Khởi đầu mới của mẫn tịch nhan
← Ch.01 | Ch.03 → |
Trải qua nhiều ngày trong bệnh viện, Tịch Nhan đã chán ngấy với mùi thuốc khử trùng. Mặc dù hằng ngày cô đều ra ngoài hít thở nhưng vẫn không thể chấp nhận được cái không khí như áp bức ở đây. Nằm viện gần hai tuần mà không có lấy một người tới thăm, bức quá cũng chỉ là mấy cô y tá robot luân phiên túc trực. Cô thật sự có cảm giác mình giống như đang ở trong viện dưỡng lão người già.
Bước xuống giường bệnh tiến ra ban công, khung cảnh của khu vườn đầy đủ các loại hoa hiện ra trước mặt. Bệnh viện cô đang ở hình như rất lớn, riêng khu vực dành cho bệnh nhân cũng cả mấy chục tầng. Dưới sân, những cô y tá robot đang đưa bệnh nhân của mình đi dạo. Nói mới nhớ, hình như hầu hết y tá ở đây đều là robot, từ lúc tới đây cô còn chưa tiếp xúc với con người nào.
Cúi đầu nhìn cái chân đã tháo bột đi lại bình thường, Tịch Nhan thích thú cười nhẹ. Gần hai tuần trôi qua, chân trái của cô đã hồi phục hoàn toàn. Đúng là phương pháp chữa trị của người trong tương lai, ngay đến một vết sẹo cũng không để lại. Vốn dĩ hôm nay có thể xuất viện nhưng cô lại muốn ở thêm một ngày. Dẫu sao đây cũng là thế kỉ 31, để sống được ở đây ít nhất cô cũng phải hiểu chút gì về nó.
~*~
Trải qua hơn một nghìn năm, trái đất lúc này đã có sự thay đổi lớn. Do sự dịch chuyển của các mảng kiến tạo, sự trôi dạt của lục địa, các mảng đất liền dần kết nối với nhau tạo thành ba châu lục chính. Sau nhiều vụ thiên hóa, những vụ nổ của hồ dung nhan vào năm bốn mươi của thế kỉ 25. Số lượng nhân loại giảm đi đáng kể. Dân số ba châu lục tích tụ lại, hài hòa về nguồn gốc chủng tộc. (vâng, cho con tg nó chém tí, có hiểu mẹ gì về địa lý đâu)
Thế kỉ 31, thời đại của công nghệ văn minh. Hầu hết hoạt động của con người đều gắn với máy móc, máy móc giúp con người làm mọi công việc, ngay cả chăm sóc con người.
"Chúc quý khách có một ngày vui vẻ!"
Bước xuống khỏi chiếc taxi, Tịch Nhan vẫn chưa hết bàng hoàng bởi lời chào hỏi vô cùng thân thiện từ chiếc xe vừa rồi! Hầu hết phương tiện đi chuyển ở thời đại này là ô tô bay. Không cần người điều khiển, chỉ cần giao tiếp với chiếc xe là nó sẽ tự đi chuyển. Dùng năng lượng mặt trời hoặc điện năng có sẵn trên đường đi làm nhiên liệu. Ngoài ô tô còn có các loại phi cơ cho quân đội và quý tộc sử dụng. Tịch Nhan không khỏi cười khổ, thật không ngờ con tác giả bốn mắt kia lại có trí tưởng tượng kinh khủng thế này.
Lấy lại bình tĩnh, đôi mắt xanh chăm chú quan sát tư gia nhà họ Mẫn trước mặt. Thật sự chẳng khác gì cái lâu đài, không biết Tịch Kiều có bỏ nhầm cổ tích vào không. Vậy mà lâu đài xa hoa trước mặt lại chỉ là của một người có chút tiền bạc, cũng chỉ để nữ chính nhan sắc đầy mình kia không phải đến mức chịu khổ. Nếu vậy thật không biết tư gia của những nam chủ giàu đú sụ kia sẽ còn như thế nào.
Đi bộ vào nhà, cái chân mới lành của Tịch Nhan cũng không dễ chịu cho lắm. Thật ra trước khi về cô cũng có nghe trong gara bệnh viện có xe hơi của Tịch Nhan. Nhưng cô nào biết lái xe bay, để tránh gây thương tích cho những con người hiếm hoi ngoài kia, cô tốt nhất đi taxi về nhà.
"Đại tiểu thư!"
Người hầu nhìn thấy cô đều cúi đầu chào, thoạt nhìn những con người này chẳng có gì kì lạ, nhưng nếu để ý kĩ sẽ phát hiện họ chỉ là người máy. Đúng là không hề lộ liễu như y tá trong bệnh viện, khoa học thật tiến bộ và trí tưởng tượng của Tịch Kiều còn tiến bộ hơn. Tịch Nhan thở dài, thế giới lúc này thật sự vô cùng hiếm hoi.
Gật đầu cho qua để những người máy đó tiếp tục làm việc, bỗng nhớ ra điều gì, cô liền quay lại.
"Mọi người đi đâu hết rồi!"
"Dạ! Ông chủ không có nhà, bà chủ đưa nhị tiểu thư đi spa"
Spa? Mẹ ruột của cô và Tịch Du thật là thân thiết a~. Trong khi đứa con gái ruột nằm viện thì bà ta lại ung dung ở nhà, cùng con chồng đi spa làm đẹp. Cũng tốt, dù gì cô cũng chưa muốn đối mặt với nữ chính lúc này, cứ chuẩn bị thật tốt trước đã, ngày mai rồi gặp vẫn chưa muộn.
"Mang xe ra sân sau cho tôi, tôi muốn tập lái!"
"Dạ!?"
Phải, việc cần thiết nhất lúc này chính là hòa đồng với cuộc sống ở đây. Một nữ phụ ăn chơi chác táng không nơi nào là không biết đến như cô lại không biết lái ô tô thì đúng là trò cười cho thiên hạ.
~*~
Sáng sớm, Tịch Nhan đứng trước gương chỉnh lại bộ đồng phục. Váy xếp ly tím, áo sơ mi trắng và một chiếc nơ tím ở cổ, duy băng tím cột tóc. Rất tốt! Chả khác gì so với thế kỉ 21. Thầm tạ ơn trời vì tác giả không xuyên tạc sang quần short, một sự hủy hoại trong giới thời trang!
Nghiêng đầu nhìn lại đống quần áo đã bị cô lục tung trước mặt, cả một cái tủ lớn ngang bức tường mà không có lấy một bộ đồ khiến cô vừa mắt. Ngay cả mấy bộ đồng phục cũng bị cách tân. May mà vẫn còn một bộ bị giấu kĩ trong góc tủ, tuy hơi nhăn nhưng ủi lại một chút là có thể dùng.
Hài lòng với diện mạo mới của mình, Tịch Nhan ôm laptop mở cửa bước xuống nhà dưới.
"Mấy người làm ăn như vậy là sao? Muốn đầu độc chết tôi hả? Đúng là một lũ máy móc mà!"
Vừa đặt chân xuống phòng khách, âm thanh lanh lảnh vọng ra từ phòng ăn đã khiến Tịch Nhan phải dừng lại. Khẽ nhăn đôi mày thanh tú, cô quay đầu đưa mắt nhìn xem chủ nhân của tiếng thét ngang lợn chọc tiết kia là ai. Trong bếp, cô gái có diện mạo xinh xắn, tóc đen xõa ngang lưng óng mượt thẳng tắp. Mắt đen to tròn, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, ngũ quan tinh tế, yêu nghiệt chẳng khác gì búp bê đang phừng phừng khí thế quát mắng cô người máy. Tịch Nhan khẽ nhếch môi, đây chẳng phải cô nữ chính đáng yêu Mẫn Tịch Du sao? Nhân vật trước đây dưới ngòi bút của Tịch Kiều là ngây thơ lương thiện, thật không ngờ nàng công chúa đáng yêu còn có cả mặt này.
Thấy bóng người nhìn mình, Tịch Du quay sang nhìn cô, nụ cười mỉa mai hiện lên khuôn mặt xinh đẹp. Tịch Du đứng dậy, đôi giày dáng búp bê bị cách tân cao đến cả chục phân lướt qua đám đĩa vỡ trên sàn. Bộ đồng phục chẳng khác gì Tịch Nhan ôm chọn thân hình chuẩn đến từng milimét, chỉ có điều váy hình như có chút ngắn hơn.
"Yo! Cái chân què của chị đã lành rồi sao? Thật không ngờ lại nhanh đến vậy. Có cần tôi giúp chị đánh què luôn cái chân còn lại không, mấy ngày nằm viện nhìn chị có vẻ tốt hơn trước."
"Phải! Rất tốt! Nhưng tôi thấy đủ rồi. Hay cô cũng tự mình đánh gãy chân đi, biết đâu lại được đám mĩ nam kia thương xót."
Tịch Nhan nhẹ giọng, đôi mắt xanh nhạt mê hồn không một tia gợn sóng nhìn khuôn mặt có chút bất ngờ của Tịch Du. Cũng phải thôi, nếu là Tịch Nhan trước kia sẽ chẳng ngần ngại gì mà lao vào dằn mặt cô em gái. Còn Tịch Du thì đứng im khóc lóc chờ mẹ kế xuống can ngăn tiện thể cho đứa con ruột một bạt tai trời giáng. Nhưng xin lỗi cô, công chúa Tịch Du. Tôi, hoàn toàn không phải Tịch Nhan.
Nét bất ngờ nhanh chóng biến mất, khuôn mặt yêu nghiệt lại trở về với nụ cười khinh bỉ.
"Chị có vẻ đã thay đổi!"
"Tôi chỉ là không muốn buông thả như trước."
Tịch Nhan đạm mạc, cô quay đầu bước đi. Phải! Cô không muốn buông thả như trước, khuông muốn làm một Tịch Nhan chỉ biết dùng rượu giải khuây. Đeo lớp mặt lạ bằng phấn dày để che mắt thiên hạ, biến mình trong mắt con người trở nên lẳng lơ trơ trẽn. Không phải Tịch Nhan làm vậy cũng chỉ để che đi giọt nước mắt thôi sao? Vậy thì cô sẽ tháo nó ra, cố gắng khiến đôi mắt này không bao giờ phải rơi lệ nữa.
-Bíp!
Chiếc ô tô bay màu đen hạng sang dừng trước cổng. Đôi giày da bóng loáng đặt xuống, dáng người thon dài bước ra khỏi xe đầy kiêu ngạo. Tịch Nhan đứng im, chăm chú quan sát người con trai trước mặt. Mái tóc bạc lấp lánh dưới những tia sáng mặt trời, vài sợi tóc mái phớt nhẹ trong gió. Mắt phượng hút hồn, dung mạo tuyệt luân. Khuôn mặt yêu nghiệt như được thượng đế tạo tác tỉ mỉ, tinh tế đến từng chi tiết. Thật đúng là hồ ly tái thế, hại nước hại dân!
"Anh Du Thần!"
Trong khi những cô người máy cũng phải im lặng ngắm nhìn vẻ đẹp trước mặt thì nữ chính Tịch Du đã một màn chạy ra ôm chầm lấy nó. Anh Du Thần? Thì ra đây chính là Lãnh Du Thần, một trong số các "sói ca" nam chủ. Đúng là y chang miêu tả trong truyện, thậm chí còn có phần nổi bật.
Lãnh Du Thần hơi cười, bàn tay đưa lên vuốt mái tóc của Tịch Du đầy yêu chiều. Mà cô nàng nào đó vẫn như con rắn quấn chặt lấy anh, cọ cọ làm nũng. Khuôn mặt baby cười đến chết người, so với con quạ vừa nãy thật khác xa một trời một vực.
Tịch Nhan ôm túi dời đi, thật không muốn nhìn cái cảnh đầy ám muội trước mặt này thêm chút nào nữa, mắt cô sẽ hỏng mất.
"Chị hai! Chân chị vừa lành không nên lái xe, hay chị đi cùng em với anh Du Thần đi, tiện em cũng có thể giúp chị"
Tịch Nhan dừng bước, quay lại nhìn chủ nhân giọng nói. Tay chỉ vào mình như sợ cô vừa nghe nhầm.
"Cô vừa gọi tôi?"
Thật nực cười. Vừa rồi vẫn chị - tôi, mặt hầm hầm như kẻ thù ngàn kiếp vậy mà bây giờ lại chị em ngọt sớt. Tiện thể em có thể giúp chị? Là giúp cô vào nằm viện mấy tháng nữa hả? Giờ thì cô đã hiểu, tại sao Tịch Nhan trước kia lại xa đọa như vậy, không phải là nhờ cô em "thuần khiết" này hết sao? Xin lỗi! Hai chữ chị hai của cô tôi không dám nhận!
"Um! Chị đi cùng xe với tụi em đi! Anh Du Thần, cho chị em đi cùng nhé!"
Tịch Du ánh mắt mèo con nhìn Lãnh Du Thần, mà nam nhân trước mặt thì vẫn im lặng gật nhẹ đầu, mắt nhìn Tịch Du mười phần sủng nịnh.
Tịch Nhan nhìn một màn trước mặt, không khỏi nhếch môi. Dẹp đi! Đúng là có khiếu làm diễn viên mà. Cho cô ngồi lên chiếc xe đắt tiền kia? Cô chịu không nổi! Biết được trong đó có thứ gì chết người không. Trong thế kỷ 31 này vũ khí dưới dạng gì chả có, cô tốt nhất vẫn nên đi riêng. Vừa xuyên vô xong mà đã mất mạng thì thật uổng phí, cô còn chưa thăm quan tương lai xong a~.
"Cảm ơn, nhưng chiếc xe đáng giá như vậy tôi không dám ngồi!"
"Khoan đã!"
Tịch Nhan toan bước đi lại bị giọng nói kia chặn lại, tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta phải sợ hãi. Không quay đầu để che giấu bờ vai đang run, Tịch Nhan giật mình, là cơ thể này đang sợ hãi sao? Nhưng người Tịch Nhan yêu đâu phải Lãnh Du Thần, vậy tại sao lại run sợ trước anh ta đến vậy.
"Không phải trước đây cô rất muốn ngồi xe của tôi sao? Giờ có cơ hội, tại sao lại từ chối?"
"Tôi sợ hạng người như tôi sẽ làm bẩn xe anh!"
Tịch Nhan bước đi, mắt xanh chớp nhẹ như đọng hơi nước. Lãnh Du Thần đứng im nhìn theo bóng người con gái trước mặt, đôi mắt đen như vẽ lên hình ảnh của hai năm về trước.
"Anh Du Thần, xe mới của anh đẹp quá, cho em ngồi lên được không?"
Lãnh Du Thần cúi đầu nhìn cô nhóc váy xanh tròn mắt cười toe nắm vạt áo anh nài nỉ.
"Cô xứng sao?"
"Tại sao lại không được, Tịch Du cũng được ngồi mà!"
Cô nhóc lí lẽ, trầm tủi nhìn người em gái đang ngồi trong xe Lãnh Du Thần mà nhìn cô cười nhạo. Nhưng là người nam nhân lại không quan tâm, cúi người ghé sát tai cô nhóc gằn từng chữ, chất giọng băng lạnh, sắc đến thấu xương.
"Loại con gái ngủ với cả cha như cô không xứng làm bẩn xe của tôi!"
Lãnh Du Thần, câu nói đó của anh độc vào tận tâm, anh làm sao biết được cô nhóc năm đó cảm giác ra sao, đau như thế nào. Một đứa trẻ mười năm tuổi không một ai muốn lại gần, dùng ánh mắt khinh miệt áp đặt lên đôi vai nhỏ tội ác tày trời. Mà cô nhóc chẳng thể làm gì, chỉ biết nhìn theo chiếc ô tô phía trước, mắt xanh ngấn lệ, đau tận tim can.
.........................
Nữ phụ thế kỉ 31.
Chap 2: Khởi đầu mới của Mẫn Tịch Nhan.
Búp bê Mù
Cảm ơn đã đọc!
← Ch. 01 | Ch. 03 → |