Lâm Mậu Chân du xuân Dương phủ
← Ch.174 | Ch.176 → |
Nắng xuân tháng ba, kinh thành hoa bay khắp nơi, khắp nơi đều là đào đỏ, liễu xanh xen lẫn trong đóa hoa màu hồng phấn, che một nửa bầu trời kinh thành, khắp nơi là một mảnh mơ hồ, đi bên ngoài, nhìn thấy tơ liễu trắng nõn tinh tế bay lượn, từng sợi từng sợi, giống như bông vải mới.
Dương phủ là đại trạch đẹp nhất kinh thành, cả khu vườn được Dương lão phu nhân chăm sóc hết sức tinh xảo.
Nhà trong kinh thành hơn phân nửa là lối kiến trúc phương bắc, mặc dù đại khí, lại không tỉ mỉ, trong chạm trổ rường cột kia không lộ ra ý nhị tinh tế, mà Dương phủ qua mấy năm tu sửa của Dương lão phu nhân, lúc này đã thành một món hàng thủ công mỹ nghệ, tinh xảo xinh đẹp không thể che giấu, khắp nơi đều có chỗ trang nhã đặc biệt của nó.
Lâm phu nhân mang theo hai tỳ nữa thận trọng đi bên người Dương lão phu nhân, ánh mắt ngắm cảnh đẹp trước mặt, cả kinh ngay cả lời ca ngợi cũng nói không ra miệng, Lâm Mậu Dung lại không nhút nhát chút nào, vẫn như ở trong nhà mình mà vừa nói vừa cười bên người Lâm Mậu Chân, còn bất chợt liếc Gia Mậu đi bên người Lâm Mậu Chân một cái, cùng hắn nói mấy câu: "Dung Đại thiếu gia, trong vườn bà ngoại huynh có thật nhiều đóa hoa muội chưa từng thấy!"
Lâm Mậu Dung rất hoạt bát, một đôi mắt vừa sáng vừa tròn, nháy mắt với Gia Mậu, nhìn đến mức hắn có vài phần ngượng ngùng, nhẹ ho một tiếng: "Những thứ này bà ngoại ta tự tay trồng."
"Dương lão phu nhân, ngài lại tự mình loại hoa?" Lâm Mậu Dung đúng là hơi không dám tin tưởng, nàng chen đến bên người Lâm phu nhân, từ trên xuống dưới quan sát Dương lão phu nhân một phen: "Tại sao y phục ngài không dính bùn vậy, nhìn rất sạch sẽ."
Lâm phu nhân quýnh lên, duỗi tay nắm lấy Lâm Mậu Dung, trừng nàng một cái, mình đúng là làm hư con gái rồi, ở nhà nói chuyện tùy ý thì coi như xong, đi ra ngoài còn điên khùng như vậy, không thể không để cho người ta nhìn trò cười: "Dương lão phu nhân, ta chỉ có một đứa con gái này, ở nhà không khỏi nuông chìu hơi nhiều, lúc nói chuyện đụng phải Dương lão phu nhân, xin lão phu nhân khoan thứ."
Dương lão phu nhân cười nhìn Lâm Mậu Dung, thấy vóc dáng nàng tinh xảo, một đôi mắt tròn vo, vô cùng đáng yêu, chẳng qua là màu da không phải đặc biệt trắng, nhưng trên gương mặt có màu hồng nhàn nhạt lại làm nàng có mặn mà khác biệt.
Cô nương này nói chuyện trực lai trực vãng, không có một tí kệch cỡm nào, ngược lại cũng có vài phần ý tứ, Dương lão phu nhân gật đầu với Lâm Mậu Dung một cái: "Xưa nay ta không có chuyện gì làm thì trồng hoa trong vườn, dĩ nhiên không phải mặc y phục này rồi, y phục này là mặc ra ngoài tiếp khách, tự nhiên sạch sẽ."
Lâm Mậu Dung "Nga" một tiếng, cả mắt đều là sùng bái: "Dương lão phu nhân, ngài trồng hoa đúng là đẹp mắt, có không ít loại ta chưa từng, lần tới ta cũng phải tới đi theo Dương lão phu nhân học trồng hoa, làm vườn nhà trở nên thật xin đẹp."
Lâm phu nhân cả kinh thất sắc, đang chuẩn bị kéo Lâm Mậu Dung đừng để cho nàng lại nói, Dương lão phu nhân lại ở một bên cười nói: "Chỉ cần Lâm đại tiểu thư bằng lòng, cứ tới tìm ta, mỗi ngày ta cũng ở trong vườn bận rộn một trận." Bà chỉ chỉ một cái lều phía trước nói: "Trong đó là hoa lan hồ điệp, vốn nên lớn lên ở chỗ ấm áp ẩm ướt, ta tốn không ít công phu mới làm cho nó có thể sống trong kinh thành, năm nay khí trời ấm áp, mùa xuân nó đã nở hoa, giờ vẫn chưa tàn."
Lâm Mậu Dung thèm thuồng nhìn vào trong lán kia: "Lão phu nhân, ta có thể tới xem không?"
"Tự nhiên có thể." Dương lão phu nhân phân phó Ngọc Trúc mang Lâm Mậu Dung qua, Bảo Âm và Bảo Thanh bên cạnh cũng tay trong tay đi theo một qua bên kia, thấy Bảo Cầm còn đi theo sau lưng Dương lão phu nhân, vẫy vẫy tay với nàng: "Tam tỷ tỷ, chúng ta cùng đi xem Hoa đi, tổ mẫu nói hoa linh lan cũng chỉ nở mấy ngày này thôi, nhìn một chút đi."
Bảo Cầm nhìn Dương lão phu nhân, thấy bà gật đầu với mình, lúc này mới đi nhanh hai bước, đi theo các tỷ muội. Dương lão phu nhân ý vị sâu xa nhìn Gia Mậu: "Gia Mậu, ngươi còn chưa thấy hoa linh lan kia nhỉ?"
Gia Mậu hiểu ý, lôi kéo Lâm Mậu Chân: "Lâm Nhị thiếu gia, ta mang đi nhìn một chút?"
Lâm phu nhân thấy con trai con gái của mình đi với huynh muội Dương gia, trái tim mới để xuống, phụng bồi Dương lão phu nhân tiếp tục đi về phía trước, không ngừng suy nghĩ dụng ý Dương lão phu nhân mời một nhà mình tới.
"Lâm phu nhân ngược lại cũng thật là có phúc." Dương lão phu nhân cười hơi liếc mắt nhìn Lâm phu nhân: "Phu quân có năng lực, tử nữ song toàn, lại người người nghe lời không chịu thua kém, đây chính là phúc phận kiếp trước đã tu luyện."
Lâm phu nhân nghe Dương lão phu nhân khen mình, trong lòng thỏa mãn, miễn cưỡng đáp một tiếng, tâng bốc Dương lão phu nhân: "Dương lão phu nhân mới là có phúc thật sự, chúng ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh hâm mộ thôi."
Dương lão phu nhân cười một tiếng: "Chuyện có phúc không này, không phải dựa vào môn đệ cao thấp gia sản phong phú, chỉ cần người một nhà hòa thuận, dù là khổ cực đi nữa, cũng coi là thời gian trải qua vừa lòng đẹp ý."
"Còn không phải sao?" Lâm phu nhân nghe những lời này, trong lòng ngược lại cũng âu sầu, cả đời của nàng coi như là thuận lợi, lúc ở nhà làm khuê nữ được cha mẹ yêu chiều, mang theo đồ cưới phong phú gả cho Lâm thị lang, mẹ chồng thích, sau khi thành thân mấy năm, mẹ chồng bỗng nhiên nhuốm bệnh mất rồi, Lâm gia do nàng làm chủ.
Những năm gần đây, vợ chồng hai người tương kính như tân, Lâm thị lang cũng không có tâm địa gian giảo gì, con cái đều nghe lời, giờ mình lại được ôm cháu trai, gần đây con thứ hai còn lấy Thám hoa, cuộc sống qua càng thư thản.
"Ta thấy Lâm Nhị thiếu gia thiếu niên đắc chí, thật là rồng phượng trong loài người." Dương lão phu nhân khen Lâm Mậu Chân một tiếng, Lâm phu nhân nghe trong lòng vui mừng, chẳng lẽ Dương lão phu nhân thật là có ý tưởng chọn Lâm Mậu Chân làm cháu rể sao?
Lần trước Lâm thị lang trở về nói với nàng Dương lão phu nhân muốn mời cả nhà đi Dương phủ du xuân, Lâm phu nhân có vài đêm không có chợp mắt, trong lòng chung quy là có chút vui mừng mơ hồ. Nàng có nghe nói chuyện Tam tiểu thư Dương phủ tuyển phu lang, cũng biết điều kiện của Dương lão phu nhân, lại suy nghĩ Chân nhi nhà mình, đúng là quá phù hợp điều kiện Dương lão phu nhân, chỉ là môn đệ trong nhà mình không cao, cũng không biết Dương lão phu nhân có để mắt không.
Lúc này nghe Dương lão phu nhân tán dương Lâm Mậu Chân, bỗng nhiên Lâm phu nhân cảm thấy toàn thân như nhũn ra, cặp chân lại cũng đi không được cứ đứng ở nơi đó, giả bộ trấn định, nhìn hoa thụ xa xa, một Đoàn Đoàn bột □□ đỏ, từ từ triển khai trước mắt, giống như một bức họa cẩm tú, thế nào đi nữa cũng khép không kín.
"Chẳng qua là Dương lão phu nhân khen lầm thôi, hắn nơi nào có thể coi là rồng phượng trong loài người chứ, Dung Đại thiếu gia so với hắn cũng không biết muốn tốt hơn bao nhiêu lần, đơn giản là một người trên trời một người dưới đất." Lâm phu nhân ổn định tâm thần, này mới chậm rãi đáp: "Nếu Chân nhi nhà ta có thể có một nửa thông minh của Dung Đại thiếu gia, ta đây cũng thỏa mãn."
"Lâm phu nhân cần gì phải khiêm nhượng, nếu Thám hoa lang là tục vật, những Tiến sĩ đồng tiến sĩ kia càng không cần phải nói." Dương lão phu nhân cười một tiếng, nhìn phòng ấm bên kia, thì thấy bóng người đông đảo, tiếng cười nói, trong ngày xuân thế này, gió xuân hiu hiu, có thể nghe tiếng cười thiếu niên nam nữ sinh động như vậy, quả thực cũng là một chuyện vui.
"Cũng là Dương lão phu nhân để mắt." Lâm phu nhân cười trả lời một câu, nhìn theo Dương phu nhân nhìn qua bên kia, nghe tiếng cười đùa trong gió xuân nhẹ nhàng, tiếng cười Lâm Mậu Dung vô cùng trong trẻo, nàng sâu kín thở dài một cái: "Đều là ta làm hư Dung nhi rồi..."
"Tính tình Lâm đại tiểu thư rất tốt, ta rất thích, Lâm phu nhân không cần tự khiêm nhường." Dương lão phu nhân cười chúm chím nhìn Lâm phu nhân, chậm rãi nói: "Hôm nay ta mời Lâm phu nhân qua phủ, vẫn là có một chuyện khẩn yếu muốn hỏi ý tứ Lâm phu nhân."
Cổ họng Lâm phu nhân như bị chèn lại, đột nhiên cảm thấy mình sắp không nói ra lời, nàng ấm ách nói: "Có chuyện gì, xin Dương lão phu nhân công khai."
"Ta cảm thấy được Lâm Nhị thiếu gia hết sức không tệ, muốn mạo muội hỏi một câu, hắn có từng đính hôn qua?" Dương lão phu nhân đã gặp Lâm Mậu Chân, nói mấy câu với hắn, chỉ cảm thấy hài lòng, Lâm Nhị thiếu gia này tuấn tú lịch sự, lại từ ngữ chau chuốt đầy bụng kinh luân, từ nhỏ hắn được Lâm thị lang hun đúc, đức hạnh không tệ, vừa nãy lúc ở Ngọc Thúy Đường hỏi hắn mấy câu, đối đáp trôi chảy, vẻ mặt cung kính, hoàn toàn không giống những thứ quần là áo lụa kia của kinh thành.
Từ Ngọc Thúy Đường đi ra ngắm hoa, Dương lão phu nhân gọi Bảo Cầm tới một bên hỏi qua ý của nàng trước: "Con cảm thấy Lâm Nhị thiếu gia này thế nào."
Bảo Cầm thường ngày một cô nương ngượng ngùng, lúc này nghe Dương lão phu nhân hỏi tới Lâm Mậu Chân, càng là mắc cở đỏ bừng mặt, dùng tay vân vê góc y phục không chịu nói, Dương lão phu nhân nhìn thần thái kia của nàng, trong lòng đã hiểu: "Không nói lời nào chính là không thích, vậy coi như xong."
"Tổ mẫu..." Bảo Cầm níu lấy ống tay áo Dương lão phu nhân: "Người ta không nói lời nào thì là ưa thích!"
Dương lão phu nhân cười ha ha: "Tự nhiên ta biết."
Bảo Cầm mắc cở uốn éo người: "Tổ mẫu chỉ thích trêu con thôi à!"
Thấy cháu gái như vậy, Dương lão phu nhân quyết định, chọn trúng Lâm Mậu Chân.
Giờ Lâm thị lang là thị lang, chính tam phẩm sau này còn có thể thăng lên, môn đệ cũng không coi là thấp, khó được nhất là đức hạnh Lâm Mậu Chân tốt, lại có tài học, dung mạo không kém, coi như là nhân duyên thượng hạng rồi.
Lâm phu nhân nghe Dương lão phu nhân hỏi đến chuyện đính hôn, cẩn thận trả lời một câu: "Dương lão phu nhân, vốn từng có mấy bà mai đến cửa nói qua hôn sự, nhưng Chân nhi nhà chúng ta nói còn chưa công thành danh toại, không muốn nói chuyện này, cho nên một mực trì hoãn, năm nay mười bảy rồi, hôn sự còn chưa xếp đặt đây."
Trên thực tế, là Lâm phu nhân đã nghĩ quyết định hôn sự cho Lâm Mậu Chân, nhưng Lâm Mậu Chân sống chết không đáp ứng: "Bây giờ tuổi tác con còn nhỏ, nơi nào muốn nói chuyện này rồi."
Trong lòng Lâm phu nhân hiểu rõ, chỉ sợ lòng con trai còn băn khoăn Lạc đại tiểu thư kia, nhiều năm như vậy đã qua, Lạc đại tiểu thư kia vẫn làm ăn ở Hoa Dương, cha nàng tham ô xảy ra chuyện, bị phán khổ dịch, cho dù nàng đã đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Thận Hành, nhưng nói ra vẫn là con gái Lạc Thận Hành Nghiễm Lăng, danh tiếng con gái tội thần này quả thực khó nghe, sao có thể xứng với Chân nhi?
Lâm Mậu Chân không nói ra, nàng cũng không vạch trần, khi không có chuyện này, hai mẹ con mơ hồ gần một năm, ai cũng không nhắc lại chuyện này. Nhưng bỗng nhiên bây giờ Dương lão phu nhân nói hôn sự ra, giống như trước mặt bày một chén nước mật ong, sao không muốn bưng uống vào làm trơn tim phổi?
"Ta đây đảo có một ý tưởng, chúng ta đến lương đình ngồi tinh tế nói." Dương lão phu nhân nghe Lâm Mậu Chân còn chưa đính hôn, trong lòng vui vẻ, chỉ chỉ lương đình bên kia nói: "Lâm phu nhân, mời."
← Ch. 174 | Ch. 176 → |