← Ch.048 | Ch.050 → |
Lạc lão phu nhân đang cười cười nói nói với Quá ma ma, bỗng nhiên thấy Tương Nghi chạy tới, trong tay cầm diều, gương mặt đỏ bừng, môi tóc bóng loáng như bôi mật nhìn hết sức đẹp mắt. Bà ngẩn ngơ: "Quá ma ma, ngươi nhìn dáng vẻ Nghi Nha Đầu, cũng có mấy phần giống người trong tranh Tết rồi."
Qúa ma ma cúi người cười: "Cũng không hẳn vậy, Đại tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp."
"Ngươi đi bên Tộc Học hỏi thăm xuống, xem học vấn của nàng tiến bộ thế nào." Trong đầu Lạc lão phu nhân tính toán, cháu gái này là một món hang tốt, nếu có tài có mạo, bên kia có thể sẽ cho là hàng hóa hiếm thấy, đến lúc đó kiếm một món tiền lớn, không chỉ có thể muốn nhiều sính lễ hơn, còn có thể tìm được núi dựa.
Muốn đi lên chỗ cao, Lạc lão phu nhân hé mắt, trong lòng tính toán, trong cung cách ba năm tuyển tú một lần, chờ khi nàng mười bốn tuổi, có thể đi ghi danh tuyển tú, không chừng đến lúc đó còn có thể làm nương nương một cung, giống như Dung gia Giang Lăng kia ra một Dung phi thì Lạc gia cũng có triển vọng hưng thịnh.
"Tổ mẫu." Tương Nghi chạy tới trước mặt Lạc lão phu nhân thi lễ một cái, hơi thở dốc: "Tương Nghi đã làm sai chuyện, xin tổ mẫu trừng phạt."
"Ngươi làm sai chuyện?" Trên mặt Lạc lão phu nhân lộ vẻ nghi ngờ: "Ngươi nói xem, đã làm sai điều gì?"
"Diều của mhị đệ rơi vào trong nước, hắn cầu xin ta, ta không có cho hắn, hắn nhào tới cướp, cuối cùng té xuống đất đi." Tương Nghi thấp giọng nói: "Con là tỷ tỷ, vốn nên yêu thương đệ muội, Tương Nghi không chỉ không làm như vậy, còn để cho Nhị đệ chịu khổ, quả thực nên phạt."
"Thì ra là chuyện này." Lạc lão phu nhân thấy Lạc Đại phu nổi giận đùng đùng đi tới, trong lòng sáng tỏ, nhất định là Lạc Tương Hồn tố cáo với vợ lão đại.
Từ trong đáy lòng, Lạc lão phu nhân thương yêu cháu trai hơn cháu gái, nếu là thường ngày, nhất định sẽ sừng sộ lên khiển trách Tương Nghi một trận: "Không phải là một con diều? Ngươi cầm cho hắn là được, còn làm bộ làm tịch làm đến mức như vậy, không thể không phạt ngươi quỳ nửa giờ!"
Nhưng gần đây Lạc lão phu nhân và Lạc Đại phu nhân không hợp, bà tạm thời buông xuống sự khác nhau giữa tôn tử tôn nữ, đứng về phía Tương Nghi: "Nghi Nha Đầu, mặc dù quả thật ngươi không nên làm như vậy, nhưng biết sai có thể cải thiện, cũng không cần tự trách quá mức, ngươi cứ đứng bên cạnh tổ mẫu."
Tương Nghi dời mấy bước, đi tới bên người Lạc lão phu nhân, lúc này Lạc Đại phu nhân cũng chạy tới, một tay lao thẳng tới muốn đánh lên mặt Tương Nghi: "Đồ đê tiện, lại dám đánh Hồn nhi của ta!"
Lạc lão phu nhân rất không vui trợn mắt nhìn Lạc Đại bà nội: "Vợ lão đại, ta còn đứng ở đây, ngươi chạy tới không phân tốt xấu đánh người, trong mắt có còn mẹ chồng như ta không?"
Lạc Đại phu nhân thu tay về, hung tợn nhìn chăm chú Tương Nghi: "Mẹ, bây giờ tiểu tiện nhân này mượn khí thế của nài khi dễ Hồn nhi!" Nàng dắt tay của Lạc Tương Hồn đi đến cạnh Lạc lão phu nhân: "Mẹ nhìn đi, biến Hồn nhi thành dáng vẻ gì! Hồn nhi là cháu trai của ngài, đồ đê tiện này sao có thể so sánh, đụng một chút chạm một chút cũng khó cứu vãn được!"
Lạc Tương Hồn ngã vào trong nước bùn, y phục bằng Gấm trên người dính bùn lầy, trên mặt cũng dính, vàng đen hỗn loạn, chỗ nào cũng dính, giống như một mâm bánh ngọt, màu gì cũng có, dáng vẻ kia, quả thực chật vật.
"Vợ lão đại, ngươi cũng đừng làm ầm ĩ." Lạc lão phu nhân khoát tay một cái: "Bây giờ Nghi Nha Đầu đang đọc sách ở Dương thị Tộc Học, hiểu biết hơn rất nhiều sao có thể vô duyên vô cớ làm Hồn nhi nãy? Vừa nãy nàng đã chủ động nhận sai, ta thấy thái độ của nàng rất thành khẩn, cho dù làm Hồn nhi té, cũng là vô tình..."
"Sao có thể là vô tình? Rõ ràng là cố ý, đồ đê tiện này!" Hai tròng mắt Lạc Đại phu nhân nhìn chằm chằm Tương Nghi không thả, dáng vẻ kia, giống như muốn ăn nàng.
"Nhị ca ca tự mình té xuống đất!" Lạc Tương Tuấn cầm diều ở một bên kêu: "Hắn cầm diều của hắn muốn làm rơi diều ta, không nghĩ tới tự làm diều của mình rơi vào trong nước, hắn muốn đi đoạt diều của Đại tỷ tỷ, kết quả lại té xuống đất!"
Lạc Tương Hồn chỉ ngón tay đầy cận bùn vào Tương Nghi: "Ta hỏi nàng muốn diều, nàng không cho, ta mới đi cướp!"
"Ngươi nói diều của chúng ta là mẹ ngươi ra bạc mua, toàn bộ là của ngươi, Đại tỷ tỷ nghe lời này mới giận không cho!" Lạc Tương Tuấn giơ cao diều kêu, còn không ngừng làm mặt quỷ: "Rõ ràng là tổ mẫu mua!"
Lạc lão phu nhân nghe lời này của Lạc Tương Tuấn, trong lòng càng tức giận, dù cầm mười mấy cửa hang của vợ lão đại, nhưng không thể nói mọi thứ của Lạc Phủ đều dựa vào bạc của nàng nuôi! Ngoại trừ cửa hang của nàng, Lạc Phủ mình cũng có thu vào, chỉ là mình không nỡ dùng, giữ lại toàn bộ, chuẩn bị đến lúc đó kín đáo đưa cho lão Tam.
"Vợ lão đại, tự ngươi nghe đi, lời nói của Tuấn nhi đã quá rõ ràng, rõ ràng là Hồn nhi không đúng." Lạc lão phu nhân chậm rãi mở miệng: "Ngươi phải quản thúc Hồn nhi cho tốt, tự cao tự đại lại hoành ngang ngược không biết lý lẽ như vậy, sau này ra khỏi nhà, sẽ phải nếm mùi đau khổ!"
Lạc Đại phu nhân đứng ở đó, mặt trên còn đỏ hơn xiêm y mặc trên người, nàng hung hãn liếc mắt nhìn Tương Nghi, dắt tay của Lạc Tương Hồn xoay người đi ra ngoài, Tương Nghi thấy nàng đi ra ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ tổ mẫu chiếu cố."
Lạc lão phu nhân không lên tiếng, chẳng qua chỉ đứng ở đó, tâm sự đầy bụng.
Vợ lão đại càng ngày càng lớn lối, dù sao mình cũng phải nghĩ cách trừng trị nàng, bắt nàng hiểu ra, trong Lạc Phủ không thể có nữ nhân thô lỗ không biết lễ như vậy! Nếu nàng một người dạy bảo không thay đổi, vậy mình cũng phải suy nghĩ phương pháp, để đồ cưới của nàng lại, đuổi người ra ngoài.
Tương Nghi rúc vào người Lạc lão phu nhân, cũng đang suy nghĩ.
Ở trong Lạc Phủ lúc nào cũng bị ức hiếp, kiếp trước mình bị Lạc Đại phu nhân nhốt trong hậu viện, nửa bước cũng không được ra ngoài, tùy ý nàng nắn tròn đánh bẹt, giống như một khối bùn nhão, kiếp này mình nhất định phải thay đổi tình huống này, nếu có thể sớm ngày thoát khỏi đây, vậy thì không thể tốt hơn rồi.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |