ấy với tôi?"
Bây giờ còn không biết là ai đang tranh giành của ai sao! Ninh Vân Hoan cảm thấy kiếp trước mình đúng là bị mù, loại nữ chủ giống như xà tinh thế này, sao cô lại cảm thấy ả ta đáng thương không ai giúp cơ chứ? Nếu như không phải cô biết rõ giữa ả ta và Lan Lăng Yến chưa từng xảy ra quan hệ gì, trong một năm qua rõ ràng là anh ấy đưa mình ra nước ngoài căn bản không ở trong thủ đô, nghe giọng điệu của Cố Doanh Tích sợ rằng cô còn nghĩ đúng là mình đang cướp đàn ông của ả ta cũng nên!
"Bây giờ tôi đang có chút chuyện, không rảnh tán gẫu với cô, cô mau tránh ra!" Ninh Vân Hoan cảnh cáo một câu, lúc này mới quay người muốn rời đi, Cố Doanh Tích không thèm suy nghĩ gì liền kéo cánh tay cô giữ lại: "Trước tiên cô phải đáp ứng với tôi, rời khỏi Lan ca ca, nếu không cô đừng hòng làm tôi buông tay ra!"
Ninh Vân Hoan nghe thấy ngữ điệu ả ta gọi Lan Lăng Yến, thân thể liền run lên, cô là người vợ hợp pháp đã đăng ký kết hôn với Lan Lăng Yến còn chưa gọi anh thân mật như vậy, Cố Doanh Tích chẳng có quan hệ gì với anh, ngay cả tay cũng chưa từng nắm qua, ả ta đã chết mê chết mệt Lan Lăng Yến như vậy, lẽ nào ở kiếp trước ả ta thực sự nhất kiến chung tình đối với Lan Lăng Yến, mặt dày mày dạn theo đuổi anh, thậm chí còn vì anh mà không tiếc giải tán cả hậu cung nam nhân của ả ta, lẽ nào kiếp này cũng diễn ra như vậy hay sao?
Trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận dữ, Ninh Vân Hoan không nghĩ ngợi liền đánh một cái thật mạnh lên tay ả ta: "Bỏ tay ra!"
Cố Doanh Tích bị đau kinh hô lên một tiếng, theo bản năng thu tay lại, vừa rồi Ninh Vân Hoan đánh ả ta dùng lực rất mạnh, lúc này cánh tay ả ta đã đỏ ửng lên rồi, đau rát, nhưng ả ta lại có chút không cam tâm, nhìn thấy Ninh Vân Hoan muốn dời đi, lại giơ tay ra kéo lại:
"Cô đừng đi, cầu xin cô đừng đi!" Cố Doanh Tích vừa nói, Ninh Vân Hoan liền rời đi càng nhanh. Lúc này không biết lấy đâu ra sức, ả ta ngay lập tức đuổi kịp cô, hơn nữa còn thành công ngăn cản bước đi của cô.
Lúc này trong lòng Ninh Vân Hoan ngay cả ý nghĩ muốn đâm cho ả ta hai nhát dao cũng có, nhìn thấy ả ta ngăn cản mình, liền nhấc chân đạp cho ả ta một phát: "Cút ngay!"
"Có phải cô muốn đi gặp Lan ca ca hay không, tôi cũng muốn đi. Mặc dù ngày hôm đó anh ấy đối xử với tôi như vậy, nhưng tôi biết anh ấy không phải cố ý, tôi không trách anh ấy!" Cố Doanh Tích mím môi, khuôn mặt kiên cường.
Tính cách quật cường này của ả ta ở kiếp trước rất được đám đàn ông yêu thích, đều cho rằng mặc dù ả ta xuất thân không tốt, nhưng tính cách đó lại làm cho người ta yêu thích. Có điều hiện tại Ninh Vân Hoan nhìn thấy dáng vẻ này của ả, nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt.
