Oan gia (phần đầu)
← Ch.06 | Ch.08 → |
Tiếng nói vang lên thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô có nên cảm ơn người đang nói không a~~
Nó đã phần nào giúp được cô rồi còn gì. Quay chiếc đầu nhỏ về sân khấu để tìm kiếm người vừa nói.
Oa lại là mĩ nam nha. Hôm nay may thật, đi tới đâu cũng gặp mĩ nam a~. Sung sướng quá đi. À mà cô quên cái gì rồi đúng không? Azzz chắc chắn rồi, gặp nhiều mĩ nam thì sao chứ cô luôn không đem về được. Vì sao à? Hơi bị đơn giản luôn, hic tại sao mĩ nam cô gặp toàn là nam chủ của Bạch Cẩm Tuyết không vậy. Không nghe lầm đâu là nam chủ đó, khi thân chủ bị hạ dược tên này cũng có phần nè.
Tên Lãnh Tuấn Kiệt này là người ôn nhu, luôn ngoan ngoãn với nữ chủ, nhưng có điều phải cẩn thận với hắn đó chính là... khụ tên này cực biến thái luôn.
Chỉ cần không động tới điểm mà hắn quan tâm thì sẽ sống rất bình yên, còn nếu có gan đụng tới rồi thì coi như bạn sẽ có một vé miễn phí đi thăm Diêm Vương à nha
Đó là kinh nghiệm sương máu của cô khi đọc truyện này đó. Để cô kể cho nghe về thân thế của hắn, Lãnh Tuấn Kiệt có vẻ đẹp của tiểu thụ chính cống... khụ sao hôm nay đi đâu cũng gặp tiểu mĩ thụ không vậy.
Ôn hoà như nước, là người ngoan ngoãn nhất trong đám nam chủ, hắn có nét đẹp giống mẹ hắn, mái tóc nâu, răng trắng, môi hồng, đôi mắt lúc nào cũng long lanh long lanh giống như có ai đang khi dễ hắn vậy, rất ôn nhu nên lúc nào cũng có hàng tá nữ sinh đi sau hắn mà e thẹn. Ta nói thật chứ đẹp cũng là cái tội à nha. Đi đâu cũng có mấy cái đuôi theo sau hắn, chắc hắn cảm thấy phiền lắm nhỉ? Gia thế của hắn cũng khá tốt, thiếu gia nhà họ Lãnh ngoài công việc dạy học thì hắn còn làm chủ tịch của Lãnh thị nữa. Lãnh cha và Lãnh mẹ thì đi chu du khắp nơi rồi, để lại cho hắn hàng tá công việc luôn, ngoài ra hắn còn là hacker số 1 thế giới. Những chuyện này của hắn là bí mật ngay cả nữ chủ cũng không biết đâu chỉ biết hắn là giáo viên tài năng thôi, được nhận nhiều chứng chỉ cấp cao liên quan đến giáo dục.
Mấy người đó không biết nhưng cô là nữ phụ xuyên không nên mấy chuyện này rất dễ. Cái này cũng gọi là một loại tự hào à nha.
Kết thúc suy nghĩ của cô là những tiếng reo hò của nữ sinh, nghe mà nhức cả đầu. Khẽ liếc sang nữ chủ, đúng như cô dự đoán Bạch Cẩm Tuyết đang bắn trái tim về phía Lãnh Tuấn Kiệt. Nữ chủ a nữ chủ, sau này dù gì hắn cũng là của cô thôi hâm mộ làm gì.
"Hôm nay là ngày tựu trường của Royal, tôi xin thay mặt nhà trường có đôi lời phát biểu" Sau khi ổn định được đám fan-girl đang ồn ào, hắn cất giọng tiểu thụ mà nói
Cả phòng sau khi nghe hiệu ứng im lặng của hắn thì ngay lập tức im bặt và đang chờ đợi câu tiếp theo của hắn. Khá hài lòng với phản ứng này, liếc qua từng người, ánh mắt của hắn dừng lại trên người cô và lần đầu tiên hắn nghi ngờ vào "nhan sắc" của mình.
