Lo Lắng 1
← Ch.17 | Ch.19 → |
Lệ Ngọc mời Dương Nguyên đi vào nhà hàng ăn một bữa.
Tại vì lúc khán giả tặng hoa cũng có kèm theo tiền trong đó, Hiếu Minh cũng trả tiền cát - xê cho tiết mục của cô vừa rồi.
Số tiền cô có được phải nói là nhiều cỡ mấy tháng lương làm thu ngân trong nhà sách đấy.
Mệnh giá tiền nhỏ nhất ở đây là 500 hào lớn nhất là 500 đồng, 1000 hào = 1 đồng.
Cho nên, Lệ Ngọc suy theo mệnh giá ở hiện đại là 1 hào = 1 VNĐ, 1000 hào = 1000 VNĐ, 500 đồng = 500. 000 VNĐ.
(T/g: đây là tác giả cho đại, chứ tiền Việt Nam những năm của thập niên 80 và 90 mệnh giá khá rắc rối vì trải qua khủng hoảng kinh tế, lạm phát, rồi nhiều lần đổi tiền tá lả nên tg sẽ không đem vô.
Dù sao nữ chính cũng là xuyên qua thế giới khác, chứ không ngược dòng lịch sử nên những biến động lịch sử t/g sẽ không đề cập trong này. )
Tiền lương thu ngân trong nhà sách là 2000 đồng/ tháng.
Mà hôm nay Lệ Ngọc có được tới cả hơn chục tờ 500 đồng thì khỏi hỏi cũng biết sự chênh lệch rồi.
Đúng là giới thượng lưu chơi rất xộp.
Dương Nguyên cũng không từ chối, anh vô cùng vui cho cô.
Anh không ngờ Lệ Ngọc là một cô gái sinh ra và lớn lên ở thôn quê, lại sống trong một gia đình có tập tục cổ hủ trọng nam khinh nữ.
Vậy mà, một khi thoát ly ra được lại tỏa sáng đến thế.
Anh đoan chắc ngày mai này, cô sẽ được lên báo và nổi tiếng cho mà xem.
Anh đột nhiên nghĩ tới Khôi Nguyên.
Không biết khi Khôi Nguyên biết Lệ Ngọc lại là một cô gái tài năng như vậy, liệu có hối hận không nhỉ? Nhưng Dương Nguyên lại nghĩ lại, chắc là sẽ không.
Bởi vì Khôi Nguyên luôn phản đối việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt, Lệ Ngọc lại lớn tuổi hơn, với lại, hơn cả là Khôi Nguyên yêu Dạ Thảo.
Cho nên anh chắc chắn, hắn sẽ không hối hận.
Người mình không yêu thì dù có tài năng hay xinh đẹp đến đâu thì cũng sẽ không để tâm.
Chỉ là Dương Nguyên lại nhìn Lệ Ngọc đang hăng say ăn uống ngon lành, rồi lại nghĩ nếu sau này cô nổi tiếng rồi, không biết liệu có nhớ tới anh không? Anh cũng buộc miệng thốt lên câu hỏi.
- Lệ Ngọc à! Sau này cô nổi tiếng rồi cô sẽ còn nhớ đến tôi không?
Lệ Ngọc nghe anh hỏi như vậy, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Thành thật đáp.
- Dĩ nhiên là nhớ rồi! Anh quan tâm lo lắng cho tôi như vậy sao tôi có thể quên anh chứ.
Với lại, dù có nổi tiếng đi nữa thì cũng đâu chắc mình sẽ phải nổi hoài.
Trong giới giải trí nhân tài lớp lớp xuất hiện không ngớt, cho nên Lệ Ngọc cũng sẽ không dám tự xem mình là thần thánh.
Không khéo tới lúc vô tình bị xì - căng - đan có nước tự tử.
Nghĩ tới mấy xì - căng - đan của các ca sĩ hay diễn viên ở thế kỷ 21 mà cô thấy sợ sợ.
Cũng may, thời này chưa có mạng xã hội nên tác động không lớn gì mấy.
Nhưng mà, cô cũng không thể không phòng ngừa.
Cũng may là Lệ Ngọc biết cách hóa trang cho nhan sắc của mình, khi ở trên sân khấu và ngoài đời hơi khác nhau nên cũng không sợ bị phóng viên theo dõi hay gì.
Nghe Lệ Ngọc nói sẽ không quên, trong lòng Dương Nguyên vui như mở hội.
Nhưng mà nghe cô nói cái gì mà xì - căng - đan lại làm anh thấy lo lắng.
Dương Nguyên cũng là người có học thức, dĩ nhiên là anh hiểu cụm từ đó nói lên điều gì.
Mấy năm trước, anh từng đọc báo thấy một ca sĩ từng rất nổi tiếng nhưng lại bị người ta chụp được hình ảnh đang qua lại lén lút với người đã có vợ, bị công chúng lên án, chỉ trích đến mức phải tự vẫn, anh thấy sợ vô cùng.
Dương Nguyên đột nhiên nói.
- Hay cô đừng có theo nghề ca sĩ này nữa.
Lỡ như có chuyện gì thì biết làm sao?
Lệ Ngọc nghe anh nói như vậy không khỏi phì cười, đưa tay vỗ vỗ lấy mu bàn tay anh rồi nói.
- Anh đừng quá lo lắng! Tôi biết mình sẽ làm gì.
Có cơ hội thì cứ việc phát huy cứ lo sợ thì sao thành công được chứ? Xì - căng - đan tuy là không hay cho lắm nhưng nếu anh biết lợi dụng nó thì sẽ là tác dụng ngược đấy.
- Hả? Tác dụng ngược?
Dương Nguyên khá khó hiểu.
Chỉ là, Lệ Ngọc cũng không muốn giải thích nhiều nên chỉ nhướng mày nói.
- Anh phải tin tưởng vào bản lĩnh của tôi chứ!
À... !nói về bản lĩnh của Lệ Ngọc thì Dương Nguyên hoàn toàn tin tưởng.
Đầu tiên, cô chỉ nói vài câu, đã tự giải phóng bản thân khỏi nhà tù hôn nhân cổ hủ.
Tiếp theo, từ một người nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, đùng một cái trở thành một nhạc sĩ, ca sĩ tài ba.
Sau đó, lại lên sân khấu biểu diễn làm oanh động cả khán phòng.
Lệ Ngọc đã đem lại cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, thử hỏi làm sao anh không tin tưởng bản lĩnh của cô đây.
Nhưng mà, Dương Nguyên vẫn cứ thấy rất lo lắng.
Có lẽ, anh không thể để cô trên này một mình được rồi.
.... !
Em có thấy vườn kia hoa đang nở
Một đoá hoa, là một đoá hoa hồng
Em có biết trong tim anh đang nở
Một đoá hoa, anh dành tặng riêng em..
← Ch. 17 | Ch. 19 → |