Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Nhi Lạc Gia - Chương 115

Nữ Nhi Lạc Gia
Trọn bộ 324 chương
Chương 115
0.00
(0 votes)


Chương (1-324)

Siêu sale Shopee


Đêm thu một mảnh tĩnh lặng, côn trùng chiêm chiếp kêu to trong đồng cỏ, để cho đêm yên tĩnh này lộ vẻ náo nhiệt.

Một vòng trăng lưỡi liềm treo nôi chân trời, rìa ngoài màu vàng nhàn nhạt có một tầng đỏ thắm, như có như không, cực kỳ mông lung. Dưới tàng cây trong sân nhỏ đứng một người, chắp tay sau lưng ngẩng đầu ngắm trăng, mà ánh mắt của hắn, lại nhìn về một gian phòng.

Cửa nha chưa mở, ánh đèn vàng ấm chiếu trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng tạo thành một bóng dáng, như có người ngồi trước cửa sổ, một cái tay nâng quai hàm đang ngưng thần suy nghĩ tâm sự. Đột nhiên, cửa kia "Két" một tiếng mở, người dưới tàng cây kia sợ nhảy lên, lặng lẽ dời thân thể sang bên, chỉ thấy Liên Kiều đi ra, trong tay cầm một chiếc khăn, rũ xuống, đung đưa trong bóng đêm.

"Ca ca." Sau lưng truyền tới tiếng kêu của Xuân Hoa, Gia Mậu lấy làm kinh hãi, quay mặt đi, nhàn nhạt đỏ ửng tản ra trên mặt, thua thiệt ánh trăng mông lung này, ẩn núp phần lúng túng bất an kia.

"Xuân Hoa, sao muội không có tiếng không hơi thở đến đằng sau ta, cố ý muốn làm ta sợ?" Gia Mậu giả vờ nghiêm mặt: "Muội càng lớn càng bướng bỉnh rồi, sao lại không một chút dáng vẻ thục nữ vậy!"

Xuân Hoa làm cái mặt quỷ với hắn: "Muội cũng không muốn làm thục nữ, muốn làm thục nữ cũng phải chờ đến sau khi muội cập kê hãy nói! Bây giờ thì quy quy củ củ rồi, không có ý nghĩa!" Nàng nhìn một chút Gia Mậu, trên mặt hiện lên thần sắc nghi ngờ: "Ca ca, huynh đứng ngốc ở chỗ này làm chi? Sắp giờ Hợi rồi, cũng nên chuẩn bị nghỉ ngơi."

Gia Mậu rầm rì nói: "Ta chờ Bảo Trụ tắm ra, xong đi tắm một cái, giờ còn có thời gian, đứng đứng trong sân."

Xuân Hoa hồ nghi liếc mắt nhìn Gia Mậu, bám theo không buông: "Vậy vừa nãy huynh nhìn cái gì xuất thần vậy? Muội đi tới phía sau huynh cũng không phát hiện!" Nàng nhìn cánh cửa nửa mở phía trước, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại: "Ca ca, huynh đang nhìn phòng của Nghi muội muội, phải không?"

Gia Mậu quýnh lên, quay đầu đi nói thật nhỏ: "Mới không có, muội nói bậy!"

"Huynh lừa gạt ai đó?" Xuân Hoa hừ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng: "Ca ca, muội cảm thấy huynh đối với Nghi muội muội tốt khác thường! Tết năm nay về từ Nghiễm Lăng, huynh vẫn nhớ đến nàng, phải không?"

"Muội đang nói bậy bạ gì đó?" Trong lòng Gia Mậu có mấy phần giật mình, Xuân Hoa chỉ mới bảy tuổi, hơi lớn hơn Tương Nghi chút, sao đã nói đến chuyện nam nữ này? Cũng biết quá sớm rồi! Hắn tự tay nhéo lỗ tai Xuân Hoa một cái: "Còn nhỏ tuổi đã yêu nói bậy nói bạ, làm gì có chuyện như vậy?"