Ánh mắt của cô đúng là không tập trung trên người của Lãnh Tuấn Kiệt nữa vì cô có suy nghĩ rất đơn giản "tên này là nam chủ đó, là đồ của người ta, sau này hắn còn hại cô vì làm vui lòng Bạch Liên Hoa nữa kìa bởi vậy chú ý làm gì cho mệt, binh đến tướng chặn thôi". Mắt cô bây giờ chỉ để ý đến đồ ăn trên bàn thôi, không biết khi nào mới nhập được nữa. Hazz cô là tiểu thư nha, nhưng cũng không chống cự với đồ ăn ngon được đâu
Quay lại với Lãnh Tuấn Kiệt, hắn thật là dở khóc dở cười, lần đầu tiên có người bỏ qua mị lực của hắn mà chỉ chú ý đến đồ ăn thôi, nhưng nhìn cái vẻ đần độn háu ăn của cô thì nghĩ là cô cũng thật dễ thương đi
Ảo não đọc bài diễn văn của mình, sau khi hắn đọc xong hết thì cũng là lúc mọi người ra ngoài để tìm lớp.
Mọi người có thắc mắc vì sao hắn chỉ đọc bài diễn văn ngắn của mình rồi kết thúc không, không như những ông thầy, bà cô khó tính khác lên đọc đúng 4 trang A4, là vì hắn là người giỏi nhất trường, à chưa chắc còn Hiệu trưởng nữa nhưng hắn giấu mặt không ai biết mà.
Nhưng vấn đề quan trọng không phải chỗ đó, cái quan trọng chính là tại sao đọc xong bài diễn văn rồi đi tìm lớp, sao không ai ăn hết vậy, đừng nói chưng chơi thôi nha. Oa huhuhu cuộc đời luôn bất công như vậy.
Ngồi đó than trời trách đất vậy thôi chứ cô cũng ngoan ngoãn đi tìm lớp học của mình.
Trường Royal chia làm 4 khu, khu thứ nhất là nơi học tập, thứ hai là nơi sinh hoạt, thứ ba là thi đấu (nơi dành cho những học viên có mâu thuẫn muốn giải quyết, thi đấu cái gì cũng được chỉ quan trọng là kết quả thôi), thứ tư là nơi mọi người tổ chức các câu lạc bộ (khu này có liên quan mật thiết đến khu thi đấu, ví như nếu một người trong câu lạc bộ bị ăn hiếp thì cả câu lạc bộ sẽ lên thi đấu và đặt cược để giành lại lợi ích cho thành viên trong câu lạc bộ của mình)
Các khu cũng được chia theo 4 hướng chính là đông tây nam bắc. Nếu cô nhớ không lầm thì bà tác giả đã cho Bạch Cẩm Tuyết thi với nữ phụ thảm thứ 2 sau cô và giành được thắng lợi thì phải, cô ta tên là Lâm Nhược Lan. Cái tên nghe yếu đuối thật nhưng tính cách thì ngược lại rất ngoan cường, nhưng Lâm Nhược Lan thua Bạch Cẩm Tuyết lần đó nên cô ta luôn bị mọi người khinh thường. Sau Phạm Ngọc Ly thân chủ thì sự đồng cảm của cô đã giành cho Lâm Nhược Lan rồi. Cô nữ phụ này cũng có rất nhiều nỗi khổ nên cô muốn một lần tiếp xúc với cô ta xem thế nào.
Mãi suy nghĩ mà cô không biết nãy giờ mình đang đi đâu rồi, cái trường gì mà rộng dữ vậy không biết. Cô bây giờ không thấy bóng dáng một ai ở đây cả, cô đang ở một vườn hoa nói đúng hơn là một rừng hoa Phong Lan Tím Vàng, hoa này rất hiếm và mắc, không ngờ ở đây có nhiều như vậy, chúng cũng thật đẹp đi.
"Ai đó?"
~~Cuối cùng ta đã trở lại rồi, thông cảm cho ta nha. Mọi người thi thế nào rồi?
Chương này ta viết trong áp lực đó bởi vậy không hay thì ném đá thoải mái.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |