← Ch.102 | Ch.104 → |
Ninh Tri lộ vẻ vui mừng, cô bước vào đã nhìn thấy Tiểu Tống Tụng trắng trẻo đáng yêu đang ngồi trên ghế sô pha.
Trong phòng khách còn có một người đàn ông và một người phụ nữ lạ, đang trò chuyện say sưa với mẹ Lục.
"Tiểu Tri về rồi đấy à?" Mẹ Lục cười nói: "Để chị giới thiệu, đây là con dâu của chị, Ninh Tri."
Mẹ Lục giới thiệu với Ninh Tri: "Đây là em họ Tống Nguyên của mẹ, con nên gọi chú ấy là chú họ, đây là em dâu của mẹ Từ Y Y, con có thể gọi dì ấy là dì."
"Đây là con của họ Tống Tụng, em họ của Tiểu Tuyệt."
Trên mặt Ninh Tri không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì sửng sốt.
Đã tìm thấy cha mẹ của Tiểu Tống Tụng rồi sao?
Cô bước tới, mẹ Lục như nhìn ra được nghi ngờ của cô bèn thở dài: "Thằng bé Tiểu Tống này đã chịu nhiều thiệt thòi lắm, từ lúc còn nhỏ đã bị bắt cóc rồi."
Người bắt cóc Tiểu Tống Tụng là em họ của Từ Y Y, cô ta nương nhờ Từ Y Y sống trong nhà họ Tống một thời gian, mù quáng trước sự giàu có của nhà họ Tống, còn đem lòng yêu Tống Nguyên hiền lành, nho nhã nữa.
Cô ta nhân cơ hội muốn tòm tem với Tống Nguyên khi Từ Y Y không có ở nhà, nhưng Tống Nguyên không phải là người lăng nhăng háo sắc, ông chỉ thích vợ mình thôi. Ông nói cho vợ biết chuyện rồi để bà ấy xử lý.
Cô em họ bị đuổi ra ngoài
Vì tức giận và muốn trả thù, dưới sự toan tính có chủ đích, cô ta đã bắt cóc con của họ đi, muốn khiến Từ Y Y và Tống Nguyên phải hối hận.
Sau đó, sự việc trở nên nghiêm trọng, nhà họ Tống đã gọi điện báo cảnh sát, đồng thời còn cử rất nhiều người đi tìm kiếm, cô em gái chỉ có thể mang theo đứa trẻ trốn chui trốn lủi một thời gian rất dài.
Cô ta đã từng nghĩ tới việc vứt bỏ cậu bé đi, nhưng lại càng lo lắng nếu mình bị phát hiện ra đã bắt cóc đứa trẻ đi, trong tay cô ta không có gì để phòng thân hết, sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng nề của nhà họ Tống.
Sau đấy, cô ta gặp Tống Dật Hải, cứ tưởng rằng mình đã tìm được hạnh phúc. Không ngờ, sau khi kết hôn không được bao lâu, Tống Dật Hải phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong công việc, bị công ty sa thải, cuối cùng sinh ra nghiện rượu, đụng chân đụng tay đánh người.
Có một lần cô em họ bị bạo hành nặng, cô ta liền thu dọn hành lý bỏ trốn, thậm chí còn ném "của nợ" Tống Tụng này cho Tống Dật Hải.
"Lần đầu tiên mẹ thấy Tiểu Tống Tụng đã cảm thấy rất quen mắt, rất thân thiết mà không hiểu tại sao." Mẹ Lục nói: "Đến tối mẹ hồi tưởng lại một hồi lâu, cuối cùng mới liên tưởng Tiểu Tống Tụng với em họ của mình."
Em họ làm việc ở phía nam, cũng quanh năm ở rịt bên đó. Sau khi sinh Tiểu Tống Tụng, mặc dù mẹ Lục không mấy khi gặp cậu bé nhưng cũng biết tin cậu bé bị thất lạc. Bà cũng thấy đau lòng mất một hồi lâu, chồng bà cũng phái không ít người đi tìm kiếm đứa bé.
Một khoảng thời gian dài sau khi đứa trẻ bị thất lạc, em dâu Từ Y Y bắt đầu xuất hiện vấn đề tâm lý, trở nên trầm cảm, vậy là em họ liền đi du lịch khắp nới với bà, tiện thể đi tìm con luôn.
Mẹ Lục không dám lập tức xác nhận Tiểu Tống Tụng có phải con của em dâu hay không, cho nên không dám nói cho Từ Y Y biết, sợ sẽ khiến bà ấy thất vọng lần nữa, làm bệnh càng trầm trọng hơn, mẹ Lục chỉ mới thông báo cho Tống Nguyên.
Tiểu Tống Tụng quả nhiên là con nhà họ Tống.
Cậu bé cũng bị mắc chứng tự kỷ, lúc đầu chỉ mức độ nhẹ thôi, nhưng sau khi bị bắt cóc đã dần trở nên nghiêm trọng. Cũng may cậu bé chỉ mới vài tuổi thôi, vẫn có thể cứu chữa được.
Hiện giờ tình trạng của Tiểu Tống Tụng đã tốt hơn khá nhiều rồi.
Ninh Tri chăm chú lắng nghe. Cô nhìn về phía Tiểu Tống Tụng ngồi ở đối diện, cậu nhóc đang ngồi trên ghế sô pha, đôi chân nhỏ tùy ý đung đưa, ánh mắt cũng không còn né tránh. So với trước đây thì tính tình cậu bé đã sáng sủa cởi mở hơn nhiều rồi.
Cô không ngờ lại có duyên như vậy, Tiểu Tống Tụng lại là em họ của Lục Tuyệt.
Ninh Tri chợt hiểu ra tại sao Tiểu Tống Tụng lại thích Lục Tuyệt tới như vậy. Hóa ra là vì quan hệ huyết thống.
Nhìn Tiểu Tống Tụng ngồi giữa ba mẹ mình, luôn miệng hỏi "anh trai Lục Tuyệt" với vẻ mặt trong sáng đáng yêu, Ninh Tri nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt đen láy hiện đầy vẻ vui thích.
Tốt quá rồi, Tiểu Tống Tụng đã tìm được ba mẹ yêu thương mình.
"Anh trai Lục Tuyệt đi làm rồi, anh ấy đi kiếm tiền." Ninh Tri cười nói với cậu bé.
Tiểu Tống Tụng chớp mắt, hình như cậu bé đã nghe thấy những lời tương tự ở đâu rồi.
Ninh Tri lấy từ trong túi một viên kẹo có rất nhiều quả cam dễ thương in trên vỏ. Cô đưa tay ra, viên kẹo nằm trong lòng bàn tay cô: "Tiểu Tống Tụng, em có muốn ăn kẹo không?"
Tiểu Tống Tụng nhìn chằm chằm vào viên kẹo với đôi mắt đen láy.
Từ Y Y ở bên cạnh cười nói: "Thằng bé này không thích ăn kẹo đâu."
Sau khi tìm lại được con trai, bệnh trầm cảm của Từ Y Y gần như đã được chữa khỏi. Suốt một năm qua, bà ấy đã rất nỗ lực để phát triển mối quan hệ với con trai mình.
Một lúc sau, ngay lúc Ninh Tri muốn lấy lại viên kẹo thì Tiểu Tống Tụng ở đối diện đột nhiên khẽ gật đầu, chậm rãi nói: "Muốn ăn."
Từ Y Y kinh ngạc nhìn con trai, phát hiện cậu bé đang nhìn chằm chằm vào viên kẹo của Ninh Tri, bà ngạc nhiên cười: "Xem ra thằng bé không chỉ thích Lục Tuyệt mà còn thích con đó Tiểu Tri."
Ninh Tri mỉm cười đưa kẹo đặt vào lòng bàn tay của Tiểu Tống Tụng. Cô cảm thấy không phải Tiểu Tống Tụng thích cô, mà là nhớ cô đã từng mời cậu bé ăn một viên kẹo giống y hệt như vậy.
Tiểu Tống Tụng vụng về bóc vỏ kẹo ra, trên bàn tay nhỏ bé xuất hiện một viên kẹo trắng trong vắt màu vàng cam. Cậu đưa vào miệng.
Ngọt ngào, là vị cam.
Là vị của viên kẹo lần đầu tiên Tiểu Tống Tụng ăn.
