← Ch.118 | Ch.120 → |
Tần Xuyên ánh mắt ảm đạm lại nhìn vào trong xe, La Tú Ân thái độ kiên định, không có khả năng thảo luận thêm.
Tần Xuyên lùi lại một bước sau khi xác nhận thái độ người kia.
Mặc dù Tần Xuyên đầy nghi ngờ về sự xuất hiện của Giản Nhất Lăng, anh cho rằng thân phận của anh đối với Giản gia chỉ là một gia sư mà họ đã thuê mà thôi.
Mối quan hệ giữa Giản Nhất Lăng và Viện nghiên cứu Tuệ Linh, cô nguyện ý nói giúp anh cô sẽ nói, nếu cô không muốn nói, anh cũng không có quyền hỏi gì, lại càng không có quyền nhờ cô giúp anh.
Thấy người không còn muốn cản trở, La Tú Ân liền đạp ga lái xe vào viện nghiên cứu, cửa viện đóng chặt, mặc cho người bên ngoài nghĩ thế nào, cũng không liên quan gì đến cô.
Sau khi La Tú Ân dừng xe, cô bước xuống trước và đợi Giản Nhất Lăng ra khỏi xe bằng cửa ghế phụ.
Cô Sợ rằng Giản Nhất Lăng sẽ không thể xuống được.
Nhưng lại không thể làm tổn thương lòng tự trọng của Giản Nhất Lăng.
Vì vậy, La Tú Ân đang nhìn xme, nếu khó khăn quá, cô ấy sẽ cõng người xuống.
Giản Nhất Lăng không cho La Tú Ân cơ hội để bế cô, vì vậy cô đã nhảy ra khỏi xe và hạ cánh ổn định.
Tuy rằng đi lên có chút khó khăn nhưng vấn đề nhảy xuống cũng không lớn.
Trình Dịch nghe thấy tiếng bên ngoài, biết rằng La Tú Ân và Giản Nhất Lăng đã trở lại, liền chạy ra cửa chào họ.
Ngoài ra còn có một số lão giáo sư, ngoài Hứa giáo sư mà Giản Nhất Lăng nhìn thấy lúc đầu, một số giáo sư khác cũng đến.
Ban đầu, tất cả các giáo sư đều ở trong phòng thí nghiệm riêng của họ và không có thói quen tham gia vui vẻ.
Nhưng sáng sớm hôm nay, nghe nói Giản Nhất Lăng đến viện nghiên cứu báo cáo, cho nên mọi người thay đổi từ trạng thái thường ngày tập trung vào công việc nghiên cứu của chính mình, bắt đầu ngồi xổm đợi Giản Nhất Lăng.
Ngay khi Giản Nhất Lăng đến, một số lão giáo sư đều rất phấn khích như thể họ đã tạo ra một bước đột phá lớn trong nghiên cứu của mình.
Khi Trình Dịch nhìn thấy La Tú Ân, anh rút lại tất cả những gì anh định nói.
Nghĩ đến vừa rồi anh định đi đón Nhất Lăng muội tử, kết quả là.. bị La Tú Ân quăng ngã qua vai cô ấy..
Mọi người bước vào viện nghiên cứu, một nhóm lão giáo sư vây quanh Giản Nhất Lăng và hỏi han.
Câu hỏi chủ yếu xoay quanh bài báo mà Giản Nhất Lăng vừa nộp để xem xét.
Không nói đến Trình Dịch, ngay cả La Tú Ân cũng bị gạt sang một bên.
Các nhà nghiên cứu 30 tuổi khác trong viện chỉ có thể quan sát từ xa.
Trình Dịch nói với La Tú Ân, Tôi nói Ân tỷ, chị xem rõ ràng trong viện nghiên cứu của chúng ta dương thịnh âm suy, thật vất vả mới có một tiểu muội tử, chị là con gái, tại sao lại tranh giành với chúng tôi?
La Tú Ân không thích nghe những lời này, Làm sao vậy? Tôi từ nhỏ đã muốn có một tiểu muội tử. Mẹ tôi đã không chịu sinh. Khi đến viện nghiên cứu, còn phải đối mặt với các người cả ngày. Tôi trong lòng đã nghẹn lâu rồi.
Trình Dịch tò mò hỏi, Sao mẹ chị không sinh thêm nữa?
Mẹ tôi nói, nhà có tôi đã muốn giở trời rồi, lại có thêm một người nữa giống như tôi chắc bọn họ sẽ phải ngủ ngoài đường.
...
A di minh giám.
Trong suốt hai giờ đồng hồ, những người vây xung quanh Giản Nhất Lăng đã từ từ phân tán.
Trình Dịch đưa Giản Nhất Lăng đến văn phòng của cô ấy.
Mỗi thành viên của viện đều có một văn phòng độc lập.
Trình Dịch giới thiệu với Giản Nhất Lăng, Đây là văn phòng của em, còn phòng thí nghiệm chuyên dụng của em vẫn còn trống. Em cần phải điền vào phiếu các thiết bị cần thiết của mình. Viện nghiên cứu sẽ giúp em mua và lắp đặt. Tất nhiên, phần lớn thiết bị viện nghiên cứu đều có. Chúng đều ở cùng một chỗ, trên lầu hai.
Giản Nhất Lăng đối với những thứ này rất rõ ràng, quen thuộc, viện nghiên cứu cô ở trước đây cũng vậy.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |