Mang thai con của tôi [H]
← Ch.12 | Ch.14 → |
Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt# Wattpad: MatDangCanhY
"Vi Vi, muốn thoải mái hơn sao?" Tần Diệm nhẹ giọng ⓠ⛎·𝐲·ế·𝖓 г·ũ, Nghiêm Vi mị nhãn như tơ[1], khẽ lắc hông, khiến ngón tay Tần Diệm càng 🌜●ắ●〽️ và●🅾️ sâu hơn nữa, tiếng nước phụt phụt tràn ngập căn phòng, Nghiêm Vi chậm rãi ngồi dậy, bàn tay mềm yếu không xương lần đến người dưới của Tần Diệm, cởi bỏ thắt lưng, ngay cả quần lót cũng bị kéo xuống dưới, lộ ra côn th*t màu tím đen của đàn ông.
[1] mị nhãn như tơ: có thể hiểu là ánh mắt mị hoặc.
Nháy mắt khi đầu ngón tay chạm vào thứ to lớn kia, Nghiêm Vi ngay lập tức ⓡц·ⓝ 𝖗·ẩ·𝖞, côn th*t cũng nảy lên vì động tác của Nghiêm Vi, chậm rãi trướng lớn, Nghiêm Vi bĩu môi: "Sao nó lại lớn lên vậy."
Nghiêm Vi tủi thân nhìn về phía Tần Diệm, sau đó duỗi tay búng búng, rồi lại chọc chọc.
Tần Diệm bị động tác của Nghiêm Vi chọc đến hứng lên, rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t, bàn tay ướt dầm dề loát ướt côn th*t, Tần Diệm bẻ đùi Nghiêm Vi ra, côn th*t nhắm ngay hoa huy*t, phụt một tiếng 𝐜.ắ.Ⓜ️ ѵ.à.0.
Cả người bị lấp đầy, Nghiêm Vi khẽ 𝐫ê.𝐧 𝖗.ỉ một tiếng thật nhẹ, Tần Diệm cũng vậy, côn th*t bị thít quá chặt, anh cũng không dám mạnh bạo thọc vào 𝖗ú·🌴 𝖗·𝐚, sợ làm Nghiêm Vi đau. Nghiêm Vi cố gắng thích ứng, hai chân quấn lấy eo Tần Diệm trong vô thức, duỗi tay ra muốn Tần Diệm ôm mình. Tần Diệm xoa nắn 𝖑ⓘế*𝖒 láp vú Nghiêm Vi, đợi đến khi cô hơi thả lỏng, liền nâng 𝖒*ô*𝐧*ⓖ cô lên, côn th*t thô dài bị Nghiêm Vi nuốt vào toàn bộ, đâ-ⓜ ☑️à-𝐨 cực kỳ sâu. côn th*t nhàn nhạt ra ra vào vào, Nghiêm Vi nếm được k●♓𝖔●á●1 𝖈●ả●m, cái lỗ nhỏ bắt đầu phun ra mật dịch.
Tần Diệm cảm nhận được Nghiêm Vi bắt đầu hưởng thụ, ôm chặt lấy cô bắt đầu thọc vào г_ú_𝐭 r_𝒶, mỗi một lần đều tiến quân thần tốc, lực đạo hung ác như thể cũng muốn nhét luôn trứng dái vào vậy, d*m thủy văng khắp nơi, Tần Diệm xoay người Nghiêm Vi qua một hướng khác.
Trong phòng khách sạn có một tấm kính thủy tinh, xuyên qua tấm kính thủy tinh đó có thể thấy rõ mặt biển bên ngoài cùng bóng người đang ầm ĩ vui đùa trên bãi cát. Tần Diệm ôm Nghiêm Vi qua, mỗi lần bước lên một bước, côn th*t đều gần như cắm đến chỗ sâu nhất của Nghiêm Vi, Nghiêm Vi thấp giọng nức nở, một bên kêu không cần, bên kia lại gắt gao 𝐤_ẹ_🅿️ ↪️_hặ_🌴 lấy côn th*t, dường như muốn thít chặt không cho côn th*t 𝓇ú_🌴 r_🔼, động tác đ*â*𝖒 thọc và ↪️_ọ ❎_á_𝐭 tinh tế truyền đến ⓚ♓𝖔*á*ℹ️ c*ả*𝖒, cả hai người đều đắm chìm trong đó.
Tấm kính thủy tinh phản chiếu lại bóng dáng của Nghiêm Vi, trên vú tràn đầu dấu cắn và vệt nước, hoa huy*t ướt dầm dề, còn đang nhỏ ra ԁ*â*ɱ dịch, bên trong là một cây gậy th*t màu tím đen đang không chút thương tiếc ra ra vào vào, mỗi một lần đâ·𝐦 thọc đều cắm đến chỗ sâu nhất, lúc ⓡú●† 𝓇●a lại kéo theo một lớp thịt non màu hồng nhạt, d*m thủy văng khắp nơi, dưới sàn đã đọng lại thành một vệt nước, rất dễ dàng thấy được.
Tần Diệm ở phía sau bóp lấy eo Nghiêm Vi, đột nhiên thọc vào, hai chân Nghiêm Vi nhũn ra, không tự chủ được đỡ lấy tấm kính thủy tinh, đằng sau hệt như lửa nóng, kính thủy tinh lại lạnh, lúc thọc vào 𝓇●ú●🌴 𝓇●𝐚, núm vú bị ép sát vào tấm kính, lửa băng lẫn lộn, khiến Nghiêm Vi vừa khó chịu lại vừa thoải mái, Tần Diệm 𝖍ô-п ↪️-ổ Nghiêm Vi, ngậm vành tai cô vào trong miệng.
"Vi Vi, em nhìn xem dáng vẻ của em có bao nhiêu ԁ-â-Ⓜ️ đã-𝖓-🌀, chúng ta ở trong đây có thể nhìn thấy bên ngoài, người bên ngoài cũng có thể thấy rõ là tôi đang làm em, núm vú bị 〽️ú*𝐭 sưng lên, hoa huy*t thì ướt dầm dề, tất cả mọi người đều có thể thấy tôi đang làm em, làm em đến 🌜h·ế·✝️ đi sống lại, tê dại cả người, nhìn xem, vẻ mặt của em lúc này có bao nhiêu hưởng thụ."
Nghiêm Vi mẫn cảm co rút hoa huy*t, thiếu chút nữa là đã kẹp Tần Diệm đến bắn, hai mắt cô phiếm hồng, cắn bàn tay đang làm loạn trên cơ thể, cắn rất mạnh, dường như chảy 〽️á·⛎.
côn th*t tiến vào càng sâu hơn, vì ✝️·♓â·𝐧 🌴·𝒽·ể đong đưa, vú Nghiêm Vi cũng không ngừng lắc lên lắc xuống, tạo thành một đợt sóng.
"Tần Diệm, chú dám để tôi bị người khác thấy, tôi sẽ đi tìm trai bao, tìm mười tám người luôn." Nghiêm Vi 𝐭_𝒽_ở 𝐡ổ_𝓃 𝒽_ể_𝐧, Tần Diệm ôm lấy Nghiêm Vi, côn th*t xoay tròn 180 độ, 🎋í.𝖈.♓ ✞.𝒽.í𝒸.ⓗ mãnh liệt khiến toàn thân Nghiêm Vi г⛎-n 𝖗ẩ-🍸, Tần Diệm nắm chặt 𝐦ô*𝐧*g cô, côn th*t 𝖍_цп_🌀 ⓗă_ռ_ɢ đâ.〽️ thọc hệt như môtơ điện: "Không cho phép đi tìm người khác, nếu em dám đi tìm trai bao, tôi sẽ khiến em không xuống được giường, làm đến khi cái lỗ 𝖉·â·𝖒 đ·ã·𝖓·g này ngập đầy t·ıп·h ⓓ·ị𝒸·𝖍 của tôi mới thôi, lỗ hậu và miệng cũng phải bị bắn đầy, không mang hạt giống của tôi, em cũng đừng hòng chạy trốn."
"Vi Vi, nếu như đã bị tôi bắt được, thì em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Tần Diệm cười khẽ, nhưng ý cười lại không chạm được đến đáy mắt, khiến Nghiêm Vi nhìn thấy mà da đầu tê dại, chưa đợi Nghiêm Vi suy nghĩ cẩn thận, người đàn ông đã mãnh liệt thọc vào 𝓇*ú*✞ ⓡ*𝒶, Nghiêm Vi đạt đến cao trào, dư vị chưa tan, Tần Diệm càng làm càng mạnh, càng làm càng nhanh, lông c* cứng rắn cọ qua làn da 𝐦ề●m ɱ●ạ●❗, gần như mỗi một lần quy đầu đều xẹt qua hoa tâm. Nghiêm Vi cảm thấy hỗn loạn, ánh mắt mê ly, nhũn người như một con búp bê vải. Tần Diệm đ*â*ɱ đến chỗ sâu nhất, chỉ nghe một tiếng kêu vang, tinh đặc ռóռ.𝖌 🅱ỏ.𝖓.ɢ từng đợt từng đợt bắn vào sâu bên trong tử cung, hoa tâm bị gió thổi mưa xối, Nghiêm Vi mệt nhũn người. Tần Diệm ôm cô trở về trên giường, ⓗ.ô.п mô.ℹ️ cô như 𝒽·ô·n một vật trân quý, qua mắt, qua mi, từng cái 𝒽ô*ռ liên tiếp nhau rơi xuống, Nghiêm Vi không cầm lòng được ôm lại Tần Diệm, vươn đầu lưỡi khiêu khích anh, côn th*t vốn đã mềm nay lại trở nên cứng rắn, bịt kín miệng huyệt của Nghiêm Vi.
"Từ bỏ, làm nữa tôi sẽ c●𝒽ế●т mất." Nghiêm Vi hoàn toàn từ chối, sức 𝒸.♓.❗ế.n đ.ấ.u của Tần Diệm thật sự quá mạnh.
"Vi Vi thiên phú dị bẩm mà." Tần Diệm gác hai chân Nghiêm Vi lên bả vai, bắt đầu một trận đánh mới, côn th*t 𝖈ắ·ⓜ ✔️à·o hoa huy*t, tiếng nước phụt phụt vang lên, ԁ·ụ·c 𝖛ọn·ℊ và bản năng giao hòa, âm thanh bạch bạch bạch, bạch bạch bạch vang vọng khắp phòng ngủ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nghiem Vi playing with fire roi moi nguoi oi huhu cau nguyen cho em y nao
← Ch. 12 | Ch. 14 → |