Một đêm hoang đường [H]
← Ch.02 | Ch.04 → |
Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt# Wattpad: MatDangCanhY
Vật cứng như lửa nóng ѵυ·ố·т ν·3 hoa huy*t ẩm ướt, người phụ nữ dưới thân hệt như một đóa hồng kiều diễm ướ*𝖙 á*✞, người đàn ông nhấc chân Nghiêm Vi lên, nhắm ngay hoa huy*t tiến công thần tốc.
"Ưm, đau quá, a." hoa huy*t của Nghiêm Vi quá hẹp, khó khăn lắm mới đ.â.𝐦 quy đầu vào được, lực đạo chặt chẽ khiến người đàn ông không ngừng t𝖍●ở 𝐝ố●ⓒ, Nghiêm Vi đau phát khóc: "Huhu, đây không phải mộng xuân sao, sao lại đau như vậy, tác giả tiểu thuyết toàn gạt người, şư·ớ𝓃·ℊ cái rắm ý."
Nghiêm Vi vừa khóc vừa mắng, sau đó liền bị người đàn ông 𝒽ô.𝖓 lên cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải của mình, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông đè lên âm hạch, hoa huy*t vốn đang co chặt hơi buông ra, người đàn ông nhân cơ hội này đ.â.𝖒 ✌️à.ο toàn bộ, Nghiêm Vi khẽ nức nở, bởi vì tiếng khóc của cô đã bị người đàn ông ⓗô_ⓝ thành từng mảnh nhỏ rồi.
Cảm giác đau đớn khi phá thân nhanh chóng lan ra, người đàn ông không hề có thêm động tác nào thiếu suy nghĩ, mà chờ cho Nghiêm Vi thích ứng với thứ to lớn kia rồi, anh mới từ từ thọc vào 𝖗●ú●✝️ r●ⓐ, từ sâu bên trong ✝️●𝒽●â●n ⓣ●𝐡●ể bắt đầu có cảm giác, theo tiết tấu chín nông một sâu, thứ khổng lồ của người đàn ông cứ thế ra vào trong hoa huy*t cô, thậm chí còn hơi nảy lên vài cái, Nghiêm Vi cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy từ sâu bên trong 🌴𝐡.â.ռ ✝️♓.ể, dần dần cũng bắt đầu không thỏa mản.
"Anh di chuyển đi, tôi không thoải mái." Trong giọng nói của Nghiêm Vi có chút nức nở, mềm mề-Ⓜ️ Ⓜ️ạ-i mại khiến người khác không nhịn được mà muốn cắn một ngụm, người đàn ông gặm lấy vú Nghiêm Vi, vú cô mềm xốp hệt như màn thầu trắng vừa mới ra lò, trong lúc mơ hồ còn có thể 〽️ú.† ra được vị ngọt, người đàn ông càng ⓜ●ú●✝️ càng hăng hái, Nghiêm Vi đẩy anh ra, cũng không biết là lấy sức lực từ đâu, người đàn ông bị cô đẩy ngã trên giường, nháy mắt khi Nghiêm Vi ngồi xuống bụng anh, côn th*t dường như đã đâ.ⓜ đến tận sâu bên trong tử cung.
🎋í-🌜-𝒽 t-♓-íc-ⓗ to lớn tác động đến thần kinh Nghiêm Vi, hai mắt cô mê ly, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt ướt dầm dề: "Tự mình động thủ cơm no áo ấm."
Nhưng mà, rốt cuộc thì Nghiêm Vi cũng đang bị bỏ thuốc, thể lực không chống đỡ nổi, vật cứng rắn của người đàn ông quá lớn, chưa làm được trăm cái, Nghiêm Vi đã mệt rã rời, ghé vào trước 𝓃-g-ự-🌜 người đàn ông, lúc bò lên còn không quên dùng tay nắm lấy đầu v* anh để trả thù, kéo rồi lại kéo.
Người đàn ông vốn đang xem kịch làm sao mà chịu được, bị châm ngòi quá lâu, côn th*t đã sớm ⓝ*ó*𝐧*𝐠 b*ỏ*n*🌀 cứng rắn, anh nắm quyền chủ động trong tay, gác chân Nghiêm Vi lên vai, bàn tay to ⓥuố*✞ ⓥ*ⓔ ⓜ-ôn-𝐠 cô.
côn th*t 𝖓·ó·ⓝ·ɢ 🅱️ỏ𝓃·𝖌 tiến công thần tốc, giữa khe hở có d*m thủy và tơ Ⓜ️á-ц chảy ra, con ngươi của người đàn ông trong suốt, dùng sức đẩy hông, mỗi một lần đều hận không thể đ·â·𝖒 đến tận sâu bên trong tử cung của Nghiêm Vi, vách trong mẫn cảm bị vật cứng rắn 𝐜●ọ ×●á●†, 𝒸ả●〽️ 𝐠ı●á●c 𝖙●ê ⓓ●ạ●𝖎 đến cực hạn quét qua mỗi tấc cơ thể, toàn thân cô rã rời, khẽ ⓡê·ⓝ ⓡ·ỉ.
Động tác của anh càng lúc càng nhanh, eo hông càng thêm dùng sức, hệt như một chiếc môtơ chạy bằng điện, tiếng nước phụt phụt tràn ngập căn phòng, 𝐤ⓗ.𝖔á.𝒾 ⓒả.m chằng chịt quét đến như điện giật, hoa huy*t vô thức co rụt, người đàn ông tát một cái vào 𝖒·ôⓝ·𝖌 Nghiêm Vi: "Chặt như vậy, muốn kẹp c𝒽-ế-𝐭 tôi sao?"
Nghiêm Vi nức nở kháng nghị, ngay lúc tốc độ của người đàn ông dần dần thả chậm, Nghiêm Vi nghĩ rằng mình sắp được giải thoát, người đàn ông lại cười khẽ một tiếng, ôm lấy cô, để cô ghé người vào giường, nắm lấy m.ô.𝐧.🌀 cô thọc vào từ đằng sau, côn th*t c●ắ●ɱ ☑️●à●🔴 trong nháy mắt, 𝐤.𝒽𝖔.á.𝖎 𝖈ả.m ùn ùn kéo tới, Nghiêm Vi mềm nhũn người, dòng nước ấm áp phun ra, cọ rửa quy đầu của người đàn ông.
"Em phun nước rồi, ş·ướռ·ɢ như vậy sao?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, vô cùng 🌀.ợ.ℹ️ 𝒸.ả.ⓜ, Nghiêm Vi т.𝖍.ở ♓ổ.n ⓗ.ể.ⓝ: "Không."
Người đàn ông cười, bóp chặt eo Nghiêm Vi, lại tiếp tục đ.â.𝐦 thọc mãnh liệt, mỗi một lần côn th*t đều cắm đến chỗ sâu nhất bên trong cơ thể, túi trứng đập vào 𝐦.ô.n.🌀 Nghiêm Vi tạo thành âm thanh bạch bạch bạch, khiến cô sợ hãi. Nghiêm Vi hơi ngưỡng cổ, 🎋.𝐡.𝖔á.ℹ️ ↪️ả.ⓜ cực hạn làm cô hơi mê mẩn.
"Tự mình động thủ cơm no áo ấm, có thể khiến em 💲ướп·g như lúc này không?" Người đàn ông ấn mạnh vào âm hạch Nghiêm Vi, kết hợp với côn th*t đang ra ra vào vào hoa huy*t càng thêm k.íc.h 𝐭.𝖍.í.🌜.♓, hoa huy*t co rút 🎋ẹ*ρ 𝖈𝒽ặ*𝐭 khiến anh sư_ớռ_𝐠 đến da đầu tê dại, tuy là vậy, động tác của anh vẫn không hề chậm lại một chút nào, ngược lại còn nhanh hơn không ít, tiếng nước phụt phụt và âm thanh bạch bạch bạch cứ thế nối tiếp nhau, Nghiêm Vi гê●𝓃 𝖗●ỉ, Ⓜ️ề*ⓜ Ⓜ️ạ*1 như một chú mèo con vậy.. Truyện Tiên Hiệp
Cô sắp cao trào, người đàn ông lại không thèm kiêng nể gì cả, toàn thân Nghiêm Vi đều bị ⓚ.h🔴.á.𝐢 𝒸ả.𝐦 chiếm lấy, tiếng 𝖗·ê·𝖓 𝖗·ỉ càng thêm dồn dập, tốc độ ra ra vào vào của côn th*t càng trở nên nhanh hơn, ↪️.ọ 𝖝.á.✝️ với d*m thủy đang chảy ra tạo thành bọt mép, làm ướt dương v*t của người đàn ông và âm mao của phụ nữ.
Tiếng †.𝒽.ở ◗.ố.↪️ của đàn ông và phụ nữ quấn quít lấy nhau, khi âm thanh bạch bạch bạch kia dừng lại, một thứ nóng rực phun thẳng vào chỗ sâu bên trong tử cung của Nghiêm Vi, hoa tâm bị tưới, κ·í↪️·𝒽 ⓣ𝖍í↪️·𝐡 khiến toàn thân Nghiêm Vi ⓡ⛎●n 𝓇ẩ●🍸.
côn th*t ngâm mình trong chỗ ấm áp ở sâu trong hoa huy*t, người đàn ông cúi người xuống, ♓ô*п lên môi cô, Nghiêm Vi vô thức đáp lại, nhưng khi cảm nhận được côn th*t đang cắm trong hoa huy*t lại cứng lên một lần nữa, cô có một loại xúc động muốn bỏ chạy.
"💰ư·ớ·п·g không?" Người đàn ông buông Nghiêm Vi ra, chỉ bạc nối liền đôi môi của hai người, sau đó đứt quãng, trông sắc tình mà lại 𝒹â*m mĩ, cô hơi xấu hổ, cúi đầu không nhìn anh.
"Không phải nói, đây đều là tác giả viết bậy thôi sao." Người đàn ông rút côn th*t ra, hoa huy*t bị bắt nạt thật thảm, hỗn hợp ✞❗_ⓝ_♓ 🅓_ị_𝐜_♓ và d*m thủy không ngừng chảy ra, người đàn ông nhéo hạt đậu đỏ của Nghiêm Vi một cái, t𝐡·â·ⓝ т·𝐡·ể cô căng lên trong vô thức, hoa huy*t lại 🌜♓-ả-ÿ ռ-ư-ớ-c một lần nữa.
"Tôi chỉ mới chạm vào một chút như vậy, em lại ướt đẫm rồi, còn nói khó chịu, kẻ lừa đảo." Người đàn ông bế Nghiêm Vi lên, vật cứng rắn lại lần nữa 𝒸_ọ 𝐱á_𝐭 với hoa huy*t, Nghiêm Vi sợ bị ngã nên ôm lấy cổ anh, còn chưa kịp nói gì đã bị anh chặn miệng lại: "Là em dán đến trước, đêm nay còn dài, chúng ta còn có thể làm rất nhiều lần."
"Sẽ hỏng mất." Nghiêm Vi kêu lên một tiếng, vật cứng rắn của người đàn ông lại ↪️●ắ●𝖒 ⓥ●à●⭕.
"A a a." Nghiêm Vi c.ắ.𝖓 𝐦.ô.1 dưới, ↪️_ả_ɱ g_𝒾_á_𝖈 𝐭_ê 𝒹_ạ_ı và căng đầy truyền đến từ hoa huy*t, người đàn ông càng thêm không kiêng nể gì mà xoa bóp 𝐦ôⓝ.g cô, hệt như ⓜôп*🌀 cô là món đồ chơi mà anh rất thích vậy, Nghiêm Vi hờn giận bĩu môi, sau đó cắn lên vai anh.
Hành động này, đối với người đàn ông mà nói thì không đau cũng không ngứa, anh ôm lấy Nghiêm Vi, côn th*t lại đâ●ɱ sâu vào hoa huy*t, d*m thủy chảy ra, từ dương v*t chảy xuống đùi, cảm giác dính nhớp kí𝖈-𝐡 †♓í𝖈-h người đàn ông, anh ôm chặt Nghiêm Vi, cười xấu xa, bắt đầu cất bước, đi đi lại lại, côn th*t cắm càng sâu hơn, nước ngập thành lũ lụt, Nghiêm Vi bị đ_â_Ⓜ️ đến nhũn cả người, thút thít xin tha, nhưng người đàn ông làm sao lại có thể buông ra dễ dàng như vậy, lại là một trận lăn lộn.
Mặt trời lên cao, khi Nghiêm Vi tỉnh lại, toàn thân cô nhức mỏi, hơi thở ấm áp quét qua trán, Nghiêm Vi từ từ mở mắt, sau đó liền đối diện với một đôi mắt đen thâm thúy, cô khiếp sợ, lui về phía sau theo bản năng, hoa huy*t bủn rủn khiến Nghiêm Vi rên lên một tiếng, tiếng 𝖗-ê-ռ r-ỉ khe khẽ k.í.🌜.♓ 🌴.híc.ⓗ đến người đàn ông, côn th*t chôn suốt đêm trong hoa huy*t bắt đầu sống lại, khẽ nảy lên, chọc đến lớp thịt non bên trong, Nghiêm Vi hừ nhẹ vài tiếng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ còn thịt còn thịt
← Ch. 02 | Ch. 04 → |