← Ch.272 | Ch.274 → |
"Bà ngoại." Gia Mậu thấy Dương lão phu nhân xuất hiện trước mắt, ngạc nhiên mừng rỡ nhảy ra, vội vội vàng vàng bước ra một bước, đưa tay đỡ bà: "Bà ngoại, bà đi chậm một chút."
Dương lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Gia Mậu một cái: "Sao sắc mặt con không tốt như vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?"
Thần sắc Gia Mậu có vài phần uể oải: "Bà ngoại, sao có thể ngủ yên chứ? Bà cũng không phải không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì." Hắn nhìn nhìn Dung đại phu nhân đứng một bên, tựa như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
"Mạn Nương, con đi làm việc của con đi, ta và Gia Mậu trò chuyện chút, các con hôm nay mới chuyển đến, trong phủ không thể thiếu chủ mẫu quản gia như con." Dương lão phu nhân thấy Gia Mậu như vậy, biết rõ hắn ghét hận có mẫu thân ở đây, không muốn nhiều lời gì, mượn cớ sai khiến Dung đại phu nhân ra ngoài.
"Bà ngoại!" Dung đại phu nhân mới quay người lại ra cửa, Gia Mậu sửa lại sắc mặt, giọng của hắn khẩn thiết, đôi mắt nhìn Dương lão phu nhân, toát ra thần sắc lo lắng: "Bất kể thế nào, con nhất định phải cưới Tương Nghi, cho dù kháng chỉ, con cũng muốn cưới nàng!"
"Kháng chỉ?" Dương lão phu nhân ha ha cười một tiếng: "Con kháng chỉ, Dung gia làm sao bây giờ?"
"Bà ngoại, con chuẩn bị tự mời ra tộc, không lại làm con cháu Dung gia! Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ sẽ không có chỗ cho con và nàng dung thân? Nhất định phải dựa vào Dung gia mà sống sao?" Gia Mậu nói được vô cùng kiên định, ánh mắt sáng quắc: "Con không thể một lần lại một lần cho Tương Nghi thất vọng, con phải bảo vệ nàng chu toàn, làm cho nàng thật tốt, vui vui vẻ vẻ qua cả đời."
Vẻ mặt Dương lão phu nhân tươi cười gật đầu nhẹ: "Gia Mậu, con có suy nghĩ này rất tốt, bà ngoại cảm thấy con thật sự đã trưởng thành, lúc này năm ngoái, con chỉ biết cầu xin bà ngoại hỗ trợ, nhưng giờ lại có ý nghĩ của bản thân."
"Tự mời ra tộc, phương pháp này được không?" Gia Mậu nghe Dương lão phu nhân tán dương hắn, sắc mặt bắt đầu tốt hơn: "Con cũng cảm thấy con đang từ từ trở nên có thể đảm đương."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không còn là Dung Gia Mậu ngày xưa, Dung Gia Mậu kia, nhận hết sủng ái trong nhà, đồng thời cũng cúi đầu nghe theo gia tộc này, không dám làm ra nửa chuyện cách biệt hiếu đạo. Nhưng Dung Gia Mậu bây giờ, lại có chủ kiến của mình, có nhu cầu của mình, hắn không cần lại sống cuộc sống làm trái với ý muốn của mình như kiếp trước nữa, không có nhiệt tình, không có hi vọng, giống như cái xác không hồn vậy sống sót.
Nàng là ánh sáng nhạt trong cuộc sống của mình, xa xa ở phía trước, một đường ánh sáng hấp dẫn hắn đi tới.
Gia Mậu nghĩ đến Tương Nghi, trái tim mềm nhũn, giữa lông mày cũng có thần sắc dịu dàng: "Bà ngoại, ngày xưa bà tự mời ra tộc, Tương Nghi cũng là tự mời ra tộc, chẳng lẽ nữ tử các ngươi có dũng khí này, con là nam nhi bảy thước lại làm không được sao? Ta đã suy nghĩ thật lâu, chỉ cần có thể cùng người mình yêu mến cùng một chỗ, ra tộc cũng không có có gì đặc biệt hơn người, chỉ thiếu một cái tên trên quyển sổ thiếp vàng kia mà thôi."
Dương lão phu nhân tán dương gật đầu nhẹ: "Gia Mậu, con có thể nghĩ thông là tốt rồi."
"Bà ngoại, con đang chuẩn bị tiếp tục cùng Tương Nghi chạy trốn, sau này còn xin bà khai đạo mẫu thân nhiều, chúng con an định lại thì sẽ về thăm nàng." Gia Mậu khẽ thở dài một hơi: "Con cũng không bỏ được nàng, nhưng mẫu thân không ủng hộ con, không có biện pháp, con chỉ có thể thuận theo tâm ý của mình."
"Nếu có thể vừa tận hiếu đạo, lại có thể lấy được Tương Nghi thì sao?" Dương lão phu nhân từ ái cười cười: "Gia Mậu, con cần gì nghĩ đến bi thương như vậy!"
