Nhập Viện
← Ch.55 | Ch.57 → |
Dương Nguyên lập tức hất mạnh ông ta ra.
Cũng may được hai người kia đỡ mới không bị té ngã.
Dương Nguyên định đánh ông ta rồi nhưng dù sao ông ta cũng là cha Lệ Ngọc.
Nếu Dương Nguyên ra tay thì Lệ Ngọc sẽ bị người khác chỉ trích.
Thế nhưng, ông ta lại kinh ngạc nhìn Dương Nguyên.
- Cậu... !cậu là...
Dương Nguyên trầm giọng.
- Tôi là anh của Dương Nguyên anh thứ tư của Khôi Nguyên.... !
Dương Nguyên nói gần như là nghiến răng.
Dĩ nhiên, vừa nhìn là ông ta đã biết Dương Nguyên là anh của Khôi Nguyên, đứa con rể xuất sắc mà ông đã chọn.
Bởi vì hai anh em mặt cũng tương tự nhau mà.
Hơn nữa, Dương Nguyên lại giống với cha mình là bạn quá cố của ông ta như khuôn đúc.
Thử hỏi ông ta không nhận ra sao được.
Nhưng ông ta lại không hiểu tại sao Dương Nguyên lại có mặt ở đây.
Dương Nguyên cũng không để ý tới ông ta, vội chạy lại đỡ Lệ Ngọc.
Anh quan sát camera thấy ông ta đánh cô tàn nhẫn quá nhưng lại nhớ đến lời cô đã dặn, là khi nào cô ra hiệu mới xuống.
Dương Nguyên sợ sẽ làm vỡ kế hoạch của cô nên cố dằn lại.
Tuy nhiên, cuối cùng Dương Nguyên cũng không thể nhịn được, vội chạy xuống.
Có điều, khi Dương Nguyên đỡ lấy Lệ Ngọc thì thấy cô đã nhắm nghiền hai mắt, phía sau ót còn có một vết máu chảy xuống cả nền gạch.
Dương Nguyên điếng người, hốt hoảng hô lên.
- Lệ Ngọc... !cô tỉnh lại đi... !Lệ Ngọc... !dì Ba ơi... !mau gọi cứu thương... !nhanh lên... Lệ Ngọc... !cô tỉnh lại đi... !đừng làm tôi sợ... !
Dì Ba vội chạy lên, thấy cảnh máu me ấy cũng hốt hoảng, vội vã gọi cứu thương.
Ánh mắt của Dương Nguyên tràn đầy căm thù, nhìn về phía ba người họ nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nếu Lệ Ngọc có chuyện gì tôi nhất định sẽ không tha cho các người.
Để lại một câu, Dương Nguyên vội bế Lệ Ngọc lên.
Vừa nhấc chân định chạy ra ngoài thì Hiếu Minh, Khôi Nguyên và một nhóm phóng viên cũng vừa vào tới.
Thấy cảnh tượng lộn xộn, Lệ Ngọc thì mình đầy máu me được Dương Nguyên bế trên tay liền không khỏi ngỡ ngàng.
Hiếu Minh và Khôi Nguyên đồng loạt hô lên.
- Lệ Ngọc sao vậy?
Dương Nguyên ánh mắt đỏ ao như một con thú dữ nhìn chầm chầm vào ba người đặt biệt là người đàn ông hơn 50, chống gậy đứng ở giữa.
- Bị ông ta đánh!
Phóng viên nhanh chóng chụp ảnh lại mọi sự việc đồng thời đưa ra các câu hỏi.
- Xin hỏi ba người họ là ai?
- Xin hỏi anh là gì của nhạc sĩ Lệ Ngọc?
- Xin hỏi vì sao ông ta lại đánh cô Lệ Ngọc?
- Bla... !bla... !bla... !
Dương Nguyên đau đớn hô lên.
- Xin các vị đừng hỏi nữa.
Tôi phải mang cô ấy đi nhà thương ngay.
Cô ấy đang chảy máu rất nhiều.
Xin các vị nhường đường cho tôi đi.
Nhưng Dương Nguyên cũng không quên nói.
- Nhà có camera, các vị muốn biết mọi việc cứ trích xuất lại sẽ rõ.
