Vay nóng Tima

Truyện:Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa - Chương 064

Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa
Trọn bộ 128 chương
Chương 064
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Shopee


Ninh Tri biết rằng có một vấn đề với thời gian, cô nhất định phải về sửa chữa nó.

Nhưng lúc trước cô xuyên qua đã tiêu thụ 100 mặt trời nhỏ, khi cô đến đó, cô đã tiêu tốn 13 mặt trời nhỏ. Hiện tại cô chỉ có 21 mặt trời nhỏ trong kho nhỏ của mình.

Quá ít.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hiện tại Ninh Tri không ở bên cạnh Lục Tuyệt, điên cuồng ép mặt trời nhỏ trên người anh.

Còn mấy ngày nữa, xong tiệc cô sẽ về.

Ninh Tri trở mình, không có bóng dáng Lục Tuyệt nằm thẳng người bên cạnh, cô đột nhiên có chút không thoải mái.

Bên kia thành phố B, màn đêm dày đặc.

Lục Tuyệt nằm nghiêng trên giường, anh ngây người nhìn về phía Ninh Tri thường ngủ, trống rỗng.

Muốn Tri Tri.

Ông Ninh đã bảo chuẩn bị bữa tiệc, bây giờ nhiều người ở Nam Thành biết rằng ông Ninh đã tìm thấy cháu gái của mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vốn dĩ mọi người đều đang chờ xem, gia nghiệp của nhà họ Ninh lớn như vậy, liệu ông Ninh sẽ giao cho ai trước khi qua đời, hay phải giải quyết ra sao, nhiều người còn chua chát nghĩ, tiền của ông Ninh thì thế nào, gia nghiệp không phải muốn tặng cho người ngoài sao, mà ngay cả người thừa kế cũng không có?

Nhưng bây giờ bất ngờ tiết lộ ông Ninh có một cô cháu gái khiến mọi người bàng hoàng.

Nhiều người tò mò, không biết ông Ninh đã tìm thấy cháu gái của mình ở đâu, đối phương là như thế nào.

Dần dần, không biết ai đã tung tin đồn rằng ông Ninh đã tìm được cháu gái mình từ một thôn quê xa xôi, thậm chí còn có tin đồn rằng đứa cháu gái này xấu xí, cư xử thô lỗ, hiểu biết nông cạn, trở về là ham m/uốn tài sản của ông Ninh.

"Chị Tri Tri, cũng không biết ai đang tung tin đồn về chị, thật quá ghê tởm." Ninh Hiểu Manh nói với Ninh Tri những gì cô đã nghe được.

Ninh Tri hôm nay mặc một bộ váy màu hồng sen, làn da đặc biệt trắng như tuyết, chất liệu mềm mịn dường như không bằng làn da của cô.

Mái tóc đen óng ả búi nửa đầu, phần ngọn mềm mại được uốn nhẹ buông xõa tự nhiên trên vai, khiến cho ngũ quan nổi bật của cô càng thêm tinh xảo và tươi đẹp.

Ninh Hiểu Manh luôn cho rằng cô là một đại mỹ nhân, nhưng bây giờ ngồi bên cạnh Ninh Tri, khuôn mặt kiêu hãnh của cô lập tức bị nghiền ép, nước da nổi váng, mà ngay cả dáng người, cũng như chưa phát triển hẳn.

Ninh Tri biết mọi thứ đều hoàn hảo, Ninh Hiểu Manh không thể không phục.

Không biết tên ngốc nào tung tin đồn Ninh Tri xấu, nếu bộ dạng này của Ninh Tri là xấu, trên đời này làm gì có người đẹp.

"Mặc kệ tung tin đồn như thế nào, ngày mai nhìn thấy tôi ở yến tiệc, tin đồn sẽ sụp đổ." Ninh Tri chưa bao giờ quan tâm đến những tin đồn này.

Ninh Hiểu Manh thấy Ninh Tri thật sự rất bình tĩnh, không phải giả vờ, đổi lại là cô, Ninh Hiểu Manh cảm thấy mình sắp nổ tung, nên phải tìm xem có phải là cố tình đồn đại không.

Ninh Hiểu Manh thực sự ngưỡng mộ Ninh Tri.

Lúc này, quản gia cùng mấy nhân viên bước vào: "Tiểu thư, đây là những món trang sức quý, cô có thể chọn tùy thích."

"Đây là những bộ váy, đôi giày, túi xách theo mùa mà studio dựa theo kích thước của cô làm ra, tiểu thư, mời cô chọn chiếc ưng ý. Nếu cô không hài lòng, tôi sẽ có người giao lại ngay."

Ninh Tri gật đầu: "Được rồi, làm phiền chú Giang."

Ánh mắt Ninh Hiểu Manh tràn đầy ngưỡng mộ, đây đều là những thứ xa xỉ, có tiền cũng không mua được, thậm chí một số minh tinh nhập môn vĩnh không với tới. Nếu cô đặt hàng theo yêu cầu, mỗi năm chỉ được làm một lần thôi.

Bây giờ, tất cả đều được giao cho Ninh Tri, cô có thể tùy ý lựa chọn, nếu không phù hợp sẽ đổi lại.

Ninh Hiểu Manh lại nhìn trang sức mà nhân viên cầm, bất kỳ món trang sức nào cũng có thể trân quý, có giá trị, nhưng hiện tại tất cả đều là của Ninh Tri.

Những thứ này chỉ là một góc băng sơn của nhà họ Ninh, không đúng, ngay cả một góc băng sơn của nhà họ Ninh cũng chưa chạm tới được.

Tài sản nhà họ Ninh tích lũy bao năm qua, cho dù Ninh Tri tùy ý lãng phí ba kiếp cũng đủ.

Cũng khó trách có người bắt đầu đỏ mắt, Ninh Tri vừa mới được nhận về, đã có một số người bắt đầu tung tin đồn nhảm.

"Chị Tri Tri, ngày đó chị nói là chị đã kết hôn, chồng chị sẽ đến dự tiệc sao?" Ninh Hiểu Manh có chút tò mò.

Ninh Tri lắc đầu: "Anh ấy ở thành phố B, không tiện tới đây."

Ninh Hiểu Manh có chút tiếc nuối, cô định xem loại đàn ông nào có thể sánh được với Ninh Tri.

Trong nhà họ Lục.

"Nhà họ Ninh chuẩn bị tổ chức tiệc công nhận thân phận cho nhị thiếu phu nhân. Trên mạng đã có tin tức rồi."

"Xem ra nhà họ Ninh rất cưng chiều nhị thiếu phu nhân. Ông Ninh chỉ có một mình cô ấy là cháu gái. Sợ rằng cơ nghiệp sau này sẽ là Nhị thiếu phu nhân thừa kế."

"Nhất định là cô ấy thừa kế rồi. Bây giờ nhị thiếu phu nhân xinh đẹp và giàu có. Tôi sợ sẽ có nhiều người đánh chủ ý lên cô ấy."

"Vậy cũng vô dụng, cô ấy đã gả cho nhị thiếu gia của chúng ta rồi."

"Đầu óc cô thật ngốc, nhị thiếu phu nhân bây giờ giàu có quyền thế, sao lại nguyện ý cùng nhị thiếu gia ở một chỗ." Người giúp việc hạ giọng: "Tình huống của nhị thiếu gia như thế nào, ai cũng biết, ai muốn có một tấm chồng như thế chứ?"

"Sau này họ sẽ ly hôn sao?"

"Cô nhìn không thấy bộ dáng mà ông Ninh nhìn nhị thiếu gia ngày đó sao? Rõ ràng là không hài lòng, nhị thiếu gia có tiền, đẹp trai nhưng có làm được gì?"

"Đúng vậy, cả ngày cậu ấy không nói chuyện, chỉ làm việc của riêng mình. Lấy chồng chính là cầu xin chồng yêu mình, chẳng lẽ ôm một cục gỗ sao? Hơn nữa, chả có người đàn ông nào cả ngày ở nhà, cái gì cũng không làm? May mắn, nhị thiếu gia đầu thai tốt."

...

Hai người giúp việc xúm lại vừa nói chuyện phiếm vừa quét dọn hành lang, dù sao cũng không lo bị Lục Tuyệt nghe thấy, dù sao anh cũng không nghe thấy gì.

Lục Tuyệt mím môi, đi ngang qua họ.

Người giúp việc nhanh chóng ngậm miệng lại, đợi Lục Tuyệt đi xa mới tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện phiếm: "Nhìn xem, sau khi nhị thiếu phu nhân tổ chức yến tiệc, khẳng định có rất nhiều người theo đuổi..."

Có ba đám mây đen nhỏ có tia chớp trong khung trên đầu Lục Tuyệt, đáng tiếc là Ninh Tri không có ở đó, cũng không ai nhìn thấy nó.

Anh ngồi trước bàn sách, vẻ mặt ngơ ngạc, lồng ngực ngột ngạt, khó chịu.

Họ nói rằng Tri Tri đã giàu có, sẽ rời bỏ anh.

Họ nói rằng anh ở nhà cả ngày, điều đó là không tốt.

Họ cũng nói rằng có rất nhiều người muốn cướp Tri Tri của anh.

Lục Tuyệt rũ mắt xuống, mím chặt môi, một lúc sau mới đứng dậy, thậm chí còn không đọc cuốn sách yêu thích của mình.

Trong phòng khách, mẹ Lục đang uống trà, đột nhiên, bà nhìn thấy một bóng người cao lớn màu đỏ đang đi về phía mình.

"Tiểu Tuyệt, sao con lại xuống đây?" Mẹ Lục có chút kinh ngạc.

Lúc này, con trai bà thường ở trong thư phòng, bà sẽ không làm phiền anh.

Lục Tuyệt ngây người đứng ở trước ghế sô pha, cúi đầu, chậm rãi nói: "Tìm Tri Tri, tôi."

Mẹ Lục kinh ngạc đến mức không quan tâm đến dáng vẻ của mình, chiếc cốc trong tay suýt chút nữa rơi xuống, nhanh chóng đặt nó sang một bên, giọng nói có chút run rẩy: "Tiểu Tuyệt, con muốn tìm Ninh Tri?"

Lục Tuyệt nhắc lại: "Tìm Tri Tri."

Đã bao lâu rồi con trai không chủ động nói chuyện với bà, đưa ra yêu cầu, lần cuối cùng anh đưa ra yêu cầu là khi anh học cấp 3, muốn làm một nhà kính trồng hoa trên sân thượng.

Bây giờ, anh chủ động nói chuyện với, đưa ra yêu cầu.

Mẹ Lục che mặt kích động, hít sâu mấy hơi, giọng nói vẫn còn run: "Tiểu Tri theo ông nội về nhà, mấy ngày nữa sẽ về."

"Tìm Tri Tri." Lục Tuyệt kiên trì, anh sợ quỷ chị sẽ bị cướp đi.

Mẹ Lục mềm lòng đến mức cho dù con trai muốn trăng trong nước, bà cũng sẽ lấy cho anh một cái: "Được rồi, đi tìm Tiểu Tri."

"Con muốn khi nào đi tìm con bé?" Mẹ Lục thận trọng hỏi anh.

Lục Tuyệt ngước mắt lên, nhanh chóng liếc nhìn mẹ mình: "Bây giờ, bây giờ đi tôi?"

Mẹ Lục vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vừa rồi bà đang cố gắng giao tiếp với anh, không nghĩ tới con trai sẽ đáp lại.

Âm thanh bà trở nên nhẹ nhàng: "Ngày mai nhà họ Ninh tổ chức yến tiệc, có lẽ Ninh Tri không có thời gian gặp con."

Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tôi đi ăn tiệc."

Trong bữa tiệc có nhiều người cướp Tri Tri, anh muốn đi trông coi.

Nhận được câu trả lời của con trai, mẹ Lục vừa vui mừng vừa bất ngờ, giọng nói đầy phấn khích không kìm chế được: "Đi, mẹ sẽ cho người đưa con đến đó."

Nếu không phải vì bà vừa phẫu thuật xong, hiện tại không thích hợp đi xa, bà nhất định đi cùng con trai.

Mẹ Lục không muốn để mất cơ hội giao tiếp với con trai mình, có trời mới biết từ nhỏ Lục Tuyệt chưa bao giờ nói chuyện với bà nhiều như vậy.

"Tiểu Tuyệt, nếu con thích Tri Tri, hãy đưa con bé về. Con gái thích được dỗ dành và chiều chuộng. Con phải học cách đối xử tốt với Tiểu Tri." Mẹ Lục nhìn ra con trai nguyện ý trao đổi với bà, tất cả đều là vì Ninh Tri, chủ đề của bà đương nhiên xoay quanh Ninh Tri.

Lục Tuyệt yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mẹ mình.

Mẹ Lục càng ngạc nhiên hơn, con trai có thể nghe lời bà không?

Bà đưa tay ra, muốn kéo con trai ngồi xuống bên cạnh, nói chuyện chi tiết, một giây sau, bị anh né tránh.

Mẹ Lục không mất hứng chút nào, con trai đáp lại bà đã là một tiến bộ rất lớn.

Biết hiện tại Lục Tuyệt muốn đi tìm Ninh Tri, mẹ Lục lập tức bảo quản gia đến sắp xếp để đưa Lục Tuyệt đến Nam Thành.

Mẹ Lục dặn đi dặn lại quản gia, nhất định phải chăm sóc Lục Tuyệt, bà cũng cử một vài vệ sĩ đi theo anh.

Sau khi nói rõ, mẹ Lục nói với Lục Tuyệt: "Ngày mai mới tổ chức tiệc, Tiểu Tuyệt, con vụng trộm đến Nam Thành để tạo cho Tiểu Tri một bất ngờ."

Bây giờ thân phận của Ninh Tri đã hoàn toàn khác trước, ngày mai là một bữa tiệc công khai thân phận, sau này, tất cả mọi người đều biết Ninh Tri là thiên kim của nhà họ Ninh.

Mẹ Lục lo lắng Ninh Tri sẽ rời bỏ Lục Tuyệt.

Vì ích kỷ, bà hy vọng Ninh Tri và Lục Tuyệt sẽ luôn ở bên nhau, bà không muốn thấy hai người phải chia lìa.

Lục Tuyệt có thể đi qua, coi như là công khai chủ quyền của anh đối với Ninh Tri.

Nghĩ đến đây, mẹ Lục nhìn cậu con trai tuấn tú nhưng nặng nề, lạnh lùng và không thích nói chuyện, bà muốn sờ đầu anh, muốn dạy anh cách nịnh nọt con dâu: "Con gái đều thích được khen, lời hay ý đẹp, con phải học cách khen ngợi Tiểu Tri."

Lục Tuyệt chớp mắt, ánh mắt có chút mờ mịt.

Mẹ Lục tưởng tượng đến việc có thể giao tiếp với con trai mình như thế này trong nhiều năm, dù chỉ có bà nói, con trau nghe là được, mà không phải một mình anh cô đơn ở đó, đắm chìm trong vỏ cứng của mình, nửa câu cũng không muốn nghe bà nói.

"Con có nghe mẹ nói không?" Nói xong, mẹ Lục lại cẩn thận nhìn con trai mình, bà không biết con trai có nghe thấy không.

Lục Tuyệt cúi đầu, một lúc lâu, mẹ Lục không khỏi cảm thấy mất mát, anh nhẹ gật đầu.

Nước mắt lưng tròng, mẹ Lục chợt thấy con mình ngày càng tiến bộ.

Bà cũng không dám mong đợi quá nhiều, giờ được nghe được lời của bà, còn đáp lại một chút, đối với bà mà nói đã là một niềm hạnh phúc vô cùng rồi.

Bởi vì Lục Tuyệt chuẩn bị đi Nam Thành tìm Ninh Tri, anb bắt đầu trở về phòng thu dọn quần áo.

Mẹ Lục muốn cho người giúp việc dọn dẹp giúp anh, nhưng Lục Tuyệt không nguyện ý.

Mẹ Lục đứng sang một bên nhìn xem, sau đó nhét một cuốn sách trên tay vào ba lô.

Bàn tay đang gấp quần áo của Lục Tuyệt dừng lại, anh nhanh chóng liếc nhìn mẹ mình, mím môi, có chút không vui, không muốn sách.

"Đây là sách dạy con cách lấy lòng Tiểu Tri, mang theo bên mình, con nên học tập." Mặt mẹ Lục tràn đầy ý cười, biết con trai có thể nghe lọt lời mình, nụ cười trên mặt bà không dừng lại.

Lục Tuyệt không vứt sách đi, anh im lặng, kéo khóa ba lô lại.

"Có gì cần cứ nói với chú Lý. Trên đường ông ấy đều nghe theo ý của con, biết không?" Mẹ Lục không khỏi trầm ngâm.

Trước đây là không có cơ hội, dù sao bà càm ràm con trai cũng không nghe, hiện tại thì khác, bà có thể nói bất cứ điều gì với con trai mình.

Lục Tuyệt đeo chiếc ba lô màu đỏ vào, cúi đầu, mím môi, một lúc sau, một giọng nói trầm ấm phát ra từ cổ họng: "Ừ."

Mẹ Lục kích động đến mức nước mắt lưng tròng, muốn đưa tay sờ đầu con trai, thật nghe lời.

Buổi tối, Ninh Tri đã chuẩn bị xong bữa tiệc ngày mai, sau khi tắm xong đi ra ngoài, không nhịn được nhìn vào điện thoại, cô phát hiện ra từ ngày hôm đó Lục Tuyệt đã không gọi video cho cô.

Anh không phải quên cô rồi chứ?

Ninh Tri liếc nhìn thời gian, hiện tại Lục Tuyệt đáng lẽ đã tắm xong.

Cô gọi video qua.

Một lúc lâu, dầu video bên kia không có phản hồi, ngay khi Ninh Tri định từ bỏ việc chờ đợi, video được kết nối.

Trước mặt hiện ra một đôi mắt đẹp như hoa đào, còn chớp động.

Ninh Tri không nhịn được cười: "Lục Tuyệt, để điện thoại ra xa một chút."

Máy ảnh quơ quơ, Ninh Tri nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Tuyệt.

Ninh Tri dựa vào đầu giường, chuẩn bị cùng anh nói chuyện phiếm: "Hai ngày nay anh không có tìm tôi, có phải đã quên tôi rồi không?"

Trên màn hình, khuôn mặt của Lục Tuyệt vẫn ở gần máy quay một chút, đôi mắt đen láy phóng to trên màn hình, sạch sẽ và đen láy.

"Tôi chưa." Lục Tuyệt nhìn Ninh Tri trên màn hình, có chút bất đắc dĩ chớp mắt.

Ninh Tri vừa mới tắm rửa xong, trên người đang mặc một chiếc váy ngủ màu xanh cây đậu, dưới ánh đèn, làn da trắng như tuyết, mái tóc còn vương chút hồng nhạt, tóc cô còn ẩm ướt, vài sợi tóc dính trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng nõn.

Lục Tuyệt lặng lẽ nhìn cô, anh nhớ lời mẹ nói, muốn khen nhiều hơn.

Anh mím môi, giọng nói khàn khàn trong phòng yên tĩnh vang lên: "Cô thật đẹp."

Ninh Tri:...

Vừa rồi Lục Tuyệt đang khen ngợi cô sao?

Ninh Tri cố ý trêu chọc anh: "Tôi không nghe thấy, vừa rồi anh nói cái gì?"

Trên màn hình, Ninh Tri thấy rõ đôi mắt rũ xuống của Lục Tuyệt khẽ run lên, đuôi mắt có màu đỏ nhạt, mấp máy môi, đơn giản lặp lại: "Cô thật đẹp."

Lục Tuyệt quá nghe lời.

Ninh Tri điều chỉnh lại tư thế, cô đang định nói, cô chợt nhận ra bối cảnh phía sau Lục Tuyệt không đúng, không phải là thư phòng hay phòng ở, trang phục lộng lẫy cao sang cũng không phải ở nhà họ Lục.

Ninh Tri hỏi anh: "Lục Tuyệt, hiện tại anh đang ở đâu?"

Muộn thế này Lục Tuyệt lại không ở nhà?

Lục Tuyệt nhớ tới chuyện anh giấu Ninh Tri đến Nam Thành, muốn làm cô bất ngờ, anh mím môi không trả lời.

Ninh Tri nhíu mày, nhóc mọt sách có bí mật.

"Anh không thể nói cho tôi biết sao?" Ninh Tri tiếp tục hỏi anh.

Lục Tuyệt gật đầu, anh sẽ không nói dối.