Đầu Xuân Hoa nghiêng một cái, tránh thoát tay Gia Mậu, đứng ở một bên cười nhạo: "Ca ca, huynh đang chột dạ sao? Muội nói nhớ, chỉ nói là huynh đang xem nàng làm muội muội mình nhìn, muội cảm thấy huynh đối với Nghi muội muội, tốt giống như đối với muội và Đông Hoa, chuyện gì cũng nhớ nàng!" Xuân Hoa đưa ngón tay ra đếm từng cái: "Nghe nói hồi Tết huynh đưa Nghi muội muội áo choàng Sỉ La Ni, nghe Bảo Trụ ca ca nói huynh lại đưa nàng đèn lưu ly tú cầu và chuỗi ngọc, giờ nàng tới Hoa Dương, huynh xúi bẩy Thu Hoa muội muội tới mở cửa hang chung với nàng... Tự huynh nói xem, là không phải rất nhớ Nghi muội muội sao?"

"Ta hiểu được, muội là ngại đồ của ta đưa muội ít đi hả?" Gia Mậu trừng mắt nhìn Xuân Hoa, khoát tay một cái với nàng: "Chớ có nói bậy! Giữa huynh muội chúng ta tùy tiện nói một chút cũng còn được, vạn nhất nói ra ngoài, sẽ phá hủy danh dự Nghi muội muội! Bây giờ tuổi tác chúng ta còn nhỏ, nói bậy nói bạ người ta cũng chỉ xem như tiểu hài tử đùa giỡn, chưa tới được vài năm, nếu là bị người nghe, chỉ sợ thấy gió là mưa."

Xuân Hoa sờ tóc một cái, cau mũi với Gia Mậu: "Ca ca, muội trêu chọc huynh chơi thôi, nhìn huynh cuống cuồng kìa! Muội chẳng qua là thấy nha hoàn thiếp thân Ngân Hoa của muội, sau khi được mẹ chỉ cho gã sai vặt, làm chuyện gì cũng nghĩ đến người kia, mỗi ngày may xiêm y thêu khăn tay cho hắn, đối với hắn thật tốt, muội thấy giống như ca ca đối với Nghi muội muội vậy đó!" Nàng tràn đầy phấn khởi đích nhích tới gần Gia Mậu, nhón chân lên đến bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Nếu là Nghi muội muội có thể làm đại tẩu muội, vậy thì thật tốt, đều là người quen, không thể thích hợp hơn đâu!"

Gia Mậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Xuân Hoa, chỉ thấy thân thể nho nhỏ của nàng chạy thật nhanh, một cái chớp mắt đã đến bên kia hành lang, đẩy ra một cánh cửa phòng, nhanh chóng chạy vào, chỉ còn lại tiếng cười như chuông bạc vang vọng trên không trung.

"Xuân Hoa thế nào? Vui vẻ như vậy?" Bảo Trụ xách y phục từ phòng bên kia đi tới, vừa vặn thấy Gia Mậu và Xuân Hoa đùa giỡn dưới tàng cây, cười đi tới: "Chuyện vui như vậy, ngươi cũng không nói ra để cho ta nghe một chút?"

"Không có gì, ngươi cũng biết Xuân Hoa vốn là điên điên khùng khùng như vậy." Gia Mậu vỗ bả vai Bảo Trụ một cái: "Tại sao ngươi tắm dùng thời gian dài như vậy, làm hại ta đợi lâu!"

Tương Nghi ngồi ở trước cửa sổ, xuyên thấu qua màn cửa sổ lưa thưa bằng lụa mỏng kia, có thể thấy mấy bóng dáng mơ hồ bên ngoài.

Vừa nãy cũng không biết Xuân Hoa cùng Gia Mậu nói những gì, đột nhiên nở nụ cười như vậy, tiếng cười kia truyền tới trong lỗ tai Tương Nghi, thay đổi hoàn toàn một loại tâm trạng khác.

Nàng như người chết chìm, muốn duỗi tay nắm lấy gỗ nổi, có thể lại cảm thấy mình không thấy được bất kỳ hy vọng nào. Khối kia gỗ nổi ngay bên cạnh nàng không xa, nàng làm thế nào cũng không với tới, chỉ thấy cuồn cuộn sóng lớn bóng dáng kia chợt cao chợt thấp, để cho nàng vừa sinh ra hy vọng, lại có một loại tuyệt vọng.

