Không chọc thì không chọc
← Ch.09 | Ch.11 → |
Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt# Wattpad: MatDangCanhY
Tạm biệt lớp trưởng, Nghiêm Vi vừa định đón taxi, một chiếc xe màu đen đã dừng lại, tài xế bước xuống, nhận lấy sách của Nghiêm Vi rồi bỏ vào cốp xe, sau đó mở cửa sau ra, Nghiêm Vi vừa thấy Tần Diệm đang ngồi ở ghế sau, theo bản năng liền muốn chạy trốn, nhưng mà còn chưa nhấc nổi một bước, giọng nói hờ hững của Tần Diệm đã vang lên: "Lên xe."
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trầm xuống, tây trang phẳng phiu, áo sơ mi được cài đến nút trên cùng, trông cấm dục mà lại lạnh nhạt, bàn tay đặt trên đùi, chỉ ngồi thôi mà hơi thở quý tộc đã đập thẳng vào mặt, Nghiêm Vi rất không có cốt khí mà bước lên xe, bởi vì gần Tần Diệm quá, cô liền dịch dịch Ⓜ️ô𝐧*𝐠 cách xa Tần Diệm.
"Chú Tần." Nghiêm Vi cười lấy lòng, ngón tay cuộn tròn móc vào nhau, hơi có chút bất an.
"Hôm nay biết gọi chú Tần rồi sao." Tần Diệm không mặn không nhạt mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo hơi liếc qua, Nghiêm Vi không tiếng động đỏ mặt, đôi môi hơi mấp máy, nhưng chung quy vẫn chưa nói ra lời.
"Còn đau không?" Phút trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, Nghiêm Vi giật mình, ý thức được người đàn ông đang hỏi cái gì, Nghiêm Vi k*ẹ*𝖕 𝒸*♓*ặ*† chân theo bản năng, vl, con mẹ nó Tần Diệm cũng quá mạnh dạn rồi đấy.
Tấm chắn với ghế sau được nâng lên, Tần Diệm ngả người qua, ôm Nghiêm Vi lên đùi mình, hôm nay Nghiêm Vi mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ thẫm, cao cổ, che đậy dấu ⓗ-ô-n trên cổ và trước 𝓃●𝐠ự●𝖈, đôi chân vừa thẳng vừa trắng lại thon dài.
Bị Tần Diệm ôm ngồi trên đùi như vậy, một đường trượt xuống, hoa huy*t chống lại vật nó-n-ⓖ 🅱-ỏ𝐧-ɢ cứng rắn nào đó, Nghiêm Vi bị nóng nên run lên, muốn trốn, lại bị Tần Diệm giữ chặt hơn.
"Nhanh như vậy đã quên, tôi cảm thấy tôi phải làm em nhớ lại một chút." Đầu ngón tay Tần Diệm đi xuống dưới tìm kiếm, vững vàng kẹp lấy thứ 𝐦ề.m 〽️ạ.ⓘ của Nghiêm Vi, 𝖛-υố-𝖙 𝐯-𝖊 trên dưới, κ_íⓒ_ⓗ t𝖍_í_🌜_ⓗ thần kinh Nghiêm Vi, cả người cô nhũn ra, nằm liệt trên người Tần Diệm.
"Chú bắt nạt người ta." Nghiêm Vi bực mình c-ắ-п ⓜô-❗ dưới của Tần Diệm, sau đó bị Tần Diệm đảo khách thành chủ ⓜú·† lấy lưỡi, mọi thứ nhanh chóng chuyển thành một nụ ♓ô_𝖓 lưỡi thật sâu, Nghiêm Vi khẽ rên, người đàn ông càng thêm mạnh mẽ, đẩy quần lót Nghiêm Vi ra, ngón tay thon dài đ_â_ɱ và_ο lỗ nhỏ chặt chẽ, nhẹ nhàng thọc vào 𝐫·ú·t 𝓇·𝐚.
Trong không gian chật chội, tiếng nước vang lên đặc biệt rõ ràng, Nghiêm Vi xấu hổ than nhẹ một tiếng, muốn né tránh, nhưng vì t.𝒽â.ռ ✝️.♓.ể mềm nhũn, ngược lại khiến ngón tay Tần Diệm tiến vào càng sâu hơn, nhẹ nhàng κ*í🌜*♓ ✞𝒽*í*𝐜*𝐡 lớp thịt non bên trong, cho Nghiêm Vi 𝖐●h●🅾️●á●ℹ️ 𝖈●ả●𝖒 vô hạn.
"Vi Vi, em ướt đẫm rồi." Tần Diệm rút ngón tay ra, mặt trên ngón tay ướt dầm dề, Tần Diệm l●𝖎ế●ⓜ 𝖑1ế_ⓜ, ngậm ngón tay vào trong miệng, Nghiêm Vi chưa bao giờ nghĩ tới một người cấm dục lạnh nhạt như Tần Diệm lại làm ra động tác sắc tình thế này, trong lúc nhất thời ngẩn người tại chỗ.
"Mới mấy ngày không gặp, Vi Vi càng ngọt hơn." Tần Diệm 𝐥iế●𝖒 môi, giữ lấy ót Nghiêm Vi ♓ô.ռ xuống, hương vị d*m thủy lẫn lộn, môi lưỡi quấn lấy nhau, đầu óc Nghiêm Vi càng thêm hỗn loạn, vú bị Tần Diệm xoa nắn như một miếng màn thầu, không cần nhìn, Nghiêm Vi cũng biết chắc là vú của cô đã bị xoa đỏ.
Bỗng nhiên trước 𝐧_𝖌ự_𝒸 chợt lạnh, cặp vú nảy ra ngoài, Tần Diệm mỗi tay nắm một cái, bên này 𝐦ú.𝖙 một ngụm, bên kia m.ú.🌴 một ngụm, tiếng ⅼ_ℹ️_ế_𝐦 〽️*ú*🌴 mập mờ vang vọng khắp nơi, Nghiêm Vi yếu ớt ôm lấy cổ Tần Diệm, để anh càng 𝖒ú_† sâu hơn, c*ả*ⓜ 𝖌𝖎*á*↪️ т*ê 𝒹ạ*1 lại truyền đến khi anh gặm cắn, cũng không biết là Tần Diệm đã 𝖑𝒾.ế.ɱ 𝐦ú_✝️ bao lâu, mặt Nghiêm Vi hồng hết cả lên, xuân ý dồi dào, Tần Diệm giúp Nghiêm Vi sửa sang lại quần áo.
Không biết xe đã dừng lại lúc nào, Nghiêm Vi bụm mặt nhào vào nɢự.ⓒ Tần Diệm, bực mình cắn đầu v* của anh, Tần Diệm cười nhạt an ủi, lúc Nghiêm Vi ngước mặt lên, ý cười bên môi anh càng sâu hơn.
"Chú còn cười." Nghiêm Vi rất tức giận, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Diệm.
"Ngoan, Vi Vi không tức giận." Tần Diệm xoa tóc Nghiêm Vi, Nghiêm Vi định ngồi dậy, trong lúc lơ đãng quẹt tay qua nửa người dưới đang phồng lên thành lều trại của anh, Nghiêm Vi duỗi tay chọc một chút, định chọc tiếp cái thứ hai, Tần Diệm đã bắt được tay cô: "Nếu em muốn làm trên xe, tôi không ngại."
Nghiêm Vi lập tức rụt tay lại, ở một góc mà Tần Diệm không thấy, lén bĩu môi.
Không chọc thì không chọc, làm như cô muốn chọc lắm không bằng.
_____ mọi người chào chú Diệm nào
← Ch. 09 | Ch. 11 → |