Ninh Tri không tiếp tục hỏi, cô không muốn ép nhóc mọt sách trả lời.

Sau khi kết thúc video, Lục Tuyệt để điện thoại trên tủ đầu giường, nằm thẳng trên giường, yên lặng nhìn đèn trên trần nhà, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt hiện ra má lúm đồng tiền, siêu dễ thương.

Tri Tri ngốc, không thể đoán được rằng anh đến gặp cô.

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn của nhà họ Ninh.

Có rất nhiều khách mời có mặt, tất cả đều rất quan tâm đến cháu gái mới nhận lại của ông Ninh. Không ít người nghe lời đồn, nghe nói đứa cháu gái này được đưa về từ một nơi xa xôi, hành vi thô t/ục, tướng mạo vừa đen vừa xấu, nhận không ra người.

Hầu hết các khách mời đều đến với tâm trạng thích thú xem náo nhiệt.

"Hiểu Manh, nghe nói cô đã gặp vị thiên kim Ninh Tri này, cô ấy thật sự rất xấu sao?"

"Vậy nếu cô ấy không đẹp thì sao, bây giờ cô ấy là cháu gái của nhà họ Ninh, sau này tất cả tài sản của nhà họ Ninh sẽ là của cô ấy. Dù cô ấy có là hổ cái cũng sẽ có người tranh giành."

"Tôi nghe nói cô ấy từ một nơi xa trở về, có thói quen xấu. Tôi đã nhìn thấy một số người thô t/ục khạc nhổ khắp nơi."

"Hiểu Mạnh, nhanh lên nói cho tôi biết, Ninh Tri đó có phải vừa đen vừa béo không?"

Ninh Hiểu Manh bị một nhóm bạn giàu có vây quanh, họ đều hỏi thăm về Ninh Tri.

"Những lời đồn đại mọi người cũng tin?" Ninh Hiểu Manh nói không nên lời: "Các người đừng nghe những lời đồn đại này, tôi đã từng gặp chị ấy, quan hệ cũng không tệ lắm. Các người tò mò như vậy, tí nữa sẽ gặp chị ấy."

Vừa dứt lời, hai mắt chợt sáng lên.

Cách đó không xa, Ninh Tri đã xuất hiện trong một chiếc váy dài màu trắng bạc, chân váy được khảm bằng thạch sáng, trong lúc bước đi như một bầu trời đầy sao chói lọi.

Bắt mắt nhất là khuôn mặt tinh cảo bà hoàn hảo của Ninh Tri, nước da trắng như tuyết dường như đang phát sáng.

Ninh Hiểu Manh đột nhiên cảm thấy Ninh Tri uống nước tiên lớn lên, nếu không, làm sao cô có thể tốt như vậy?

Ninh Tri đi đến bên cạnh ông Ninh, ánh mắt của tất cả khách mời đều bị thu hút, không ít người kinh ngạc đến mức không thể nín thở.

Ai đã tung tin đồn thiên kim Ninh Tri vừa xấu vừa đen?

Người đó có bị mù không? Không thấy thiên kim Ninh Tri trắng đến mức sắp phát sáng sao?

Còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đó, ngũ quan thanh tú đến mức ngay cả phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể hiệu quả như vậy.

Có rất nhiều con nhà giàu có mặt, sau khi nghe tin cháu gái ông Ninh lớn lên rất xấu, họ đã mất hứng, họ đến dự tiệc chỉ để nể mặt ông Ninh mà thôi, căn bản không có suy nghĩ về thiên kim Ninh Tri.

Nhưng bây giờ, thái độ của mọi người đã thay đổi 180 độ.

Vài vị khách nhịn không được vây quanh và chào hỏi Ninh Tri một cách lịch sự.

Ông Ninh không can thiệp, có rất nhiều người ưu tú của nhà giàu quyền thế, mỗi người trong số họ đều mạnh mẽ hơn con trai út của nhà họ Lục.

Ông đã phái người điều tra, trước khi cháu gái gả vào nhà họ Lục, nhà họ Lục đã ký hiệp nghị với nhà họ Lâm, hai năm sau, chỉ cần Ninh Tri muốn ly hôn, cô có thể rời nhà họ Lục bất cứ lúc nào.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-128)