Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Phụ Công Tâm Kế - Chương 044

Nữ Phụ Công Tâm Kế
Trọn bộ 111 chương
Chương 044
Muốn làm người phụ nữ của đại thần [ngoại truyện]
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Siêu sale Lazada


Edit: Kiri

Có một ngày, trên diễn đàn đột nhiên có một bài đăng như thế này.

"Mọi người cho rằng Bố Tương Tư và Kì Du ai là đại thần mới tiêu biểu?"

Chủ post khách quan nghiêm túc so sánh hai vị đại thần mới nổi này, so sánh từ lúc mới thành danh, văn phong, khả năng sáng tạo, tốc độ đăng truyện, lượng bình luận, lượng theo dõi......

Người đạt được thành tựu như thế hẳn là hai mươi năm khó gặp, ai ngờ gần đây lại liên tiếp quật khởi hai người. Cách thức phát triển của hai người có nhiều điểm tương đồng nên khó tránh bị so sánh.

Nhưng cũng bởi vậy, trừ một bộ phận 'Có tiểu thuyết hay là được, ai quản tác giả là ai. ' thì fans của hai người tranh đấu không ngừng, mỗi lần đều đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Bình luận phía dưới quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, fans hai bên bắt đầu cắn nhau.

"Kháo, có thể đừng đặt tên Kì Du cạnh Bố Tương Tư không? Chỉ bằng mấy tác phẩm lên lên xuống xuống của cô ta mà cũng xứng?"

"Tôi còn đang cười Bố Tương Tư nhà cô không xứng đấy, ôm đùi Kì Tích mà cứ như thành thần, ngày ngày dệt ân ái trên weibo, truyện thì không viết, cứ nghĩ mình xuất đạo sớm hơn Kì Du mấy tháng thì là tiền bối chắc."

"Fuck, biết ngay là động đến Kì Tích, bế Tích Đại nhà ta đi, các người cứ từ từ đánh nhau."

"Đúng vậy, luận tốc độ cả giới văn mạng ai so được với Kì Du nha, dù sao cũng không phải một người, là một phòng làm việc đấy!"

"Tôi fuck cả nhà cô, mấy bộ thành danh của Bố Tương Tư cũng chỉ có mấy bộ vớ vẩn thế kia, không so được với người ta lại bắt đầu bôi đen người ta, có mặt mũi không?"

"Ha ha, quả nhiên thẹn quá hóa giận bắt đầu sủa bậy, không biết ai mới là kẻ không biết xấu hổ."

"Người qua đường yên lặng nói một câu. Khả năng Kì Du là một phòng làm việc tương đối lớn, văn phong của một người dù có sáng tạo cũng không thể thay đổi đến mức này. Khác với Bố Tương Tư, tuy văn gì cũng viết nhưng những người đã đọc qua truyện của cô ấy thì đều có thể phát hiện thói quen dùng từ đặt câu vẫn không đổi. Còn Kì Du, có một bài đăng hôm trước tôi thấy nói rất đúng, không thể có chuyện ở một bộ tiểu thuyết cô ấy quen dùng câu dài, dấu chấm câu dùng chuẩn đến kinh người, ở một bộ khác lại có thói quen dùng sáu dấu chấm để biểu thị im lặng."

"Người bên trên dám thề nếu là fans Bố Tương Tư sẽ chết một nghìn lần không?"

Càng về sau càng nghiêm trọng, gần như là bôi đen động chạm đến gia đình các thứ.

"Chậc chậc." Diệp Tử nhàn nhã ngồi viết truyện. Chuyện này cô đã sớm tính đến, từ lúc không ai hoài nghi Kì Du cho đến lúc mọi người đều cho rằng đây là một phòng làm việc dùng chung bút danh, cô cũng trợ giúp không ít.

Đương nhiên, loại sai lầm quá mức rõ ràng này, đương nhiên cô sẽ không phạm. Từ lúc cô gõ lại truyện vào máy tính đã tận lực sửa cách dùng từ đặt câu sao cho phù hợp với mình.

Tuy rằng cô không nhất thiết phải chèn ép nữ chính nhưng như thế này cũng vui mà phải không?

Vào lúc đang tập trung tinh thần thì QQ đột nhiên nhảy ra, Kì Tích gửi đến một tin nhắn.

Kì Tích: "Mệt, muốn đi ngủ. (~﹃~)~zz"

Diệp Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông đang ôm bút ký nằm trên giường, có chút dở khóc dở cười, trả lời tin nhắn.

Bố Tương Tư: "Không được ngủ, chương này em còn thiếu một nghìn chữ, ngoan, mau lại đây viết đánh nhau cho em."

Diệp Tử có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh phía sau, không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được Tề Tử Kỷ đang giãy dụa ngồi dậy rồi miễn cưỡng ngáp một cái.

QQ cũng cực kỳ đứng đắn đáp trả.

Kì Tích: "Được, gửi truyện lại đây."

Diệp Tử không tự giác mỉm cười, gửi sơ bộ ý tưởng hôm nay cho anh.

Tề Tử Kỷ nhanh chóng xem qua rồi dừng lại ở chỗ nam chính và vật hi sinh so chiêu, thật sự là quá mức ngắn gọn. Anh cau mày một lát rồi tiếng gõ bàn phím phát ra liên tục.

"Uống sữa không?" Diệp Tử bưng cốc sữa mình chưa uống hết ngồi xuống giường, Tề Tử Kỷ đang nhìn chằm chằm màn hình, mười ngón tay múa loạn, cực kỳ tập trung, căn bản không có tâm tư trả lời cô.

Lúc này Diệp Tử đã tắm rửa xong, cô nhẹ nhàng lau tóc, có một mùi hương dịu dàng lan tỏa: "Kì Tiểu Tích, có phải mai anh đi tham gia hoạt động với Kì Du không?"

Tề Tử Kỷ nhìn chằm chằm môi cô hồi lâu, yết hầu giật giật, anh cẩn thận khép máy tính lại đặt sang bên cạnh, sau khi xác định hành động tiếp theo của mình sẽ không tạo ra thương tổn gì tới nó mới ôm lấy Diệp Tử cắn môi cô.

"Á." Môi Diệp Tử bị anh cắn một lúc đau đến run người, Tề Tử Kỷ hôn không hề có kỹ thuật, chỉ là ôm cô cắn một lúc rồi buông ra, sau đó nghi hoặc hỏi: "Không giống hương vị lúc nãy, ngày với đêm em dùng loại khác nhau à?"

Diệp Tử ghét bỏ đẩy đầu anh ra: "Anh có thể đừng để ý mấy chuyện râu ria không?" Cô lại nghĩ tới một đoạn ký ức đầy máu và nước mắt, khó khăn lắm mới làm cho tên đầu gỗ này có phản ứng, suýt thì đi được đến bước cuối cùng anh lại dừng lại, sau đó còn rất nghiêm túc bàn luận về chất lượng áo mưa với cô.

Anh cảm thấy loại này quá mỏng, mùi cũng không hợp ý.

"Ừ, được." Tề Tử Kỷ nghĩ sau này nhất định không nên hỏi loại chuyện này nữa, sau đó nhìn qua phía máy tính: "Viết cho em một nghìn chữ rồi."

Diệp Tử bị anh nói sang chuyện khác, hoan hoan hỉ hỉ đi gửi truyện, đến tận lúc Tề Tử Kỷ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà xong cô mới nhớ ra, kéo anh lại không cho về: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu? Ngày mai anh đi tham gia hoạt động với Kì Du đúng không?"

Tề Tử Kỷ nhớ lại mail của Lam Khải, gật gật đầu: "Ừ, sao thế?"

Diệp Tử nhìn thẳng vào mắt anh: "Phải nhớ kỹ vẻ mặt hiện tại của người bạn gái chim sa cá lặn của anh hiện giờ, anh biết mai phải làm thế nào, đúng không?"

Nói thật, Tề Tử Kỷ không hiểu mấy nhưng vẫn gật gật đầu.

Ngày mai anh và Kì Du cùng đi tuyên truyền cho một công ty trò chơi, cả hai truyện của hai người đều ký hợp đồng với công ty này nên đến tuyên truyền một chút cũng không sao.

Nhưng mãi đến tận lúc nhìn thấy Kì Du tóc quăn quần áo tươi sáng đứng trước mặt anh anh vẫn không hiểu lắm lời của Diệp Tử hôm qua.

Mỗi lúc như thế này anh đều thấy hơi buồn rầu. Hỏi trực tiếp thì cô sẽ tức giận, mình lại không lĩnh ngộ được. Đúng vậy, anh đã sớm thừa nhận chuyện chỉ số thông minh của mình không cao. Vì thế tuy rằng anh chưa từng biểu hiện ra ngoài nhưng nội tâm cũng có vài lần căng thẳng.

Trong buổi tuyên truyền, có độc giả cười hỏi anh: "Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Tích Đại và Bố Tương Tư là một đôi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, bỏ qua thân phận, để Tích Đại dùng thân phận người ngoài cuộc đánh giá Bố Tương Tư và Kì Du thì anh thưởng thức ai hơn?"

Tề Tử Kỷ trả lời không hề do dự: "Bố Tương Tư."

Sắc mặt Kì Du hơi khó xem, anh trả lời quá nhanh, ngay cả khách sáo và uyển chuyển cũng không có, nhìn thế nào cũng như bất mãn với cô.

"Tại sao thế?"

Tề Tử Kỷ ngửa đầu tự hỏi một lát: "Lúc ấy đặc biệt thích <Thánh chủ bất bại> và <Như hoa mỹ quyến> của cô ấy."

"Kì Du cũng viết truyện ở cả Chung Điểm và Lục Giang, hơn nữa hai truyện đều cao hơn Bố Tương Tư một bậc, Tích Đại xem qua chưa, cảm thấy viết thế nào?" Người nọ càng truy hỏi.

"Thật xin lỗi, tôi chưa đọc."

Kì Du đứng bên cạnh sắp không cười nổi nữa.

"Khà khà. Tích Đại có thể đọc thử."

Tề Tử Kỷ trực tiếp lắc đầu: "Không xem." Điều này Diệp Tử đã quy định rõ ràng, tuy rằng anh không biết vì sao nhưng cứ ngoan ngoãn chấp hành theo lời cô là được. Đương nhiên, Kì Du khá nổi danh, ngẫu nhiên anh cũng muốn đọc thử nên khi nghe người khác đề cử thì lập tức cự tuyệt, miễn cho mình dao động.

Không khí hội trường trở nên xấu hổ, người chủ trì vội vàng cười điều hòa không khí, gọi một số người đã được sắp xếp tốt đứng dậy hỏi chuyện liên quan đến trò chơi.

Hoạt động lần này vừa chấm dứt là gần như cả weibo ngập tràn gif và video miêu tả sinh động. Diệp Tử gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm lúc đó của Kì Du, ngồi trước máy tính cười không ngậm được miệng, hận không thể ôm Kì Tích hôn vài cái.

"Kì Tiểu Tích, hôm nay anh thật sự là quá tuyệt vời." Tề Tử Kỷ vừa mới bước vào phòng khách cô đã nhào ra ôm lấy anh, cười đắc ý mà càn rỡ.

Anh mờ mịt không hiểu: "Cái gì?"

" Không có gì." Diệp Tử hôn anh vài cái rồi mới nhảy xuống: "Muộn quá rồi nên em không nghĩ anh sẽ đến đây, anh đói bụng không? Em nấu cơm cho anh ăn nhé?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-111)