Phóng viên thấy vậy cũng tránh đường cho Dương Nguyên đi.
Rồi lập tức quay sang Hiếu Minh.
Hiếu Minh bèn cho người lên trích xuất camera ghi hình lại toàn bộ cảnh lúc nãy, đưa cho phóng viên.
Khôi Nguyên nhìn cả ba người đang mặt mày tái mét không biết phải làm sao.
Họ không ngờ trong phòng này lại có camera, lại không nghĩ tới lại có nhiều phóng viên như vậy đến.
Xong! Thế nào ngày mai họ cũng sẽ bị lên báo và... !hậu quả thì không ai có thể biết được.
Khôi Nguyên cũng dùng ánh mắt căm hận nhìn họ, rồi nói.
- Hổ dữ không ăn thịt con.
Tôi không ngờ ông ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Lệ Ngọc mà có mệnh hệ gì tôi sẽ không để yên cho các người.
Nói rồi, Khôi Nguyên cũng vụt chạy đi theo xe cứu thương, đưa Lệ Ngọc đi nhà thương*.
(tg: quên nói! Thời này bệnh viện người ta đều gọi là nhà thương nên mình để nhà thương cho nó hợp)
Còn Hiếu Minh thì ở lại xử lý tình huống.
..............
Trong nhà thương.
- Ai là người nhà bệnh nhân Lý Lệ Ngọc?
Một bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu hỏi.
Dương Nguyên và Khôi Nguyên đồng loạt đứng lên.
- Là tôi!
Tuy nhiên, cũng có một vài phóng viên chạy lại, vừa chụp ảnh vừa hỏi tình hình sức khỏe của Lệ Ngọc và hỏi họ có thể vào phỏng vấn được không.
Vị bác sĩ ấy bất đắc dĩ trả lời.
- Hiện tại bệnh nhân vì mất máu quá nhiều nên rất yếu, không thể trả lời phỏng vấn của các vị được.
Cô ấy cần được người nhà chăm sóc, có thể một hai ngày nữa mới có thể trả lời phỏng vấn của các vị được.
Xin các vị thông cảm!
Vị bác sĩ ấy cũng hết cách.
Đúng lý không muốn nói dối đâu nhưng thấy phóng viên cú này thà nói dối cho đỡ phiền.
Aii... !người nổi tiếng nó khổ vậy đó.
1
Dương Nguyên và Khôi Nguyên nghe bác sĩ nói vậy cũng lo lắng không thôi.
Tuy nhiên, khi vào thăm Lệ Ngọc thì thấy cô tươi cười như không có chuyện gì xảy ra cả.
Sau ót cũng không có băng bó gì luôn.
Dương Nguyên kinh ngạc hỏi,
- Lệ Ngọc! Sao bác sĩ không băng sau ót cho cô?
Lệ Ngọc thản nhiên đáp.
- Đâu có bị thương đâu mà băng.
Hai người đều kinh ngạc.
Khôi Nguyên hỏi,
- Sao lúc nãy ở nhà thấy máu chảy nhiều lắm mà?
Lệ Ngọc nhìn nhìn ra cửa xem có phóng viên nào rình nghe lén không.
Thấy không có ai, cô mới nói khẽ với hai người.
- Là máu giả!
Dương Nguyên và Khôi Nguyên: "!!!!!"
Lệ Ngọc lại nói tiếp.
- Nhưng thực ra bị trúng mấy gậy của ông ta đúng là... !mịa nó đau.
Bầm hết cả người.
Ý là già mà còn đánh đau như vậy thử hỏi lúc ông ta còn trẻ sao không đánh chết người cho được.
Dương Nguyên xót xa hỏi.
- Cô bị đánh trúng ở đâu?
- Ở đây... !ở đây... !và còn sau lưng nữa... !
Lệ Ngọc vén tay áo bệnh nhân để lộ cánh tay nhỏ nhắn bị hai ba dấu lằn bầm tím.
Rồi lại vén ống quần lên đưa ra đôi chân trắng muốt nhưng lại làm nổi bật các dấu lằn thật bắt mắt..
← Ch. 55 | Ch. 57 → |