Tình thế thay đổi
← Ch.094 | Ch.096 → |
Sắc mặt cả đời này của Thời Mộ Dương chưa từng tệ như vậy bao giờ.
Anh là một người hung ác đồng thời rất ngạo mạn, chốc lát trước đó, anh còn là người kiên quyết theo chủ nghĩa duy vật, ủng hộ khoa học, khịt mũi coi thường với những hiện tượng siêu nhiên.
Thế nhưng vả mặt tới không kịp phòng bị, khi đứng dậy khỏi mặt đất, anh cảm thấy hai chân mịn màng của mình mềm như cọng mì.
Mẹ nó coi như xong, anh vừa động là có thể cảm giác được vật nặng nề trước ngực mình khẽ run theo.
Cái cơ thể này trông thì đẹp chứ khá vô dụng, lòng anh muốn giết người đều có.
Anh u ám nhìn Đại Ninh.
Đối phương cảm thấy rất hài lòng khi dùng cơ thể của anh, cô sờ bụng: "Ồ, còn có cơ bụng này."
Mẹ nó! Không những có cơ bụng mà còn có chân dài, một quyền đánh qua có thể hạ ba cái nắm đấm của cô!
"Kỷ Đại Ninh! Cô đã làm gì vậy hả!"
Đại Ninh vô tội chớp chớp mắt: "Người ta chẳng làm gì hết, có lẽ là do nguyện vọng muốn thành lập đội quân của chú quá dữ dội nên ông trời không thể nhắm mắt làm ngơ, thế là quyết định tác thành cho chú."
"Câm mồm, tôi không cho phép cô dùng giọng điệu ghê tởm đó khi ở trong cơ thể của ông."
Tuy khuôn mặt Thời Mộ Dương thiên về nữ tính, hơn nữa còn lười biếng, nhưng nói thật anh là một người đàn ông cao 1m88.
Giờ phút này giọng điệu của "người đàn ông" vừa nũng nịu vừa mềm mại, còn cmn nháy mắt nữa chứ! Khác gì thằng ẻo lả!
Sắc mặt Thời Mộ Dương u ám, tóm lấy cánh tay cô cố gắng lắc qua lắc lại để đổi về.
Thế nhưng đối phương vẫn đứng lù lù bất động, còn bĩu môi tát anh một cái.
Bây giờ cơ thể của Thời Mộ Dương thuộc kiểu mong manh dễ vỡ, phút chốc đã té ngã.
Đại Ninh kinh ngạc xen lẫn vui vẻ, xoay người mấy vòng: "Quào, mình lợi hại quá đi!"
Thời Mộ Dương: "..."
Anh nằm rạp trên mặt đất, ánh sáng trong mắt chợt sáng chợt tối.
Qua một lúc lâu sau, Thời Mộ Dương mỉm cười ngẩng đầu: "Cô bé ngoan, chúng ta tìm cách đổi về đi, chú nhất định sẽ bảo vệ cháu thật tốt."
"Thật không? Chú không lừa cháu chứ?"
"Lừa cháu là súc sinh." Giọng anh dịu dàng.
"Chú à." Cô phồng má: "Bây giờ chú mới có 25 thôi, chứ không phải 52, sao chú đã như lão già hồ đồ rồi, trông người ta giống con ngốc lắm sao?"
Thời Mộ Dương thu lại nụ cười, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi khuyên anh vẫn nên tìm cách khác đi. Anh biết đó, cơ thể của người ta có bao nhiêu xinh đẹp, vừa ra khỏi rừng cây là sống không quá hai ngày đâu."
Thời Mộ Dương lạnh lẽo nói: "Không sao cả, chỉ cần tôi cắt mái tóc xoăn và huỷ hoại khuôn mặt này..."
Anh giơ tay đỡ bộ ng. ực cup D lên.
"Ông đây cũng cắt luôn không cần hai cục thịt này."
Đại Ninh nói: "Anh dám!"
Đó chính là cơ thể của cô, mỗi ngày đều thoa kem dưỡng da, cẩn thận chăm sóc, làn da mà bị trầy xước một cái cũng khiến cô xót xa cả buổi!
"Cô xem ông có dám không!"
