Đào chi yêu yêu chước kỳ hoa
← Ch.055 | Ch.057 → |
Đến mùa xuân, trong vườn Dương gia khắp nơi đều là phong cảnh xinh đẹp, trong không khí có một loại hương thơm, mùi cỏ xanh lẫn với mùi hoa, làm say lòng người.
Tương Nghi đứng dưới bụi hoa, lấy tay nâng nhánh hoa lên rồi ngửi một cái, thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái. Sau hôm du xuân, nàng lập tức đi theo Dương lão phu nhân về Dương phủ, ở phía đông chủ viện, Lạc lão phu nhân đưa cả Liên Kiều và Lưu ma ma tới: "Đừng để cho nha hoàn bà tử Dương phủ phải bận tâm, đi hầu hạ Đại tiểu thư cho tốt."
Lưu mụ mụ một lát cũng không nỡ rời Tương Nghi, nghe lời này của Lạc lão phu nhân, trong lòng tự nhiên rất vui vẻ, vội vàng thu thập bọc nhỏ đựng y phục rồi qua Dương phủ, thấy Tương Nghi ăn mặc thật xinh đẹp hầu hạ bên người Dương lão phu nhân, ánh mắt híp thành một kẽ hở: "Dương lão phu nhân giống y như Bồ tát vậy, Cô Nương chúng ta cũng thành ngọc nữ đi theo bên người Bồ tát rồi."
Thời gian sống ở Dương phủ tốt hơn ở Lạc Phủ gấp trăm lần nghìn lần, không phải Lưu ma ma cố ý nịnh nọt Dương gia, mà sự thật là như thế, đi tới trong vườn Dương gia, nhìn hoa hoa thảo thảo trong veo như nước, trong lòng cũng thoải mái, không nói tới Dương lão phu nhân nụ cười như cúc kia đối xử rất tốt cô nương nhà mình!
Dương lão phu nhân mua cho Tương Nghi mấy bộ y phục ở phường thêu nổi tiếng, để cho Liên Kiều qua lấy: "Lạc đại tiểu thư nể mặt đi theo bà lão này, dù sao cũng phải cho ít tạ lễ trước mới đúng! Chuyện này cũng là đột nhiên quyết định, cho nên chuẩn bị vội vàng, cũng không biết hợp thân thể Lạc đại tiểu thư không, cầm thử trước một chút, nếu không được, lại mời thêu nương tới đo làm lần nữa."
Y phục đưa tới quả thực vừa người, Tương Nghi siết chặt y phục kia, trong lòng hiểu rõ, Dương lão phu nhân đâu phải lâm thời mua cho nàng, rõ ràng đã sớm chọn xong, vóc người này, không dài cũng không ngắn, vừa vặn, cả kiểu cũng là đúng mốt nhất.
"Cô nương, hình như chúng ta tới hơi sớm." Liên Kiều hơi mê mẩn nhìn tiền đường, bên đó chỉ có mấy nha hoàn đang dọn dẹp, nhưng không thấy bóng dáng của các tiểu thư, phu nhân Dương phủ.
Một góc Tiền đường có một chiếc đồng hồ cát chảy đứng thẳng, Tương Nghi cẩn thận nhìn, quả thật đã đến giờ Mão, nhìn thêm chút nữa sắc trời bên ngoài cũng đã sáng lên, mông mông một mảnh màu trắng bạc ở trên trời phía đông, đè lên một đường màu vàng kim nhàn nhạt.
Nha hoàn quét dọn ở cửa thấy Tương Nghi, cười một cái: "Vì sao Lạc đại tiểu thư thức dậy sớm như vậy?"
Tương Nghi vội vàng trả lời: "Ta nghĩ rằng đến thỉnh an lão phu nhân."