"Có phải cô bị tâm thần hay không?" Lúc này Ninh Vân Hoan tức tới mức toàn thân run rẩy, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền muốn lấy điện thoại ở trong túi xách ra gọi điện, nhìn thấy động tác này của cô, ánh mắt Cố Doanh Tích phát sáng, vội vàng nhào vào cô.
Không biết ả ta phát điên cái gì, Ninh Vân Hoan muốn lùi chân ra sau cũng không kịp nữa, liền bị ả ta nhào vào người, vì thế.......... .
Lần đầu tiên trong đời cô bị một người phụ nữ đè ngã xuống!
Bộ ngực cao vút mềm mại vừa vặn đè ở trên mặt của cô, đè ép tới mức làm cô suýt chút nữa thì hô hấp khó khăn cùng vào bệnh viện nằm giống ba Ninh luôn, lúc này cánh tay của cô bị nữ chủ liều mạng đè xuống, căn bản không thể lấy ra.
"Các người làm gì ở đây?" Những bạn học đi qua ở xung quanh nhìn thấy hai mỹ nữ mỗi người một vẻ, chẳng nói được mấy câu liền đè nhau ra đất, nhất thời kinh ngạc tới mức không nói nên lời, có một vài người vây xung quanh thì không nói, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên weibo.
Nếu như lúc này trên tay của Ninh Vân Hoan là một con dao, cô sẽ không do dự mà đâm thẳng vào bụng Cố Doanh Tích, cô tức muốn chết, sau khi căm hận cũng không biết lấy sức ở đâu, mạnh mẽ đẩy Cố Doanh Tích ra, lớn tiếng nói:
"Cô phát điên cái gì? Cút đi!" Sau khi đẩy Cố Doanh Tích ra, ả ta nhất thời bị Ninh Vân Hoan đẩy một cái ngồi bệt trên đất, lúc này Ninh Vân Hoan còn chưa hết giận, hung hăng đạp một phát lên ngực ả ta, làm cho Cố Doanh Tích không hề có chút phòng bị nào ngã nhào ra sau, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì? Chắn đường của tôi làm gì? Cô có biết tôi đang có chuyện gấp hay không?" Lúc này đáp Cố Doanh Tích một cước rồi Ninh Vân Hoan vẫn chưa cảm thấy hết giận, cúi đầu nhìn điện thoại của mình, trong lúc hai người xô xát với nhau ở trên đất, hình như bị Cố Doanh Tích dẫm lên một cái, màn hình bị vỡ nứt, chiếc túi xách màu hồng phấn cũng bị dẫm tới mức biến dạng, Ninh Vân Hoan vừa nhìn thấy tình trạng này, tức giận xông lên, sợi dây mang tên lý trí trong đầu đột nhiên đứt phựt, không thèm nghĩ ngợi liền nhặt quyển sách bị rơi trên mặt đất của mình lên, đánh liên tiếp vào Cố Doanh Tích:
"Cô muốn chết à!"
Kỳ thực cô đã muốn đánh Cố Doanh Tích từ rất lâu rồi, ở kiếp trước lúc cô chịu muôn vàn đau khổ, ngay cả nằm mơ cũng muốn không chút cố kị hung hăng đánh ả ta một trận như hiện tại, không nghĩ tới kiếp trước còn tốt, vừa nghĩ tới, hai mắt của Ninh Vân Hoan liền đỏ lên, mạnh mẽ cầm đồ vật trong tay đập lên người Cố Doanh Tích.
Cuốn sách trong tay Ninh Vân Hoan là một cuốn sách vô cùng dày, có lẽ nặng tới vài cân, cô lại dùng hết sức đánh lên người Cố Doanh Tích, phát đầu tiên liền đánh vào đầu ả khi ả ta vẫn còn ngồi trên đất, đau tới mức làm Cố Doanh Tích không kìm được mà hét lên, dơ tay ra ngăn cản, chỉ trong chốc lát đã bị đánh tới múc đầu tóc bù rù.
Trong trường học Cố Doanh Tích chính là một nhân vật nổi tiếng, đến nay bị đánh đập như vậy, tât nhiên là thu hút sự chú ý của những sinh viên ở xung quanh, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh, Ninh Vân Hoan càng đánh càng không thể trút hết giận, cuối cùng duỗi chân ra căm hận đá ả ta.
"Á!" Cú đá này vừa vặn đá vào bắp chân của Cố Doanh Tích, đau tới mức ả ta chảy nước mắt không ngừng, gò má trái vừa mới bị sách đập vào, một mảng đỏ sẫm, mà má bên phải lại trắng bệch, điều này làm cho dấu ấn bên má trái của ả ta càng hiện ra rõ ràng.
"Cô muốn làm gì?" Ninh Vân Hoan đang muốn đánh ả ta một trận rồi mới thu thập đồ đạc của mình, đột nhiên vang lên một giọng nói phẫn nộ của đàn ông, hắn tự cho mình là nhân sĩ chính nghĩa, một tay bắt lấy cánh tay của Ninh Vân Hoan, sức lực vô cùng lớn, dường như bóp nát xương cánh tay của Ninh Vân Hoan, làm cô đau đớn kêu lên một tiếng, không còn lực nắm giữ cuốn sách trong tay, cuốn sách liền rơi xuống đất, vừa đúng lúc đập vào mặt của Cố Doanh Tích khi ả ta khó khăn lắm mới giãy dụa mà ngồi dậy, đau tới mức làm ả ta đưa hay tay lên bụm mặt, khóc hu hu lên.
"Cô thật là ác độc!" Tên đàn ông đang nắm lấy cánh tay của cô liền dùng sức hơn nữa, giơ tay lên muốn đánh vào đầu cô.
Mặc dù Ninh Vân Hoan không quay đầu lại để nhìn, nhưng vẫn nhanh tay lẹ mắt cúi đầu tránh thoát cú đánh này, nhưng cánh tay bị người khác sống chết bóp chặt, đau nhức vô cùng, nhưng không thể giãy dụa để thoát ra.
Trong lòng cô hung hăng nguyền rủa, quả nhiên là nữ chủ, mình vẫn chưa đánh ả ta được mấy cái đã có kẻ tới làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Cố nén đau đớn, sắc mặt của Ninh Vân Hoan lúc này có chút trắng nhợt, lúc quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy một nắm đấm sắp đánh tới mặt mình, cô vội vàng cúi đầu chật vật né tránh, tiếng gió khi nắm đấm vụt qua ngay trên đỉnh đầu cô, mang theo từng đợt gió lay động, cứ tiếp tục giãy dụa như vậy, cánh tay càng đau hơn, giống như bị gãy vậy, phỏng chừng xương cốt bên trong đã bị gãy, cô nghe thấy tiếng "răng rắc" truyền tới từ xương cánh tay của mình, sắc mặt trắng bệch nói không ra lời.
"Buông tay ra!"
"Hừ!" Tên đàn ông kia cười lạnh một tiếng, cũng không thả Ninh Vân Hoan ra, ngược lại giơ bàn tay ra muốn tát cô: "Cảm giác bị người khác đánh như thế nào? Cô không phải rất ác độc sao, không phải rất vui vẻ đánh tát người ta trước mặt công chúng hay sao, tôi cũng muốn cho cô nếm thử cảm giác bị người khác đánh!"
Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy lời nói này, suýt nữa thì bị tức chết, không chút nghĩ ngợi liền quay người cắn một phát trên tay của tên đàn ông kia, cô vừa cắn là dùng hết sức để cắn, cảm thấy mùi máu tươi trong khoang miệng, tên đàn ông kia lại càng giữ chặt hơn không buông tay cô ra, tay còn lại giật lấy mái tóc dài của cô, trong tiếng kêu đau đớn của Ninh Vân Hoan, kéo khuôn mặt của cô lên đối diện với hắn ta.
Nhờ vậy cô mới nhìn thấy mặt của kẻ thù, trong lòng Ninh Vân Hoan không ngừng cười lạnh, thật đúng là nhà đã dột còn gặp bão lớn, Cố Doanh Tích đúng là tốt số, ba người đàn ông ở bên ả ta còn chưa đủ, đến nay lại thêm một nhân vật nữa chui ra từ trong hậu cung của ả ta.
"Sao nào, không phục?" Tên đàn ông kia nắm lấy mái tóc của cô, nhìn thấy dáng vẻ cười lạnh của Ninh Vân Hoan, ngay lập tức thả cánh tay của cô ra, dù sao thì vừa rồi hắn ta đã dùng sức làm cho cánh tay của Ninh Vân Hoan bị trật khớp, cho dù thả ra cô cũng không thể dùng sức được, lúc này hắn mới giơ tay đánh lên mặt cô vài cái, chỉ nghe thấy âm thanh "ba ba", nhìn thấy khuôn mặt trắng ngần của Ninh Vân Hoan bị đỏ lên, hắn ta mới cười lạnh một tiếng, nhéo cằm của cô nói: "Thế nào? Cảm giác bị người khác đánh có tốt không? Đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ cho cô thôi! Tôi chính là không quen nhìn cô ức hiếp người khác, hôm nay cô gặp phải tôi, xem như là cô may mắn!"
Hắn ta nói hết câu này, mới hung hăng đẩy Ninh Vân Hoan một cái, đẩy ngã cô xuống đất "oành" một tiếng, nhìn thấy bộ dáng vô cùng thảm hại của cô, hình như váy cũng bị sốc lên, nhìn thấy vả mép chiếc quần nhỏ ở trong váy, lúc này mới vỗ vỗ tay nói: "Bẩn! Lần sau đừng gặp phải tôi, nếu như lại để tôi nhìn thấy cô ức hiếp người khác, tôi sẽ lột sạch quần áo của cô cho mọi người trong trường chiêm ngưỡng!"
Lúc này Ninh Vân Hoan không còn để ý tới sự đau rát ở trên mặt, cô bình tĩnh đứng dậy đi tới chỗ điện thoại bị rớt, xung quanh truyền tới tiếng cười nhạo và giễu cợt của mọi người, không ít người cầm điện thoại chụp thẳng mặt cô, còn có người cố ý nói vào mặt cô:
"Ê, vén tóc lên chụp kiểu ảnh nào, không phải vừa rồi rất thích ức hiếp người khác hay sao!"
Điện thoại đã bị Cố Doanh Tích đạp hỏng từ lúc vừa nãy, lúc này căn bản không thể mở máy lên được, lúc Ninh Vân Hoan muốn nhịn đau để đứng lên, ai ngờ giọng nói của Phó Viện lại truyền tới từ trong đám người:
"A, Hoan Hoan, cậu bị làm sao vậy?" Lúc cô ta nói ra lời này, quay đầu nhìn người đàn ông kia một cái, lúc này mới có chút kinh ngạc: "Phán Phán, cậu xem kìa, đây không phải là vị hôn phu của cậu sao!"
Giọng nói của Lý Phán Phán cũng vang lên, "A, Tần đại ca, sao anh lại ở đây?"
Lúc này tên đàn ông vừa mới tát Ninh Vân Hoan mới khinh thường nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, vuốt vuốt đầu Lý Phán Phán: "Vừa mới đánh tiện nhân ỷ thế ăn hiếp người khác! Phán Phán, không phải lần trước em bị cô ta ăn hiếp hay sao, lần này Tần đại ca thay em đánh lại, em có vui không?"
*******Từ chương này trở đi mình sẽ thay đổi cách xưng hô đối với Cố Doanh Tích nhé, "ả" hay "ả ta" sẽ là danh xưng của CDT.
Chương này mình cũng đổi cách xưng hô của CDT đối với NVH, mn đọc xem xưng hô tôi - cô có hợp lý không, hay vẫn xưng chị - em như trước hay hơn.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |