← Ch.212 | Ch.214 → |
Edit: rinnina
Ánh sáng của đèn dầu trong cung Thừa Càn nhỏ như hạt đậu, không có ánh sáng như những ngày qua nữa, Hứa Triệu Ninh ngồi ngay ngắn dưới đèn, trong tay nâng một nhánh hoa khô, ánh mắt có chút trống rỗng.
"Hoàng thượng." Lưu Phúc Toàn rón rén đi vào, đến bên cạnh bàn, khom người hành lễ: "Chuyện đã làm thỏa đáng rồi."
" Được." Mặt Hứa Triệu Ninh không biểu tình; "Cứ như vậy, không được tiết lộ chút tiếng gió nào."
Lưu Phúc Toàn cúi đầu trả lời: "Chuyện này rất làm chu đáo, sau khi Trung Thường thị đại nhân thảo chiếu thư ra thì lão nô lập tức cho người giám sát hắn, giờ đã nghỉ trong điện Chiêu Văn."
"A, xưa nay ngươi cẩn thận, trẫm biết." Hứa Triệu Ninh khoát tay một cái: "Đi dọn dẹp tẩm điện đi, trẫm chuẩn bị nghỉ ngơi."
"Dạ." Lưu Phúc Toàn đáp một tiếng, vội vàng đi ra ngoài, Hứa Triệu Ninh nhìn kia bóng lưng hơi còng kia, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng, vốn suy nghĩ một mực không lập Thái tử, đến lúc đó sau khi mình buông tay thì tùy ý bọn hắn cạnh tranh cái ngươi chết ta sống. Nhưng một năm trước nghe Dương Chi Hằng nói xong, lại cảm thấy cũng có đạo lý, không thể bởi vì khí phách của mình mà khiến thiên hạ sinh linh đồ thán.
Vị Thái tử này, nên quyết định.
Hắn quan sát sáu đứa con trai của mình đã hai mươi ba mươi năm, nhìn tới nhìn lui vẫn là lão Ngũ tốt, ôn hòa đôn hậu, tâm tư không nặng, là một vị quân chủ giữ nước tốt. Chỉ tiếc phân vị mẹ hắn không tính là cao, gia thế Dung gia Giang Lăng cũng đã suy thoái, nếu chọn hắn, chỉ sợ phủ Tiêu Quốc công sẽ liên hiệp lão thần trong triều dâng tấu phản đối.
Nếu muốn làm chuyện này thỏa đáng, phải nhanh, ác, chuẩn, đánh bọn họ trở tay không kịp.
Hứa Triệu Ninh không tiếng động bắt đầu bố trí, hắn hành động hết sức chậm chạp, làm người ta không phát giác.
Từ Vinh quý phi bị bệnh cho Đức phi và Dung phi quản lý, rồi đến Đức phi và Vinh quý phi xung đột, mỗi một bước đều bố trí chu toàn, tiệc đêm trung thu bỗng nhiên làm khó dễ, Vinh quý phi không còn cơ hội trở mình nữa, phủ Tiêu Quốc công còn chưa kịp tỉnh táo lại, đang cảm kích Hoàng thượng chỉ giảm Vinh quý phi hai cấp, hắn có thể tuyên bố vị hoàng hậu và Thái tử rơi vào nhà nào.
Lựa chọn Dung phi làm hoàng hậu, lão Ngũ làm Thái tử, Hứa Triệu Ninh đã nghĩ rất lâu.
Không phải hắn thích lão Ngũ, quan trọng hơn là thế lực Dung phi cũng không hùng hậu, không quyền thế ngút trời bằng phủ Tiêu Quốc công trong kinh thành, có cấu kết với nhiều quan chức. Hắn lo nếu lập lão Tam làm Thái tử, sau này không chừng chuyện ngoại thích tham gia vào chính sự sẽ xảy ra, đến lúc đó giang sơn đại chu này đổi họ, là tội lỗi của hắn.
Dung gia định cư ở Giang Lăng đã có mấy thập niên, sao có thể làm mưa làm gió trên Triều Đình? Mình bảo vệ mặt mũi Dung phi, cho Dung gia một tước vị cũng đủ, không cần lo lắng chuyện khác.
Ngày thứ hai lâm triều, thay đổi bất ngờ.
Mấy đạo chiếu thư hạ xuống, lập Hoàng Hậu, lập Thái tử, phong Dung gia Giang Lăng phía xa làm Trường Ninh Hầu, ban cho một tòa phủ đệ ở kinh thành, ngay hôm đó bắt đầu tu sửa, sắc lệnh sang năm xuân Dung gia vào kinh, không cần tiếp tục định cư Giang Lăng.
Triều đình lập tức xôn xao.
"Vẫn là phải sinh con gái, nhìn xem người ta Giang Lăng Dung gia, sinh con gái tốt, bổ sung thêm vinh dự cho mình." Dân chúng phố lớn ngõ nhỏ châu đầu ghé tai, nói chuyện Dung hoàng hậu tấn thăng.
"CÒn không phải? Dung gia đã nhiều năm không ở kinh thành, gia đạo dần dần sa sút, hôm nay lại lần nữa đứng lên." Có người chắt lưỡi than thở, trong mắt lóe ánh sáng nghi ngờ: "Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương tăng lên, sớm đã có báo trước, Vinh chiêu nghi kia, đã vào đường bại, hết lần này tới lần khác chỉ là chống đỡ."
Mọi người đều nghĩ tới chuyện Tam lão gia phủ Tiêu Quốc công nhà và Đại thiếu gia Dung gia trẻ tuổi nóng tính tranh đoạt ngày xưa Trạng nguyên, trong lòng tỉnh ngộ, vào lúc đó Hoàng thượng đã biểu thị quyết tâm của hắn rồi sao?
Tương Nghi mang theo Phương tẩu Liên Kiều dò xét Trà Trang Thúy Diệp, bỗng nhiên được tin tức này, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Chuyện của kiếp trước, kiếp này sẽ từ từ đi dọc theo quỹ tích của nó một lần nữa. Dung phi nương nương thành hoàng hậu, không lâu sau này sẽ ban hôn cho Gia Mậu, đối phương là tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư kia, khuê danh Tiết Liên Thanh.
"Cô nương, đây là vinh hoa phú quý không bình thường đâu." Liên Kiều cười mặt mày cong cong: "Lần này Dung gia Giang Lăng có thể thăng chức như diều gặp gió!"
"Còn không phải?" Lòng Tương Nghi đau đớn, miễn cưỡng nói ra ba chữ kia, cổ họng nghẹn lại, như bị thứ gì chặn lại, muốn cố sức nuốt xuống lại không có sức lực kia.
Lời Gia Mậu nói với nàng đêm kia, bên tai, hắn nói với nàng sau này thành công, sẽ dung hết sức của mình bảo vệ nàng, nhưng kết quả người này không cách nào tranh đấu với vận mệnh, chuyện này nên như thế nào sẽ như thế đấy, lại tranh đấu lại có ý nghĩa gì? Cho dù nàng tích tụ không ít ngân lượng, nhưng nàng như cũ chỉ là thương hộ một bán lá trà, là một nữ tử địa vị thấp kém trong đại Chu, sao có thể xứng đôi với Đại thiếu gia Trường Ninh Hầu phủ?
Trước mắt một mảnh mơ mơ màng màng, Tương Nghi ngay cả chữ viết trên sổ sách cũng sắp không thấy rõ, cắn răng, lấy tay xoa xoa trán: "Có lẽ là tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, nhìn những chữ này lại thấy hơi mơ hồ."
Chưởng quỹ cười đặt sổ sách sang một bên: "Đông gia mau mau trở về phủ nghỉ ngơi, bây giờ tất cả đều tốt, chỉ chờ tháng mười một nhập số hàng cuối cùng vào, để cuối năm bán náo nhiệt."
Tháng mười một? Cuộc sống này sao lại nhanh như vậy chứ? Tương Nghi nghĩ một chút, giờ đã là trung tuần tháng chín rồi, cách tháng mười một chỉ có một tháng rưỡi nữa, nên tính toán cẩn thận chuyện cuối nămrồi. Nàng phải phân loại lá trà bán ra mấy tháng qua này, xem cái nào bán tốt nhất, nhập hàng đến kinh thành, chờ đến tháng mười hai bắt đầu bán dịp tết.
Hai mùa thịnh vượng nhất của việc bán trà, đầu tiên dĩ nhiên là mùa xuân, trà mới đưa ra thị trường bán tốt nhất, có lúc chỉ bốn năm ngày mà lá trà tăng lên thành một giá khác, tất cả đều là giá chênh lệch của trà búp Minh Tiền* và trà vũ tiền**. Dịp thứ 2 Lá trà tiêu thụ tốt nhất là cuối năm, tháng mười hai hàng năm, người mua lá trà chỉ tăng không giảm, lá trà là vật không thể thiếu trong mâm lễ, cho nên nhu cầu cũng lớn. Hai mùa Hạ Thu làm ăn không tốt, lúc trước ở Hoa Dương, mỗi tháng kiếm chỉ sáu bảy trăm lạng bạc ròng, kinh thành có bảng hiệu Dương lão phu nhân bảo vệ, dầu gì mỗi tháng cũng có thể kiếm trên 4000~5000, nhưng so với lúc bình thường, đây là khác rất nhiều.
*Trà búp Minh Tiền: loại trà ngon hái trước tiết Thanh Minh.
*Trà vũ tiền: trà ngon hái trước tiết Cốc Vũ
Chi nhánh Quảng Châu vẫn chưa mở ra, hôm trung thu đó, chủ cửa hàng lòng dạ đen tối kia len lén trở về Quảng Châu gặp người nhà, lập tức bị bắt giam, cuối cùng kết án. Bị đánh một gậy lại một gậy, người kia không chịu được, chỉ có thể vội vàng phun bạc ra ngoài, còn lỗ vốn mấy ngàn lượng.
Lương tri phủ Quảng Châu được cấp trên bày mưu đặt kế, xử cửa hàng cho Tương Nghi, lui bạc gia đình kia. Thương gia kia tức giận bất bình, chỉ nói bọn họ ký khế thư trước, cũng đã bỏ tiền vốn tu sửa cửa hàng, dĩ nhiên nên là bọn họ kinh doanh, sao lại cho người ký khế thư sau?
Tần ma ma cảm thấy khó xử, viết thư cho Tương Nghi xin chủ ý, Tương Nghi nhận thư rồi cũng cảm thấy áy náy trong lòng, dặn Tần ma ma để cho bà đừng so tài với người kia, vẫn là phải xem quy củ trước sau. Thư này hôm qua mới chuyển ra ngoài, cũng không biết Tần ma ma có thể kịp thời tìm cửa hàng thích hợp ở Quảng Châu không, mau mau mở chi nhánh, nàng đã có kế hoạch tỉ mỉ cho chi nhánh Quảng Châu, bên Hoa Dương có một vườn trà mới mở sang năm có thể giao hàng, chỉ chờ cửa hàng khai trương.
Cúi đầu nhìn sổ sách một hồi, trong lòng Tương Nghi đại khái có ý tưởng, trong mấy tháng này Trà Trang Thúy Diệp kinh thành bán chủ yếu là lá trà thượng phẩm, trung phẩm chỉ bán hai ba trăm cân, hạ phẩm căn bản không có người mua, đưa năm trăm cân tới, chỉ bán lẻ tẻ một chút.
"Đông gia, mấy loại trà thô kia cũng hay bán mấy cân." Hà chưởng quỹ dời một quyển sổ sách tới, lật tới một trang trong đó, chỉ chữ bên trên nói: "Là mấy người Bắc Địch, ở hẻm nhỏ bên kia. Bọn họ là bọn nhà buôn, đến Trà Trang chúng ta mua mấy trà hạ phẩm qua, sau khi uống lại nói tốt, cho người ta đến mua mấy lần, còn nói cuối năm sẽ mua nhiều một chút mang về gia hương tặng người."
"Người Bắc Địch hẻm bên kia?" Tương Nghi thấy hứng thú, đem sổ sách tử từ từ hợp mà bắt đầu: "Ta muốn đi xem bọn họ một chút, đến tột cùng là tham trà này rẻ, hay là bởi vì loại này hợp khẩu vị của bọn họ."
Cũng không thể mọi chuyện đều phải nhờ Dương lão phu nhân hỗ trợ, mình cũng phải suy nghĩ con đường kinh doanh, có thể mở ra một con đường mới, bán loại trà hạ phẩm kia, đây cũng là 1 chuyện quan trọng.
Hẻm bên kia là một hẻm tương đối náo nhiệt của kinh thành, bên trong có một nửa là người Bắc Địch, phần lớn làm ăn trong kinh thành. Kiếm được tiền, thì mua nhà ở lại, phần lớn vẫn là nhà cho mướn, một năm phải về Bắc Địch nhiều lần, mỗi lần về cũng mang sản vật phong phú của đại chu, tơ lụa đồ sứ các loại, đến Bắc Địch có thể bán giá cao, kiếm một món tiền chênh lệch.
Tiểu nhị Trà Trang Thúy Diệp mang theo Tương Nghi đến hẻm Mạo Nhi, chỉ một nhà nói: "Lần trước ta đưa tới nhà này."
Tương Nghi vén rèm xe ngựa lên nhìn thử, chỉ thấy mấy tiểu cô nương ngồi gần cửa, tóc dùng vải bố quấn lại, lộ ra mắt to thật sâu. Liên Kiều thấp giọng nói: "Ồ, ánh mắt của các nàng cũng là màu xanh."
"Người Bắc Địch mà, tự nhiên không khác lắm." Tương Nghi xuống xe ngựa, đến gần mấy tiểu cô nương, khom người cười hỏi: "Xin hỏi nơi này là nhà Khố Nhĩ đại thúc sao?"
Mấy cái tiểu cô nương chỉ chỉ cửa lớn, dùng giọng kinh thành lưu loát nói: "Tự ngươi nhìn, trên bảng hiệu có viết mà."
Trên cửa có một tấm bảng gỗ màu nâu, bên trên có một hàng chữ hình thù kỳ lạ, Tương Nghi nhìn nở nụ cười: "Ta không biết chữ các ngươi dùng nha."
"Ai ở ngoài cửa?" Trong nhà bỗng nhiên có người lên tiếng.
"Khố Nhĩ đại nương có ở đây không?" Tương Nghi gõ cửa một cái: "Ta là người của Trà Trang Thúy Diệp, đến hỏi các ngươi một chuyện."
Cửa mở ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt xù xì, trên đầu quấn bằng khăn màu trắng lẫn đen, làm da thịt của bà càng lộ ra ngăm đen. Bà nhìn ngoài cửa, thấy chỉ là mấy nữ tử, lúc này mới cười nói: "Ta là Khố Nhĩ đại nương, ngươi có lời gì thì nói đi."
← Ch. 212 | Ch. 214 → |