"Cô nương, mau mau rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi." Liên Kiều bưng chậu nước đi vào, mang trên mặt là nụ cười vui sướng: "Ngày mai dọn dẹp tất cả hàng hóa xong, cửa hàng chúng ta có thể tu sửa lần nữa! Ta mới thấy quản sự biểu thiếu gia và các thiếu gia tiểu thư Dung gia kia, nghe hắn nói, Dung Đại thiếu gia đã chuẩn bị xong bạc tu sửa cửa hàng, giúp chúng ta nhiều bạc chút."

Tương Nghi không lên tiếng, nghe Liên Kiều nói hết sức phấn khởi, loại cảm giác trong lòng càng sâu.

Sao Gia Mậu không giống kiếp trước lắm? Gia Mậu kiếp trước, mặc dù cũng dịu dàng như vậy, nhưng cho tới bây giờ sẽ không cãi ý tứ trưởng bối. Lần này hắn chạy đến từ Giang Lăng, sao Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân lại chấp thuận? Chỉ sợ là Gia Mậu tự mình giữ vững muốn đi qua, Dung đại phu nhân không có biện pháp, lúc này mới đi làm thuyết khách cho hắn.

Để Liên Kiều hầu hạ đi ngủ, quả đấm Tương Nghi siết một cái, trong lòng có mấy phần như đưa đám, khi đó Dương Nhị phu nhân chuyển thuật lời nói của Dung đại phu nhân bây giờ nàng còn nhớ rõ ràng: "Thái hậu nương nương trong cung có ý chỉ, dặn dò hôn sự trưởng tôn Dung gia đừng tùy ý, do lão nhân gia tự mình đến gả."

Lời nói này uyển chuyển, lý do cũng rất đầy đủ, nhưng khi đó Tương Nghi nghe mặt xám như tro tàn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lòng muốn chết cũng có. Dương Nhị phu nhân thấy sắc mặt nàng chật vật, tinh tế khuyên nàng: "Lạc gia vốn dĩ suy thoái, chẳng qua ta thấy ngươi và Gia Mậu từ nhỏ có chút tình cảm, lúc này mới đánh bạo nói ra chuyện này, chỉ mong ngươi có thể đến Dung gia hưởng phúc, thật không nghĩ đến giờ Dung gia Giang Lăng không thể so với ngày xưa, dù là Dương gia chúng ta nhìn thấy cũng không thể không lễ nhượng mấy phần, ngươi đừng nhớ Gia Mậu nữa, trưởng tôn tức Trường Ninh Hầu phủ nhất định không phải là đi ra từ Lạc gia Nghiễm Lăng.."

Tương Nghi nắm thật chặt chăn nệm dưới người, bây giờ đã vào Thu, không còn là chiếu trước kia, đệm giường dưới người rất là mềm mại, từ từ chà trong tay một cái, rối thành một đoàn, giống như lòng của nàng, nhăn nhúm lại cũng mở không ra.

Ngày thứ hai khí trời rất tốt, cuối thu khí sảng, Xuân Hoa đề nghị đi núi Phượng Hoàng Hoa Dương đạo một chút: "Nghe nói phong cảnh bên kia tốt lắm, lần trước ta còn nói với Nhị thẩm nương muốn nàng dẫn chúng ta tới núi Phượng Hoàng chơi đùa, cuối cùng hôm nay có cơ hội, không bằng mượn cơ hội này đi du lịch mùa thu."

Nhắc tới hai chữ du ngoạn, Bảo Trụ luôn rất vui vẻ, hắn lập tức tán thành: "Tốt tốt tốt, chúng ta cùng nhau đi leo núi ngày mùa thu. Bây giờ là cuối tháng tám rồi, sắp tới trùng cửu, chúng ta trước thời hạn phụng bồi Tương Nghi qua tiết lại nói."

Tương Nghi có vài phần khó xử, trong cửa hàng vẫn còn đang thanh hàng, nàng muốn ở chỗ này xem xét một chút tình huống. Xuân Hoa giữ tay của nàng không thả: "Nghi muội muội, chẳng lẽ muội không muốn làm địa chủ tận tình sao?"

Tần ma ma ở bên cạnh cười nói: "Cô nương, ngài đi đi, nơi này có ta và bọn Lưu ma ma Thúy Chi mà, Phương tẩu và Liên Kiều phụng bồi ngài đi leo núi cũng được."

Lập tức định như vậy, ba chiếc xe ngựa chở đầy người, chạy đi núi Phượng Hoàng ngoại ô Hoa Dương.

Hôm nay khí trời tốt, du khách trên núi Phượng Hoàng như mắc cửi, đến dưới núi chỉ thấy đậu không ít xe ngựa rèm mềm mại, hồng nam lục nữ khắp nơi có thể thấy. Có cả nhà cùng đi ra du Thu, người lớn trẻ nhỏ, trên mặt đều là nụ cười, còn có người trong tay cầm mấy chi hoa cúc sớm, ân cần đi theo một ít nữ nhân, trêu chọc các nàng.

"Cô nương, những người này đúng là không biết xấu hổ!" Liên Kiều nhìn những người đó, tức giận nói: "Sao chạy đến nơi này liếc mắt đưa tình chứ?"

"Liên Kiều, ngươi tuổi tác còn nhỏ, đừng nhìn chằm chằm những thứ này!" Phương tẩu cười ha ha một tiếng: "Người ta khó khắc lắm mới ra được thấy mặt một lần, nhân cơ hội cười cười nói nói cũng là chuyện hợp tình hợp lý, sao ngươi lại thấy ngứa mắt rồi hả?"

Liên Kiều tức giận nói: "Ta xem còn không có gì, lúc trước ở nhà làm việc, không hiếm thấy đến những người đó bên chồng cỏ lâu lâu bão bão, nhưng bây giờ chúng ta là mang theo cô nương đi ra du Thu, cho nàng xem những thứ này, không tốt lắm."

Phương tẩu liếc mắt Tương Nghi đi ở phía trước một cái, kéo tay của Liên Kiều: "Lắm mồm!"

Tương Nghi và Xuân Hoa Thu Hoa đi cùng nhau, bên cạnh còn đi theo Bảo Trụ và Gia Mậu, Phương tẩu rõ ràng thấy, vị Dung Đại thiếu gia kia, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Cô Nương nhà mình.

Chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ đã nở hoa tình yêu sao? Phương tẩu hơi nghi ngờ, tuổi nhỏ như vậy đã có tình ý kiểu khác, vị Dung Đại thiếu gia này và người khác thật là không giống nhau —— có lẽ cũng chỉ là mình nghĩ quá nhiều, Phương tẩu lắc đầu một cái, tuổi tác bày ở đó, sao có thể suy đoán lung tung!

Chỉ là tình cảm khi còn bé có lẽ có thể sinh ra nhân duyên sau này, Phương tẩu nhìn Tương Nghi đi ở phía trước một chút, lại nhìn Gia Mậu một chút, chỉ cảm thấy hai người xứng đôi cực kì, không khỏi hơi nở nụ cười, nếu sau này hai người này có thể thành một đôi, vậy cũng mỹ mãn rồi.

"Tránh ra, tránh ra!" Sau lưng truyền tới một trận cao giọng gào thét, chỉ thấy một con ngựa cao lớn chạy tới bên này, trận trận tiếng vó ngựa như đánh trống làm người ta sợ hết hồn hết vía, tro bụi theo con ngựa kia tung bay lên, theo hướng gió mà bay lên mặt của người ta, trong khoảnh khắc ánh mắt người đi trên đường phía trước mờ mờ một mảnh.

"Mau tránh ra!" Người đi đường rối rít kinh hô tránh né sang hai bên, e sợ con ngựa kia sẽ đạp đến trên người mình, người chen chúc bên cạnh, người gạt người ra, giống như muốn chen những người khác đến dưới vách núi.

Tương Nghi vốn là đang nói đùa với Xuân Hoa Thu Hoa, đột nhiên dòng người đẩy tới chỗ nàng, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, bên cạnh đã có một đôi tay tới giữ nàng lại, bên tai có một trận khí tức ấm áp: "Đừng sợ, có ta ở đây!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-324)