Đại Ninh hừ một tiếng, cô chống nạnh: "Được thôi, anh cắt tóc tôi thì tôi cạo trọc đầu mình. Anh mà hủy hoại nhan sắc tôi thì tôi sẽ cởi truồng chạy khắp nơi mỗi ngày, nếu anh dám đụng đến ngực người ta, tôi sẽ cắt chim anh!"
Cô nói xong, làm bộ cởi dây thắt lưng trên người Thời Mộ Dương xuống.
Thanh Đoàn: "..."
Thời Mộ Dương chìm vào trầm mặc, khóe miệng giật giật.
*
Một lát sau, hai người bước đi trong rừng cây.
Lúc này Đại Ninh ngẩng đầu ưỡn ngực đi đằng trước.
Thời Mộ Dương đi theo sau cô, nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh: "Kỷ Đại Ninh, đừng có ẹo qua ẹo lại khi đi!"
"À, người ta quên mất."
"Đừng có tự gọi mình bằng cái cách mắc ói đó!"
Đại Ninh hất cằm, quay đầu lại, giơ nắm tay về phía anh: "Lại chỉ trỏ lần nữa thì coi chừng người ta đánh chết anh!"
"Đây là cơ thể của cô!"
"Nhưng đánh anh, tôi đâu có đau."
Thời Mộ Dương đành phải duy trì tươi cười, khuyên nhủ cô: "Làm vậy sẽ để lại sẹo, nhìn xấu lắm."
Đại Ninh gật gật đầu: "Cũng đúng."
"Chúng ta sắp ra ngoài rừng cây rồi, đợi một chút."
Thời Mộ Dương cắt lấy một miếng quần áo lính của Đại Ninh, dùng nó bao lấy mái tóc xoăn của chính mình.
Đôi mắt Đại Ninh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh, trong lòng thầm cười nhạo, nhìn anh giãy giụa lần cuối trước khi đi khỏi khu rừng.
Anh tìm thấy thứ gì đó từ trong quần áo mà Đại Ninh mặc, anh bôi thứ đó lên mặt, chẳng bao lâu sau, từ làn da trắng nõn đã trở nên ngăm đen.
Thời Mộ Dương vớt một nắm bùn trên mặt đất rồi bôi rất nhiều lên mặt và đùi mình.
Cả người anh toát ra mùi hôi thối nồng nặc, Đại Ninh chán ghét tránh xa anh ra. Thời Mộ Dương chỉ áo thun của Đại Ninh: "Đưa áo lính cho tôi mặc."
"Không muốn không muốn, người ta mặc thế trông ngầu biết bao."
"Cháu gái à." Anh hận không thể đấm chết cô, nghiêm khắc liếc nhìn cô một cái: "Cô muốn cái cơ thể phiền phức này bị cưỡng hiếp tập thể hay sao?"
Cuối cùng Đại Ninh vẫn cởi áo lính đưa cho anh.
Trước khi đưa cho anh, cô còn keo kiệt đến mức vơ vét hết những thứ tốt trong áo khoác của Thời Mộ Dương rồi nhét vào túi quần mình.
Thời Mộ Dương nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng không nói thêm gì.
Anh cố gắng hết sức biến cơ thể này thành một cô gái mà ai nhìn cũng hết muốn ăn, cũng lười quản cô.
Dù sao thì hầu hết mấy món đồ đó đến trong tay Đại Ninh, cô cũng không biết dùng.
"Trông anh thật ghê tởm." Đại Ninh đi quanh anh một vòng, đưa ra bình luận.
"A."
Đại Ninh cảm thấy không bàn đến mặt khác, Thời Mộ Dương người này có tố chất tâm lý khá tốt, chốc lát trước đó còn bộ dáng sét đánh giữa trời quang, nhưng anh rất nhanh đã chấp nhận sự thật, hơn nữa còn vội vàng lên kế hoạch tốt nhất cho mình.
Đại Ninh hỏi Thanh Đoàn: "Tại sao cùng một cơ thể, ta dùng thì trông như tiểu tiên nữ, còn anh ta dùng thì như người ghét chó chê vậy?" Cô hơi đắc ý, vẫn là cô đỉnh hơn!
1
Thanh Đoàn vốn đang đắm chìm trong bi thương thì bị Đại Ninh ngắt lời như vậy, nó nhìn sang, ha, thật đúng là.
