← Ch.1 | Ch.3 → |
Ăn uống linh đình, các nam nhân vây cùng 1 chỗ thảo luận về cổ phiếu đầu tư, các nữ nhân nói cười cho đối phương những lời khen, theo vòng tay đến vòng cổ, lại đến quần áo, ...
Nói những người ở thế giới thượng lưu xã giao, hình thức vĩnh viễn đều như thế này, chỉ là mỗi người đều giống nhau luôn mang theo mặt nạ, mà mặt nạ hạ xuống, đến tột cùng đều phức tạp, cũng là suốt cả đời này cũng vô pháp với sự dối trá.
Cố Tuyết Như xốcgóc rèm cửa lên, không thú vị nhìn dưới lầu, không khỏi hừ 1 tiếng, cô thẳng đến chết mới chính thức cảm nhận được như thế nào là giả tạo. Thời điểm Cố Hàng cầm quyền coi cô như vật bảo, mỗi người đều đối với Cố Tuyết Như cười lễ phép, Cố Hàng qua đời Cố gia suy sụp. Trước 1 giây còn đối với cô cười, 1 lát sau lại lạnh nhạt ném ánh mắt hoài nghi, Cố Tuyết Nhi thật sự nhận thức được.
" Tiểu thư, cô hôm nay thật đẹp"
" Phải không?" Cố Tuyết Như nhìn mình trong gương, lập tức về lại hình dáng 20 tuổi, da thịt trắng noãn làm như có thể véo một cái liền chảy ra nươc, khiến người ta cực kì hâm mộ.
Chính là, ai lại nghĩ đến, cô gái xinh đẹp như vậy lại trải qua nhiều hình thức tra tấn cực kì bi thảm.
" Như Như, bác Cố để anh tới dẫn em đi xuống, bữa tiệc sắp chính thức bắt đầu"
Gõ cửa vào là nam nhân phong thần tuấn lãng, đối cới Cố Tuyết Như rất tốt, có thể nói là cẩn thận, nhưng ai lại dự đoán trước được trong tương lại 3 năm sau, hắn nhưng lại dùng những phương thức tàn nhẫn phản bội Cố Tuyết Như.
Cố Tuyết Như có chút hoảng thần nhìn Tề Dật Phong trước mắt, cô như thế nào cũng không nghĩ ra, rõ ràng người con trai này yêu cô, đến cuối cùng cũng vô tình phản bội mình.
" Như Như?" Nhìn Cố Tuyết Như đang du lịch ở cõi thần tiên, Tề Dật Phong khinh bỉ lại 1 lần nữa gọi cô.
"Ân? "
" Có thể đi được rồi sao?"
" Ân" Cố Tuyết Như nỗ lực khẽ động khóe miệng hướng Tề Dật Phong cười cười.
Tề Dật Phong cũng không có để ý anh cong tay lên ý bảo Cố Tuyết Như khoác vào, chính là Tuyết Như do dự nhìn nam nhân ngay trước mắt, trong đầu của cô liền bắt đầu không chịu khống chế nhớ lại người con trai tao nhã ở trên giường cùng Lâm Thâm Thâm, trong nháy mắt cô nghĩ đó không phải là Tề DậtPhong mà chỉ là một nam nhân xa lạ, nhưng nó lại là sự thật, Cố Tuyết Như hận không thể giết chết nữ nhân đó.
"Như Như, em hôm nay sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Nói xong, Tề Dật Phong thuận tay muốn sờ trán Cố Tuyết Như nhưng làm cho hắn thật không ngờ giây tiếp theo Cố Tuyết Như mang theo ánh mắt tránh né không cho anh đụng vào làm anh xấu hổ để tay ở không trung, thu cũng không được, thả cũng không xong.
Có lẽ là phát hiện mình luống cuống, Cố Tuyết Như tức khắc ôn hòa cười
"Em không sao, chỉ là hơi mệt chút, chắc tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt"
Tề Dật Phong thấy Cố Tuyết Như giải thích nư vậy trong lòng cuối cùng một tia nghi ngờ cũng nháy mắt tan biến.
" Vậy là tốt rồi"
Tiếp theo, anh tự nhiên dắt tay Tuyết Như
Không ai biết, giờ phút này Cố Tuyết Như bài xích tiếp xúc với nam nhân này cỡ nào
Dù vậy, cô cũng cười trừ, đây là cô học Lâm Thâm Thâm, rõ ràng chán ghét đến chết lại hiả bộ tươi cười chào đón
" Ha ha ha ha, vẫn là Như Như nhà ta đẹp nhất" Còn chưa đi hoàn toàn xuống lầu, Cố Tuyết Như liền nghe được tiếng cười của Cố Hàng
Cho dù từ trước bọn họ trong đó vì Lâm Thâm Thâm mà không biết là cãi nhau bao nhiêu lần nhưng cô tinh tường hiểu được Cố Hàng vẫn yêu thương cô, vĩnh viễn tăng chứ không giảm.
" Ba" Tuyết Như rốt cục có cơ hội bỏ tay khỏi Tề Dật Phong, vô cùng thân thiết kéo tay Cố Hàng
" Chúng ta cùng đi lên đài nói vài câu"
Cảnh tượng giống nhau, lời kịch giống nhau, lại dường như đã có mấy đời
"Hô hô... hôm nay là ngày con gái Như Như của tôi sinh nhật 20 tuổi, tôi hy vọng các khách quý ở đây cùng tôi chúc mừng, mong ước của tôi là con gái sinh nhật vui vẻ"
Cố Hàng vừa nói xong, tiếp theo là sóng sau cao hơn sóng trước lên tiếng chúc mừng " Sinh nhật vui vẻ"
Cố Tuyết Như chết lặng nhìn đám người dưới đài, ổn định tinh thần chậm rãi đi tới vũ đài trung ương " Cảm ơn mọi người"
Vì thế, sinh nhật chính thức bắt đầu, mở màn khiêu vũ không có gì bất ngờ để laị cho Tuyết Như cùng Tề Dật Phong.
Chỉ thấy bọn họ xoay tròn hoặc ngả người, hoặc đá chân, hoặc xoay người, phối hợp rất ăn ý, trở thành một đôi đôin vâṭ chinh́ loé sáng đêm nay.
Không có ai nhìn thấy ở hành lang Lâm Thâm Thâm nhìn căđp đôi kia cơ hồ phẫn hận ghen tị, cắn môi đến bật máu cùng khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Lâm Thâm Thâm hít sâu một hơi, sửa sang lại cảm xúc, thong th̉ chậm rãi bước đi, đi tới bên người Cố Tuyết Như " Như Như, sinh nhật vui vẻ, đây là quà của tiểu mẹ"
" Tôi nói rồi, tôi chỉcó 1 mẹ, không cần mở miệng 1 tiếng tiểu mẹ, ngậm miệng 1 tiếng tiểu mẹ"
Cố Tuyết Như suy nghĩ thật lâu vẫn là cảm thấy mình nếu đột nhiên thay đổi tính tình trở nên thực thân mật, đ ặc biệt đối đãi Lâm Thâm Thâm, thái độ hoàn toàn chuyển biến. Như vậy nhất định sẽ làm Lâm Thâm Thâm nghi ngờ, vì thế Tuyết Như may mà tùy ý phản kháng cô, đả kích cô nhưng mà hiện tại phản kháng cùng đả kích với từ trước tùy hứng làm bậy không giống nhau nhau. Cô sẽ không đánh thẳng về phía trước, cứng đối cứng cùng cô ta đối nghịch, mà là học Lâm Thâm Thâm thiết hạ cạm bẫy, chờ cô ta nhảy xuống đến lúc không còn đường đi...
Lâm Thâm Thâm sắc mặt rõ ràng cứng đờ nhưng nhìn nhiều người ở đây như vậy, cũng không nổi giận chỉ nắm chặt lòng bàn tay, bày ra 1 khuôn mặt vặn vẹo tươi cười" Như Như, con nói như vậy mẹ thực thương tâm. Tiểu mẹ có chỗ nào không tốt, làm cho con không thoải mái"
"Rất tốt" Tuyết Như nói xong cười cười, nghe vậy sắc mặt mọi người tốt đi rất nhiều, chính là, tiếp theo khinh miệt cười lạnh" Chính là tôi không thích thôi"
"Ba, ta đi chỗ khác nhìn xem" Tuyết Như làm nũng kéo cánh tay Cố Hàng
Cố Hàng quay lại nhìn Lâm Thâm Thâm, đành phải uỷ khuất tiểu mẹ vậy
Lâm Thâm Thâm gặp tình huống này lại phẫn hận hai mắt bốc hỏa, nghiêm mặt đối với Tuyết Như nói " Muốn tôi đấu sao Như Như?"
Không nghĩ tới lúc này Tuyết Như ngoái đầu lại cười với Lâm Thâm Thâm, gật đầu đáp ứng " Tốt"
Giờ phút này Tuyết Như mắt ngọc mày ngài giống như đầy sao rơi xuống toàn bộ chiếu vào cặp mắt to xinh đẹp chọc cho Tề Dật Phong trong lòng khẽ nhúc nhích.
← Ch. 1 | Ch. 3 → |