Hạ quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn
← Ch.153 | Ch.155 → |
Một trận tiếng vang tất tất tốt tốt, cành trà xào xạc một trận, cuối cùng cũng ngừng lại, tiếng bước chân Gia Mậu chạy băng băng rời khỏi vẫn còn bên tai, như thế nào cũng sẽ không ngừng nghỉ.
Tương Nghi đỡ cây trà đứng đó, giống như mất đi tất cả sức lực, ngơ ngác ngắm lên một mảnh sắc bụi xanh trước mặt, trong lòng không có nửa phân vui vẻ.
Nàng làm Gia Mậu tức giận bỏ đi, có lẽ sau này cũng sẽ không trở lại nữa.
Nàng vẫn nhớ ánh mắt vừa rồi Gia Mậu, vốn đang là vui vui vẻ vẻ, bên trong tràn đầy nhu tình như nước, nhưng thoáng chốc trở nên ảm đạm không ánh sáng, còn có tuyệt vọng không nói ra được. Ngón tay Tương Nghi dần dần dùng sức, chọc vào trong thân cây một bên, bóc một lớp vỏ xuống, bên trong thấm ra một chút chất lỏng màu xanh, mang theo màu sắc mới mẽ trong suốt.
Cây trà bị thương, Gia Mậu bị thương —— nàng, cũng bị thương.
Nàng biết ý tứ Gia Mậu, nhưng cự tuyệt hắn mới là lựa chọn chính xác của mình, Tương Nghi thở ra một hơi thật dài, bên mép là một trận khói nhàn nhạt. Trong đáy lòng, làm sao nàng muốn để cho Gia Mậu rời đi, nhưng nàng lại biết rõ, Gia Mậu và mình là không có khả năng ở chung với nhau, không bằng sớm phân rõ giới hạn.
Lấy ánh mắt của người đời đến xem, giờ mình đã không xứng với Gia Mậu rồi, huống chi chờ Dung phi trong cung thành hoàng hậu thành Thái hậu, Dung gia biến thành Trường Ninh Hầu, mình lại dùng thân phận gì đi kết duyên với hắn?
Kiếp trước nàng còn chưa ra Tộc từ Lạc gia Nghiễm Lăng, Dung lão phu nhân và Dung đại phu nhân đã xem thường gia thế của nàng, mà kiếp này nàng ngay cả một môn hộ Lạc gia cũng không dựa vào được, chỉ là một tiểu nữ cô đơn, các nàng sẽ càng xem thường mình. Khó trách Gia Mậu phải len lén chạy ra ngoài, Dung đại phu nhân sao lại để cho hắn tới Hoa Dương thăm mình chứ?
Thừa dịp tất cả còn sớm, không bằng quyết tâm chặt đứt phần nghiệt duyên này, nàng và hắn vốn không phải người trong một thế giới, không cần thiết lại dây dưa. Tương Nghi nhìn đường mòn lẳng lặng tiêu điều, trong lòng chua xót một chút một chút, càng ngày càng nặng nề, đột nhiên chỉ cảm thấy trên gương mặt có gì đó đang động đậy, đưa tay ra lau, mới phát hiện hóa ra là hai hàng thanh lệ.
Tay nàng vừa lau xuống, nước mắt trong mắt như không nén được nữa, cầm khăn càng lau, nước mắt càng chảy nhiều. Tương Nghi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt không ngừng rơi vào trong bùn đất, bắt đầu nàng vẫn chỉ khóc tỉ tê, từ từ, tiếng khóc kia càng ngày càng khó ức chế, từ khóc thút thít biến thành khóc ròng ròng.
Nàng khóc tỉ tê phần cảm tình từ đầu đến cuối cũng không có được của mình, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng và Gia Mậu vẫn luôn là người trong hai thế giới, mỗi người có cuộc sống của mình, có phạm vi mình lui tới—— giống như hắn xem thường việc tự cầm kéo tỉa nhánh cây, thấy bàn tay mình lên bọt nước thì ngạc nhiên.
Hắn là Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng, đến lúc đó sẽ biến thành trưởng công tử Trường Ninh Hầu phủ, mười năm sau, hắn sẽ có vợ của hắn, cha vợ là đại quan chính nhị phẩm. Tương Nghi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, kiếp trước, từng màn từng màn nổi lên trước mắt nàng, nàng ti tiện ở trong một viện nhỏ, trong một góc nhỏ của Trường Ninh Hầu Phủ, mỗi tháng chỉ có thể gặp Gia Mậu ba lần, ở trong vườn mà gặp các chủ tử trong Trường Ninh Hầu phủ, chỉ có thể cúi đầu đứng ven đường, rất cung kính để cho họ đi qua.
Cả đời này, nàng không muốn làm kẻ phụ thuộc nữa, nàng phải có sự nghiệp của mình, không nói có thể làm uy phong tám phương như Dương lão phu nhân vậy, ít nhất cũng phải một bàn tay làm một việc, ngày vào đấu vàng, làm cho mình sống thoải mái, không muốn lại như chiếc thuyền đơn độc trong mưa gió, không người lay động theo gió.
Nàng không muốn dựa vào bất cứ người nào, nàng chỉ dựa vào chính mình, nàng muốn mạnh mẽ lên, không để cho mình bị người khác tổn thương, cho dù là Gia Mậu nàng yêu quý, nàng cũng sẽ không cho hắn yêu nàng rồi tổn thương nàng —— không muốn lại không chịu nổi như kiếp trước một lần nữa, nàng không phải lương phối của hắn, nàng không muốn hắn đau khổ giãy giụa vì mình, trở mặt với người nhà.
Giáo huấn kiếp trước đã quá nhiều, kiếp này không muốn một lần nữa.
Tạm biệt, Gia Mậu.
Tương Nghi khóc đầm đìa, đau đớn trong tim hòa vào nước mắt, hết sức càn rỡ. Vườn trà này rất lớn, nàng núp trong này khóc tỉ tê, lại có ai có thể nghe được? Thường ngày nàng giả trang ra một bộ đại nhân như vậy, người khác thấy nàng đều kêu cô nương quyết định, nhưng dù sao thân phận của nàng bây giờ chỉ là một đứa bé sắp chín tuổi, trốn trong góc phòng khóc rống một trận cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
"Lạc tiểu thư."
"Ca Lạp Nhĩ!" Tương Nghi có vài phần hốt hoảng, nhìn đôi giày bông trước mặt mình, không dám ngẩng đầu. Nàng hít mũi một cái, tiếng thở hơi nặng nề: "Sao ngươi tìm tới đây?"
"Ta tỉa xong mấy mẫu cành khô phía bắc rồi, muốn tới tìm các ngươi." Ca Lạp Nhĩ ngồi chồm hổm xuống, nhìn ánh mắt Tương Nghi sưng đỏ, hơi không giải thích được: "Sao ngươi ngồi xổm ở đây khóc? Ai chọc ngươi?"
Tương Nghi lắc đầu một cái: "Không, ta chỉ là nhớ mẫu thân quá cố của ta."
Thần sắc Ca Lạp Nhĩ ảm đạm: "Mẹ của ta cũng đã qua đời."
Đôi mắt dịu dàng sẽ không bao giờ nhìn hắn nữa, đôi tay kia sẽ không bao giờ nhẹ nhàng vuốt ve trán của hắn, buổi tối không bao giờ rón rén đắp kín mền thay hắn nữa. Đột nhiên lòng Ca Lạp Nhĩ cũng chua xót rồi, chỉ cảm thấy trong đôi mắt ướt nhẹp một mảnh: "Lạc tiểu thư, ngươi chớ khóc, ngươi lại khóc ta cũng muốn khóc."
"Thật xin lỗi, ta làm ngươi khó chịu." Tương Nghi cầm khăn dụi mắt một cái, ngẩng đầu nhìn Ca Lạp Nhĩ, chỉ thấy trong đôi mắt bích lục của hắn có chất lỏng trong suốt đang lay động, như lập tức sẽ rớt xuống, không khỏi có vài phần ngượng ngùng: "Ngươi là nam tử hán, sao có thể khóc."
"Ha ha ha, ta mới sẽ không khóc, ta lừa ngươi vui vẻ." Ca Lạp Nhĩ đứng lên, cười khan hai tiếng, vươn tay ra lau ánh mắt, để cho chút ít ướt át này thấm vào tay áo: "Ta và ngươi tìm Liên Kiều nhé?"
Tương Nghi gật đầu một cái: "Được."
Liên Kiều và gã sai vặt kia chạy tới chỗ rất xa, có lẽ bọn họ là muốn cho Tương Nghi và Gia Mậu có cơ hội đơn độc chung đụng tốt hơn. Tương Nghi và Ca Lạp Nhĩ đi về phía trước hơn một dặm đường, mới thấy bóng dáng của hai người giữa những cây trà.
"Lạc tiểu thư, Đại thiếu gia đâu?" Gã sai vặt kia buông cây kéo trong tay xuống, thấy Tương Nghi và Ca Lạp Nhĩ sóng vai đi tới, nhưng không thấy Gia Mậu, hết sức ngạc nhiên: "Đại thiếu gia đi nơi nào?"
"Hắn..." Tương Nghi ngẩn người, Gia Mậu đi nơi nào? Đã trở về Giang Lăng chứ?
"Hắn có khả năng đã trở về Giang Lăng rồi." Tương Nghi áy náy lắc đầu: "Hắn đi vội vàng, ta cũng không hỏi hắn đi nơi nào."
"Đại thiếu gia về Giang Lăng rồi hả?" Gã sai vặt trố mắt nghẹn họng nhìn Tương Nghi, hơi không tin: "Hắn cũng không có gọi ta!"
"Chờ trở về nhìn một chút, nếu như Đại thiếu gia các ngươi thật về Hoa Dương, ta cho ngươi bạc, ngươi đi bên dịch trạm tìm một thương đội về theo." Tương Nghi thấy gã sai vặt kia thất hồn lạc phách đứng đó, hết sức ngượng ngùng, là nàng làm Gia Mậu giận đi, tự nhiên phải đuổi gã sai vặt Gia Mậu về Giang Lăng.
Được lời này của Tương Nghi, gã sai vặt kia mới yên lòng, cười hì hì nói: "Ta đây cũng không nóng nảy."
Lúc này nếu theo chân Đại thiếu gia về, không thể không bị đánh bằng gậy —— rõ ràng đại phu nhân dặn không để cho Đại thiếu gia đi ra ngoài, hắn giúp một chút, Đại thiếu gia mới chạy đến Hoa Dương. Đại thiếu gia là tâm can đại phu nhân, hắn có lỗi, đại phu nhân chỉ nói hắn mấy câu thì thôi, đến lúc đó chịu đau khổ còn không phải mình sao?
Cho Đại thiếu gia về trước, đại phu nhân mắng hắn một trận, mấy ngày nữa chuyện này lắng xuống, mình lại về Giang Lăng, chỉ sợ đại phu nhân không nhớ chuyện nhỏ này nữa. Trong lòng gã sai vặt kia yên tĩnh lại, không phải như vậy sao? Tránh gió trước lại nói.
Liên Kiều nghi ngờ liếc mắt nhìn Tương Nghi, đôi mắt Cô Nương sao lại sưng thành như vậy? Rõ ràng là khóc qua. Vừa nãy nàng mơ hồ nghe được mấy tiếng khóc, còn lấy là mình nghe lầm, là chim bên kia đang hót, gã sai vặt bên người nhiều chuyện, một mực nói chuyện với nàng, nàng cũng không có cẩn thận nghe tiếng vang đó.
Vừa nãy chẳng lẽ là cô nương khóc? Tại sao nàng lại khóc? Trong lòng Liên Kiều hơi khẩn trương, đi tới bên người Tương Nghi, thấp giọng hỏi: "Cô nương, ngài không có việc gì chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì?" Tương Nghi cười liếc nhìn nàng: "Ta đây không cố gắng sao?"
Liên Kiều cúi đầu nhìn Tương Nghi, thấy y phục nàng chỉnh tề, không giống như là lôi kéo qua, lúc này mới yên lòng, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy ta nghe thấy có tiếng khóc, còn tưởng rằng..."
Ca Lạp Nhĩ ở một bên ngu ngơ nói: "Không việc gì, chẳng qua là Lạc tiểu thư nhớ mẫu thân nàng rồi."
Mặc dù Liên Kiều có vài phần nghi ngờ, nhưng cũng không muốn nhiều lời, đưa giỏ trúc trong tay cho Ca Lạp Nhĩ: "Cầm đi, chúng ta đi về."
Trong giỏ trúc là cành khô cắt xuống, cầm về vừa vặn thổi lửa nấu cơm, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Trên lưng Ca Lạp Nhĩ vác đến một giỏ trúc lớn, trong tay một trái một phải xách hai giỏ trúc, bước đi như bay, gã sai vặt kia ở phía sau thấy Ca Lạp Nhĩ đi thật nhanh, chặt chặt khen ngợi một tiếng: "Người này thật đúng là sức lực lớn, ba giỏ trúc nói ít cũng có chừng trăm cân."
Liên Kiều kiêu ngạo ưỡn ngực, cả mắt đều là thần sắc đắc ý: "Ngươi có chỗ nào có thể so với hắn!"
Vài người trở lại nhà bên, người làm nhanh chóng đi tới nói cho Tương Nghi: "Có vị thiếu gia mặc xiêm y màu tím giữ lại bọc quần áo cho cô nương."
"Hắn đâu?" Tương Nghi nhìn trong viện, một mảnh trống rỗng, không thấy bóng người, đột nhiên trong lòng cũng là một mảnh trống rỗng, tựa hồ đánh mất gì đó.
"Đi rồi."
"Ồ." Tương Nghi hơi mất mát, cất bước đi vào trong phòng một, chỉ thấy một cái túi lớn đặt trên bàn, bọc quần áo bằng đoạn cẩm dệt nổi, bốn góc rõ ràng.
"Đây là Đại thiếu gia đặc biệt chuẩn bị cho Lạc tiểu thư." Gã sai vặt kia rất là nhiệt tâm giới thiệu: "Bên trong có áo choàng tam phu nhân tự tay làm cho Lạc tiểu thư kia."
Liên Kiều đi lên phía trước, mở bọc quần áo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc áo choàng đến, nhẹ nhàng vẩy lên, áo choàng kia trơn mềm rũ xuống, màu sắc xanh lục phát ra ánh sáng sâu kín, nơi cổ áo có lông hồ ly màu trắng đang rung rung, trên áo choàng còn dùng kim tuyến ngân tuyến thêu ra hoa văn tinh xảo.
"Thêu trên áo choàng này với thêu trên áo choàng hoa sen của cô nương hơi giống." Liên Kiều sờ một cái, kinh ngạc kêu lên: "Vật liệu may mặc sờ lên giống nhau, không có gì khác."
Tương Nghi ngồi đó không nói gì, sao nàng không biết đó chính là áo choàng Sỉ La Ni!
Áo choàng hai năm trước Gia Mậu đưa cho mình đã ngắn, treo thật cao bên chân, năm nay hắn tự đưa cho mình một chiếc áo choàn Sỉ La Ni. Tay Tương Nghi nắm thật chặt thành ghế ngồi, thanh rui trồi ra ngoài áp thẳng vào lòng bàn tay của nàng trong, để lại một con dấu màu đỏ.
Tất cả đều nên chôn trong đáy lòng, cho dù là cảm tình sâu đậm, cũng không có cơ hội nảy mầm, còn không bằng cứ như vậy cho nó lẳng lặng biến mất trong bụi bặm, nàng và Gia Mậu, là hai mảnh lá cây bị sóng lớn tách ra trong con sông thời gian, cũng không cơ hội gặp lại.
← Ch. 153 | Ch. 155 → |