Không thỏa hiệp làm theo ý mình
← Ch.125 | Ch.127 → |
Trong phòng đốt lửa than, màn cửa thật dầy rũ xuống, ngăn trở gió bắc bên ngoài, ngồi trong phòng nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài ánh sáng sáng lên một mảnh —— một trận tuyết thật lớn.
"Cô nương, Hoàng Nương Tử tới." Màn cửa rung một cái, lộ ra gương mặt Liên Kiều, ở cạnh cửa cười tươi như hoa.
"Mau mau nghênh đón vào!" Tương Nghi vui mừng, bỏ sách trong tay qua một bên, đứng lên, đi tới bên cửa giơ cao tấm màn thật dầy lên kia nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong sân sáng lên một mảnh như lưu ly ngọc sắc, một nữ tử mặc xiêm y màu xanh lam đi tới từ cửa sau cửa hàng.
"Hoàng Nương Tử!" Tương Nghi vui vẻ vẫy vẫy tay với nàng, một mực mong đợi Hoàng Nương Tử tới làm bạn với nàng, cuối cùng cũng tới.
Hoàng Nương Tử cầm một cái ô dù, trong tay mang theo một bọc quần áo, thấy Tương Nghi đứng cạnh cửa, đi nhanh mấy bước: "Tương Nghi, mau mau đi vào, bên ngoài rất lạnh đó."
Khế ước Hoàng Nương Tử kí kết với Tộc Học Dương thị đến kỳ, Tương Nghi mời Hoàng Nương Tử tới làm bạn với mình: "Bây giờ nương tử cũng đã sấp sỉ 30, tọa quán làm thầy người ta tuy nói không tệ, nhưng vì sao không đến làm bạn với Tương Nghi? Mặc dù Tương Nghi bất tài, nhưng rất tự giác siêng năng, nương tử cũng không nhất định tốn nhiều ý nghĩ, biện pháp này rất được."
Hoàng Nương Tử với nàng, là thầy tốt bạn hiền, hôm nay thấy Hoàng Nương Tử tới, lòng Tương Nghi nhất thời an định lại. Hoàng Nương Tử biết nhiều, còn có thể thỉnh thoảng chỉ điểm một, hai cho nàng, nếu có nàng làm bạn, cuộc sống này cũng sẽ không tịch mịch.
Trên trời tuôn rơi tuyết đọng nhỏ vụn, xiêm y màu xanh lam của Hoàng Nương Tử ở trong tuyết hết sức rõ ràng, mép Tương Nghi cười không cầm được, muốn kéo nàng lại hơi ngại: "Nương tử có thể tới, Tương Nghi hết sức cảm kích."
Hoàng Nương Tử khẽ mỉm cười: "Cũng là ta với con có duyên."
Liên Kiều cầm bọc quần áo Hoàng Nương Tử đi vào trong phòng: "Nương tử chỉ có chút hành lý này hay sao?"
"Sao chỉ có một tí tẹo như thế, ta còn có hơn nửa xe sách, còn ở phía sau kìa." Hoàng Nương Tử cười một tiếng, đưa tay gập ô dù: "Ta đặc biệt về quê quán một chuyến, mang sách có liên quan đến phương diện lá trà của ta chọn ra, một lần mang tới, đủ cho Cô Nương của người nhìn hơn nửa năm đó."
"Thật sao?" Tương Nghi kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tin vào tai của mình, Hoa Dương chỉ có ba hiệu sách, đã đi hai lần, cũng không có sách viết về lá trà đặc biệt, coi như là "lịch sử trà "toàn diện nhất cũng không có bán, lão bản hiệu sách lười biếng nói: "Bây còn có ai muốn mua loại sách này? Hiệu sách chúng ta cũng cần kiếm tiền, bán được tốt nhất phải là sơ luận tập cẩm khoa thi bao năm qua, ai sẽ bán lịch sử trà này nọ? Cô nương ngươi nếu nhất định phải mua sách này, trừ phi là đi những.. nhà bão học chi sĩ mượn chép lại."
