Truyện:Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta! - Chương 81

Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
Trọn bộ 94 chương
Chương 81
Trong Men Tình (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-94)

- A a a - San San thất thanh kêu lên, dũng đạo sớm đã khát khao sắp sụp đổ trong nháy mắt bị thật lớn nhồi đầy, loại 𝖐hoá●ï 𝖈ả●ɱ không thể diễn tả bằng ngôn từ, vách tường ư-ớ-𝐭 á-✝️ mãnh liệt ⓒ.ọ 🔀.á.𝐭 với dị vật, ♓ц_п_𝖌 𝒽_ăռ_𝖌 hút lấy, cho đến khi làm Lăng Hạo Thiên tê dại sảng khoái, 𝖐●𝐡𝖔●á●ⓘ 🌜ả●〽️ mãnh liệt xông thẳng 𝐥_ê_𝓃 đỉռ_𝐡 đầu, nhiệt huyết sôi trào.

- Em ở đây còn như vậy... Ⓓ_â_ⓜ đã_n_𝖌! - Lăng Hạo Thiên cắn răng, mỗi một lần ra vào đều gắng sức, lại 𝐡𝐮*ⓝ*🌀 𝐡*ă*п*ⓖ đụng vào, kéo theo một tiếng "a" cao gọi của San San, không chỉ là trên ⓣ𝖍â·𝓃 t·h·ể, ngay cả trong lòng cũng vô cùng khoan khoái.

- Biết không San San, mỗi lần nghe em bị anh làm kêu lên, anh thoải mái muốn ↪️♓ế_t! - Lăng Hạo Thiên ✞●𝖍●ở ♓●ổ●𝐧 𝐡●ể●n, bắt đầu ở trong cơ thể cô trừu cắm, tần suất cũng không phải là rất nhanh, mỗi một lần trừu cắm xuống lại 𝐫●ú●🌴 𝖗●𝐚 một nửa rồi cắm hết vào, cho đến lúc làm San San dưới thân r●ê●n 𝖗●ỉ kêu lên.

Lăng Hạo Thiên nâng cằm cô lên, anh h*ô*𝐧 𝖒ô*𝖎 cô, đầu lưỡi tham nhập lưỡi cô phía dưới, thừa dịp cô không kịp từ chối, hai cái lưỡi ở trong không khí không kiêng nể gì cả đưa đẩy, San San bị hắn cắn mú*✞ đến thở không nổi, theo âm mũi phát ra "ưm" thanh âm, khóe miệng không kịp nuốt xuống nước bọt như sợi chỉ bạc chảy xuống, 𝒹·â·𝐦 đã𝖓·ⓖ mà lại sắc tình.

Bên trên vẫn đang tiếp tục 𝐡ô●ռ●, phía dưới vận động mạnh cũng không vì vậy mà dừng lại, trái lại bởi vì hai người kích h.ô.𝐧 mà chậm rãi trở nên kịch liệt, 𝐝ụ·c ☑️·ọn·𝐠 𝐧ó●n●ℊ 🅱️●ỏ●ռ●🌀 thật lớn giống như cây thương cứng rắn, không chút lưu tình xông tiến vào, đem hoa huy*t trơn trượt 𝖒ề_ⓜ 〽️ạ_𝒾 𝐡u*п*ℊ ⓗă*n*ⓖ chống khai (mở ra), lại cấp tốc trừu kéo trở về, 𝐝ụ-c 𝖛ọ𝐧-ℊ 𝖓ó𝓃●ℊ b●ỏп●𝐠 to lớn cùng gân xanh trông vô cùng hùng mãnh, đều 𝖍*un*𝖌 ♓*ă*𝖓*𝖌 đâ_𝖒 𝖛à_0 hoa huy*t vốn mẫn cảm. Một vào một ra, mỗi lần trừu kéo ra lượng lớn thủy dịch chảy ra, bị ✝️·𝒽·â·ⓝ 𝐭·𝐡·ể đụng vào nhau cùng ma sát tạo thành bọt trắng, dính ướt cả hoa huy*t lẫn 𝖉*ụ*↪️ 𝐯ọ𝓃*🌀 𝐧ó●п●𝖌 🅱️●ỏп●𝐠 của hai người.

- A.... A.... - San San bị anh công kích đến toàn thân mềm nhũn, ⓣ-𝐡-â-𝐧 †-h-ể vui mừng làm cho cô nhịn không được yêu kiều rên lên, nhưng mà miệng lại bị anh ngăn được không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể hàm hồ nức nở, thanh âm mềm ngấy như mèo, liền khơi dậy 𝒹·ụ·ⓒ ✔️ọ·𝐧·𝖌 mãnh liệt của Lăng Hạo Thiên, chỉ cảm thấy 𝐩_𝖍â_𝓃 t_♓â_𝐧 ở trong cơ thể cô lại phồng lớn lên một vòng, vừa đau vừa trướng, chỉ muốn 𝖍-⛎п-ℊ ⓗăп-𝐠 xuyên qua cô, đem cô ở trên cái bàn này mà làm.

Buông ra cánh môi bị anh ⓗ-ô-𝓃 đến vừa đỏ vừa hồng, Lăng Hạo Thiên đem 𝖙𝐡â*𝐧 †h*ể của cô ra bên ngoài, bày thành tư thế một chân gác trên bàn, anh đứng thẳng người, tay ôm lấy của ⓜ.ô.𝓃.🌀 cô, dùng sức đem ◗ụ*ⓒ vọռ*ɢ ռó𝖓-ɢ 𝒷ỏⓝ-ɢ c.ắ.𝖒 ✔️à.⭕, chặt trất kẹp cứng, kiều mị г●ê●n r●ỉ, cũng có thể làm cho 𝐝●ụ●↪️ 𝖛●ọⓝ●🌀 của anh tăng vọt, rất nhanh mà lại tàn nhẫn ở giữa chân cô 𝐫ú·t г·𝒶 ⓒắ-ɱ ✔️-à-𝐨.

Váy San San bị xé giống như tấm vải rách, phân nửa đáp trên đầu vai, phân nửa đáp ở bên hông, không thể che được cảnh xuân vô tận, càng có một loại phong tình bị làm nhục. 𝒟ụ_𝖈 ѵọ_𝓃_🌀 nó·n·g 𝒷ỏ𝐧·𝐠 thật lớn lại dữ tợn của người đàn ông đem hoa huy*t m.ề.ɱ m.ạ.1 chống khai đến cực hạn, 𝖍.𝐮.𝓃.𝖌 𝒽ă.n.🌀 đem nữ tử vừa thon lại thanh lệ xuyên qua, theo mỗi một lần anh luật động, cặp gồng đào thẳng no đủ của cô ⓝ𝐡ấ·🅿️ 𝐧·𝐡·ô lên xuống, run run, yêu kiều phối hợp, cho dù là ai nhìn thấy cảnh tượng này, khẳng định đều huyết mạch sôi trào, 𝐝●ụ●🌜 𝐯●ọп●🌀 ngút trời.

Sau khi làm người ta đầu váng mắt hoa đến no mắt, San San cuối cùng cảm thấy có chút ăn không tiêu, 🌴♓â-𝓃 †-𝐡-ể bị anh đụng trước sau phối hợp, chống hai tay sau người không có chút khí lực, mệt đến phát run, thanh âm cũng thay đổi

- A... n... Nhẹ, nhẹ chút... A! Quá mạnh a! A!

Lăng Hạo Thiên cúi đầu ngậm cặp gồng đào đầy ắp nhảy lên xuống của cô, thanh âm khàn khàn mà lại sắc tình

- Không mạnh một chút, em sao có thể nhớ anh được...

Khóe mắt San San ẩm ướt, giọng nói có chút nghẹn ngào

-... Thực sự... Chịu không nổi... Thật sâu, thật sâu a! A.... !

- Mới như vậy em đã không chịu nổi? - Lăng Hạo Thiên ✝️_h_ở 🅓_ố_𝐜, động tác phóng chậm lại, cắm xuống nhẹ nhàng, lại ác ý tiến vào từ từ, nhìn cô "ô" một tiếng ngẩng đầu lên, cái gáy trắng nõn như thiên nga bày ra, một ngụm cắn cổ cô

- A... Ô... - San San khó nhịn lắc đầu, trong mắt ɱ-ô𝖓-ⓖ lung sương mù

- Đừng, đừng chọc vào nữa!

- Được, không chọc vào... - Lăng Hạo Thiên ✞♓-ở 𝖌-ấ-🅿️ gáp 〽️ú●𝖙 dái tai cô, hạ thân lui ra ngoài, lại 𝐡⛎𝖓-ⓖ 𝒽ă-n-𝐠 vọt vào

San San bị anh giữ lấy thần trí sớm đã mơ hồ, vừa 𝐫.ê.ⓝ 𝓇.ỉ, đôi chân lại vững vàng kẹp hắn, dùng sức đem hoa huy*t hướng phía hắn gắng gượng đẩy lên, miệng hoa 𝐦_ề_m Ⓜ️_ạ_ı bị 𝒹ụ-𝐜 ѵọ𝖓-ⓖ 𝐧-ó𝓃-🌀 𝖇-ỏn-ℊ chống khai đến ửng hồng kiều diễm, vô thức phun ra nuốt vào vật thật lớn của hắn, dù là vô thức, lại hết sức đón ý nói hùa.

- Không muốn... A! Van cầu anh... - San San co giật, vô ý thức cầu xin được tha, lại không biết rằng cầu anh nhẹ chút, cũng có thể hiểu là cầu anh mạnh hơn, cánh tay bóng loáng chăm chăm ôm cổ của hắn, hai chân mở thành góc độ lớn nhất, phối hợp với ◗ụ·𝐜 vọ𝓃·🌀 𝖓óп.𝖌 🅱️ỏ.ⓝ.🌀 vừa thô lại vừa lớn đến dữ tợn, bị anh cắm đong đưa trước sau. Cô có cảm giác cô sắp tới cực hạn

Cảm giác được bên trong cô đang không ngừng co quắp co giật, hoa huy*t vốn là cái miệng thịt 𝖒*ề*m Ⓜ️*ạ*ı mềm nhẵn dường như đột nhiên sinh ra vô số cái miệng nhỏ nhắn, gắt gao ⓜú●ⓣ lấy ԁ●ụ●𝐜 𝖛ọ●𝖓●𝖌 cứng rắn của hắn, Lăng Hạo Thiên biết cô sắp tới, đổi tư thế ép cô đối diện mình, dùng cánh tay nhấc hai chân của cô lên, rồi lập tức nhún eo đẩy ɱôп-𝐠, ⓗ·𝐮·п·🌀 𝖍ăⓝ·ⓖ xuyên qua người cô, lên xuống mạnh mẽ, mãnh liệt cắm sâu.

- Hạo... Thiên... A... - San San vô thức kêu tên của anh, móng tay bấm thật sâu lên lưng anh, giữa hai chân vừa khó chịu lại ngứa như đã bị làm cho tê tê, nhưng vẫn cảm nhận được 𝖐·♓ⓞ·á·𝒾 𝒸·ả·ⓜ liên miên không dứt tới tấp đánh vào người, 🎋ⓗ_ο_á_ï 🌜ả_ⓜ vô hạn khiến trước mắt cô trở thành một mảnh mơ hồ. Hét lên một tiếng cơ thể cô hơi co rút mắt hơi mở, nhìn thấy cặp mắt đen sáng ngời kia vẫn vững vàng khóa chặt cô, không buông tha bất cứ một bi-ể-𝐮 ✝️-ìⓝ-ⓗ nào trên mặt cô.

Cùng lúc này, Lăng Hạo Thiên có vẻ cũng đã muốn tới, trừu cắm càng nhanh hơn, anh rên một tiếng rồi ⓓ*ụ*ⓒ ☑️ọ*ⓝ*g chảy một dòng nước ấm trong sâu thẳm cơ thể của cô. Dường như cảm nhận được tâm tình của cô, anh 𝒽⛎п●🌀 𝐡●ă●ⓝ●ɢ 𝒽ô●ⓝ ⓜ●ô●ℹ️ của cô, chỉ tới hai người ♓-ô-𝖓 đến không thở nổi, anh lấy tay chậm rãi lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt cô, vừa mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cái gì cũng không nói, chỉ ôm chặt lấy cô.

Đợi tới khi cô thiếp đi, anh chỉ biết ôm chặt cô trong lòng mở miệng thì thào bên tai cô thật khẽ

- Dù tất cả mọi người trên đời này quay lưng với em, anh cũng sẽ không...

Chương (1-94)