Lão phu nhân tiến cung thương lượng
← Ch.277 | Ch.279 → |
Gia Mậu đứng đó, nhìn Dương lão phu nhân mang theo Tiết Liên Thanh bước chậm trong bụi hoa, có vài phần do dự, không biết có nên tiến lên đi nói chuyện với Tiết Liên Thanh không, lần trước hắn đã nói cùng Tiết Liên Thanh, nàng nói cho mình đi nói với Hoàng hậu nương nương, nếu Dung hoàng hậu đồng ý rút ý chỉ về, nàng cũng sẽ không gả hắn.
Nhưng mà hắn không làm được.
Gia Mậu có chút bàng hoàng, không biết mình làm thế nào đi đối mặt Tiết Liên Thanh, đứng đó, yên lặng nhìn Dương lão phu nhân mang theo nàng từng bước một đi tới bên này.
"Gia Mậu, tại sao con lại ở chỗ này?" Dương lão phu nhân giả bộ kinh ngạc, không có nửa phân mất tự nhiên: "Cũng là đến ngắm hoa?"
"Bà ngoại, Tiết đại tiểu thư." Gia Mậu có chút ít bất đắc dĩ, thoạt nhìn bà ngoại muốn mình mở miệng: "Tiết đại tiểu thư, lần trước ta tiến cung tìm Hoàng hậu nương nương."
Tiết Liên Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt có một loại hưng phấn không hiểu: "Nương nương nói thế nào?"
"Gia Mậu, ngươi tìm Hoàng hậu nương nương làm chi? Chẳng lẽ con muốn kháng chỉ sao?" Dương lão phu nhân bày làm ra vẻ nghiêm túc: "Con cần phải suy nghĩ hậu quả cẩn thận."
"Bà ngoại, người con thích không phải là Tiết đại tiểu thư, người Tiết đại tiểu thư thích cũng không phải là ta." Gia Mậu nhìn Tiết Liên Thanh một cái: "Là như thế này phải không, Tiết đại tiểu thư? Nếu không ngươi cũng sẽ không sảng khoái như vậy bảo ta đi tìm Hoàng hậu nương nương, xin nàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Tiết Liên Thanh uốn cổ một cái, không thèm nhìn Gia Mậu, Dương lão phu nhân nhẹ véo nhẹ bàn tay của nàng: "Tiết đại tiểu thư, ngươi cũng có người mình thích? Ngươi nói xem, đến tột cùng thích ai, lão bà ta có thể giúp ngươi làm mai."
Tiết Liên Thanh trong nội tâm đau xót, mình còn chưa gả vào Trường Ninh Hầu phủ, đã có một chuỗi người chán ghét mình, đầu tiên là Dung Gia Mậu này, mạnh mẽ muốn kháng chỉ cự hôn, ngay cả bà ngoại hắn Dương lão phu nhân cũng nhiệt tâm muốn kéo mình khỏi Dung Gia Mậu, khó trách làm cho mình đơn độc bồi bà vào trong viện ngắm hoa, hóa ra sớm có dự mưu.
Gả vào nhà chán ghét mình, sau này không có một ngày tốt lành, giữ danh tiếng Dung gia thiếu phu nhân lại có tác dụng gì? Không được phu quân sủng ái, trưởng bối thích, còn không bằng gả cho người khác. Trong nội tâm Tiết Liên Thanh khổ sở, quay mặt lại nhìn Dương lão phu nhân, nếu bà bằng lòng giúp, vậy mình nói lời trong lòng, xem bà có thể thay mình đạt thành tâm nguyện hay không.
Trước mắt tựa như có trường bào màu vàng hơi đỏ chợt lóe qua, tơ vàng phát sáng, tâm nàng nóng lên, còn không bằng vào đông cung, gia thế của mình, làm sao lại kém Lục Minh Châu kia, hai vị trí Lương Đệ, mình có thể được một cái, sau này thái tử đăng cơ, quý phi không dám nghĩ, tứ phi luôn sẽ có một phân vị.