Hoa Dương có nhà nào có sách về trà? Tương Nghi mới đến đây bao lâu, căn bản là không mò ra, đến bây giờ còn chưa thu vào tay, nghe Hoàng Nương Tử nói vơ vét ra một ít điển tịch có liên quan tới lá trà, không khỏi mừng rỡ khôn xiết: "Có "lịch sử trà "của Lục Vũ không?"
Hoàng Nương Tử cười nói: "Sao có thể không có?"
Tương Nghi chợt đưa tay ôm lấy Hoàng Nương Tử: "Nương tử, nương tử, ngươi thật là quá tốt!"
Hoàng Nương Tử kéo tay Tương Nghi, dắt nàng ngồi xuống bàn bên cạnh: "Tương Nghi, chẳng qua là một quyển lịch sử trà thì còn thiếu rất nhiều, con chẳng qua là nhìn sách, mà không đi trải nghiệm, đây chỉ là lý luận suông, chỉ là kỳ pháp, mà không phải kỳ dụng."
Tương Nghi nghe, trên mặt cũng lộ ra thần sắc do dự: "Vậy theo nương tử, Tương Nghi nên làm thế nào?"
"Đều nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, con chỉ ngồi trong nhà, làm sao biết chuyện bên ngoài? Không bằng chờ đầu mùa xuân, chúng ta cùng đi đi ra bên ngoài một phen." Hoàng Nương Tử phủi tuyết trên tay áo một cái, khẽ mỉm cười: "Ít nhất phải đi vườn trà nhìn xem lá trà là thế nào trước, cũng có thể đi hỏi thăm tìm một ít sản phẩm mới, để cho trong trà trang có nhiều đặc sắc."
Liên Kiều bưng chun g trà tới: "Phương tẩu nói mùa xuân hàng năm Động Đình hồ sẽ có tiệc trà, cô nương, chúng ta tới xem xem?"
Tương Nghi gật đầu một cái: "Quả thật ta cũng muốn muốn đi qua, Động Đình hồ cách Hoa Dương cũng không xa, chỉ là năm sáu ngày đường thủy thôi, nương tử, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem xem."
Bây giờ vấn đề lớn nhất của Trà Trang Thúy Diệp này là ít loại trà, nàng làm ông chủ cũng không hiểu rõ tốt xấu và giá cả lá trà, dù sao cũng phải đi xem giá thị trường trước mới có thể quyết định phương hướng đại khái của Trà Trang Thúy Diệp. Tháng thứ hai Trà Trang Thúy Diệp kiếm nhiều bạc chút, nhưng cũng chỉ kiếm được gần ba trăm lượng, có chênh lệch rất lớn với ngày vào đấu vàng trong tưởng tượng của nàng, Tương Nghi đã có ý tưởng bước đầu, sang năm phải điều chỉnh nguồn hàng hóa của trà trang, làm cho nhiều người tới Trà Trang Thúy Diệp mua đồ hơn.
Đi ra khỏi Hoa Dương, ra ngoài đi nhìn một chút là một phương pháp tốt, Tương Nghi âm thầm hạ quyết tâm, không chỉ phải đi Động Đình hồ, nàng còn muốn đi rất nhiều nơi, tự mình đi khảo sát các loại lá trà khác nhau, nàng tin tưởng trời giúp người cần cù, luôn có một ngày nàng có thể làm cho việc làm ăn của Trà Trang Thúy Diệp phong sinh thủy khởi.
Phương tẩu nghe Tương Nghi chuẩn bị đi tiệc trà Động Đình, cũng gật đầu tán thành: "Cô nương nên đi ra ngoài nhìn một chút, tiệc trà động đình này là vô cùng quan trọng, một năm mở một lần, mở không tới hai tháng, trà ngon các nơi đều có, có lá trà thích hợp, một lần thì có thể kiếm hết mấy chục ngàn lượng bạc."
Hai con mắt Liên Kiều mở to, miệng Lưu ma ma há thật to, sắp không thể khép lại, Liên Kiều vội vàng đưa tay đỡ cằm cho nàng: "Ma ma, trấn định nhiều chút!"
"Đi một chuyến có thể kiếm mấy vạn lượng bạc, bảo ta trấn định thế nào được!" Lưu ma ma nói một câu, bước chân đi ra bên ngoài.
Ngày thứ hai Hoàng Nương Tử là hết năm cũ, Tương Nghi kêu chưởng quỹ tiểu nhị trong hai cửa hàng đến, mọi người đi tửu lầu bên ngoài ăn bữa cơm đoàn viên. Trong bữa tiệc Tương Nghi phát cho mỗi người một Hà bao nhỏ, mọi người cầm hà bao kia trong tay ước lượng, sờ sờ hình dáng, miệng cười không khép lại được, nhìn thì cũng trên dưới năm lượng.
"Các vị cực khổ rồi, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của ta, xin mọi người đừng chê." Tương Nghi giơ ly rượu lên mời chưởng quỹ và bọn tiểu nhị: "Hy vọng sang năm mọi người có thể tiếp tục an tâm làm việc trong cửa hàng của ta, ta quả thực vô cùng cảm kích."
Tương Nghi đứng đó, bả vai vừa vặn mới qua bàn bát tiên, nhưng thần thái lại vô cùng nghiêm túc, chưởng quỹ và bọn tiểu nhị thấy dáng vẻ kia của nàng, trong lòng không khỏi cũng lây nhiễm, từng người gật đầu nói: "Lão bản quá khách khí, sang năm tự nhiên phải hết sức."
Ăn cơm trưa, Tương Nghi đi hẻm Hồ Đồng.
Ở Hoa Dương ba tháng, nàng chỉ đi qua nhà cậu hai và cậu ba, ông ngoại và cậu cả nàng không dám qua, kế tổ mẫu có khuôn mặt giỏi về tính toán, cậu cả lại là vô lại như vậy, nàng cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, chẳng qua là phái Phương tẩu đến cửa đưa chút quà quê, mình cũng không tới cửa viếng thăm. Cậu hai và cậu ba hết sức hòa ái, trong nhà lại là cảnh tượng náo nhiệt, Tương Nghi rất thích, cho nên đi nhiều mấy lần, cũng quen thân mấy vị biểu huynh muội.
"Tương Nghi tới." Lý thị cười híp mắt đón nàng vào: "Ta còn muốn bảo người đi gọi con."
Tương Nghi cười lắc lắc thân thể hạt tuyết, kia châu rơi xuống khỏi áo choàng: "Không cần đi gọi ta, tự ta nghe thức ăn thơm tho nhà mợ lại tới!"
Lý thị nhìn chằm chằm áo choàng kia, có chút tiện diễm: "Áo choàng này thật là tốt, bóng loáng, ngay cả hạt tuyết cũng không dính nổi! Chẳng qua là hoa sen thêu trên đó hơi đột ngột, lá sen cũng quá lớn rồi!"
Tương Nghi ngẩn ra, ngón tay không khỏi mơn trớn áo choàng Sỉ La Ni kia, đầu năm nay, mùng bốn tháng giêng, Gia Mậu đưa áo choàng này cho nàng, khi đó nàng mặc vừa kéo tới trên mặt đất, thoáng ngại một chút, nhưng đến cuối năm, nàng mặc áo choàng này lại vừa vặn, áo choàng quét mắt cá chân, lộ ra một đôi giày ống da nai nho nhỏ.
Lý thị thấy Tương Nghi ngẩn người, tưởng lời của mình chọc cháu ngoại gái mất hứng, vội vàng bổ sung hai câu: "Nhưng cũng không quan trọng, nhìn rất đẹp mắt."
Tương Nghi nghe ngôn ngữ Lý thị ngượng ngùng, lúc này mới phản ứng lại, cười nói: "Ta lại không chú ý tới, cũng là mợ thận trọng, liếc mắt một cái đã nhìn ra. Liên Kiều, còn không mau ta đưa quà lễ lên."
Lý thị và Lưu thị nhận lấy phong bì đỏ thẫm Liên Kiều đưa lên, trong lòng biết bên trong là ngân phiếu, không khỏi ngẩn ra, cháu ngoại gái này cũng thật là khách khí, tuổi còn nhỏ lại chu đáo như vậy. Nghe Tương Nghi cười nói: "Cậu hai thi Hương thành công, sang năm vào kinh thi cử chắc chắn có nhiều tốn hao, cậu ba phải tiếp tục học hành nghiên cứu, cũng cần bạc. Hai cửa hàng của Tương Nghi tuy làm ăn không phải rất tốt, nhưng mỗi tháng có thể kiếm chừng trăm lượng bạc, chút tâm ý của cháu ngoại gái, đặc biệt đưa hai phần hạ lễ, bạc không nhiều, mong hai mợ đừng chê."
Lý thị và Lưu thị nghe chỉ cảm thấy xấu hổ, mình cũng chỉ là nhận cháu ngoại gái tới dùng qua mấy lần cơm mà thôi, đâu xứng nàng lễ trọng như vậy! Hai người từ chối một phen, lại không từ chối, chỉ có thể nhận ngân phiếu kia.
Lúc ăn cơm, Tiền Mộc Thần chợt nhớ tới một chuyện tới: "Tương Nghi, ta nghe người ta nói, ngươi cha kia có người tiến cử, hình như sang năm muốn đi làm Huyện lệnh rồi, hình như là sẽ làm ở một huyện Giang Lăng, mặc dù không lớn, nhưng rất là giàu có và sung túc."
"Cuối cùng hắn cũng mãn nguyện rồi." Tròng mắt Tương Nghi nhìn chén nhỏ trước mặt mình, thần sắc nhàn nhạt.
Lý thị và Lưu thị nhìn nhau một cái, trong lòng âm thầm than thở, cháu ngoại gái cũng quật cường quá, vì sao không chịu làm Đại tiểu thư của nàng, hết lần này tới lần khác phải ra bên ngoài khổ cực như vậy. Vừa nãy nàng nói hai cửa hàng của mình cùng kiếm hơn trăm lượng bạc, vậy còn không về nhà làm Đại tiểu thư của nàng, cha muốn cửa hàng thì cho hắn đi, lúc lấy chồng còn không phải sẽ trả lại cho nàng sao. Tân tân khổ khổ ở bên ngoài như vậy, cần gì phải vậy?
"Tương Nghi, con có nghĩ về Nghiễm Lăng không?" Lý thị do dự tốt ngày, lúc này mới ấp a ấp úng mở miệng: "Nếu Phụ thân con làm Huyện lệnh, nếu là làm ra thành tích, qua vài năm có lẽ sẽ thăng Tri châu nữa nha..."
"Hắn làm Tri huyện Tri châu không có quan hệ gì với ta." Tương Nghi ngẩng đầu cười một tiếng: "Cho dù là hắn làm đại quan Nhất Phẩm, đó cũng là bản lãnh của hắn, ta cũng không muốn đi dính một chút ánh sáng của hắn, ta đã nhất đao lưỡng đoạn với Lạc thị, không nghĩ chuyện quay về."
Tiền Mộc Nghiêu gật đầu một cái: "Ta tán thành lời nói của Tương Nghi, làm người phải có cốt khí."
Tương Nghi khẽ mỉm cười, cho dù sang năm Lạc Thận Hành sẽ đi làm Huyện lệnh, sau này như thế nào, ai mà biết được?
← Ch. 125 | Ch. 127 → |