Truyện:Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng - Chương 32

Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng
Trọn bộ 38 chương
Chương 32
Trừng phạt (3) [H]
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)

Convert: Vespertine

Edit: Mạt Mạt# Wattpad: MatDangCanhY

"Vậy thầy Tần có nhận hối lộ không?"

Khóe mắt Nghiêm Vi ửng đỏ, mờ mịt hơi nước do bị ԁ.ụ.𝒸 ⓥ.ọⓝ.🌀 phủ kín. Nghiêm Vi không tự chủ được ưỡn 𝖓ℊự·ⓒ lên, kéo sát đầu Tần Diệm vào 𝖓🌀ự-𝐜 mình. †𝐡â●𝐧 𝖙♓●ể hai người dán sát vào nhau, Nghiêm Vi vặn eo 𝖐ẹ_ρ 𝐜𝒽_ặ_🌴 lấy đùi Tần Diệm, chỗ dâ-𝖒 đã𝐧-🌀 khẽ ⓒ●ọ 𝐱á●✝️ với đùi anh.

"Thầy Tần, chỗ đó căng quá, muốn thầy Tần móc ✞𝖎п_𝐡 ◗_ị𝖈_𝐡 ra cho em." Ánh mắt Nghiêm Vi զ⛎ÿế_ⓝ ⓡ_ũ, toàn thân mị hoặc đến cực hạn. Lồng п*ɢ*ự*𝖈 Tần Diệm phập phồng kịch liệt, lấy cái nút đang chặn hoa huy*t cô ra, quy đầu to lớn đâ_𝐦 thẳng vào lỗ nhỏ. T𝒾-𝖓-𝒽 𝐝-ị-🌜-𝒽 và d*m thủy trong cái lỗ ◗-â-Ⓜ️ đ-ã-𝓃-ℊ rất nhiều, côn th*t trượt vào vô cùng dễ dàng, không ngừng đâ*ɱ thọc tạo ra tiếng nước "phụt phụt", dịch đục ào ạt chảy ra.

Tần Diệm để Nghiêm Vi đưa lưng về phía mình, gắt gao ôm lấy eo cô, dùng sức đẩy hông, đú-ⓣ vào cái lỗ ◗·â·Ⓜ️ đãn·𝐠. Không biết đã cạ qua điểm nào, Nghiêm Vi mềm nhũn toàn thân, ngay cả tiếng hít thở cũng to hơn trước.

"A a, ưm, a ha, sâu quá, a, muốn đi, ưm, muốn đi..."

Nghiêm Vi nhũn người, đi không nổi nữa. Tần Diệm lại không muốn buông cô ra dễ dàng như vậy, côn th*t đưa đẩy không ngừng, từng chiếc ♓ô·п rơi trên sống lưng cô, duỗi ngón tay xuống phía dưới, thưởng thức âm hạch của cô.

K_íc_ⓗ 𝐭_♓_í𝖈_ⓗ từ ba phía khiến Nghiêm Vi ⓢướ·п·🌀 tê người, khuỵu người xuống, ngược lại giúp cho côn th*t đ_â_m νà_𝐨 càng sâu hơn, ra ra vào vào mãnh liệt hơn nữa.

"Vi Vi, chúng ta đi lên lầu."

"Ưm ưm, a, từ bỏ, Tần Diệm, tha cho em đi, huhu, sau này em không dám nữa đâu, không chơi nữa, chúng ta không chơi nữa, a a, tê quá, 🌜♓ế*🌴 mất, huhu..."

Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ - Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

Nghiêm Vi 𝖘ướn*ⓖ phát khóc, Tần Diệm ♓·ô·𝖓 lên mặt cô, bàn tay to bọc vú cô lại, hết xoa rồi lại kéo, sau đó đánh vào đầu v* một cái, vú Nghiêm Vi nảy lên.

"Vi Vi, nếu em đi lên lầu thì anh sẽ tha cho em." Tần Diệm ra điều kiện, tay vẫn nắm lấy núm vú của cô, nghiền ép.

"Thật sự sao, không gạt em chứ? A a a..." Tần Diệm quen cửa quen nẻo đ●â●〽️ thẳng vào điểm G, câu nói của Nghiêm Vi trở nên đứt quãng.

"Anh đã lừa em lúc nào chưa."

Tần Diệm cười khẽ, ngậm lấy tai cô. Toàn thân Nghiêm Vi г⛎●ռ 𝖗●ẩ●y, bước lên cầu thang, mỗi lần bước lên trên một bước, Tần Diệm liền đẩy hông, khiến côn th*t đ.â.𝖒 ☑️.à.𝐨 càng sâu hơn nữa. Nghiêm Vi không còn sức lực, ngã người về phía sau, vững vàng ngồi lên trên côn th*t của Tần Diệm, vách trong vốn đã mẫn cảm, bị đ_â_ⓜ mạnh như vậy thì không thể chịu đựng thêm nữa. Mới đi được năm bậc thang, Nghiêm Vi đã thét chói tai đạt đến cao trào, d*m thủy xối thẳng vào quy đầu. Tần Diệm đang cố gắng nín nhịn rốt cuộc cũng không thể kiềm chế nổi nữa, đè Nghiêm Vi xuống cầu thang 𝒽_ц_ռ_🌀 𝐡_ă_ⓝ_ℊ thọc vào 𝖗·ú·ⓣ г·𝐚.

Chỗ ℊ●❗🅰️●𝐨 𝐡ợ●🅿️ ướt dầm dề, т_❗𝐧_𝐡 𝖉_ị_𝐜_♓ và d*m thủy không ngừng ứa ra, nhỏ giọt trên mặt đất, tạo thành một bãi chất lỏng. côn th*t tiến quân thần tốc, trứng dái và môi â.𝖒 𝐡.ộ tiếp xúc với nhau tạo thành âm thanh bạch bạch bạch, kết hợp với tiếng phụt phụt khi côn th*t đâ●m thọc trong lỗ nhỏ, càng 𝐤●í●𝐜●ⓗ 𝐭●h●í𝒸●𝖍 Tần Diệm hơn. Anh dứt khoát nâng chân Nghiêm Vi lên, mãnh liệt đâ*ɱ thọc. Nghiêm Vi bị làm đến không còn sức lực, cả người dán vào người anh. Không biết đã làm bao lâu, cô cảm thấy môi â_〽️ h_ộ của mình dường như cũng bị làm sưng lên mất rồi, Tần Diệm rên lên một tiếng, bắn ra từng luồng tinh đặc.

ℬ·ắ·n 𝐭·ïռ·♓ xong, Tần Diệm không lập tức rút côn th*t ra khỏi hoa huy*t cô, mà ôm cô đi lên trên lầu, vào phòng tắm."Phụt" một cái, côn th*t được ⓡú-✞ 𝐫-𝖆, dịch đục chảy đầy đất, ướt đẫm phần đùi trong. Tần Diệm lấy vòi hoa sen xuống, phụt thẳng vào chỗ đó của Nghiêm Vi. Khi dòng nước xối vào lỗ nhỏ, xẹt qua âm hạch, Nghiêm Vi cao giọng 𝐫ê*𝖓 𝐫*ỉ. Tần Diệm moi hết tất cả ✝️·❗𝖓·h ԁị↪️·𝒽 trong hoa huy*t cô ra, thả Nghiêm Vi vào bồn tắm đầy nước ấm.

Nghiêm Vi nằm trong bồn tắm, híp mắt hưởng thụ, vú và lỗ nhỏ như ẩn như hiện trong làn nước. Tần Diệm đi ra ngoài, sau khi trở lại thì cũng bước vào bồn tắm. Nước tràn ra, Tần Diệm ôm lấy Nghiêm Vi. Cúc huyệt bỗng nhiên có vật lạ xâm lấn, một dòng nước lạnh xối vào, chậm rãi lấp đầy lỗ hậu, Nghiêm Vi lập tức tỉnh táo: "Tần Diệm, đừng mà, căng lắm."

"Vi Vi, đợi một lúc thôi, nhịn một chút."

Tần Diệm 𝒽ô.n lên môi cô, nước vẫn đang rót vào lỗ hậu. Nghiêm Vi ưm ưm phản đối, Tần Diệm dứt khoát bế cô lên, ôm cô qua bồn cầu bằng tư thế xi tiểu. Chưa đến năm phút đồng hồ, Tần Diệm rút dụng cụ súc ruột ra, tiếng nước tràn ngập, Nghiêm Vi xấu hổ vô cùng, khóc thành tiếng.

Tần Diệm giúp cô rửa sạch lỗ hậu, ôm cô về phòng, đặt 🦵ê*ⓝ 🌀*❗ườ𝐧*g, từng cái ♓●ô●n rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Vi Vi đừng khóc, lỗ nhỏ đã bị làm sưng lên rồi, nếu còn làm nữa Vi Vi sẽ đau."

"Vậy nên anh chuyển mục tiêu qua cúc huyệt đúng không."

Nghiêm Vi đạp một phát vào mặt Tần Diệm. Anh tóm lấy chân cô, 𝖑-𝐢-ế-ɱ láp, ngón chân, bàn chân, rồi gót chân, nụ ♓·ô·ⓝ ư●ớ●✞ á●𝖙 dừng lại trên mu bàn chân của Nghiêm Vi, 𝖑❗*ế*ɱ láp gặm cắn. Tần Diệm ngậm chân của cô vào trong miệng, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Ánh mắt đầy ◗ụ_↪️ 𝖛_ọ_ⓝ_ɢ kia khiến Nghiêm Vi 𝐫●ⓤ●ⓝ r●ẩ●ÿ, hoa huy*t không tự chủ được co rút lại.

Nụ ♓ô●ⓝ của Tần Diệm trượt một đường xuống dưới. Anh bẻ hai chân Nghiêm Vu ra, nơi riêng tư của cô đã ướt đẫm, óng ánh vệt nước. Tần Diệm cúi đầu ♓ô_ⓝ xuống, nếm thử hương vị ngọt ngào của 𝒹.â.ɱ dịch. Anh lót một chiếc gối xuống dưới Ⓜ️ôn*ɢ cô, ngón tay thọc vào ⓡú·† r·ⓐ trong hoa huy*t, đầu lưỡi đ_â_𝖒 νà_ⓞ lỗ sau.

"A a, Tần Diệm, đừng ⓛ·iế·ɱ chỗ đó, huhu, đừng 𝖑_❗ế_m mà..."

Cảm nhận được đầu lưỡi trong cúc huyệt, Nghiêm Vi căng thẳng toàn thân. Tần Diệm vừa đú-т lưỡi vào tìm tòi thì liền bị 𝖐·ẹ·🅿️ ↪️𝐡ặ·ⓣ, như thể muốn bấm gãy anh vậy. Đầu lưỡi xoay tròn 360 độ, dò đường, nhưng lại bị κ●ẹ●𝖕 c●♓ặ●t không thể động đậy, anh tát một cái vào 〽️-ô𝖓-ɢ cô: "Bé con ԁâ●𝖒 đ●ã●𝖓●🌀, thả lỏng một chút đi."

Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ - Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

Nghiêm Vi từ từ thả lỏng, Tần Diệm xoa bóp mô-𝓃-🌀 cô, đầu lưỡi càng thêm dùng sức. Bởi vì đã được ⓛïế.Ⓜ️ một lúc lâu, lỗ hậu hơi nới lỏng, không còn thít chặt như lúc ban đầu. Tần Diệm banh nó ra, thịt non bên trong mấp máy, đẹp vô cùng.

Anh bắt chước động tác 𝖌𝒾ⓐ_⭕ ♓_ợ_𝐩, ra ra vào vào trong cúc huyệt. Lực đạo thọc vào ⓡ*ú*𝐭 г*a của đầu lưỡi cũng không lớn, nhưng lại đem đến cho Nghiêm Vi ⓚí↪️*𝐡 †ⓗ*í↪️*♓ mãnh liệt. 𝒯𝖍â.n ✝️.♓.ể vừa di chuyển, hoa huy*t liền phun 🅓●â●Ⓜ️ dịch ra. Tần Diệm buông tha cho lỗ hậu, nhắm thẳng vào hoa huy*t ♓𝖚·п·ℊ ♓ă·𝓃·g Ⓜ️_ú_𝐭 một cái, nuốt tất cả d*m thủy vào trong miệng.

"Thì ra, Vi Vi lại thích anh chơi lỗ hậu của Vi Vi như vậy."

Tần Diệm lấy thuốc bôi trơn ra từ trong ngăn kéo, trét lên tay, sau đó đ*â*ⓜ ✌️*à*𝖔 lỗ hậu Nghiêm Vi, tỉ mỉ thọc vào r_ú_т r_ⓐ. Từ một ngón tay biến thành hai ngón, ba ngón, đầu ngón tay cạ qua vách trong, Nghiêm Vi thít chặt lại trong vô thức. Tần Diệm 𝐡·ô·𝓃 cô, giúp cô từ từ thả lỏng. Đến khi lỗ hậu đã được nới đủ rộng, Tần Diệm bôi chất bôi trơn lên cây gậy to lớn, nhắm thẳng lỗ hậu của cô 𝐜ắ.ⓜ v.à.𝖔.

côn th*t của Tần Diệm vẫn quá lớn đối với lỗ hậu của Nghiêm Vi. Cô cảm thấy ⓣhâ.п ⓣ𝖍.ể của mình như sắp nứt ra, đau đến trắng bệch cả mặt. Tần Diệm cũng không chịu nổi, bởi vì cô kẹp quá chặt, côn th*t của anh cứng đến phát đau, muốn dùng sức đâ_𝖒 thọc, nhưng lại sợ cô bị thương. Tần Diệm đành phải dịu dàng trấn an Nghiêm Vi, ngón tay thọc vào ⓡú●𝐭 r●𝖆 hoa huy*t để cô độ·n·ℊ tì·𝓃·𝖍, khẽ cắn lên vú cô, rồi ♓·ô·𝓃 lên môi, giúp Nghiêm Vi từ từ thích ứng.

côn th*t đã lâu không nhúc nhích, Nghiêm Vi dần dần thả lỏng, Tần Diệm nhẹ nhàng đưa đẩy, cảm nhận được Nghiêm Vi thay đổi, anh bẻ rộng hai đùi cô ra bắt đầu dùng sức. côn th*t 🌜·ọ ⓧ·á·✞ đường đi, bên trong rất chặt, vừa ⓒắ-Ⓜ️ ν-à-ⓞ đã gắt gao thít lấy anh, п-ó-ռ-🌀 ⓑ-ỏ𝖓-𝐠 lại thoải mái. Tần Diệm ⓣ●⭕●á●✞ ɱ●ồ 𝐡●ô●ⓘ, Nghiêm Vi cũng bắt đầu hưởng thụ. Tần Diệm không còn phải kiêng dè gì nữa, mãnh liệt thọc vào 𝐫·ú·† r·🔼 trong lỗ hậu, như thể muốn khảm Nghiêm Vi vào trong cơ thể mình. Trong lúc vô tình thọc đến điểm nào đó, tiếng 𝐫_ê_ⓝ 𝐫_ỉ của cô trở nên cao vút, theo bản năng muốn trốn khỏi gông cùm xiềng xích của Tần Diệm, nhưng sao anh lại có thể để cô chạy thoát dễ dàng như thế. Tần Diệm giữ tay Nghiêm Vi lại, bóp chặt eo cô, hông đẩy mạnh như được gắn thêm mô tơ điện, ◗â*〽️ dịch tạo thành một lớp bọt mép. Nghiêm Vi bị làm đến 𝐜.𝒽ế.t đi sống lại, tiếng khóc lớn dần, là s●ướⓝ●g phát khóc.

"Huhu, từ bỏ, Tần Diệm, em từ bỏ, a a, đâ*𝐦 đến rồi, muốn ra..."

Dưới mấy trăm cái đ_â_〽️ thọc của Tần Diệm vào điểm mẫn cảm, Nghiêm Vi lại 𝖑●ê●ռ đ●ỉ●ռ●𝖍 thêm một lần nữa, hai Ⓜ️-ắ-т ⓝ-𝐡-ắ-𝖒 п-ℊ-hℹ️-ề-п, 𝖍ô·𝖓 mê.


_____

Sau khi tỉnh dậy, toàn thân Nghiêm Vi nhức mỏi, đặc biệt là hoa huy*t và lỗ hậu, vì hai chỗ đó sưng to, nên cô phải nằm sấp để ngủ. Nghiêm Vi ngồi dậy theo bản năng, rồi lại ghé vào giường lần nữa vò cảm giác đau nhức. Động tác này khiến người đàn ông chú ý, Tần Diệm ngẩng đầu lên, đi về phía giường.

"Đừng nhúc nhích, bên trong là thuốc."

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói vậy hả."

Nghiêm Vi trừng Tần Diệm, nước mắt lưng tròng, nghĩ đến những việc anh làm với mình tối hôm qua, cả người đều nóng lên như phát sốt. Súc ruột, làm hoa huy*t còn chưa đủ, lại còn muốn làm lỗ sau. Cô bị Tần Diệm làm đến ngất đi, κ𝖍_𝖔á_ı 🌜_ả_ⓜ quá mãnh liệt, ⓢ-ướ-ⓝ-𝐠 đến nỗi cuộn tròn ngón chân.

Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ - Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

"Xin lỗi, hôm qua anh có hơi quá, Vi Vi quá 𝖉â*m đ*ãռ*𝐠, anh nhịn không được." Tần Diệm h●ô●n Nghiêm Vi, sờ sờ bụng cô: "Đói bụng không, anh ôm em đi rửa mặt trước."

"Không cần, em tự mình đi được."

Nghiêm vi hất tay Tần Diệm ra, tự mình đứng lên, còn chưa đứng được, lại ngã ngồi xuống giường. Cây thuốc đang cắm trong hoa huy*t và lỗ hậu cũng vì động tác này của cô mà trượt vào càng sâu hơn, thọc đến vách trong. Nghiêm Vi thấp giọng rên một tiếng, Tần Diệm bế cô lên, tát một cái lên ⓜ-ô-ⓝ-𝐠 cô.

"Đã bảo để anh ôm rồi mà không nghe, em có đứng được đâu."

Tần Diệm ôm Nghiêm Vi vào phòng tắm, đến nơi, Nghiêm Vi mới phát hiện toàn thân mình trần trụi, cặp vú lớn lắc qua lắc lại theo động tác di chuyển. Người đàn ông đang đứng phía sau cô thì như hổ như sói, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nghiêm Vi lập tức che 𝖓.🌀ự.𝖈 lại, đá Tần Diệm một cái: "Anh đi ra ngoài, em tự rửa mặt."

"Thật sự không cần anh giúp em sao?" Tần Diệm âm thầm nuốt nước bọt, Nghiêm Vi đẩy anh ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại.

Đồ ԁâ.𝐦 ԁ.ụ.ⓒ, lúc ngủ mà cũng không cho cô mặc quần áo, bảo sao lúc tỉnh dậy cô thấy là lạ, lạnh c𝒽-ế-𝐭 đi được. Đều tại Tần Diệm khiến cô 𝒽-ô-ⓝ mê, nếu không thì tại sao cô lại không có chút phản ứng nào chứ.

Huhu, đều tại Tần Diệm, bây giờ cô không có chút cảm giác bài xích nào với việc ngủ 🎋-♓-ỏ-a тh-â-𝖓 hết.

Có khi lần sau tỉnh dậy thấy Tần Diệm đang làm mình cô cũng không phản đối gì luôn?

Tưởng tượng đến đó, Nghiêm Vi liền như một quả đào mật, toàn thân đều nhuốm một màu đỏ mê người.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ bà tác giả này cốt truyện thì viết ngắn chứ chương H thì viết dài quá trời quá đất luôn hic

Chương (1-38)