Mặc kệ đến lúc đó địa vị thế nào, chỉ cần có thể thường gặp hắn, đây cũng là một loại vui vẻ, Tiết Liên Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười: "Dương lão phu nhân, người ta thích vị trí rất cao, cũng không biết lão phu nhân có thể giúp ta nói thành hay không."
"Quyền cao chức trọng?" Dương lão phu nhân cười cười: "Không việc gì, ngươi cứ nói ra nghe một chút, ta xem có thể giúp ngươi nói thành cửa hôn sự này không."
"Ta..." Tiết Liên Thanh do dự trong chốc lát, tên kia nhẹ nhàng lượn vòng trước đầu lưỡi, run run rẩy rẩy đi ra: "Ta thích thái tử điện hạ."
Dương lão phu nhân sững sờ, chợt nở nụ cười: "Thì ra là như vậy! Ngươi nói, ta sẽ cho giấc mơ của ngươi thành sự thực."
Tiết Liên Thanh ngẩn người tại đó, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, làm cho khuôn mặt hơi có vẻ bình thường của nàng cũng sáng lên: "Đa tạ Dương lão phu nhân, Liên Thanh vô cùng cảm kích."
Gia Mậu ở một bên thở một hơi thật dài, đây cũng vừa vặn, mọi người được thứ mọi người muốn có, chắc hẳn sau này Tiết Liên Thanh cũng sẽ không lại oán hận mình. Lúc này giống như có gió nâng hắn từ từ bay bay lên, hận không thể xông vào Vũ Hoa Các nói cho Tương Nghi, hai người sẽ không còn có ngăn cách.
Đưa Tiết đại phu nhân và Tiết Liên Thanh, Dương lão phu nhân ngồi xuống: "Ai nha nha, đi một vòng đi đứng thì hơi mệt chút, người già rồi, không thể so với năm đó, đi hơn mười dặm đường núi cũng không cảm thấy khó xử."
Gia Mậu vội vàng ngồi chồm hổm xuống giúp Dương lão phu nhân đấm chân: "Tổ mẫu, con giúp bà đấm bóp, bà cũng đừng mệt nhọc."
Dương lão phu nhân đưa tay đâm đầu chỉ một cái: "Làm thỏa mãn tâm nguyện của con, cái gì cũng chịu làm? Con cũng đừng giả vờ giả vịt, ta sẽ tiến cung đi gặp hoàng thượng."
"Bà ngoại thật tốt!" Gia Mậu tự đáy lòng hô lên, trong lòng cảm kích không biết nên biểu đạt thế nào, bà ngoại đúng là bố trí chu đáo chặt chẽ, khổ tâm kinh doanh từng bước một, trên cơ bản không có nửa điểm cạm bẫy, ngay cả thành kiến của mẫu thân với Tương Nghi cũng tiêu trừ, còn có cái gì không mĩ mãn chứ?
"Ngươi tạm thời đừng nịnh hót, bà ngoại luôn là người tốt." Dương lão phu nhân đứng lên: "Ngọc Trúc Ngọc Mai, giúp ta dọn dẹp một chút, Liễu tẩu, đi an bài xe ngựa, ta muốn tiến cung."
Dung hoàng hậu đang chuẩn bị dùng cơm trưa, thì thấy Lưu Phúc Toàn từ bên ngoài đi đến: "Nương nương, Hoàng thượng mời ngươi đi Thừa Càn cung một chuyến."
Lúc này đi Thừa Càn cung? Dung hoàng hậu hơi ngạc nhiên, ngoại trừ buổi tiệc, Hoàng thượng rất ít dùng bữa cùng nàng, hôm nay là thế nào? Đột nhiên nghĩ tới muốn gọi nàng cùng dùng cơm trưa? Nàng đứng dậy, Sương Thanh vội vàng vịn chặt nàng: "Nương nương, có cần đổi bộ quần áo không?"
Giọng Lưu Phúc Toàn nhàn nhạt nói: "Không cần, Hoàng thượng nói, mong nương nương lập tức đi qua."
Dung hoàng hậu sửa sang lại xiêm y của mình, khẽ mỉm cười: "Vậy thì đi thôi."
Bên ngoài tiểu nội thị có ánh mắt đã chuẩn bị nhuyễn kiệu, Dung hoàng hậu ngồi lên, màn che rũ xuống, theo gió xuân thổi quét không ngừng lay động, nàng xuyên thấu qua màn che, lờ mờ có thể thấy hoa cỏ trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng còn có cung nữ nội thị đi qua đường mòn.
Dung hoàng hậu hít một hơi thật sâu, cảnh ngày xuân này thật đẹp, tràn đầy hy vọng, ngay cả Hoàng thượng cũng truyền nàng cùng dùng cơm trưa rồi sao, đây thật là mặt trời mọc từ hướng tây. Tay nàng gấp trên đầu gối khẽ động động, mũ móng tay nạm vàng có khảm hoa phỉ thúy chiếu ánh nắng ngoài màn che, không được lóe ra, quang ảnh giao thoa.
Đến Thừa Càn cung, Dung hoàng hậu mới phát hiện, mình nghĩ lầm rồi.
Chủ điện ngồi Hoàng thượng, còn một người khác.
Người kia, là cái gai trong lòng Vinh chiêu nghi.
Mặc dù nàng chẳng hề để ý Hoàng thượng và bà ta thân mật thế nào, nhưng bây giờ thấy bà ta ở trong Thừa Càn cung, Hoàng thượng tha thiết nhìn bà ta, đột nhiên cảm thấy hơi không ổn. Dương lão phu nhân tiến cung tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng lại mệnh Lưu Phúc Toàn tuyên nàng đến, nhất định là có liên quan nàng, Dung hoàng hậu lo sợ bất an ngồi xuống, trong lòng đầy lo lắng.
"Hoàng hậu, có một chuyện, trẫm rất sớm trước kia đã muốn hỏi ngươi." Hứa Triệu Ninh nhìn Dung hoàng hậu một cái, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc: "Trẫm nghe nói kia Dung Gia Mậu từng cầu xin ngươi, mong ngươi không cần tứ hôn cho hắn, vì sao ngươi vẫn làm theo ý mình, ngươi làm như vậy, đến tột cùng có ý đồ gì?"
Dung hoàng hậu nghe đến đó, trong nội tâm đã hiểu, nhất định là Dung Gia Mậu kia muốn kháng chỉ, nhưng mình không để ý tới hắn, chỉ có thể chọn chiến thuật vu hồi này, mang Dương lão phu nhân đến mời Hoàng thượng ra dọa mình. Trong nội tâm nàng có vài phần oán khí, cháu trai mình thật đúng là không tốt, mình có ý tốt chọn cô dâu môn đăng hộ đối cho hắn, hắn hết lần này tới lần khác còn muốn lăn qua lăn lại!
Có cái gì hay mà lăn qua lăn lại, chẳng lẽ mình còn hại hắn? Dung hoàng hậu cắn răng, thi lễ một cái với Hứa Triệu Ninh: "Hoàng thượng, nô tì nhưng là vì Dung Gia Mậu ngàn người chọn một mới cho hắn chọn trúng Tiết gia tiểu thư, hắn khi còn trẻ không hiểu chuyện, làm thế nào biết tốt xấu, có nô tì chọn cho hắn, sao lại không tốt?"
"Hoàng hậu, mặc dù nói ngươi là có ý tốt, nhưng trẫm cảm thấy phải theo ý của hài tử, ngươi cứ nói đi?" Sắc mặt Hứa Triệu Ninh dần dần hòa hoãn xuống, đưa tay chỉ Dương lão phu nhân: " Hôm nay Hương Doanh tiến cung, đặc biệt là vì chuyện này đến."
"Không biết Dương lão phu nhân có cao kiến gì?" Dung hoàng hậu đè nặng bất an trong lòng, ngạo mạn gật đầu nhẹ với Dương lão phu nhân: "Chẳng lẽ Dương lão phu nhân cảm thấy Bản cung đã chọn sai người?"
"Đó là đương nhiên." Dương lão phu nhân một chút mặt mũi cũng không cho Dung hoàng hậu: " Gia Mậu thích người khác, vị Tiết đại tiểu thư kia cũng không muốn gả cho Gia Mậu nhà chúng ta, chẳng lẽ nương nương còn không biết tứ hôn này là sai lầm?"
Sắc mặt Dung hoàng hậu trầm xuống: "Nghe Gia Mậu nói về cô gái kia, không cha không mẹ, lại không phải là xuất thân quyền quý, sao có thể gả vào Trường Ninh Hầu phủ? Gia Mậu là trưởng tôn Trường Ninh hầu, tương lai sẽ kế thừa tước vị, một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy, sao có thể gánh vác vị trí chủ mẫu của Trường Ninh Hầu phủ? Trong lòng Gia Mậu thích nàng, đưa lên nàng quý thiếp cũng được, dì thế nào cũng không thể làm chính thê."
"Ở trong mắt Hoàng hậu nương nương, cũng chỉ có ích lợi, không có thật lòng?" Dương lão phu nhân nhìn nàng thật sâu: "Nương nương, chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ cũng không có lúc nào thật lòng?"
Ánh mắt kia lạnh lùng, trong lòng Dung hoàng hậu không khỏi giật mình, đột nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra bên Lăng Giang nhiều năm trước - - chẳng lẽ Dương lão phu nhân thế nhưng biết quá khứ của nàng? Không thể nào, tay Dung hoàng hậu sít sao bóp ống tay áo bên trong, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Không thể lộ ra nửa điểm dấu vết, vạn nhất lòng Hoàng thượng sinh nghi, như vậy nàng, còn có Sâm nhi, còn không biết sẽ dẫn đến kết cục gì. Dung hoàng hậu thấp giọng nói: "Dương lão phu nhân, Bản cung một tấm chân tình, tự nhiên là cho Hoàng thượng, vì vậy không thể nhận thức cái loại tình cảm đó của Dung Gia Mậu."
"Nếu thật lòng của nương nương là cho Hoàng thượng, nếu muốn nương nương tách khỏi Hoàng thượng, chỉ sợ nương nương sẽ không bỏ được?" Trên mặt Dương lão phu nhân lộ ra dáng tươi cười: " Vì sao nương nương không thể suy bụng ta ra bụng người đây?"
Dung hoàng hậu lập tức á khẩu không trả lời được, không biết nên trả lời thế nào, đã nghe Dương lão phu nhân ân cần nói: "Khẩn cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không cho thế gian này thêm một đôi vợ chồng bất hoà."
"Hoàng hậu..." Hứa Triệu Ninh rất không vui nhíu mày, sao hoàng hậu cố chấp như vậy? Trước kia nhìn nàng lạnh nhạt với tất cả, mình mới tuyển nàng làm hoàng hậu, không nghĩ tới nàng cũng giống những phụ nhân bình thường tính toán chi li kia, bụng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ không thấy Hương Doanh đang khẩn cầu nàng?
Dung hoàng hậu thấy vẻ mặt Hứa Triệu Ninh mất hứng, sợ run cả người: "Nếu Dương lão phu nhân đã đến cầu tình vì Dung Gia Mậu, vậy nô tì sẽ thu hồi ý chỉ, cho phép tự hắn chọn thê."
"Hoàng hậu nương nương đúng là tâm địa nhân hậu, nhất định Gia Mậu sẽ vô cùng cảm kích, chỉ là, nơi này lại còn có một chuyện muốn giải quyết, " Dương lão phu nhân cười híp mắt nói: "Ngươi tổng phải an bài thích đáng cho Tiết đại tiểu thư chứ? Nếu không thì người ta phải làm thế nào đây?"
← Ch. 277 | Ch. 279 → |