Vì Tiểu Tống Tụng luôn thương nhớ Lục Tuyệt, mà đúng lục Tống Nguyên có việc phải ở thành phố B nên liền mang cậu tới nhà họ Lục, định để cậu bé sống ở đây hai ngày.
Tống Nguyên và Từ Y Y tạm thời rời đi trước, qua hai ngày nữa sẽ tới đón con trai.
Ninh Tri chơi với Tiểu Tống Tụng. Cô phát hiện tuy Tiểu Tổng Tụng hiện tại không thích nói chuyện nhưng vẫn sẽ rất tò mò về mọi thứ xung quanh, yên lặng quan sát rồi ghi nhớ.
Cậu bé nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thấy thứ gì đó mới mẻ sẽ khẽ thốt lên tiếng kinh ngạc nho nhỏ, thậm chí còn hỏi Ninh Tri đó là cái gì.
Khi xe chạy tới tòa nhà của tập đoàn Lục Thị, Lục Tuyệt đã đứng đờ chờ sẵn.
Nhìn thấy Ninh Tri tới đón mình, anh vui vẻ mở cửa xe.
Ngay giây tiếp theo, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Anh trai Lục Tuyệt." Tiểu Tống Tụng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng nở một nụ cười rạng rỡ.
Lục Tuyệt mím môi, đôi mắt đen láy đảo qua Tiểu Tống Tụng. Nhìn Ninh Tri đang ngồi bên trong, anh vươn tay kéo Tiểu Tống Tụng ra, ôm cậu bé ra khỏi xe. Sau đó anh lên xe ngồi bên cạnh Ninh Tri.
Ninh Tri không biết nên cười hay nên khóc nữa: "Anh không được bắt nạt Tiểu Tống Tụng, mau đưa em ấy lên xe đi."
Ở bên kia, Tiểu Tống Tụng bị ghét bỏ cũng không buồn lòng, lại trèo lên xe, cơ thể nhỏ nhắn lặng lẽ đến gần Lục Tuyệt, đôi tay nhỏ nhắn kéo vạt áo của Lục Tuyệt rất tự nhiên, vô cùng dựa dẫm ỷ lại vào anh.
Ninh Tri nhìn Tiểu Tống Tụng lại tiếp tục trở thành cái đuôi nhỏ của Lục Tuyệt. Lục Tuyệt đi tới đầu là cậu bé sẽ lẽo đẽo theo sau Lục Tuyệt, không lúc nào tách rời được.
Ngay cả ban đêm, cậu bé cũng muốn ngủ với Lục Tuyệt.
Ninh Tri cảm thấy, thẩm mỹ của Tiểu Tống Tụng quả thật bị Lục Tuyệt lây nhiễm rồi.
Hôm nay lúc nhìn thấy cậu bé, cậu bé mặc đồ màu đỏ. Không ngờ sau khi tắm xong, đồ ngủ của cậu bé cũng là màu đỏ luôn.
Lục Tuyệt đã tắm rửa sạch sẽ xong. Anh mặc nguyên một bộ đồ ngủ màu đỏ hoa hòe hoa sói, đứng bên cạnh mắng Tiểu Tống Tụng: "Đàn ông con trai, tự mình ngủ đi."
Tiểu Tống Tụng mặc bộ đồ ngủ màu đỏ họa tiết cá heo màu xanh da trời, trông đáng yêu không chịu nổi. Giọng nói ngọt như sữa chậm rãi nói: "Anh trai không tự mình ngủ."
Lục Tuyệt mím môi, trong giọng nói trầm thấp có chút khoe khoang và kiêu ngạo: "Tri Tri của anh, có thể ngủ chung."
Anh đã là người đàn ông có vợ rồi, con nít ranh sao có thể so với anh được.
Tiểu Tống Tụng chớp chớp đôi mắt to tròn, học theo lời của Lục Tuyệt: "Anh trai của em, có thể ngủ chung."
"Anh là của Tri Tri." Lục Tuyệt sửa lại từ cho chính xác.
Ninh Tri nhìn một lớn một nhỏ mặc bộ quần áo đỏ gần như giống nhau đang tranh cãi nhau, cảm thấy đáng yêu đến mức tâm can run rẩy.
"Tiểu Tống Tụng thích anh, đêm nay để em ấy ngủ với chúng ta đi." Ninh Tri nói: "Trước đây anh cũng đâu phản đối Tiểu Tống Tụng ngủ ở đây như vậy."
Lục Tuyệt mím môi, cụp mắt xuống.
Đó là vì lúc đó anh không biết nếu đứa trẻ này ở đây thì anh không thể hôn Tri Tri được.
...
Tới đêm, Lục Tuyệt nằm thẳng người, hai mắt lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn khẽ khàng của Tiểu Tống Tụng, anh quay đầu nhìn lại một cái, xác nhận Tiểu Tống Tụng đã ngủ
Khóe môi Lục Tuyệt khẽ cong lên, đôi mắt cũng sáng rực, dịch người tới gần Ninh Tri.
Trong chăn, tay anh lặng lẽ khều tay Ninh Tri.
"Sao vậy?" Ninh Tri vẫn chưa ngủ, cô đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc Lục Tuyệt tới gần, cô cũng cảm giác được.
"Nhóc đó ngủ rồi." Lục Tuyệt nói với Ninh Tri, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, ý nhắc nhở đã rất rõ ràng.
Tiểu Tống Tụng đã ngủ rồi, anh có thể hôn Tri Tri.
Ninh Tri cảm thấy Lục Tuyệt nếm tủy trong xương mới biết nó ngon thật rồi. Anh cực kỳ thích hôn cô. Dưới ánh đèn, nhìn đôi mắt sáng quắc của anh, Ninh Tri đột nhiên nổi ý xấu.
"Muốn em hôn anh à?" Ninh Tri hỏi anh.
Lục Tuyệt thành thật gật đầu.
"Vậy anh không thể phát ra tiếng động. Nếu anh lên tiếng hoặc làm Tiểu Tống Tụng tỉnh lại thì anh phải ngoan ngoãn đi ngủ."
Lục Tuyệt khẽ gật đầu, cam đoan: "Không phát ra tiếng."
Ninh Tri nhếch môi cười. Bàn tay đang bị Lục Tuyệt nắm chặt trong chăn của cô bỗng vùng ra, sau đó men theo mu bàn tay của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng dời lên cánh tay.
Cánh tay rắn rỏi lập tức căng cứng lại.
Ninh Tri nhổm dậy, cánh môi hồng hào dán vào đôi môi mỏng của Lục Tuyệt, tay cũng đặt lên eo anh.
Trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt, mười mặt trời nhỏ lập tức bắn ra.
Đây không phải là lần đầu tiên Ninh Tri chạm vào vị trí này của Lục Tuyệt. Sờ vào rất thích tay, rắn chắc căng cứng. Cách lớp đồ ngủ bằng lụa mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, còn cả đường cong rắn chắc nhưng mờ nhạt nữa.
Cảm giác tê dại càng ngày càng rõ ràng, mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt điên cuồng ló rạng, ánh đèn vàng ấm áp lọt vào mắt anh, càng ngày càng ướt át.
Anh muốn gọi Tri Tri, nhưng nghĩ tới lời nói vừa nãy của Tri Tri, bàn tay đặt ở bên hông chỉ có thể siết chặt tấm chăn.
Cổ áo Lục Tuyệt vặn vẹo, cảm giác tê dại trên môi và eo càng lúc càng mãnh liệt. Anh như chú cún nhỏ bị bắt nạt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà rên khẽ một tiếng: "Tri... Tri..."
Ninh Tri nhận lấy 150 mặt trời nhỏ, vui vẻ ngẩng đầu lên: "Anh thua rồi, anh mau ngủ đi."
Đôi mắt ướt át của Lục Tuyệt phản chiếu Ninh Tri, anh bĩu môi, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Lục Tuyệt chìm vào giấc ngủ, Ninh Tri gọi Bá Vương ra. Hôm nay mọi chuyện thay đổi hơi lớn, cô cần hỏi nó chút chuyện.
Câu đầu tiên cô hỏi chính là: "Lần sau tôi muốn xuyên về thì cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?"
Bá Vương dằn lòng quyết tâm rồi nói thẳng với cô: "Chủ nhân, cần 5000 mặt trời nhỏ."
Ninh Tri:...
Thế này là muốn cô vắt kiệt Lục Tuyệt đấy à.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |