← Ch.047 | Ch.049 → |
Tháng ba, trời xanh nước trong, bãi cỏ xanh biếc một mảnh, ngẩng đầu nhìn lên, trên trời nơi nơi là diều bay lượn, bên tai là tiếng cười trẻ thơ, bên chân là đóa hoa màu hồng phấn, bị gió nhẹ thổi một cái, bay lả tả, giống như hoa vụ đầy trời, lồng người ơtrong đó, đẹp như tiên trong tranh.
"Cô nương, ngài xem ngài xem, gió thổi diều bay rất cao." Liên Kiều cầm một cầu tuyến trong tay chạy tới, nụ cười trên khuôn mặt giao trục cho Tương Nghi: "Cô nương, ngài cầm chơi đùa."
Phía cuối sợ dây là một con diều hình chuồn chuồn, nới rộng ra hai hai cánh, ánh mắt tròn trịa, đang đung đưa, lúc ẩn lúc hiện. Tương Nghi Tiếu đến nhận lấy dây diều, chạy hai bước, con chuồn chuồn kia theo bước chạy của nàng từ từ bay cao.
"Đưa diều chuồn chuồn của ngươi cho ta!" Đang chạy cao hứng, bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng gầm, Tương Nghi ngừng bước chân, thấy Lạc Tương Hồn đứng trước mặt, hung hăng nhìn nàng.
Tục lệ Nghiễm Lăng, tháng ba là ngày đi chơi tiết thanh minh, Lăng Giang và sông núi chung quanh, đều thành chỗ tốt để đi chơi tiết thanh minh. Hôm nay thời tiết tốt, Lạc lão phu nhân mang người nhà ra ngoài du ngoạn giải sầu, đến bên ngoài không có gì vui chỉ là xem phong cảnh đi khắp nơi, các thiếu gia tiểu thư mỗi người một con diều, để cho bọn họ chơi đùa trên cỏ.
"Diều của ngươi rơi vào trong nước, thì muốn cướp diều của Đại tỷ tỷ, thật là không biết xấu hổ." Lạc Tương Tuấn đi theo Lạc Tương Hồn tới toét miệng nở nụ cười: "Đại tỷ tỷ, đừng cho hắn, ai bảo tự hắn cầm diều tới đụng ta, ngược lại rơi vào trong nước."
Lạc Tương Tuấn là con của Lạc Tam phu nhân, chỉ nhỏ hơn Lạc Tương Hồn không tới một tháng, tuổi tác hai người gần nhau, luôn chơi đùa cùng nhau, lại cãi vã thường xuyên, nhìn như vậy, phải là Lạc Tương Hồn muốn khi dễ Lạc Tương Tuấn, không nghĩ kia dây diều đứt, hắn liền chạy tới hỏi mình muốn diều.
Vốn muốn mình đưa diều hắn, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chẳng qua là khẩu khí này của Lạc Tương Hồn khiến Tương Nghi nghe không thoải mái: "Nhị đệ, ngươi hỏi ta muốn gì, chẳng lẽ chính là giọng điệu này?"
Lạc Tương Hồn liếc nàng một cái: "Ngươi ăn mặc, cái nào không phải bạc của mẫu thân ta? Ta muốn ngươi đưa diều cho ta, ngươi phải cho ta, diều này vốn không phải của ngươi."
Lạc Đại phu nhân một mực tuyên bố ăn mặc chi phí sinh hoạt của Lạc gia là cửa hang trong đồ cưới của nàng kiếm ra bạc, Lạc Tương Hồn từ nhỏ đã nghe quen, cho nên cảm thấy tất cả mọi thứ trong phủ cũng là mẫu thân ra bạc mua, cho nên hắn nhìn người bên cạnh, ánh mắt đều nghiêng.
"Làm sao ngươi biết không phải của ta?" Tương Nghi chỉ chỉ Lạc lão phu nhân đang tản bộ ở bờ sông: "Diều này chẳng lẽ không phải tổ mẫu cho chúng ta? Tổ mẫu nói bà mua chín con diều, anh em chúng ta chín người mỗi người một cái, khi đó mẫu thân cũng không dị nghị, nói toàn bộ diều là của nàng, vì vậy diều là của ta, ngươi nói phải không?"
Tương Nghi giơ cao diều trong tay, dừng một chút: "Ngươi muốn diều? Gọi ta là một tiếng đại tỷ, ta sẽ cho ngươi chơi đùa."
Lạc Tương Hồn hận hận nhìn nàng chằm chằm: "Tiện cốt đầu! Còn muốn ta gọi ngươi đại tỷ? Nghĩ thật tốt!" Hắn phun một cái, nhào tới Tương Nghi: "Mau mau đưa diều của ngươi cho ta!"
Liên Kiều thấy Lạc Tương Hồn khí thế hung hăng, vội vàng kéo Tương Nghi tránh qua bên cạnh, Lạc Tương Hồn không bắt được, mắt thấy sẽ rơi vào trong nước, với gã sai vặt sau lưng hắn biến sắc, ôm hắn: "Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!" Mặc dù gã sai vặt kia thân thủ nhạy bén, nhưng hai người vẫn ngã trên đất, lăn lộn thành một đoàn, lăn đến bên bờ nước mới dừng lại.
Lạc Tương Hồn bò dậy, hai tuyến nước mắt giống như phi tiễn bắn tung tóe ra: "Lạc Tương Nghi, ngươi kẻ lòng dạ đen tối này, ta đi nói cho mẹ!"
Liên Kiều trợn mắt hốc mồm nhìn Lạc Tương Hồn khóc sướt mướt đi qua bên kia, lo lắng: "Cô nương, lần này làm thế nào cho phải?"
Tương Nghi cười khổ một tiếng, chắc chắn Lạc Đại phu nhân lại sẽ chạy tới gây sự với nàng rồi, mình hay là tránh một chút.
Nàng cầm diều chạy về phía Lạc lão phu nhân, âm thầm than thở, mình vẫn là không nhẫn được đến, chỉ là một con diều, cần gì phải không nhường nửa bước như vậy, quay lại còn mình còn thua thiệt. Mình đã ở Lạc gia không ít năm, nếu chỉ chút tức giận đều không chịu được, làm sao có thể trụ đến cuối?
Trừ phi, mình có thể thoát khỏi Lạc gia.
Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong lòng, Tương Nghi siết chặt dây trong tay, sợi dây kia ghìm chặt ngón tay của nàng, tựa hồ muốn khảm vào trong thịt, ép thịt hai bên ra ngoài, đỏ bừng một mảnh.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |