← Ch.152 | Ch.154 → |
Tay cô có chút lạnh, anh đặt ở giữa lòng bàn tay của mình, dùng nhiệt độ lòng bàn tay sưởi ấm bàn tay nhỏ bé này.
Giản Nhất Lăng lại gặp ác mộng trong cơn mê.
Trong giấc mơ, cô ấy đang đứng trong nhà xác với một cái xác lạnh lẽo trong quan tài phía trước.
Khuôn mặt của xác chết là của Giản Vũ Tiệp.
Cô sững sở đứng cách đó mấy mét, thân ảnh không dám tiến lên một bước.
Hình ảnh rất thật và rõ ràng, thật đến nỗi dường như là những gì bạn thân cô đã trải qua.
Vu Hi nhận được cuộc gọi của Giản Vũ Tiệp sau khi gọi cho quản gia.
"Vu Hi, bây giờ anh có rảnh không? Nhất Lăng hiện tại không thấy đâu, tôi gọi điện thoại cho cô ấy mà không thể liên lạc được."
Giản Vũ Tiệp hiện đang ở bên ngoài, anh đang tìm Giản Nhất Lăng.
Điện thoại di động của Giản Nhất Lăng đã tắt.
Anh lái ô tô và lang thang khắp thành phố như một con ruồi không đầu.
Khi bất lực, anh nghĩ đến hai người có thể cầu cứu: Anh cả Giản Vũ Mân và Vu Hi.
Anh ấy gọi cho Giản Vũ Mân, nhưng trợ lý của Giản Vũ Mân trả lời cuộc gọi.
Người trợ lý cho biết Giản Vũ Mân đang ghi hình chương trình.
Giản Vũ Tiệp đành phải gọi cho Vu Hi.
"Cô ấy không sao, tôi đang ở với cô ấy." Vu Hi đáp.
Nghe câu trả lời của Vu Hi, cả thế giới của Giản Vũ Tiệp đều sang lên.
"Thật sao? Địch Quân Thịnh có đi cùng anh không? Em ấy ổn chứ?", Giản Vũ Tiệp đưa ra một loạt câu hỏi.
"Cô ấy không sao, đừng lo lắng." Vu Hi vội vàng trả lời, anh sợ rằng Giản Vũ Tiệp sẽ phát hỏa nếu trả lời không kịp.
"Mọi người đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay!"
"Ở bệnh viện tư nhân Cùng Đức."
"Bệnh viện? Nhất Lăng bị sao vậy? Em ấy bị sao?"
"Cô ấy không sao, cậu đến đây rồi nói chuyện." Vu Hi nghĩ dù sao thì Giản Vũ Tiệp cũng sẽ đến và tình trạng cụ thể sẽ được nói sau. Nếu bây giờ nghe tin Giản Nhất Lăng bị ngất đi, anh lo lắng cậu ta sẽ lo lắng mà sinh hỏa.
"Được." Giản Vũ Tiệp nhanh chóng yêu cầu tài xế đưa mình đến bệnh viện.
Khi cậu đến bệnh viện, đi đến cửa phòng bệnh, trước khi mở cửa, cậu thấy Giản Nhất Lăng nằm trên giường qua cửa sổ kính của cửa phòng.
"Nhất Lăng muội muội bị sao vậy? Em ấy bị sao vậy?" Giản Vũ Tiệp nhanh chóng lao về phía Giản Nhất Lăng, nhưng bị Vu Hi ngăn lại.
"Đừng kích động, em gái cậu vừa mới ngủ, cô ấy không sao, cậu sẽ đánh thức người nếu kích động như vậy, cô ấy cần phải được nghỉ ngơi!"
Nghe được lời nói của Vu Hi, Giản Vũ Tiệp lập tức im lặng.
"Em gái tôi thực sự ổn chứ?"
"Viêm dạ dày còn chưa thuyên giảm mà cô ấy đã chạy ra khỏi bệnh viện, một hồi lăn lộn, còn bị nhiễm gió lạnh, nên cô ấy tái phát."
Giản Vũ Tiệp ngay lập tức nhớ ra rằng Giản Nhất Lăng đứng đợi cậu ở bên ngoài lớp học.
Mấy ngày nay nhiệt độ xuống dưới 0 độ.
Cô bị ốm nhưng đã hết mình vì cậu.
Giản Vũ Tiệp không muốn khóc, thật là xấu hổ, nhưng nước mắt đã tự chảy ra.
Hiếm khi Vu Hi không cười Giản Vũ Tiệp, và đưa cho cậu ta một gói khăn giấy.
"Thôi, Nhất Lăng muội muội không sao đâu, cậu đừng buồn nữa." Vu Hi vỗ vai Giản Vũ Tiệp tỏ ý an ủi.
Vu Hi không rõ lắm về những gì đã xảy ra với giữa anh em họ.
Nhưng nhìn một người thì nằm một người thì khóc, anh cũng biết rằng sự tình cũng không hề dễ dàng.
Giản Vũ Tiệp sắp xếp lại cảm xúc của mình và bước vào phòng.
Địch Quân Thịnh ở trong phòng đã đặt tay của Giản Nhất Lăng xuống dưới chăn bông.
Không biết từ khi nào cái nắm tay siết chặt đã được buông ra.
Sau khi đợi khoảng mười phút, Giản Nhất Lăng tỉnh dậy.
Ngay khi vừa mở mắt ra, cô ấy đã thấy ba người ngồi bên giường là Địch Quân Thịnh, Giản Vũ Tiệp và Vu Hi.
Giản Nhất Lăng biết rằng chính mình lại gây thêm rắc rối cho họ.
← Ch. 152 | Ch. 154 → |