Nha hoàn kia cười khoát tay nói: "Trong phủ chúng ta phải đến thần thì sơ khắc mới có các thiếu gia tiểu thư phu nhân tới đây, lão phu nhân nói mùa xuân là thời gian ngủ, để cho bọn họ mỗi ngày ngủ thêm một chút, đừng tới quá sớm. Lát nữa Lạc đại tiểu thư còn phải đi Tộc Học, không cần thỉnh an lão phu nhân, hãy chuẩn bị đi học đi."
Chuyện thỉnh an vấn an này, càng tới sớm càng thể hiện lòng thành, không nghĩ tới Dương lão phu nhân lại khác nhà khác. Tương Nghi nhìn bên trong tiền đường, mấy nha hoàn đang cầm giẻ lau lau bàn, mộc đàn màu đen bị lau đến bóng loáng, lóe lên ánh sáng màu tím đậm, giống như đang chuyển động, trong lòng Tương Nghi cả kinh, hóa ra đây là gỗ tử đàn, lần trước mình tới lại nhìn thành hắc đàn, là nhìn lầm rồi.
Mang theo Liên Kiều đi viện của Dương lão phu nhân, Ngọc Trúc đứng trên hành lang cười khoát tay một cái: "Lạc đại tiểu thư, ngài đi đọc sách đi, sáng sớm lão phu nhân đã thức dậy đi qua vườn hoa, không có ở đây."
Tương Nghi đứng ở cửa lắng nghe, bên trong một chút tiếng vang cũng không có, biết Ngọc Trúc không nói nói láo, thở dài một cái: "Còn muốn thỉnh an Dương lão phu nhân, bà cũng không cho ta cơ hội."
"Không việc gì không việc gì." Ánh mắt Ngọc Trúc cong cong: "Lão phu nhân chúng ta là như vậy, sáng sớm bà và lão thái gia đã đi ra ngoài, lão thái gia phải xem các thiếu gia luyện quyền cước, lão phu nhân phải đi loay hoay hoa hoa thảo thảo của bà, có rất nhiều chuyện. Lạc đại tiểu thư, ngài nhanh đi dùng đồ ăn sáng, đợi một hồi xe ngựa sẽ tới."
Tương Nghi có vài phần phiền muộn, lại có vài phần vui mừng, bọn hạ nhân trong Dương phủ này, mỗi người đều nhiệt tình như vậy, hoàn toàn khác với những nha hoàn bà tử kia của nhà mình, xem ra có chủ tử thế nào thì có người làm thế ấy, lời này thật không giả.
Ngọc Trúc kêu một nha hoàn tới: "Ngọc Mai, ngươi mang Liên Kiều đi phòng bếp bưng cơm tới cho Lạc đại tiểu thư."
Sau khi dùng qua đồ ăn sáng thì đi Tộc Học, trong Dương phủ ngoại trừ Bảo Trụ, còn có Bảo Lâm Tam phòng năm nay cũng đi Tộc Học, thấy Tương Nghi từ trong viện đi ra, Bảo Lâm vội vàng chạy tới: "Tương Nghi tỷ tỷ, chờ tỷ một lúc lâu rồi."
Hai người tay trong tay hôn nhẹ một chút mới đi tới cửa hông, xe ngựa của Dương phủ đã chờ sẫn, hai người mới lên xe, lập tức nghe bên kia truyền tới một tiếng gào thét: "Tứ muội muội, Tương Nghi muội muội, các muội chờ huynh!"
Tương Nghi giơ cao rèm nhìn một cái, chỉ thấy Bảo Trụ cưỡi một tiểu Mã chạy vội tới bên này, tiểu Mã kia toàn thân trắng như tuyết, hình như không có một sợi nào tạp màu, phối hợp với yên ngựa màu vàng, rất là thần khí. Bảo Lâm ở một bên vỗ tay cười: "Tam ca ca, huynh lại tới khoe, cưỡi ngựa có cái gì hay? Chờ khi muội bảy tám tuổi, cũng phải nói tổ phụ dạy muội cưỡi ngựa!"
Bảo Trụ chạy nhanh tới bên cạnh xe ngựa, đưa tay vỗ đầu ngựa một cái: "Tương Nghi, muội xem một chút, ngựa của huynh! Ngày hôm trước mới đến!"
Dương lão phu nhân thích trồng hoa nuôi cỏ, Dương lão thái gia thích vũ thương lộng côn, còn có một yêu thích là chăn ngựa, Dương gia có thật nhiều ngựa lương câu, khi các cháu đầy tám tuổi, Dương lão thái gia sẽ tìm ngựa tốt đưa cho bọn họ. Dương lão thái gia thường xuyên nói: "Tôn tử của Dương Chi Hằng ta, lên ngựa có thể giơ đao đánh lui địch quân, xuống ngựa có thể phụ tá quân vương trị thiên hạ!" Chẳng qua là Bảo Trụ nhìn lại chỉ có thể lập chiến công, đi học không gì hơn cái này.
Tương Nghi thấy Bảo Trụ dương dương tự đắc, cười một tiếng với hắn: "Con ngựa này không tệ."
Bảo Trụ vuốt ve lông con ngựa kia, dương dương tự đắc: "Đây là ngựa từ Tây Vực tới, tổ phụ nói ngựa này rất quý giá, chờ sau khi nó trưởng thành nhất định là một con thiên lý mã."
Tương Nghi cười cười, lại đánh giá con ngựa kia: "Nhìn rất thần khí."
Thả rèm xuống, tinh tế nói tới nói lui với Bảo Lâm, Bảo Lâm bĩu môi: "Tam ca của muội là như vậy, cái gì cũng không giấu được, ngựa này ngày hôm trước tới, buổi tối hôm kia cũng đã kéo đi cho người ta xem một vòng, hôm qua hắn bồi tổ mẫu ra ngoài du xuân, không có cơ hội khoe khoang, hôm nay lập tức cưỡi đi Tộc Học, còn không phải muốn cho tất cả mọi người nhìn con ngựa này của hắn?"
"Ngựa này tên là Phi Vũ, thế nào?" Giọng của Bảo Trụ từ bên ngoài truyền vào, mang theo mấy phần hưng phấn: "Tứ muội muội, Tương Nghi muội muội, cái muội nói như thế nào?"
"Biểu thiếu gia, tên này rất êm tai!" Liên Kiều vén rèm mềm mại lên, lớn tiếng khen một câu, Bảo Trụ lập tức mặt mày hớn hở nói: "Là êm tai! Tổ phụ cũng chuẩn bị cho Gia Mậu một con, hắn viết thơ tới nói muốn lấy tên là Đào Yêu, bị ông mắng cho một trận, chỉ nói tên này khó nghe, tuấn mã sao có thể đặt tên này?"
Lòng Tương Nghi khẽ co rút, vội vàng cúi đầu, Đào Yêu, có ý tứ gì?
Ngón tay xoắn y phục, không ngừng nhích tới nhích lui, bài thơ bài hát trong kinh thi vang lên bên tai.
Đào chi Yêu Yêu, chước chước kỳ Hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất*.
*Bài thơ Đào Yêu 1 - Khổng tử (Kinh Thi)
Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.
Bản dịch của Tạ Quang Phát
Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.
Gia Mậu, chẳng lẽ là đang dùng đào yêu ẩn dụ tên của mình? Đào yêu... Nghi gia nghi thất... , mặt Tương Nghi từ từ có chút nóng lên, chỉ đành cúi đầu xuống, không dám nâng lên, e sợ Bảo Lâm bên cạnh phát hiện sự khác thường của mình.
trên đường bên ngoài xe ngựa bên có mấy bụi hoa đào, bị gió nhẹ thổi một cái, cánh hoa mềm mại chui vào từ khe rèm, rơi trên vạt áo Tương Nghi, màu hồng nhàn nhạt như muốn dung hòa vào xiêm y của nàng, không phân biệt ra hoa đào rơi ở đâu. Liên Kiều đưa tay vỗ một cái: "Biểu thiếu gia vừa nói gì? Dung Đại thiếu gia cho con ngựa kia tên Đào Yêu, thì chúng ta thấy hoa đào rồi!"
Tương Nghi tâm tư hoảng hốt, một tay cầm góc xiêm y của mình, hoang mang rối loạn.
Gia Mậu, và Gia Mậu kiếp trước, sao lại không giống nhau chứ? Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lam2 nàng sắp không thở nổi, cặp mắt nhìn hoa đào đầy trời bên ngoài xe ngựa, vui mừng xen lẫn sầu bi, từ từ mở rộng ra, như muốn bao vây cả người nàng, làm nàng cơ hồ không thở nổi.
"Tứ muội muội, Gia Mậu nói mấy ngày nữa sẽ tới Nghiễm Lăng." Một tay Bảo Trụ vịn cửa sổ xe ngựa, thương nghị với Bảo Lâm: "Dù thế nào chúng ta cũng phải để hắn mời khách thật tốt mới được, hắn thi đậu tú tài, hình như tổ phụ hắn rất vui vẻ, thưởng hắn năm trăm lạng bạc ròng."
"Nhiều như vậy?" Bảo Lâm kêu lên sợ hãi: "Không được không được, không thể để cho Gia Mậu ca ca im lặng phát tài, chúng ta phải nghĩ thật tốt mới được."
Bên tai Tương Nghi một trận hò hét loạn cào cào, nàng như không nghe gì cả chỉ nghe hai chữ "Gia Mậu". Nàng nắm chặt ngón tay của mình, trong lòng xót xa bùi ngùi, cả đời này, chẳng lẽ vẫn không thể thoát khỏi hắn? Hôm qua trong lúc du xuân có người nhắc tới hắn, hôm nay bọn Bảo Trụ họ lại nhắc tới hắn, phảng phất đi tới chỗ nào, cũng có bóng dáng của hắn.
Đến Tộc Học, Gia Mậu đưa nàng và Bảo Lâm đến chỗ nữ học, vừa mới bước vào sân, đã gặp Hoàng Nương Tử. Nàng cười vẫy vẫy tay với Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, nơi này có một phong thơ của ngươi."
Tương Nghi nghi ngờ đi rồi đưa qua, trong lòng kỳ quái, ai lại viết thơ đến Tộc Học? Sao không viết đến Lạc Phủ?
Một phong thư vàng đậm, trên phong bì viết địa chỉ và tên của nàng, nhưng cũng không có ký tên. Tương Nghi mở phong bì ra, từ trong rút ra một tấm giấy viết thư, mới nhìn, toàn thân kích động đến phát run.
"Lạc đại tiểu thư, có chữ nào không biết không?" Hoàng Nương Tử ở một bên ân cần hỏi: "Có muốn nương tử giúp ngươi xem hay không?"
Tương Nghi lắc đầu một cái: "Trong thư này không viết chữ gì lạ, đều có thể nhìn biết."
Trên mặt Hoàng Nương Tử nở nụ cười: "Lạc đại tiểu thư đúng là thông tuệ, mới học hơn hai tháng, đã biết nhiều chữ như vậy." Ánh mắt của nàng đảo qua trên giấy viết thư, một nhóm chữ rậm rạp chằng chịt, hình như là tên một số người.
Mỗi người đều có bí mật của mình, Hoàng Nương Tử cũng không tra cứu, Lạc đại tiểu thư còn chữ không biết, chỉ sợ sẽ không để mình nhìn, dĩ nhiên là chờ lúc về tìm người tin cẩn thay nàng nhìn.
Tim Tương Nghi đập bịch bịch, gấp kỹ lá thư kia, bỏ vào trong phong thư, lại cẩn thận đặt vào trong ngực, đi từ từ đến chỗ ngồi của mình. Liên Kiều ở bên cạnh kỳ quái, thấp giọng hỏi: "Cô nương, ai viết thư gởi tới đây?"
"Ta cũng không biết." Tương Nghi dùng sức đè xuống ngực, một hơi thở thiếu chút nữa thở không lên.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |