Truyện:Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 148

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Trọn bộ 235 chương
Chương 148
Kiếp Trước Kiếp Này (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-235)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tu vi thần lực thần giới được chia ra, thần lực được phân tới cấp mười, cao nhất cũng chính là cấp mười, mà trẻ con sinh ra ở tại thần giới, lúc chưa đầy năm tuổi đã muốn khảo nghiệm thiên phú, khảo nghiệm thiên phú đứa bé có thần lực đẳng cấp.

Năm đó lúc khảo nghiệm Nguyệt Thần tôn, Huyền Nữ Thần tôn vẫn chưa sinh ra, chẳng qua năm đó khảo nghiệm Nguyệt thần tôn có thiên phú thần lực cấp bốn, đã trở thành phế vật trong miệng người đời, cũng thành trò cười trong thần giới.

Thiên phú thần lực cấp bốn, trong những những người thường thì cũng được coi là không tệ, nhưng nếu người này là Đế Nữ, thì chỉ biết trở thành trò cười trong miệng người ta.

Đế Nữ, là bá chủ Thần giới, con gái của Thần Đế có thần lực cấp mười và Thần Hậu thần lực cấp chín, con gái họ sao chỉ có thể có thiên phú thần lực cấp bốn chứ?

NHưng thời điểm khảo nghiệm năm đó, đúng thật sự Nguyệt Thần Tôn chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn thôi. Chuyện này là Tây Hải Nữ Thần nói cho Huyền Nữ Thần tôn biết, Mẫu Phi đã từng nói qua với nàng ta, năm đó Thần Hậu quá mức mềm yếu, chỉ bị đả kích nhỏ đã tự phong thần lực lại, lại không biết, sau khi bà ấy tự phong thần lực, con gái bà chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn phải tự xử thế nào.

Năm đó sau khi Thần Hậu tự phong thần lực, Mẫu Phi muốn nhân cơ hội diệt trừ Đế Nguyệt, lại không ngờ, vì lời trăng trối của Thần Hậu, cuối cùng Đế phụ cũng phong Đế Nguyệt thành Nguyệt Thần Tôn, rồi lại cho nàng phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện, từ đó, mẫu phi cũng không cách nào ra tay được, dù sao Đế Nguyệt sau khi tiếp nhận phụ trách Nguyệt Thần Điện của Thần Hậu, thì rời xa Đến cung, còn người trong Nguyệt Thần Điện lại cực kỳ trung thành và tận tâm với Đế Nguyệt, vì thế những năm gần đây Mẫu phi chỉ đả kích thế lực Nguyệt Thần Điện, lại chẳng dám ra tay với Đế Nguyệt.

Nàng ta từng hỏi Mẫu phi vì sao không dứt khoát cho người giết chết Đế Nguyệt đi, Mẫu phi có nói để Đế Nguyệt phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện như có vẻ thế, nhưng thực ra chỉ là hư danh mà thôi, một kẻ chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn thành Nguyệt Thần Tôn, sẽ chỉ khiến người trong Nguyệt tộc nhạp báng. Chẳng qua Đế Nguyệt chỉ là một phế vật, dù cho sống sót, cũng sống không bằng chết, chỉ có thể cả đời núp trong Nguyệt Thần Điện, càng không có khả năng đo ra tranh đoạt vị trí công chúa thần giới với nàng ta.

Lúc ấy nàng ta đồng ý với lời Mẫu phi nói, Đế Nguyệt chỉ là phế vật có thiên phú thần lực cấp bốn, với người có thiên phú thần lực cấp bảy như nàng ta thì chẳng có bất cứ uy hiếp nào.

Nhưng nàng ta không ngờ được, Đế Nguyệt lại dám lừa tất cả mọi người, nàng ta vốn chẳng phải là thiên phú thần lực cấp bốn, mà nàng ta có thể thi triển lãnh thổ thần, ít nhất cũng phải có thần lực cấp tám mới làm nổi!

Tu vi thần lực cấp tám, sao thế chứ? Nàng ta sao có thể như vậy được chứ! Huyền Nữ Thần Tôn hoàn toàn bị sự thật trước mắt đả kích, gần như sắp mất đi lý trí gào lên về phía Nguyệt Thần Tôn, "Đây không phải là thật, ngươi gạt ta, ta không tin..."

Nàng ta không tin, cho dù có chết cũng không tin! Rõ ràng Đế Nguyệt chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn thôi, sao có thể chỉ ngắn ngủn trong mười vặn năm đã tu tới trình độ thần lực cấp tám chứ? Nàng ta có thiên phú thần lực cấp bảy, hiện giờ tu luyện qua hơn mười vạn năm, cũng chẳng qua chỉ có thần lực cấp bốn thôi, sao Đế Nguyệt có tốc độ tu luyện nhanh hơn nàng ta chứ? Càng kỳ lạ hơn là, nàng ấy thế mà có thể thi triển được lãnh thổ thần, thật sự đã đột phá thần lực thần tôn cấp tám, mà không phải bị Đế phụ tứ phong hư danh thần tôn thôi sao!

Không thể nào, không thể nào! Nàng ta tuyệt đối không tin!

Thần giới bắt đầu từ thái cổ, sẽ không xuất hiện chuyện hạn chế đột phá thiên phú, thiên phú tu luyện của mỗi người đều có nhất định, thiên phú cao thế nào, thì tu vi người đó cũng sẽ chỉ cao tới thế, tựa như Đế Phụ vậy, đã từng được khảo nghiệm có thiên phú thần lực cấp mười, cuối cùng cũng thuận lợi đột phá cấp mười trở thần Thần Đế. Mẫu phi có thiên phú thần lực cấp sáu, mà hơn mười vạn năm này đã nghĩ đủ cách, lại còn được Đế Phụ giúp, song vẫn không cách nào đột phá cấp sáu để tiến vào cấp bảy.

Rõ ràng Đế Nguyệt chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn, sao có thể lên tới thần lực cấp tám chứ? CẢ Mẫu phi cũng không đánh vỡ được sự giam cầm thiên phú đó, nàng ta không tin Đế Nguyệt có thể làm được, như thế chỉ có một nguyên nhân, đó chính là nàng ta và Mâu phi, tất cả mọi người đều bị Đế Nguyệt lừa rồi!

Nghe Mẫu phi nói, năm đó lúc khảo nghiệm Đế Nguyệt, là thần Hậu tự mình khảo nghiệm cho Đế Nguyệt, thử biểu hiện trên Thần Thạch chỉ có thiên phú cấp bốn, lúc ấy Đế phụ tức giận rời đi, những người khác cũng không nhìn kỹ, vội vã rời đi. Hiện giờ nghĩ lại hẳn là do Thần Hậu ra tay!

Nếu thiên phú thần lực của Đế Nguyệt không phải là cấp bốn, vậy thì nàng ấy đến cùng là cấp bao nhiêu chứ?

Nghĩ đến đây, Huyền Nữ Thần Tôn rùng mình một cái, chẳng dám nghĩ thêm nữa. Chỉ cần nghĩ tới thiên phú Đế Nguyệt vượt xa nàng ta, trong lòng nàng ta chẳng cách nào bình tĩnh cho nổi, gần như ghen tị muốn phát điên lên được vậy!

"Thiên phú cấp bốn ư? Phế vật sao?" Nhìn vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn và mất đi bình tĩnh của Huyền Nữ Thần Tôn, Nguyệt Thần tôn cười lạnh bảo, "Trong mắt Bổn thần tôn, ngươi mới là phế vật đó, nhiều năm như vậy ngươi cho là bổn thần tôn làm cách nào ngồi vững trên ngôi vị Thần Tôn sao? Ngươi cho là Bổn thần tôn cũng giống ngươi, dựa vào Thần Đế sao? Ngươi cần phải cảm tạ Thần Đế, nếu không có ông ta, mẹ con các ngươi sớm đã bị ta bóp chết rồi!"

Ở thần giới, người mạnh là vua, có Đế phụ ở đây, chẳng có ai dám động tới mẹ con nhà Tây Hải Nữ Thần, nếu không có Đế Phụ, với tu vi thần lực cấp sáu của Tây Tải Nữ Thần, cuối cùng cũng chỉ trở thành thịt cá trên thớt người ta mà thôi!

Nàng không phải Mẫu Hậu, cũng không phải vì Đế phụ nói mấy câu mà bỏ qua cho hai mẹ con này, tiếc là hiện giờ tu vi nàng chưa đủ, nếu không nàng cần gì phải sợ Đế Phụ chứ?

Người đàn ông đó, vốn chẳng xứng là phụ thân của nàng!

"Ngươi, ngươi dám bất kính với Đế phụ..."

Trong lòng Huyền Nữ Thần tôn lạnh cả người, Đế Nguyệt thân là Đế nữ, nhưng cũng giống người ngoài gọi Đế Phụ là Thần Đế, điều này quả thật là ngỗ nghịch quá thể...

Nhất là nghe thấy lời cuối đầy sát khí kia của Đế Nguyệt, trong lòng Huyền Nữ Thần tôn càng hoảng loạn, chẳng trách nàng ta thân là Đế Nữ, Đế Phụ lại muốn gả nàng ta cho Ma Tôn, có phải Đế phụ đã sớm biết tu vi của Đế Nguyệt, sợ sau này Đế nguyệt trở thành Thần Đế sẽ gây bất lợi cho nàng ta không?

Ma tôn là người đứng đầu Ma giới, tu vi tương đương với Đế phụ, nếu nàng ta trở thành Ma Hậu, thì dù Đế Nguyệt có thành công đột phá thần lực cấp mười, trở thành Thần Đế, cũng không dám ra tay với nàng ta...

Huyền Nữ Thần Tôn càng nghĩ càng kinh hãi, không khống chế được cả người bắt đầu run rẩy.

Một kẻ mà nàng ta và Mẫu phi cho là có thể nắm trong lòng bàn tay, một kẻ mà các nàng cho rằng chỉ là phế vật có thiên phú thần lực cấp bốn, hiện giờ đột nhiên phát hiện ra chẳng hề giống như các nàng suy nghĩ, nàng ta chẳng những không phải kẻ phế vật như các nàng tưởng thế, hơn nữa lại có thể sẽ trở thành Thần Đế, người như vậy, các nàng biết đối phó thế nào đây?

Đáng sợ hơn là, hiện giờ tu vi Đế Nguyệt đã đột phá cấp tám, thậm chí còn có thể cao hơn cả cấp tám nữa...

Chẳng trách, chẳng trách rõ ràng Đế phụ nói Ma tôn tới Thần giới lần này là muốn làm đám hỏi với nàng ta, kết quả lại cầu hôn Đế Nguyệt, chẳng trách thời gian qua Minh Vương không gần nữ sắc cũng coi trọng Đế Nguyệt...

Không, tuyệt đối không được!

Nàng ta tuyệt đối không thể để cho Đế Nguyệt và Ma tôn làm đám hỏi thành công, nàng ta phải nghĩ cách tiễn Đế Nguyệt đi, đem mình gả cho Ma tôn, chỉ có thế, sau khi Đế phụ siêu thoát lục giới, nàng ta và mẫu phi mới có con đường sống...

Nghĩ đến đây, Huyền Nữ Thần Tôn cũng không cố ghen tị Đế Nguyệt nữa, con ngươi thay đổi, trong lòng cấp tốc tính toán sau này nên làm thế nào cho tốt.

"Bản thần tôn không giết ngươi, ngươi về nói cho Thần Đế biết, bảo ông ta đưa toàn bộ di vật của Mẫu Hậu ta tới Nguyệt Thần Điện cho ta, nếu không ta sẽ rời Nguyệt Thần Điện tự mình đi lấy đó!"

Nói xong, ngón tay nhỏ nhắn của Nguyệt Thần Tôn hướng về Huyền Nữ Thần Tôn chút, bắn thẳng nàng ta bay ra khỏi lãnh thổ thần.

Lãnh thổ Đế, chỉ có thần lực cấp tám mới có thể thi triển lĩnh vực, chỉ có thần tôn chân chính mới có thực lực như thế. Hiện giờ mặc dù tu vi nàng đã đột phá tới cấp chín, nhưng vẫn còn cách xa Đế phụ lắm. Có Đế phụ ở đây, nàng sẽ cố giữ gìn, sẽ không ra tay với hai mẹ con người kia, chẳng qua, những thứ thuộc về tộc Nguyệt các nàng, tất cả cần được thu lại.

Chỉ là nếu bọn họ muốn vây toàn bộ nàng và người tộc nguyệt nàng ở chỗ này, thì bọn họ tính sai rồi!

Tôn sư Thần Đế đột phá lên cấp chín, trong ngàn vạn năm nay nàng quả thật không cách nào làm được, nhưng nàng sẽ không chịu há miệng chờ chết!

Khóe môi Nguyệt Thần Tôn nhếch lên cười lạnh. Đế phụ, mặc dù ông vẫn có mấy phần chân tình với Mẫu Hậu, nhưng trong lòng ta lại có kiêng kỵ, những năm gần đây tìm đủ mọi cách dò xét ép thử, nếu không phải vẫn cố kỵ thế lực Nguyệt Thần Điện và tộc Nguyệt, chắc đã sớm xử chết ta rồi nhỉ?

Ông thân là cha ta, lại đối đãi với cốt nhục mình sinh ra như thế, thật sự không xứng làm cha ta!

Sau khi giải quyết hết đám người Huyền Nữ Thần tôn, lãnh thổ thần như thủy triều lui rồi biến mất, chỉ có Nguyệt Thần Tôn đứng đó đón gió, ngẩng đầu nhìn về phương xa không nhúc nhích.

Lâm Nguyệt nhìn cô gái đứng đón gió ấy, áo tím tung bay, phảng phất như muốn thuận theo gió mà đi, chẳng hiểu sao thấy lòng chua xót.

Nàng thấy được trong người Nguyệt Thần Tôn có một tình cảm cô đơn, nhất là loại tưởng nhớ tới người thân nhất, gần như đồng cảm với nàng ấy vậy. Những hình ảnh này là kiếp trước của nàng, nàng chỉ đành đứng yên nhìn sự tình phát triển tiếp.

Mặc dù nàng có thể nhìn thấu tâm tư nhân vật trong hình ảnh, nhưng nàng lại không đoán được vận mệnh của Nguyệt Thần Tôn, trong lòng cảm thấy càng ngày càng bất an, trong lòng Lâm Nguyệt hơi xao động, thậm chí còn xúc động nghĩ không muốn xem tiếp nữa.

NHưng nàng không thể, đá tam sinh này hẳn bày ra cục diện kiểm soát khiến người ta thấy mà giật mình, nếu nàng thuận lợi thông qua, nhất định phải xem tiếp, nếu không qua cửa sẽ thất bại.

Hình ảnh lại đổi lần nữa. Lần này là một cung nhân đi vào Nguyệt Thần Điện, tuyên bố thần chỉ của Thần Đế.

"Đế Nữ Nguyệt, dung mạo đoan trang, tính tình hiền thục, ban thưởng cho Minh Vương Minh giới làm hoàng hậu..." Cung nhân nói ra một tràng khen tặng, rồi mới ngưng cười không nhìn về phía Nguyệt Thần tôn, nói ra, "Đế Nữ Nguyệt, còn không lên nhận tiếp chỉ?"

Mặt Nguyệt Thần Tôn chẳng chút thay đổi, tiếp nhận thần chỉ. Đợi cung nhân rời đi, hình ảnh như quỷ mị của Minh Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt Nguyệt Thần Tôn, cười nhạt bảo, "Xem ra Đế Phụ nàng rất muốn bản tôn cưới nàng đi Minh giới nhỉ, nàng định khi nào sẽ cùng bản tôn đi Minh giới đây?"

Mặt Nguyệt Thần Tôn chẳng chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Minh Vương một cái, cất giọng lạnh lạnh, "Đừng quên ước định của ta, nếu bổn thần tôn không muốn, ngươi không được bức bách Bổn thần tôn!"

Ánh mắt Minh Vương chợt lóe, chậm rãi mở miệng, "Dĩ nhiên bổn tôn sẽ không nuốt lời.."

Hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Minh Vương giống y như Diêm Tinh Vân, sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt, song tay không kìm được nắm chặt, thân hình khẽ run lên khe khẽ.

ƯỚc định ư? Đến cùng là ước định gì chứ? Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy sâu trong óc chợt có thứ gì đó lóe lên, một cơn đau đơn khó đoán trước ngập tràn trong lòng. Không, đừng đi Minh Giới, đừng có tin hắn, đừng đồng ý với hắn, hắn sẽ lừa ngươi đó...

Giọng nói ấy càng lúc càng lớn, đến cuối cùng như sấm sét nổ vang bên tai, tim Lâm Nguyệt bỗng dau xót, phun mạnh ra ngụm máu tươi!

Hình ảnh lại đổi lần nữa, lúc này không còn là Nguyệt Thần Điện nữa, mà đang ở trong một sơn cốc đẹp như tiên cảnh.

"Nguyệt..."

Thiếu niên yêu nghiệt cũng mặc đồ tím chậm rãi đi vào, si mê, ái mộ chẳng chút che giấu nhìn gương mặt tuyệt sắc của Nguyệt Thần tôn kia.

Đứng cạnh thiếu niên yêu nghiệt là một vị nam tử áo đen, nam tử cũng có gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt như thiếu niên nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.

"Diêm Tinh Vân, Diêm Sát..." Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng như tờ giấy, thân hình mềm mại lung lay suýt ngã, nhưng nàng vẫn kiên cường đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên trong hình kia.

Đúng vậy, dù tướng mạo giống nhau, nhưng nàng lại có thể đơn giản nhận ra thân phận họ. Họ có gương mặt giống y nhau, nhưng khí chất lại khác hẳn, mặt ngoài Diêm Tinh Vân hiền hòa như ngọc, thực ra tính cách cực kỳ xảo trá hay thay đổi, âm trầm, còn Diêm Sát trầm mặc ít nói, lạnh băng, tâm cơ thâm trầm khiến không ai có thể nhìn thấu hắn được.

Hai người họ đều có tính chất đặc biệt của Minh Vương, nếu nói mỗi người họ đại diện cho một Minh Vương, vậy Minh Vương và bọn họ mà hợp lại một thể, một kẻ xảo trá hay thay đổi, một kẻ lòng dạ thâm trầm, giỏi tính kế người khác!

"CÁc ngươi đã tới rồi..." Nguyệt Thần Tôn thấy Diêm Tinh Vân, cánh môi hồng chợt nhếch lên cười vui vẻ.

"Nguyệt, nàng thực sự phải về Thần giới sao?" Diêm Tinh Vân có đối mắt tím trong veo thoáng lóe lên bất an, mở miệng hỏi.

Còn Diêm SÁt đứng cạnh cũng căng thẳng nhìn Nguyệt Thần Tôn một cái, nhưng nhanh chóng rời mắt đi.

"Ta phải về rồi" Mặc dù biết họ là phân thân của Minh Vương, nhưng Nguyệt Thần Tôn ở trước mặt họ không che giấu ý mình, nàng tin tưởng hai huynh đệ này.

Ở trong Minh giới mười vạn năm này, nàng đã sớm biết hai huynh đệ họ ái mộ nàng, mà cái kiểu sớm chiều ở chung bên nhau, nàng sao vô tâm được chứ?

Chỉ là tim nàng chỉ có một, nàng không đành lòng làm thương tổn người khác, người đặc biệt ấy còn là một thiếu niên có tình sâu như thế chứ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyệt Thần tôn không kìm được lại nhìn tới người nam tử áo đen trong lòng lại thấy khổ sở.

Thực nực cười, chẳng phải thế sao?

Nàng lấy thân phận Minh Hậu tương lại tới Minh Giới, kết quả lại hết lần này tới lần khác yêu phân thân của hắn, mặc dù họ là một thể, nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng, nàng yêu không phải là Minh Vương, không phải vị thiếu niên cuồng dại một lòng Diêm Tinh Vân kia, mà là ở mười vạn năm trước, lần đầu tiên nàng lén chạy ra khỏi Nguyệt Thần Điện, gặp được người nam nhân kia, Diêm Sát!

Lúc ấy nàng mới chỉ có tu vi thần lực cấp năm, lại vì ngây thơ u mê, xông vào trong cấm địa thần giới cuối cùng suýt nữa bị nhốt chết trong cấm địa, trong lúc nàng tuyệt vọng, Diêm Sát đã xuất hiện cứu nàng.

Nàng và hắn bên nhau, chung sống trong cấm địa mấy vạn năm, ở trong mấy vạn năm đó, nàng đã thích hắn, họ sớm đã bên tình ta nguyện. Sau đó rời khỏi cấm địa, họ lại gặp Diêm Tinh Vân tới tìm.

Chẳng biết là bắt đầu từ bao giờ nữa? Nguyệt Thần Tôn thực ra cũng nhớ không rõ nữa. Nàng không biết Diêm Tinh Vân sẽ thích nàng, thích tới liều lĩnh, không muốn trở về Minh giới với Diêm Sát, ngược lại muốn mạo hiểm ở lại thần giới, chỉ là vì bảo vệ nàng.

Chỉ tiếc, dù có cảm động, dù có thích, vậy thì sao chứ? Hai người họ, bất kể là ai, cũng chỉ hữu duyên vô phận với nàng mà thôi!

Tựa như Diêm sát vậy, là nam nhân nàng tâm niệm trong lòng, lúc biết rõ thân phận của nàng, chẳng phải là vô cùng bất hòa căng thẳng với nàng sao?

Nàng không phải Mẫu Hậu, vĩnh viễn không học được cách để yêu một nam nhân liều lĩnh, nàng thích Diêm Sát, nhưng cũng chỉ với người Diêm Sát này thôi, dù cho Diêm Sát là phân thân của Minh Vương, Minh Vương cũng tuyệt đối không phải là người nàng thích.

Nàng không cách nào tiếp nhận nổi Minh Vương, Minh Vương cũng tuyệt đối không cho phép phân thân hắn ở cùng nàng, vì như thế với Minh Minh mà nói là điều sỉ nhục.

Đã vậy chẳng bằng buông tha tất cả, nàng sẽ không gả cho Minh Vương, chỉ có hoàn hồn giới, tiếp tục bảo vệ Nguyệt Thần cung, hoàn thành chuyện Mẫu Hậu giao.

"Nguyệt Thần Tôn, Minh Vương đã hạ lệnh, ba ngày sau cử hành đại điển phong hậu, ngày đại hỉ của nàng và Minh Vương sắp tới rồi, vì thế nàng không thể rời đi được!" Diêm Sát giọng lạnh băng thốt lên.

Sắc mặt Nguyệt Thần Tôn tái nhợt, không thể tin nổi nhìn Diêm Sát. Đây là người đàn ông nàng yêu, đang ép nàng cùng thân chủ hắn thành hôn sao? Hắn biết rõ nàng không muốn, không muốn tiếp nhận hôn nhân có tỳ vết này, hắn lại nói ra những lời như thế! Diêm Sát, ngươi đến cùng thật sự nhẫn tâm lắm. Chẳng lẽ năm đó ở trong cấm địa, ngươi ôn nhu, thâm tình, đều là giả hết sao?

Nàng không phải không biết trong lòng hắn nghĩ gì, càng không phải không biết thực ra không những là hắn, mà cả Diêm Tinh Vân thực ra đều là Minh Vương, nhưng trong lòng nàng thì lại khác, thật sự không giống nhau, quả thật Minh Vương có được phân thân tất cả đều rất đặc biệt, nhưng hắn cũng chẳng có cảm tình thật với nàng, nàng hoàn toàn có thể cảm giác được, so với Diêm Sát và Diêm Tinh Vân, Minh Vương cách hẳn một tầng khiến cho người ta không cách nào nhìn thấu nổi, hắn yêu cũng không thuần túy!

Đây cũng là nàng biết rõ Diêm Sát là phân thân của Minh Vương, lại chẳng cách nào tiếp nhận nổi Minh Vương!

"Ca...." Diêm Tinh Vân nhìn ra vẻ mặt khó hiểu của Nguyệt Thần tôn, không kìm được mở miệng nói, lại bị Diêm SÁt lườm một cái, cố nén lại không nói ra.

"Ngươi, ngươi hy vọng ta gả cho Minh Vương, trở thành Minh Hậu sao?" giọng Nguyệt Thần Tôn hơi run, đôi mắt đẹp không chớp nhìn thẳng Diêm Sát.

"Nàng biết rõ, hắn là ta, ta cũng là hắn, nàng gả cho hắn, hắn sẽ dung hợp cùng chúng ta lần nữa..." Đôi mắt tím không gợn sóng của Diêm Sát lạnh lùng chợt lóe lên tia thống khổ...

Nếu được, hắn sao không muốn có một mình nàng chứ? Tiếc là hắn vốn cũng không đầy đủ, hắn chỉ là một phân thân, lúc chủ chốt cần thì cũng biến mất hoàn toàn.

Minh Vương cũng bị ảnh hưởng với hắn và Tinh Vân, coi như khắc sâu yêu nàng, nếu nàng gả cho Minh Vương, cuối cùng hắn vẫn có thể ở cùng với nàng, chỉ cần trở thành một thoáng ý thức của Minh Vương, hắn cũng cam nguyện...

"Dung hợp ư..." Nguyệt Thần Tôn lùi mạnh lại sau mấy bước, thân hình mảnh mai mềm mại không kìm được run rẩy, lát sau, nàng đột nhiên cười khẽ, giọng chợt lạnh xuống, "Đúng vậy, Bổn thần tôn sao lại quên chứ, ngươi chẳng qua chỉ là một công cụ phân thân mà thôi, thật buồn cười, quá buồn cười, Bổn thần tôn lúc trước lại bị ngươi mê hoặc thoáng bị tia ý thức mê hoặc chứ..."

Nói đến đây Nguyệt Thần Tôn đứng thẳng lên, hai mắt nhìn về Diêm Sát sắc bén, nói lạnh lùng, "Ngươi đi nói cho Minh Vương, Bổn thần tôn năm đó ước hẹn cùng hắn, lúc trước hắn làm gốc thần tôn đỡ Ma Tôn, Bổn thần tôn tới giờ Minh giới mười vạn năm mới đổi, trong mười vạn năm này nếu bổn thần tôn yêu hắn, sẽ gả cho hắn làm Minh Hậu, nếu bổn thần tôn chẳng có tình với hắn, phần hôn ước này coi như thôi! Hiện tại Bổn thần tôn đối với Minh Vương chẳng có tình yêu nam nữ gì, kính xin Minh Vương không cần nhắc tới chuyện hôn ước nữa!"

Nói xong, Nguyệt Thần Tôn phất áo rời đi.

Thấy Nguyệt Thần Tôn rời đi bóng đầy cô đơn, tim Lâm Nguyệt cũng bất chợt thấy đau.

Hóa ra, hóa ra ở kiếp trước, giữa nàng nàng và Diêm SÁt, Diêm Tinh Vân đều có liên quan như thế, nàng nhìn thấy trước kiếp trước nàng thích hẳn là Diêm Sát, nhưng vì kiếp này nàng gặp Diêm Sát, lại chẳng có cảm giác tý nào nhỉ?

Không, không phải là không có cảm giác, mà có một cảm giác khó giải thích nổi đầy phức tạp, cảm giác như vậy lúc gặp Diêm Tinh Vân nàng từng có, chỉ là nàng cũng không biết để ở trong lòng mà thôi!

Hiện giờ rốt cuộc nàng đã biết vì sao mà Diêm Tinh Vân lại chấp nhất với nàng như thế rồi, chẳng lẽ tình cảm của Diêm Tinh Vân với nàng, là bởi vì hắn coi nàng như Nguyệt Thần Tôn sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chẳng hiểu sao trong lòng Lâm Nguyệt thoáng thấy khó chịu. Nguyệt Thần Tôn đến cùng có phải là kiếp trước của nàng không, thực ra không còn quan trọng nữa, quan trọng là, nàng bây giờ là Lâm Nguyệt, chỉ là Lâm Nguyệt, nàng cũng không phải là thế thân của bất kỳ ai!

Hình ảnh lại đổi lần nữa.

Ở trong một toà đình các đẹp đẽ. Nguyệt Thần Tôn đứng đón gió, cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc đen dài của nàng làm nó bay lên. Một ánh sáng trắng chợt lóe lên, một cô gái toàn thân đẫm máu, bị thương nặng chật vật xuất hiện trước mặt Nguyệt Thần Tôn, run rẩy giơ tay nắm thần ngọc màu vàng kim trong tay lên.

"Thần, Thần tôn... Minh Vương và, và Thần Đế liên hợp.... Nguyệt, . Nguyệt Thần Điện đã bị hủy.... tộc Nguyệt.... trúng kế... gần như bị tàn sát hết sạch rồi..."

Cô gái nói chưa hết, đã ngẹo đầu, tắt thở.

Nụ cười Nguyệt Thần Tôn trắng bệch, trong tay nắm chặt khối thần ngọc kia, kinh ngạc nhìn người trong tộc tức giận tắt thở, dần hóa thành một luồng sáng chói, tiêu tán trong không khí.

*****

"Minh Vương...."

Mãi cho tới khi thi thể biến mất hoàn toàn, đôi môi tái nhợt của Nguyệt Thần Tôn mới hé mở thốt ra hai từ Minh Vương.

Giọng rất nhẹ rất khẽ, nhưng lại khó nói ra được từ rùng mình. Tim Lâm Nguyệt, nhói đau, tay nắm chặt tới nỗi lòng bàn tay đã đầm đìa máu thịt, máu tươi nhỏ từng giọt xuống đá tam sinh màu xám, từng giọt đỏ rực lộng lẫy như đóa hoa Bỉ Ngạn sáng chói giữa tăm tối, nhìn mà thấy giật mình.

Tộc Nguyệt, tộc nguyệt, phản bội, âm mưu...

Ầm một tiếng, như có vật gì nổ tung trong đầu Lâm Nguyệt, một luồng hận mãnh liệt chưa từng có từ trước tới nay trào ra gần như muốn bao trùm nàng hoàn toàn.

Rất hận, cực hận! Đau quá.....

Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng bệch, trái tim căng nhức, giờ khắc này nàng như có ảo giác, thấy mình chính là Nguyệt Thần Tôn, Nguyệt Thần Tôn chính là nàng, giờ phút này Nguyệt Thần tôn cự kỳ hận và hối hận, nàng đều có thể cảm nhận được sâu sắc.

Hình ảnh lại đổi lần nữa.

Bầu trời bao la tối tăm, như nhiễm máu đỏ, có vô số thi thể chồng chất cao như núi, toàn bộ cả vùng đất đều bị nhiễm máu đỏ thẫm.

Thiếu nữ vóc dáng mảnh mai, đôi chân trần đứng trên đỉnh Tây Hải Thần Sơn nhuộm đầy máu đỏ tươi, đôi mắt đẹp cũng đỏ thẫm như máu, màu tím cung trang vẫn phiêu dật, phối với mái tóc đen dài tới tận gót giờ phút này toàn bộ đã biến thành màu trắng.

Hồng nhan chưa già, tóc đã bạc.

Thiếu nữ dáng mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn, cứ chân trần đứng vậy trên đỉnh núi, màu tóc trắng phiêu lãng theo gió, dưới bối cảnh toàn máu đỏ, đúng là đơn độc, thê lương.

Dưới núi, bóng người mờ mịt, cứ nhìn chằm chặp về bóng dáng thiếu nữ, trong mắt đều là thù hận, lại chẳng có một ai dám bước lên. Từ xa, một chiếc xe thần thú xxj rỡ xa hoa chậm rãi đến, xoay quanh xe có kim long chín đầu.

"Nghiệt nữ..." Thú trên xe, một nam nhân trung niên có dung mạo tuấn mỹ uy nghiêm bước xuống, nam nhân ấy mặc bộ long bào màu vàng kim sáng lấp lánh, mặt lạnh nhìn về thiếu nữ đứng trên đỉnh núi! Ngày sau đó một cô gái xinh đẹp mặc cung trang màu đỏ được một Huyền Nữ Thần Tôn đỡ bước xuống xe.

"Đế quân, tại sao nó lại có thể nhẫn tâm như thế chứ? Thế mà dám tàn sát sạch người trong tộc của thiếp, Đế quân, chàng phải làm chủ cho thiếp.... Nếu không, toàn bộ người trong tộc chết, thiếp còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ..."

Tây Hải Nữ Thần khóc rống lên thất thanh, nhìn về phía thiếu nữ với ánh mắt ngập tràn oán độc.

"Đế phụ, Đế Nguyệt không đếm xỉa gì tới quy củ thần giới, vô cớ giết chóc con dân thần giới, người nhất định không thể bỏ mặc được nha..." Huyền Nữ Thần Tôn phẫn hận nói phụ họa theo. Cả bộ tộc Tây Hải, chỉ ngắn ngủn trong mấy ngày, toàn bộ đã chết sạch.

GẦn nghìn vạn người, từ cha mẹ tộc Tây Hải, cho tới những người bình thường trong tộc, cả trẻ con ba tuổi, không một ai sống sót, toàn bộ chết oan uổng, sau khi chết còn bị tàn nhẫn rút cả hồn phách, chỉ để lại xác, khiến cho thi thể không cách nào tiêu tán được.

Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng về thiếu nữ trên đỉnh núi.

Nàng là Đế nữ, đã từng là con gái Thần Hậu tự phong thần lực, nàng vốn xuất thân từ một tộc Nguyệt hiển hách nhất thần giới, vốn là người tôn quý nhất thần giới ngoài Thần Đế ra.

Nguyệt Thần Tôn!

Đế nữ từng khảo nghiệm chỉ có thần lực cấp bốn, đã từng bị Thần Đế phong làm Thần Tôn phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện, một thần tôn phế vật.

Một Đế nữ sớm đã mờ nhạt trong mắt người đời, một người mà trong miệng ai cũng gọi là phế vật, một đứa con lúc nào cũng bị Tây Hải Nữ Thần và Huyền Nữ Thần Tôn tìm mọi cách chèn ép, gạt bỏ.

Hiện giờ chỉ ngắn ngủn trong vòng vài ngày, đã phạm phải tội giết chóc ngập trời! Nàng vốn đã được chỉ hôn cho Minh Vương Minh giới, hơn nữa đã rời khỏi Thần giới, nhưng tộc Nguyệt không muốn Nguyệt Thần Tôn lấy chồng ở xa tận Minh giới, đã phạm phải sai lầm lớn, bị Thần Đế hạ lệnh thiên diệt toàn tộc. Vào cái ngày toàn tộc Nguyệt bị diệt sạch, Nguyệt Thần Tôn ở Minh giới đã tàn sát cả ba thành, vào thời điểm Minh Vương chạy tới, lại thoát khỏi Minh giới, lẻn về Thần giới, đi vào Tây Hải, đem giệt sạch toàn bộ tộc Tây Hải!

Nàng đang trả thù, trả thù chuyện diệt tộc, bởi vì biết mình không phải là đối thủ của Thần Đế, nên nàng chọn cách nàng thống hận nhất là Tây Hải Nữ Thần mà diệt sạch toàn bộ tộc Tây Hải.

Minh giới, vào lúc Minh Vương chẳng coi ra gì, còn tàn sát cả ba thành, Thần Giới, dưới ánh mặt trời trải rộng có cao thủ như mây lại giết tuyệt toàn bộ tộc Tây Hải, đây rốt cuộc là có tu vi tới bậc nào mới có thể làm được đây?

Thiếu nữ đứng trên đỉnh núi thoạt nhìn vô cùng mảnh mai, vô cùng gầy yếu, nàng tồn tại cả đệ nhất mỹ nhân Huyền Nữ Thần tôn cũng không sánh nổi với dung mạo tuyệt sắc của nàng.

Rất nhiều người, kể cả thần giới, Ma giới, Minh giới, đều là lần đầu tiên nhìn thấy phế vật Nguyệt Thần Tôn trong truyền thuyết, cũng là lần đầu tiên kinh diễm ngắm dung mạo tuyệt mỹ của nàng.

Cô gái như thế, nếu không phải hai tay nhuộm đầy máu tanh, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến nghìn vạn người khuynh đảo. Chẳng trách mà người ta truyền ra, Ma tôn Ma giới và Minh Vương Minh giới đều vì nàng mà trở mặt thành thù.

Đáng tiếc hiện giờ, chẳng ai dám dùng ánh mắt ái mộ đi nhìn nàng, mọi ánh mắt nhìn về nàng đều mang theo sợ hãi kiêng kỵ.

Đừng có nói tới tàn sát cả ba thành Minh giới, đến cả bộ tộc Tây Hải, trong đó có vô số cao thủ, Thần Vương cấp sáu và Thần tông cấp bảy cũng không thiếu, mà cả tộc Tây Hải còn có thêm cả Thần Quân có thần lực cấp tám nữa.

Có thể giết được vị Thần của tộc Tây Hải này, Nguyệt Thần Tôn đến cùng có tu vi gì vậy? Ít nhất là cấp bậc Thần Quân, thậm chí là... Thần tôn! Thần tôn cấp chín!

Chỉ cách Thần Đế có một bước nữa thôi, chân chính thật xứng danh với Thần tôn thực sự.

Ở tại thần giới, chỉ có người có Thần lực cấp chín mới có thể đủ để được gọi là Thần Tôn, hay nói cách khác người được phong làm Thần Tôn, đều có thân phận cực cao quý.

Nguyệt Thần tôn lúc trước được phong làm Thần Tôn, thực ra cũng chẳng khác Huyền Nữ Thần Tôn bây giờ, đều được Thần Đế phong, nhưng đây chỉ là một phong hào, chỉ có thể chứng minh thân phận các nàng rất tôn quý, lại cũng không đại diện cho thực lực thật sự của các nàng.

Họ vẫn luôn cho rằng Nguyệt Thần tôn chẳng qua cũng chỉ là một phong hào mà thôi, lại không ngờ, con gái Thần Đế năm đó bị coi là phế vật ấy, hiện giờ lại thật sự thành Thần tôn có thân phận tôn quý, cao cao tại thượng.

Năm đó thời điểm khảo nghiệm Nguyệt Thần tôn chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn, hiện giờ nghĩ lại, đó dĩ nhiên là bị người ta tính toán rồi, nếu không một kẻ chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn, sao có thể trong thời gian ngắn ngủn mười vạn năm lại đột phá tới cấp chín, trở thành Thần tôn dưới một người, trên vạn người chứ?

Tốc độ tu luyện như vậy, do với Thần Đế năm đó chỉ có hơn không kèm, năm đó Thần Đế vào độ tuổi như nàng, cũng chẳng qua chỉ là Thần Quân cấp tám thôi! Hiện giờ xem ra, thiên phú Nguyệt Thần Tôn, ít nhất là thiên phú cấp mười, hay nói cách khác, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Nguyệt Thần Tôn sau trăm vạn năm sau, có lẽ có thể đột phá lên cấp mười, trở thành thế hệ Thần Đế mới cũng nên!

Đáng tiếc, , nàng vẫn còn chưa lớn lên, đã phạm phải tội giết chóc ngập trời, dưới con mắt bao người như thế, lại đồ sát là tộc người của Thần phi Tây Hải Nữ Thần.

Thần Đế sao có thể tha cho nàng chứ?

Mặt Thần Đế âm trầm, mẹ con Tây Hải khóc lóc kể lể lên án, Ma tôn tiếc hận, trên mặt Minh Vương phức tạp, còn mọi người thì xì xào bàn tán và sợ hãi Nguyệt Thần tôn cứ như không nhìn thấy vậy.

MỘt đầu tóc trắng phiêu lãng theo gió, nàng cứ an tĩnh vậy đứng đó, thân thể đơn độc mềm mại trong gió rét, cứ như sắp biến mất bất cứ lúc nào vậy.

Nhìn cả đầu tóc trắng tới chói mắt kia, tim Minh Vương, đột nhiên đau nhức.

Hắn đột nhiên hối hận, hắn hối hận không nên vì có lợi ích nhiều hơn, đồng ý với điều kiện của Thần Đế, cùng hợp sức đồng loạt ra tay đối phó với tộc Nguyệt, đem thánh giả tộc Nguyệt, cũng là tộc duy nhất ở Thần giới, có thể cùng Thần Đế hợp mưu giết chết thánh giả tộc Nguyệt, mặc dù hắn chỉ giúp Thần Đế giết chết thánh giả tộc Nguyệt, còn tàn sát toàn bộ người tộc Nguyệt là Thần Đế và Tây Hải Nữ Thần, nhưng không cách nào phủ nhận, tộc Nguyệt bị diệt có liên quan tới hắn.

Thánh giả tộc Nguyệt là ngưới có tu vi cấp Thần Đế, cũng là người tộc Nguyệt bảo vệ, năm đó Thần Hậu tự phong thần lực, sở dĩ Thần Đế không dám chiếm Nguyệt Thần Điện làm của riêng, cũng vì thánh giả tộc Nguyệt, mà Tây Hải Nữ Thần nhiều năm vậy sở dĩ không dám động tới Nguyệt Thần tôn, cũng bởi nguyên nhân này.

Thần Đế tham bí bảo tộc Nguyệt, vì thế mới liên thủ cùng hắn giết chết thánh giả tộc Nguyệt, còn hắn, lúc ấy vì lợi ích Minh giới, dĩ nhiên là đồng ý với điều kiện Thần Đế.

Hắn là Vương Minh giới, vì lợi ích của mình, có thể diệt trừ một cao thủ cấp thần đế của Thần giới, làm suy yếu thực lực thần giới, chuyện tốt như thế hắn dĩ nhiên sẽ đồng ý, hơn nữa hắn cũng không làm sai.

Nhưng giờ hắn lại thấy hối hận, hắn ngàn tính vạn tính lại tính sai lòng mình, tính sai tình cảm của mình. Hắn càng không nghĩ đến, lúc nàng bị hắn giam lỏng ở Minh giới cũng lấy được tin tức người tộc mình bị diệt trừ, càng không ngờ được là, nàng dĩ nhiên có tu vi Thần tôn.

Nàng biết rõ tất cả, vì thế nàng chẳng chút do dự đại khai sát giới ở Minh giới, nàng đang trả thù hắn, hắn diệt người tộc nàng, nàng liền giết sạch con dân của hắn.

Nàng hận hắn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Minh Vương đau xót mãnh liệt, không kìm được bước lên trước một bước kêu lên, "Nguyệt Thần tôn..."

Thiếu nữ cười run lên, trong mắt lóe lên tia thống hận nồng đậm ngón tay vung lên, đáp lại hắn là một khí đáo sắc bén.

Bịch một cái, ánh đao chém mạnh lên người Minh Vương, hắn không tránh không né, đơn giản chấp nhận một đao đó. Hắn và tu vi của nàng chênh lệch quá xa, nàng không giết được hắn, nhưng với một đao kia, lại chém ra một vết máu nhỏ trên người hắn!

Với tu vi Minh Vương, thân thể da thịt cứng tới mức nào chứ? Bình thường Thần Tôn vốn chẳng cách nào làm hắn bị thương được! Nhưng một đao vừa rồi, lại cắt trên người hắn ra một vết thương nho nhỏ, bởi vậy có thể thấy, Nguyệt Thần tôn đã hận hắn tới mức nào, chỉ một đao vừa rồi, ít nhất là dùng toàn lực thần lực cấp chín để thi triển ra, mới có thể có uy lực như thế.

Kinh ngạc nhìn vết thương rỉ máu tong tong, đáy lòng Minh Vương càng khổ sở thêm.

Đem toàn lực để đánh ra một kích như thế, nàng đây thực sự muốn giết chết hắn!

"Làm càn!" Thấy Nguyệt Thần tôn ra tay với Minh Vương, sắc mặt Thần Đế sầm xuống, trong mắt chợt lóe lên tia kiêng kỵ, phẫn nộ quát, "Nguyệt Nữ, phạm phải tội giết chóc như thế, ngươi chẳng những không ăn năn hối cải, mà còn dám có gan hành hung nữa hử?"

"Tội trạng ư?" Nguyệt Thần tôn chậm rãi ngẩng đầu, mặt chẳng chút thay đổi nhìn về phía Thần Đế đứng dưới chân núi, môi hồng khẽ nhếch ra cười lạnh giễu cợt, giọng nhẹ vô cùng, "Ta phạm tội gì nhỉ?"

"Ngươi đem giết thảm ba thành Minh giới, lại còn ở chỗ này phạm phải giết chóc ngập trời, giết sạch toàn bộ người tộc Tây Hải, còn dám nói ngươi vô tội nữa hử?" Thần Đế cả giận nói.

Nếu không phải có chỗ băn khoăn, ông ta muốn một chưởng đập chết con nghiệt nữ này, rút hết thần căn thần cách của nàng, để nàng biến mất vĩnh viễn! Ông ta là Thần Đế thần giới, là tôn sư Thần giới, chẳng ai uy hiếp được ông ta, quản gì trong người Nguyệt Thần tôn có chảy huyết mạch của ông ta cũng không được!

"Ta ở Minh giới tàn sát hết ba thành, là vì ta muốn con dân Minh Vương, vì vua của họ bồi thường nợ máu của tộc Nguyệt ta! Ta giết chết tộc Tây Hải, là bởi tay hắn nhiễm toàn bộ máu tộc ta, nếu ta có tội, vậy..."

Nói tới đây, Nguyệt Thần tôn chỉ thẳng vào Thần Đế, giọng trong nháy mắt trở nên sắc bén, "Toàn bộ các ngươi đều có tội! Thần Đế, Tây Hải, Huyền Nữ, Minh Vương, các ngươi thiết kế hạ độc, đem toàn bộ người tộc Nguyệt ta giết sạch, các người đều giống nhau là tội không thể tha được!"

Đồng tử Minh Vương co rút lại, trong lòng càng thêm đau nhức hơn. Sắc mặt Tây Hải Nữ Thần tái nhợt, còn trong mắt Huyền Nữ Thần tôn thì lộ ra tia ác độc.

Sắc mặt Thần Đế khó coi tới cực điểm, trong mắt lóe lên sát ý.

Giết chết toàn bộ tộc Nguyệt là bí mật lớn nhất của hắn, tộc Nguyệt bị diệt, hắn lấy cớ là toàn bộ tộc Nguyệt muốn thoái ẩn, chẳng muốn phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện nữa. Trong mắt người ngoài, tộc Nguyệt là vì gả Nguyệt Thần tôn cho Minh Vương, nên mới thoái ẩn, cũng không phải là toàn tộc bị diệt sạch.

Nhưng hiện giờ chuyện toàn tộc Nguyệt bị diệt, lại bị Nguyệt Thần tôn nói toạc ra trước mặt mọi người, khiến hắn không cách nào che giấu bí mật này được nữa.

Sau khi biết được toàn tộc bị diệt, Nguyệt Thần tôn chỉ một lòng muốn chết, giờ phút này bất kể là sắc mặt Thần Đế khó coi tới cỡ nào, lại tiếp tục cười lạnh nói, "thần Đế, Người Cha tốt của ta, ngươi thật giỏi tính toán, giỏi tâm cơ! CÁc người, tất cả đều đáng chết!"

Sắc Mặt Nguyệt Thần tôn càng hiện lên hận ý nồng đậm, nàng thống hận mẹ con Tây Hải, thống hận Thần Đế, thống hận nhất chính là Diêm SÁt...Không, phải nói là Minh Vương!

Nàng hận mẹ con Tây Hải, là vì nàng sớm biết mẹ con Tây Hải muốn hại nàng, nàng hận Thần Đế, là vì nàng sớm biết âm mưu Thần Đế, Thần Đế có vài phần chân tình với Mẫu Hậu, nhưng càng nhiều hơn là tính toán, năm đó Mẫu Hậu sở dĩ phải tự phong bế thần lực, vốn chẳng phải là bởi Tây Hải, mà là vì Mẫu Hậu biết rõ Thần Đế lòng muông dạ thú, một bên là người tộc mình, một bên là người đàn ông mình yêu sâu sắc, cuối cùng mẫu Hậu cũng chẳng còn cách nào, đành tự phong bế thần lực, hy vọng dùng cách này cảnh tỉnh lại Thần Đế, để hắn không coi tộc Nguyệt là cái đinh trong mắt nữa!

Đáng tiếc, Mẫu Hậu lại sai rồi, bà tự phong thần lực, chẳng qua chỉ đổi lại được Thần Đế nhất thời không đành lòng mà thôi, chẳng qua chỉ là mười vạn năm, Thần Đế đã quên bà, cũng bắt đầu từ đó, tất cả âm mưu đều đối phó với tộc Nguyệt!

Thần Đế, thực ra đã sớm cấu kết với Minh Vương, mưu tính bí bảo của tộc Nguyệt! Tất cả đều là âm mưu, vốn chẳng có trùng hợp nào cả!

Nàng là huyết mạch duy nhất của Mẫu Hậu, thân tồn tại là máu Nguyệt Thần, có nàng ở đây, Nguyệt Thần Điện không có ai dám có gan xông tới Nguyệt Thần Điện, kể cả Thần Đế cũng không dám, bởi Nguyệt Thần Điện có Nguyệt Thần Linh bảo vệ.

Vì thế họ mới lợi dụng kế lừa nàng gả đi Minh giới, không có nàng ở đây, Nguyệt Thần Điện không có ai thức tỉnh Nguyệt Thần, từ đó, bọn họ có thể xông vào Nguyệt Thần Điện, đem người toàn tộc Nguyệt diệt sạch!

Năm đó, nàng không nghe thánh giả nói, không kìm được lén chạy ra khỏi Nguyệt Thần Điện, rồi sau đó gặp Diêm Sát, những thứ đó không phải là trùng hợp, mà là âm mưu, là Minh Vương và thần Đế cùng hợp mưu bày ra!

Đáng hận là nàng có mắt không tròng, nhưng lại tin tưởng lời Minh Vương nói, hiện giờ làm hại toàn tộc Nguyệt bị diệt, đều là nàng sai, là nàng thật sự xin lỗi Mẫu Hậu, thật sự xin lỗi người toàn tộc của nàng...

"Nghiệt nữ, ác độc như thế không biết hối cải. Bổn Đế giữ ngươi lại có ích gì chứ..." Thần Đế hét lên, giơ tay chụp tới thiếu nữ!

Nguyệt Thần tôn chẳng chút do dự nghênh đón. Một tiếng nổ ầm vang rung trời, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Nguyệt Thần Tôn bị đánh bay ra nghoài, rơi nặng trên mặt đất, phun mạnh ngụm máu tươi ra.

Cho dù là thế vẫn không đủ để đỡ công kích của Thần Đế, chưởng ấn khổng lồ trên không trung vẫn chậm rãi hướng về Nguyệt Thần tôn chụp xuống, nếu bị trúng thực sự, chỉ e Nguyệt Thần tôn trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói.

Quả nhiên là muốn đẩy nàng tới chỗ chết đây mà! Nguyệt Thần tôn khóe môi dính máu khẽ nhếch lên cười lạnh quyết tuyệt, cất giọng đau đớn nói, "Thần Đế, phần tình cha con ngươi ta kết thúc hoàn toàn, bắt đầu từ bây giờ, Đế nguyệt ta không còn là con gái của ngươi nữa, hôm nay nếu ta không chết, sau này chắc chắn sẽ san bằng Thần cung Đế của ngươi, lấy máu ngươi tế toàn bộ tộc của ta!"

Nói dứt lời, Nguyệt Thần tôn ném mạnh Nguyệt Linh Thần Liên ra, kêu lên, "Nổ!"

Nguyệt Linh Thần Liên đột nhiên nổ tung, một trận ánh sáng chói lòa trong nháy mắt nổ bung, tiếng nổ mạnh khổng lồ vang dội khắp không trung, hướng về chưởng đang chộp mạnh về phía Nguyệt Thần Tôn chặn lại, dừng chút, rồi lại thong thả chụp tiếp về phía Nguyệt Thần tôn.

Cả Nguyệt Linh Thần Liên tự bạo cũng không thể ngăn cản được ư? Con mắt Nguyệt Thần Tôn chợt lóe lên tàn khốc, chẳng chút do dự lại ném ra thần vật, tự nổ.

Nàng biết rõ tu vi mình chênh lệch quá nhiều với tu vi Thần Đế, nhưng nàng lại không ngờ, với thần lực cấp chín của nàng, trước mặt Thần Đế vẫn không ngăn nổi một kích của đối phương.

Tất cả mọi thứ có thể ném được đều bị nàng ném tất, mỗi tiếng nổ vang dội không trung vẫn không cách nào ngăn nổi chưởng ấn khổng lồ ngập tràn sát khí kia ập xuống.

Nhìn bàn tay khổng lồ mang theo sát khí nồng đậm chậm rãi áp chế, trong mắt Nguyệt Thần tôn ngập vẻ tuyệt vọng không cam lòng.

Thực ra lúc quyết định trả thù, nàng đã dự liệu tất cả việc Thần Đế sẽ không tha cho mình, cũng biết kết cục mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà chuyện tới trước mắt, nàng sao vẫn không cam lòng, vẫn thật hận ông ta!

Nàng giết ba thành Minh giới, nhưng Minh Vương vẫn sống rất tốt, nàng đem chém giết sạch cả tộc Tây Hải, nhưng Tây Hải Nữ thần và Huyền Nữ Thần tôn vẫn còn sống tiêu sao, còn kẻ đầu sỏ là Thần Đế nàng chẳng những không cách nào làm gì được ông ta, mà còn sắp chết trong tay ông ta nữa,

Một giọt nước mắt trong veo chảy từ mắt xuống gò má, sau đó hóa thành luồng sáng trong suốt biến mất trong không khí.

Nàng nhìn thấy trên mặt Tây Hải ngập tràn thống hận và vẻ mỉa mai cười lạnh, thấy trong mắt Huyền Nữ thần Tôn ngập tràn vui sướng và ác độc, nàng thấy vẻ mặt dữ tợn của Thần Đế, cuối cùng, ánh mắt nàng rơi vào trên mặt Minh Vương, nhìn gương mặt quen thuộc đó, bỗng hận ý trào lên mãnh liệt!

Minh Vương, Minh vương, rất hận, cực hận!

Chưởng ấn khổng lồ bí mật mang theo uy áp mạnh mẽ rơi xuống, mắt thấy Nguyệt Thần tôn sẽ có kết cục tan xương nát thịt, nhưng chuyện này lại có một bóng màu tím trong nháy mắt thuấn di qua, hắn một tay ôm lấy Nguyệt Thần tôn đã hôn mê trên mặt đất vào trong lòng, sau đó cũng không ngẩng đầu tung ra một chưởng đánh tan công kích của Thần Đế.

Ầm ầm!

Công kích song phương đột nhiên đụng nhau, trong nháy mắt bộc phát ra một luồng chấn động mạnh chưa từng có, luồng khí có uy lực khổng lồ tán loạn khắp mọi nơu, đập nát tất cả mọi thứ, đến đám người dưới chân núi cũng bị liên lụy!

CẤp bậc Thần Đế đánh nhau, rung chuyển trời đất, tai họa vô số, chỉ một kích mà chết vô số. Đợi tất cả đã bình tĩnh lại, cả tòa núi chỉ còn sót lại có vài người.

Người trước đi cùng Thần Đế chỉ còn có Tây Hải Nữ Thần và Huyền Nữ Thần Tôn dưới sự bảo vệ của Thần Đế, bình yên vô sự, còn những người khác đều bị luồng khí cuồng bạo kia xoắn lại thành bột phấn, còn những kẻ khác nữa thì chỉ còn mỗi Ma tôn là đứng một bên xem kịch vui, giờ phút này lại thấy hứng thú nhìn Minh Vương ôm Nguyệt Thần Tôn vào trong lòng.

"Minh Vương, ngươi đây có ý gì?" Sắc mặt Thần Đế âm trầm, lạnh lùng hỏi.

"nàng là Minh Hậu của bản tôn, muốn giết cũng để bản tôn giết, còn ngài, không có tư cách giết nàng ấy!" Minh Vương cất giọng lạnh nhạt nói ra.

"Minh Hậu ư? Đó chẳng qua là tùy cơ ứng biến mà thôi, ai biết Minh Vương lại vừa ý con nghiệt nữ này chứ?" Thần Đế cười lạnh nói.

"Bản tôn chưa từng nói là tùy cơ ứng biến bao giờ, huống chi, nàng ấy đã không còn là con gái của ngài nữa, bản tôn và nàng thế nào, chẳng liên quan gì tới ngài!"

Minh Vương lạnh lùng nhìn Thần Đế, ngừng chút, lại lạnh lùng nói, "Thần Đế, giao dịch giữa ngài và ta đã sớm kết thúc, hy vọng ngài đừng quên chuyện lúc trước đã đồng ý với bản tôn!"

SẮc mặt Thần Đế mờ mịt, không cam lòng nhìn lướt qua Nguyệt Thần tôn được Minh Vương ôm trong lòng, hừ lạnh một tiếng, vung thẳng tay áo lên, mang theo mẹ con Tây Hải bay vút lên không trung mà đi.

*****

Thấy Thần Đế đã rời đi, Minh Vương cũng chuẩn bị rời đi, lại bị Ma tôn ngăn lại.

"Minh Vương, để nàng lại cho bản tôn được không? Bản tôn dùng ngũ sắc thần thạch trao đổi" Khóe môi Ma tôn nhếch lên cười vui vẻ, nói ra lạnh nhạt.

"Bản tôn không có hứng thú!" Minh Vương lạnh lùng nhìn Ma Tôn, nói lạnh giọng, "Ma tôn, nếu ngài không muốn dẫ tới chiến tranh giữa Minh giới và ma giới, chuyện này sau này ngài đừng có vội nhắc lại nữa! Nàng đã là Minh Hậu của bản tôn, còn chưa tới lượt ngài nghĩ đâu!"

Nói xong, Minh Vương chẳng để ý tới Ma tôn nữa, ôm lấy Nguyệt Thần tôn sải bước rời đi.

"Minh Hậu sao? Minh vương, đó chẳng qua là tình ý một bên của ngài thôi, ngài và Thần Đế cấu kết, giết chết người trong tộc của nàng, ngài không sợ nàng hận ngài hay sao?" Ma tôn nhìn theo bóng Minh Vương, không cam lòng nói ra.

"Bản tôn tự có cách, không nhọc ngài hao tâm tổn sức!" Lời vừa dứt, bóng Minh vương đã biến mất hoàn toàn.

Nhìn Nguyệt Thần Tôn bị Minh Vương mang đi, sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt, một dòng máu chậm rãi trào ra từ khóe môi, trong miệng đều là mùi máu tươi, giờ phút này nàng gần như là người chẳng có tý linh hồn nào, ánh mắt trống rỗng chết lặng cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong.

Cơn hận ý này khó giải thích nổi, khuấy động trong ngực, vốn không cách nào ép lùi được. Một đoạn hình ảnh này, khiến tinh thần nàng bị chấn động mạnh, nhiều lần suýt nữa tâm ma bộc phát, may mắn là nàng quyết định nhanh, sớm đã có chuẩn bi, uống ngay viên Thần Đan Thanh Tâm Minh xuống, nếu không hiện giờ nàng đã bị tâm ma bộc phát, lọt vào trong điên cuồng.

Sau khi bình phục lại tâm tình bị chấn động phức tạp, Lâm Nguyệt lại tiếp tục nhìn lên hình ảnh bên trong.

Hình ảnh lại đổi lần nữa.

Lúc này không còn máu tanh, không còn giết chóc, nhưng hình ảnh bên trong cũng không còn đầy đủ như trước nữa. Lần này Lâm Nguyệt nhìn thấy hình ảnh nhưng lại không nghe rõ người bên trong đó nói gì, cứ thế tất cả hình ảnh cứ thay đổi rất nhanh.

Đoạn hình ảnh bên trong xuất hiện vẫn là Nguyệt Thần tôn, nàng và Minh Vương đang ở trong một sơn cốc đẹp như tiên cảnh như trải qua một cuộc sống vợ chồng bình thường hạnh phúc vậy.

Chỉ là Nguyệt Thần tôn như thế lại khiến Lâm Nguyệt cảm thấy không đúng, bởi trên mặt Nguyệt Thần Tôn vô cùng trống rỗng, cứ như một tượng gỗ vậy, vốn chẳng có tý tức giận nào cả.

Nàng ấy vẫn biết cười, biết nói, nhưng động tác vẻ mặt lại vô cùng cứng ngắc. Minh Vương đối nàng ấy tốt vô cùng, gần như là ngoan ngoãn phục tùng, song không hiểu vì sao, thấy Nguyệt Thần Tôn như thế, Lâm Nguyệt lại cảm thấy mắt cay cay, có một cảm giác bi ai ngập tràn trong lòng.

Đảo mắt mà đã qua mấy trăm vạn năm, ngày hôm đó, Minh Vương rời khỏi sơn cốc, đôi mắt trống rỗng của Nguyệt Thần tôn cuối cùng cũng có sức sống, nàng ấy đi ra khỏi sơn cốc, vươn tay, một khối kim ngọc vàng sáng ở trong lòng bàn tay.

Nguyệt Thần Tôn kinh ngạc nhìn ánh vàng sáng lấp lánh trong tay mãi lâu, đột nhiên nắm chặt tay lại, nắm ngón chụm lại, cắm thẳng vào ngực mình, lát sau một giọt máu hỗn tạp từ miệng vết thương bay vọt ra, sau đó chậm rãi nhỏ xuống khối ngọc kim vàng đó.

Chỉ thấy khi máu nhỏ xuống trong nháy mắt, khối kim ngọc vàng trong nháy mắt bộc phát luồng sáng chói lòa, ánh sáng ấy bộc phát nhanh, song lại tiêu tán ngay, khối ngọc lại trở lại hình dáng ban đầu.

"Nhân danh Nguyệt Thần, tế Thần Huyết tộc Nguyệt ta, với Nguyệt Thần tôn sư, hôm nay lọt vào trong luân hồi, tẩy đi tội nghiệt của ta, nguyện sau này ta có thể trở lại Thần giới, tự tay đâm chết kẻ thù..."

Ngón tay ngọc nhỏ nhắn của Nguyệt Thần Tôn điểm nhẹ lên khối kim ngọc vàng, đầu ngón tay bay ra một tự phù màu vàng kim, nói nhẹ giọng, "Hôm nay Bổn thần tôn tạm thời rời khỏi Thần cách, chỉ cầu mong lần sống lại sau này..."

Theo giọng Nguyệt Thần Tôn dứt, kim tự phù vàng chợt lóe lên khắc trên khối ngọc.

"Nhân danh Nguyệt Thần tôn, đường phàm giới, mở!"

Nguyệt Thần Tôn hét mạnh lên, đầu ngón tay tạo thành chữ thập, đẩy mạnh lên không!

Theo động tác của nàng, trong nháy mắt cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, một động màu đen dần xuất hiện giữa không trung, ngay lúc Nguyệt Thần tôn chuẩn bị tiến vào, đột nhiên tay căng thẳng bị người nắm được, bên tai truyền tới tiếng Minh Vương đầy phẫn nộ xen lẫn thống khổ, "Nàng đang làm gì thế/"

"Để cho ta đi" TRên mặt Nguyệt Thần tôn không còn trống rỗng nữa, mà nhìn về phía Minh Vương ngập tràn hận ý.

"Không, ta không để cho nàng đi" Minh Vươgn lắc đầu, lặng nhìn nàng, trong mắt đều đau đớn mãi.

"Buông ra! Minh Vương, thả ta ra!" Mắt thấy động đen sắp tan, sắp biến mất, Nguyệt Thần Tôn nóng nảy, vung mạnh tay lên đánh về phía Minh Vương, trong mắt hận ý ngập tràn.

"Ta sẽ không thả, Đế Nguyệt, là ta có lỗi với nàng, nàng hận ta cũng được, giận ta cũng không sao, ta quyết không buông tay!"

Minh Vương giữ chặt lấy Nguyệt Thần Tôn, mím môi, trong mắt đầy cố chấp và quật cường, giống y như mắt Diêm Tinh Vân, lại khiến cho Nguyệt Thần Tôn ngơ ngẩn.

Diêm Sát, Diêm Tinh Vân, Minh Vương! Nàng thật là ngốc, thật ngu, cũng thật hận! Hiện giờ cả ba người họ đều là một thể, dù mấy trăm vạn năm qua rồi, cả nàng cũng không biết đến cùng là yêu ai hay hận ai nữa!

Hiên giờ nàng chỉ muốn rời đi, chỉ muốn cách hắn thật ra, không gặp lại hắn nữa, không muốn nghĩ tới những thù hận kia nữa, chỉ cần sau này trải qua vô số kinh nghiệm luân hồi, tẩy đi tội nghiệt, lại trở lại lần nữa báo thù rửa hận cho người trong tộc!

Hai mắt chua xót chậm rãi nhắm lại, động đen sắp biến mất, Nguyệt Thần Tôn ném mạnh khối kim ngọc vàng ra ngoài!

Minh Vương, chẳng cần tu vi thông thiên của ngươi, rốt cuộc cũng chẳng cách nào ngăn cản ta được, đã không còn Thần Cách, sao còn sống sót ở đây được nữa chứ? Mất đi Thần Cách bảo vệ, linh hồn ta sẽ trở thành người phàm, sẽ bị đưa vào phàm giới, trải qua luân hồi...

NHư thế, ta sẽ có thể tẩy sạch tội lỗi của mình, như thế, ta mới có thể quên ngươi, quên đi tình cảm của ngươi, cũng quên đi nỗi hận đối với ngươi... Sau này, nếu có thể còn gặp lại, thì cứ coi như người xa lạ mà thôi...

Khối kim ngọc vàng bị ném ra, rất nhanh biến mất trong động màu đen, mà sau khi động đen nuốt sạch khối kim ngọc vàng, cũng càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng thành một điểm đen, rồi biến mất hoàn toàn.

Thấy động đen biến mất, sắc mặt Minh Vương mới bình thường trở lại, nhưng còn chưa kịp để hắn buông lỏng hoàn toàn, lại thấy tay nặng hẳn, thân hình mềm mại của Nguyệt Thần Tôn té xuống.

Ôm chặt người ngọc vào lòng, nhìn hơi thở người trong lòng yếu dần, tim Minh Vương như bị ai chọc mạnh, đau nhức mãi không cách nào thở nổi!

Hắn sai rồi, đều là hắn sai rồi! HẮn quá tự tin với mình, cứ cho là rút sach ký ức của nàng thì phải hết sức cẩn thận, nàng sẽ không còn nhớ tới chuyện liên quan tới tộc Nguyệt nữa, sẽ không hận hắn nữa, cũng sẽ không kháng cự hắn nữa.

Mấy vạn năm qua đi, hắn giam lỏng nàng ở chỗ này, nàng chưa từng tiếp xúc với những người khác, chỉ có hắn và nàng, hắn làm vậy, chỉ hy vọng nàng có thể yêu hắn, ỷ lại hắn, không muốn rời xa hắn.

Mà mấy trăm vạn năm qua, nàng che giấu rất khá, thời gian dài, hắn cũng chậm rãi buông lỏng xuống, rồi vào lúc hắn cho là hắn và nàng có thể lại bắt đầu lần nữa, kết quả phát hiện ra, hóa ra nàng đã sớm khôi phục lại ký ức, đang tìm mội cách rời khỏi hắn đi...

Nực cười là hắn còn muốn để cho nàng được ngạc nhiên mừng rỡ, chuẩn bị một hôn lễ long trọng cho nàng, để cho nàng chân chính trở thành Minh Hậu của hắn...

LÒng nàng, thế mà nguội lạnh như vậy, cứ thế thoát khỏi hắn, thậm chí cả thần cách cũng vứt bỏ, tình nguyện lâm vào luân hồi.

"Đế Nguyệt, Đế Nguyệt!"

"TA thừa nhận là ta không nên liên thủ với Thần Đế giết thánh giả tộc Nguyệt của nàng, hại toàn tộc Nguyệt bị diệt, nhưng mà đã mấy trăm vạn năm rồi, nàng chẳng lẽ không nhìn thấy sự thật lòng của ta sao? Thật sự phải tuyệt tình tới mức này sao!"

"nàng cũng biết, vì để chuộc tội với nàng, vì để hóa giải hận ý giữa ta và nàng, ta không tiếc dùng thuật cấm hồn, hao phí tu vi ngàn vạn, đem ngưng tụ hồn người tộc Nguyệt nàng lần nữa, đợi sau này sẽ cải tạo thân thể cho họ sao? Sẽ trả lại huyết mạch tộc Nguyệt cho nàng được sống mãi.."

"Nếu làm thế mà vẫn không hóa giải được mối hận của nàng, vậy nàng nói cho ta biết, rốt cuộc ta phải làm cách nào mới có thể làm tiêu tan mối hận của nàng, ai oán của nàng đây?"

"Đế Nguyệt..."

Minh Vương áp sát mặt mình lên mặt Nguyệt Thần Tôn, con mắt lại rịn ra giọt nước mắt trong suốt.

"Ta, không hận ngươi..."

Nguyệt Thần Tôn khó khăn mở hai mắt ra, trong mắt ngập tràn đau đớn và bi ai. Hóa ra, dưới tình cảnh nàng không biết, hắn lại làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, mặc dù toàn tộc Nguyệt bị diệt có liên quan tới hắn, nhưng hắn lại có thể vì nàng lầm nữa tìm được người trong tộc về, người trong tộc dù còn tia sống sót, nàng đã không còn hận hắn nữa...

Chỉ tiếc, giữa bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng không hận hắn, nhưng không cách nào ở lại bên cạnh hắn được... Yêu không được, hận không thể, vậy chỉ có cách quên đi...

Ánh mắt Nguyệt Thần Tôn dần tan rã, hai mắt chậm rãi khép lại, một giọt nước mắt lóng lánh trong suốt tứa ra, chảy xuống gò má, dung hợp cùng nước mắt của Minh Vương, phát ra ánh sáng chói lòa.

"Không..."

Minh Vương đau lòng tới mức gần như không thở nổi, tuyệt vọng gào thét, "Đừng đi, cầu xin nàng đừng đi, Đế Nguyệt, Cầu xin nàng mà..."

Người trong lòng chẳng có chút phản ứng, mà ngược lại trên người nàng thoáng hiện lên ánh sáng, đó chính là lúc linh hồn sắp rời khỏi thân xác.

Đã không còn Thần Cách, linh hồn nàng không cách nào ở lại trong bộ dạng thân thể này được nữa, chỉ biết lâm vào trong luân hồi, đợi một ngày nào đó Thần Cách được trùng tu, mới có thể cải tạo chân thân thần thể.

Nhìn linh hồn Nguyệt Thần tôn đang từ từ rời đi, Minh Vương muốn ngăn lại song không cách nào làm được, dưới cơn tuyệt vọng, hắn đột nhiên cất tiếng cuồng dại.

"Đế Nguyệt, nàng đã vô tình như thế, vậy ta sẽ đoạt tình và dục vọng của nàng, từ đó cho dù nàng có cách xa ta, đời đời kiếp kiếp không có tình, nhất định đời đời kiếp kiếp một mình cô độc...."

Nàng là của hắn, nếu nàng phải đi, nàng không dám chắc thương hắn, vậy hắn cũng tuyệt không cho phép nàng yêu bất cứ kẻ nào, cho dù là luân hồi chuyển thế cũng vậy...

Bàn tay vung lên chộp trên người Nguyệt thần Tôn một viên linh hồn màu đỏ, viên đỏ ấy bị hắn dung nhập vào trong lòng bàn tay, cuối cùng ngưng tụ giữa lòng bàn tay thành một nốt ruồi đỏ tươi, ướt át, kiều diễm.

Cùng lúc đó linh hồn Nguyệt Thần Tôn và thân thể nàng cũng dần hóa thành ánh sáng, tiêu tán trong trời đất.

"Đế Nguyệt, ta đợi nàng trở về tìm ta, chẳng cần là tìm tới ta báo thù cũng được..." Minh Vương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xa xám xịt, trong mắt tất cả đều là hối hận và thống khổ cực sâu.

Hình ảnh đến đây, đột nhiên ngừng lại, sau đó dần tiêu tán hết, sương mù màu xám tro dày đặc chung quanh cũng dần gom lại, lại lần nữa khôi phục lại màn sương mù dày đặc như cũ.

Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn sương mù màu xám dày trước mặt, chẳng biết từ lúc nào, lệ đã rơi đầy,

"Cái này là kiếp trước của ta đó ư? Một đời như vậy trên người ta, thì tính là gì chứ?"

Đầu ngón tay Lâm Nguyệt khẽ vuốt nhẹ trái tim, như lúc trước, ở đây, đồng cảm nhận được sự yêu hận của Nguyệt Thần tôn, cũng cảm nhận được sâu sắc nỗi bi ai trong lòng nàng. Cảm giác ấy thật quá chân thật, cứ như nàng là Nguyệt Thần Tôn vậy, Nguyệt Thần tôn chính là nàng.

Tất cả tâm tình của Nguyệt Thần Tôn nàng đều cảm giác được hết, cứ như cùng một thân xác đồng cảm vậy.

Diêm Tinh Vân, Diêm Sát, các ngươi không còn nhớ rõ tất cả kiếp trước sao? Nếu là thật vậy các ngươi đến cùng là mình hay là Minh Vương đây?

Hóa ra, hóa ra nàng lạnh lùng vô tình vậy, là vì tình dục của nàng đã bị Minh Vương rút đi, hiện tại chỉ là một người không có tim... Thật sự là vậy thật sao?

Diêm Tinh Vân, nếu ngươi biết rõ ta không có tim, vì sao còn muốn dây vào ta chứ? Hay là ngươi chính là Minh Vương, Minh Vương chính là ngươi, ngươi tiếp nhận tình cảm vốn có, nên mới khó mà cứ chấp nhất thế?

Nhưng các ngươi đều đã quên, cho dù ta có là Nguyệt Thần Tôn chuyển thế, nhưng ta không phải là Nguyệt Thần tôn, ta chỉ là Lâm Nguyệt, cũng chỉ có thể là Lâm Nguyệt thôi...

"Ta, chỉ biết làm Lâm Nguyệt, bởi Lâm Nguyệt mới là ta chân chính, chứ không phải là Nguyệt Thần Tôn!"

Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, bước nhanh rời khỏi đá tam sinh đi, nên từng bước kiên định, chính mình muốn được đi tiếp phía trước, nhưng đúng lúc này, trước mắt một luồng sáng trắng lóe lên, cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi lần nữa!

Nhưng thứ sương mù xám dày bao chung quanh nhanh chóng lui hết, trong nháy mắt, Lâm Nguyệt đã thấy mình đứng trong một đình viện hoa lệ.

Đình viện bố trí xa hoa đẹp đẽ, nơi nàng đứng hẳn là phòng tiếp khách, trong phòng khách không có một bóng người, phía trước có tiếng cười đùa mơ hồ.

Thần sắc Lâm Nguyệt đề phòng chậm rãi đi ra khỏi phòng khách, nghe thấy tiếng cười đùa ở phía trước càng ngày càng rõ, trong đó còn xen lẫn tiếng nước chảy. Ngoẹo qua một hành lang dài gấp khúc, Lâm Nguyệt nhin thấy một thác nước, dưới thác nước, có một hồ trúc, giờ phút này trong hồ có bảy tám thiếu niên xinh đẹp đang cười đùa trong nước, tiếng cười huyên náo ấy là truyền từ chỗ này tới.

Thấy tình cảnh thế, Lâm Nguyệt bất giác ngẩn ra. NHững thiếu niên đang cười đùa kia thấy Lâm Nguyệt, cũng rối rít kêu lên kinh sợ, từng người lên bờ mặc quần áo vào. Một thiếu niên trong đám có dáng người ôn nhu kinh sợ đầy đề phòng nhìn Lầm Nguyệt nói phiền muộn, "Ngươi là ai? Vì sao vô cớ xâm nhập vào đây chứ?"

"Các ngươi là ai vậy?" Khóe môi Lâm Nguyệt khẽ nhếch lên thoáng chế giễu, hỏi lạnh nhạt.

Tình cảnh xuất hiện ở đây như thế, vốn không hợp lẽ thường, phỏng đoán những thiếu niên này khong phải là người thật, mà chỉ là ảo cảnh thôi!

"Đây là chỗ của chúng ta, ta sao lại phải nói cho ngươi biết chứ?" Thấy Lâm Nguyệt không đáp mà hỏi lại, con ngươi thiếu niên đảo một cái, nói ra, "Ta cho tới giờ chưa từng thấy qua ngươi, chúng ta ở đây không có con gái, ngươi hẳn là đến từ bên ngoài ha?"

"từ ngoài đến sao? Ngươi biết đây là đâu sao?" Lâm Nguyệt không biên sắc tìm kẽ hở, lại phát hiện ra tất cả trước mắt nhìn có vẻ chân thật vô cùng, hoàn toàn không tìm ra chút sơ hở nào cả.

"Ta dĩ nhiên là biết rõ, nơi này là..." thiếu niên nói tới đây, lại ngừng lại, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt một cái, cả giận nói, 'Là ta đang hỏi ngươi, không phải là ngươi hỏi ta! Ngươi cô gái giảo hoạt này! Mau nói cho ta biết, làm cách nào ngươi tới được chỗ này hả!"

"Ta cũng chẳng biết nữa, ta chỉ biết là ta đi qua một cây cầu, thì đã đi tới chỗ này rồi" Lâm Nguyệt nói nửa thật nửa giả.

"Vậy ha..." Con ngươi thiếu niên khẽ chuyển một cái, đột nhiên tiến lên đánh giá Lâm Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, sau đó cười bảo, 'Nếu ngươi đã đến đây, dù sao cũng không trở về được, chẳng bằng ở lại nơi đây, làm vợ chủ của chúng ta là được..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-235)