Bây giờ Thời Mộ Dương trông lôi thôi lếch thếch không nói, sắc mặt còn âm trầm táo bạo, thoạt nhìn khiến người ta không ưa chút nào.
Bất kể thế nào đi nữa, ít nhất trên người anh không còn chút vẻ quyến rũ nào.
Thời Mộ Dương lau mặt, bình tĩnh nói: "Bắt đầu từ giờ trở đi, chúng ta sẽ hợp tác, cô đừng để người khác cảm thấy cô có gì khác thường, đóng tốt vai của mình, sau khi đi ra ngoài phải ra lệnh không cho bất kỳ kẻ nào đến gần ông! Cô đã rõ chưa?"
Đại Ninh duỗi một ngón tay chọc lại anh: "Khi anh nói chuyện với tôi phải tôn trọng chút! Bây giờ tôi mới là cha anh, còn anh là con gà bệnh!"
"..." Thời Mộ Dương cười cười: "Được."
Cô mẹ nó trước tiên có thể nghe được trọng điểm hay không.
Đại Ninh nói đắc ý: "Đoàn Đoàn, ngươi xem, đây là đàn ông. Một giây trước còn bảo không muốn hợp tác hay bảo vệ ta, hiện tại không phải rất nghe lời sao."
Không cần cô sai khiến, anh đã chủ động lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ.
Thanh Đoàn cười gượng hai tiếng, nó nghĩ thầm, nếu như tâm lý hoạt động của Thời Mộ Dương có thể bày ra ngoài, chắc chắn bây giờ là 108 cảnh cách tèo của Đại Ninh.
*
Tác Nhị và những người này đã đóng quân suốt hai ngày ngoài rừng.
Theo như mệnh lệnh của đại ca, nếu ngày thứ ba, anh còn không ra ngoài thì bọn họ phải lập tức đi vào tìm anh.
Trước đó anh Thời đã nói, mọi người đi vào, mục tiêu quá lớn, anh chỉ cần đi theo sau mấy tên ngu đó, nhặt đồ có sẵn là xong.
Đại ca mang theo Tác Nhất và Tác Tam đi vào.
Thế nhưng bây giờ không một ai trở ra, trong lòng Tác Nhị trầm xuống, quyết định ngày mai sáng sớm sẽ dẫn theo người đi vào rừng tìm đại ca.
Tác Nhị rất tin tưởng Thời Mộ Dương, suy cho cùng thực lực của đại ca không thể xem thường. Chỉ có điều bây giờ mãng xà bị thương nên không thể theo đại ca, cậu không tránh khỏi sẽ lo lắng.
Khi mặt trời lặn, sắc trời vừa mới tối, Tác Nhị liền triệu tập mọi người lại và nói: "Chúng ta thương lượng một chút, ngày mai sau khi vào rừng, đi thế nào..."
Mấy người đang thảo luận sôi nổi, đột nhiên có người vui mừng xen lẫn kinh ngạc nói: "Là anh Thời, anh ấy ra rồi!"
Nghe vậy, Tác Nhị cũng vội vàng vui mừng nhìn sang.
Quả nhiên dưới màn trời vừa mới tối sầm có hai bóng người đang chậm rãi bước đi. Cầm đầu đúng là Thời Mộ Dương đã biến mất hai ngày nay.
Chỉ thấy đại ca của họ lắc hông, bước chân nhanh nhẹn, hai tay để sau lưng, nhảy nhót bước tới: "Chào mọi người nha!"
Vẻ mặt Tác Nhị mờ mịt, nhìn thằng ẻo lả có hành động và cử chỉ kỳ quái này: "..."
Nhớ tới tính tình đại ca thất thường đáng sợ, cậu run run, không dám phỏng đoán về Thời Mộ Dương trong lòng, vô cùng vui vẻ nghênh đón: "Đại ca, cuối cùng anh đã trở về, Tác Nhất và Tác Tam đâu ạ?"
"Thời Mộ Dương" trước mắt đáng yêu nghiêng đầu nói: "Cái gì một và ba con vịt ~"
Phía sau vang lên một giọng nói yếu ớt: "Hai tên ngu xuẩn đó, chỉ e đã chết rồi."
Tác Nhị nghe thấy cô gái cố tình đè thấp giọng thành khó nghe, lúc này mới thấy sau lưng Thời Mộ Dương còn có một cô gái bẩn thỉu, vẻ mặt Tác Nhị không vui nói: "Con đàn bà này, mẹ nó mày nói cái gì thế! Dám nguyền rủa anh em bọn tao chết!"
Con đàn bà- "Thời Mộ Dương" âm u nhìn về phía cậu ta.
Đại Ninh cười mệt: "Là tôi nhặt được con... con đàn bà này ở trong rừng, sau này cô ấy chính là tôi, không ai được phép đụng vào!"
Theo lý thuyết với tuyên bố độc đoán như vậy sẽ dẫn đến nhiều người tức giận bởi ở đây phụ nữ vốn đã ít ỏi. Mọi người đều biết, mấy hôm trước đại ca Thời vừa mới giành lấy một người phụ nữ trắng muốt từ chỗ của Hướng Tuyết Phong, cô gái bẩn thỉu và hôi hám như vậy theo lý thuyết phải chia cho đám anh em.
Nhưng Thời Mộ Dương làm việc thất thường, là một tên bạo chúa thật sự, anh nói một không nói hai, không ai dám nghi ngờ bất kỳ quyết định gì của anh.
Bằng không đang tán dóc cũng không biết mình chết thế nào.
Tác Nhị tuân theo mệnh lệnh của anh một cách vô điều kiện, cung kính khom lưng: "Vâng."
Những người phía sau Tác Nhị cũng khom lưng về phía Đại Ninh, trả lời chỉnh tề: "Vâng."
Đại Ninh vô cùng vui vẻ, cô có loại cảm giác như mình là vua một cõi, Thời Mộ Dương, thì ra anh trải qua cuộc sống sảng khoái như vậy à!
Gân xanh trên thái dương Thời Mộ Dương giật giật, nhìn đám này rõ ràng có hoài nghi nhưng không dám nói nửa chữ, cấp dưới ngu xuẩn phục tùng vô điều kiện như thế. Anh không biết mình nên vui mừng vì sự chân thành hay là nên tức giận vì sự ngu dốt của họ.
Tốt lắm, Tác Nhị xưng hô với mình như thế, đợi anh đổi về được, mai sau anh phải lột da thằng đần này!
"Đại ca, vất vả rồi, mời anh lên xe."
"Ồ!" Đại Ninh vốn tưởng rằng với hoàn cảnh kém như vậy của hòn đảo tội ác, lúc đi về, hai cái đùi của cô xem như bỏ, có lẽ tốt nhất là cô sẽ sai người cõng mình.
Không ngờ trước mắt là mấy con tuần lộc ngoan ngoãn đang kéo một chiếc xe lộng lẫy dừng trước mặt cô.
Quá... quá dữ!
Thế nhưng chú nhỏ lại lấy đám tuần lộc thời xa xưa ra dùng, cô vô cùng vui vẻ trèo lên chiếc xe tuần lộc tráng lệ, phát hiện trên xe còn lót một lớp thảm mềm mại rất dễ chịu.
Cô lùi ra sau và đặt tay lên đầu gối, tuần lộc nghe lời bắt đầu di chuyển.
Những người đằng sau xếp thành đội ngũ đi theo sau cô một cách ngay ngắn, trật tự còn hơn quân đội, như tùy tùng đi theo bảo vệ cô. Có người bên cạnh niềm nở nói: "Đại ca, mời anh uống nước giải khát."
Tác Nhị nhớ tới cái gì, cười nham hiểm, quay đầu lại.
"Các anh em, trói con đàn bà ăn nói lỗ m. ãng đó lại! Để nó chạy theo sau xe." Mặc dù phụ nữ quý giá nhưng vừa nhìn cũng biết cô gái đó không phải loại mặt hàng cực phẩm gì, lấy tính tình của đại ca, đoán chừng bắt lại là muốn cô ta làm nô lệ của mình.
Thời Mộ Dương đứng sau đám người nghe vậy, gân xanh trên trán lập tức nổi lên.
1
Rất tốt, rất rất tốt!
← Ch. 094 | Ch. 096 → |