"Bà ngoại, bà chịu giúp Gia Mậu và Tương Nghi?" Nghe Dương lão phu nhân ý ở ngoài lời, Gia Mậu hưng phấn mở to hai mắt: "Thực sao? Có biện pháp vẹn toàn đôi bên sao?"
"Gia Mậu, bà ngoại có thể bảo đảm, con và Tương Nghi nhất định sẽ trở thành thân thuộc." Dương lão phu nhân mới nói lời nói lời này, Gia Mậu "Bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, đoan đoan chính chính dập đầu một cái: "Cảm ơn bà ngoại!" Hắn bò dậy, thân thể nghiêng về phía trước, nịnh nọt đỡ Dương lão phu nhân "Con cũng biết là, bà ngoại thích Gia Mậu nhất! Làm sao sẽ nhìn Gia Mậu chịu khổ mà không ra tay chứ!" Hắn nịnh nọt xoa tay Dương lão phu nhân: "Bà ngoại, bà chuẩn bị làm thế nào?"
Thấy Gia Mậu hưng phấn thành bộ dáng kia, thiếu chút nữa xoay mòng mòng trong phòng, Dương lão phu nhân nhịn cười không được một tiếng: "Gia Mậu, ngươi mau dừng lại, bà ngoại còn phải cho con đi giúp đỡ diễn một tuồng kịch, đến lúc đó giải khúc mắc của mẫu thân con, Tương Nghi gả cho con rồi mới có thể trôi qua tự tại thoải mái."
"Diễn trò?" Gia Mậu có vài phần nghi hoặc: "Diễn cái gì vậy? Bà ngoại tiến cung thỉnh thánh chỉ hoàng thượng, vậy không phải thành?"
"Nhưng ngươi có nghĩ tới cuộc sống sau này của Tương Nghi hay không? Ta có thể hỏi Hoàng thượng xin thánh chỉ, cho Tương Nghi gả vào Dung phủ, trưởng bối Dung gia chỉ sợ là cũng không vui vẻ, nếu mẫu than con có khúc mắc, bà nội con muốn làm khó dễ nàng, đến lúc đó con lại nên phối hợp quan hệ trưởng bối và thê tử thế nào? Còn không bằng trước khi thành thân cho mẫu than con thấy rõ ràng, Tương Nghi mới là người thật sự đáng giá cho con cưới, như vậy sau này Tương Nghi ở Dung phủ sẽ tốt hơn, con cũng không cần khó xử."
Gia Mậu cúi đầu suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra dáng tươi cười: "Bà ngoại nói có lý, còn mong bà ngoại dạy Gia Mậu, đến tột cùng nên làm thế nào?"
"Con cũng không cần làm cái gì, chỉ cần chịu đựng, một tháng không gặp Tương Nghi, vậy là được rồi." Dương lão phu nhân đem Gia Mậu bả vai ngăn chặn: "Một tháng, con có thể nhẫn nại được hay không?"
"Ta nhẫn." Gia Mậu nở nụ cười: "Chỉ cần có thể cùng với Tương Nghi, bảo con làm cái gì cũng có thể."
"Nhất định phải nhẫn đó!" Bên ngoài truyện tới một giọng nói khoan khoái, rèm cửa màu hạnh nhoáng một cái, Bảo Thanh và Bảo Lâm từ bên ngoài đi đến, hai người đều cười hì hì, đi đến trước Gia Mậu, Bảo Thanh từ trong hà bao lấy ra một thứ xếp thành hình lập phương, mở ra vừa nhìn, là một phong thư da trâu: "Nghi tỷ tỷ muốn muội giao cho huynh, cần chủ ý đó."
Gia Mậu vội vội vàng vàng rút giấy viết thư ra, mới nhìn mấy hàng, sắc mặt đã dần dần ngưng trọng lên, hắn thở dài một hơi, siết bức thư trong tay, trên trán thấm ra vài giọt mồ hôi: "Bà ngoại, Tương Nghi thế nhưng nghĩ bỏ ta, tự mình qua cuộc sống của mình!"
Dương lão phu nhân sững sờ, chợt cười lên ha hả: "Gia Mậu, Tương Nghi cách xa con, cũng có thể qua qua cuộc sống của nàng rất tốt, bây giờ con nóng nảy chưa?"
"Sao nàng có thể đối với ta như vậy!" Gia Mậu vo giấy viết thư kia thành một cục, trong nội tâm khổ sở, lúc đi, hai người còn là nhu tình mật ý, gặp phải một chút cản trở, Tương Nghi thế nhưng lại nghỉ chân không tiến.
"Biểu ca, ta cảm thấy huynh nghĩ lầm rồi." Thấy sắc mặt Gia Mậu không tốt, Bảo Lâm ở bên cạnh mở miệng an ủi hắn: "Hôm nay lúc muội nhìn thấy Nghi tỷ tỷ, nàng đang đứng ở cửa thiên tâm uyển, muốn đi tìm huynh, ta thấy sắc mặt Nghi tỷ tỷ không tốt, trong lòng chắc chắn rất khổ sở, lúc nàng viết thư đưa cho huynh, nước mắt trong mắt lấp lánh, sắp rơi xuống."
"Tương Nghi." Bỗng nhiên Gia Mậu lại tỉnh ngộ lại, chắc chắn Tương Nghi suy tính vì hắn, không muốn hắn tình thế khó xử, lúc này mới cố ý viết nói như vậy, nhưng nàng lại không biết quyết tâm của mình, hắn đã không phải là người không quả quyết kiếp trước, Dung Gia Mậu chỉ nghe trong nhà phân phó: "Bà ngoại, con nhẫn nại một tháng không gặp nàng, bà có thể an bài tốt cho Tương Nghi, con phải nhanh một chút cùng với Tương Nghi, đỡ cho nàng lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung."
Dương lão phu nhân gật đầu nhẹ: "COn yên tâm, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay ta."
Ào ào một tiếng, vài con chim nhỏ bay lên từ đầu cành, mang theo ánh chiều tà, bay lượn giữa không trung, bỏ ra một chút bóng dáng màu vàng kim.
Hoa đào trong sân nở rạng rỡ, trời chiều thoa lên một tầng phấn vàng cho đóa hoa, khiến những đóa phấn hồng này trở nên càng thêm kiều diễm. Tương Nghi ngồi khoanh tay trên hành lang, con mắt nhìn qua cánh hoa không ngừng rơi lả tả từ đầu cành, trong lòng thấp thỏm bất an, Bảo Thanh và Bảo Lâm đi Trường Ninh Hầu phủ lâu như vậy, vì sao còn chưa trở lại?
"Cô nương, bên ngoài gió nổi lên, vào thôi." Phương tẩu đứng ở cửa, thương tiếc nhìn Tương Nghi, trong nội tâm thật là khó chịu, lão phu nhân chỉ nói có nắm chắc cho cô nương và Dung đại thiếu gia thành thân, nhưng lại chưa nói đại khái cần thời gian bao lâu, chỉ trông mong nhưng ngày chịu tội này ngắn một chút là tốt rồi.
"Phương tẩu, bên Hoa Dương có gửi thư về không?" Tương Nghi rầu rĩ không vui đứng lên, ngưng mắt nhìn cây cối xanh thẫm, chợt nhớ tới Hoa Dương: "Nếu không thì chúng ta về Hoa Dương một chuyến, đi xem sản xuất năm nay của vườn trà Thúy Diệp? Hoa Dương Xuân bị Hoàng thượng định vì cống trà, cần để tâm mới tốt."
"Cô nương, ngươi muốn về Hoa Dương?" Phương tẩu nhìn Tương Nghi một cái, gật đầu nhẹ: "Nếu ngươi muốn đi, chúng ta ngày mai đi, gấp rút lên đường, đến Hoa Dương có thể thấy nhóm trà Minh Tiền đầu tiên được chế ra."
"Để ta suy nghĩ." Tương Nghi đứng ở nơi đó, đột nhiên do dự, nàng muốn về Hoa Dương, lại muốn ở lại kinh thành, loại hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan này làm cho nàng chần chừ không tiến, quả quyết thật vất vả dưỡng ra, giờ phút này tuyệt không thấy.
"Nghi tỷ tỷ, nghi tỷ tỷ!" Bảo Thanh từ bên ngoài thở hổn hển chạy vào: "Không xong không xong!"
Sắc mặt Tương Nghi trắng nhợt: "Làm sao vậy?"
"Biểu ca bị cô giam lại không cho hắn ra cửa gặp người!" Bảo Thanh móc lá thư từ trong hà bao ra, có chút áy náy đưa cho Tương Nghi: "Nghi tỷ tỷ, thật là thẹn thùng, ta không có có thể giúp được cho ngươi!"
"Cái gì? Giam lại?" Tương Nghi quá sợ hãi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
"Nghe nói là biểu ca chọc phải Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương mất hứng, đặc biệt gọi cô tiến cung, nói nàng quản giáo bất lực, bảo cô nhất định phải quản biểu ca thật kỹ, nhất định khiến hắn..." Bảo Thanh cẩn thận nhìn thoáng qua Tương Nghi, cúi đầu: "Khiến hắn cưới tiểu thư Tiết gia kia."
"Gia Mậu!" Trước mặt Tương Nghi bỗng tối sầm, đưa tay bắt được hàng rào, nàng dùng sức hít một hơi, từ từ phun ra, không nghĩ tới kiếp này lại nghiêm trọng hơn kiếp trước, nàng và Gia Mậu càng phản kháng, chịu càng nhiều đau khổ.
"Nghi tỷ tỷ..." Bảo Thanh bị dọa vội vàng bước lên một bước đỡ Tương Nghi: "Tỷ phải hảo hảo, đừng quá lo lắng, biểu ca nhất định có biện pháp ra tìm tỷ."
← Ch. 272 | Ch. 274 → |