← Ch.130 | Ch.132 → |
Dỗ dành người khác sao? Không tồn tại.
Dỗ dành người hâm mộ? Càng không tồn tại hơn.
Nhưng dỗ dành em gái..
Giản Vũ Mân tưởng tượng ra cảnh em gái làm nũng, nghĩ cũng muốn thử một chút.
Các thành viên khác trong video tiếp tục ồn ào, "Anh có kỹ năng này không quan trọng, anh có thể dỗ dành được em gái mình hay không mới là chìa khóa. Nhưng bất quá, em gái của Vũ ca trông có đẹp không? Nhan sắc của Vũ ca như vậy, nhan sắc em gái anh chắc không kém đâu!"
"Bằng không, Vũ ca, hôm nào anh cho chúng em đến nhà anh chơi đi, để chúng em có thể gặp em gái của anh?"
"Đúng, em đồng ý với đề nghị này, chúng em cùng nhau đến nhà Vũ ca đi."
Giản Vũ Mân dứt khoát từ chối mà không thèm suy nghĩ, "Đi đi đi, mấy chỗ mát mẻ đang đợi mấy cậu! Còn ồn ào nữa là không có bài mới đâu?
" Chúng em đến nhà anh, cùng nhau sáng tác bài hát mới, không phải tốt hơn sao? "
Giản Vũ Mân nhìn những gương mặt tuấn tú trên màn hình, cảm thấy họ đã sắp biến thành sói.
Giản Vũ Mân kiên quyết từ chối lời đề nghị của họ," Nhà của tôi không lớn đến mức có thể chứa được các cậu! "
Vào bữa tối, Giản Vũ Mân và Giản Nhất Lăng đã ăn tối cùng một bàn.
Thời gian ăn cơm khá là yên tĩnh, bốn người cùng ngồi uống trà sau bữa ăn tối và trò chuyện trên ghế sofa.
Lão phu nhân bắt đầu hỏi Giản Vũ Mân," Vũ Mân, con nhiều năm ở bên ngoài, đã có bạn gái chưa? "
" Trong hợp đồng đã ký không cho phép chúng con yêu đương. "
Giản Vũ Mân dứt khoát lấy hợp đồng của mình làm cái cớ để ngăn bà nội thúc giục chuyện kết hôn.
Giản lão phu nhân hít một hơi dài," Quả nhiên, các tiểu tứ thúi các người đều thật là đáng ghét. Một đám không đáng yêu còn chưa tính, cháu dâu cũng tìm không được.
Muốn bọn họ có lợi ích gì?
Giản lão gia tử nhịn không được cũng xé toạc lời của Giản lão phu nhân, "Bà ghét mấy đứa cháu trai không tìm được cháu dâu, vậy cháu gái thân yêu của tôi cũng không tìm được đâu."
"Ông đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Bé ngoan của chúng ta mới bao lớn? Làm sao con bé có thể tìm bạn trai được?"
Thái độ của Giản lão phu nhân lập tức thay đổi.
Cháu trai tôi có thể ra ngoài và bắt cóc cháu gái của người khác nhưng cháu gái của tôi mà bị cháu trai của người khác bắt cóc thì điều này thật không tốt chút nào.
Giản lão phu nhân không khỏi lắc đầu, "Ai, tôi nghĩ như thế này. Bé ngoan sau này không cần phải kết hôn. Nếu có kết hôn, chỉ có thể gả cho Vu Hi bên cạnh, không phải đi xa."
Giản lão phu nhân còn nghiêm túc nói, "Gả cho Vu Hi không phải không được. Tôi thấy đứa nhỏ này lớn lên cũng đáng tin cậy, cha mẹ Vu Hi dù có thế nào cũng sẽ không làm gì nặng lời với con dâu, tôi rất yên tâm. Đặc biệt gần nhà, ngày nào tôi cũng có thể gặp mặt."
Giản Nhất Lăng cũng không biết như thế nào, rõ ràng đang bàn đến vấn đề Giản Vũ Mân không tìm được bạn gái, trò chuyện như thế nào, liền trở thành vấn đề của cô.
Mặc dù đang nói chuyện về cô, nhưng Giản Nhất Lăng chỉ lặng lẽ bên cạnh ngồi nghe.
Giản Vũ Mân nhìn Giản Nhất Lăng, thấy cô đang cầm cốc trà ngoan ngoãn uống, liền nói với cô, "Em bớt uống trà, uống trà rất lợi tiểu. Hồi còn nhỏ đã làm ướt một cái quần của anh rồi."
Giản Vũ Mân nhớ rất rõ ràng, có một lần anh bế Tiểu Nhất Lăng, sau đó cô gái nhỏ không khách khí cho anh một núi nước vàng, rồi bắt đầu khóc.
Kỳ thực, tiểu nha đầu này khóc lên cũng khá đáng yêu, nhưng là chỉ cần cô bé khóc, nhất định sẽ bị ôm đi.
"Khụ.."
Giản Nhất Lăng đang uống trà liền bị sặc khi nghe những lời này của Giản Vũ Mân.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |