Nhân sinh hà xứ bất tương phùng
← Ch.104 | Ch.106 → |
Trong đám người rộn rịp, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, tuấn mi tu mục, đôi mắt lập lòe như sao trên trời, nụ cười bên mép thật sâu, vô cùng thuần chân, không phải Nhị thiếu gia Lâm Mậu Chân nhà Lâm tri phủ thì là ai?
Tương Nghi cười chúm chím gật đầu: "Lâm Nhị thiếu gia."
Lâm Mậu Chân nhảy từ trên xe ngựa xuống, chạy nhanh tới trước mặt Tương Nghi: "Đến đây Hoa Dương lúc nào? Cũng không đưa một bức thư cho muội muội ta trước! Mấy ngày nay nàng còn lẩm bẩm ngươi, nói nếu có Lạc đại tiểu thư thì tốt rồi, có thể chơi cùng nhau."
Mỗi ngày Lâm Mậu Dung bị nhốt ở nhà, chỉ theo chân Lâm phu nhân đọc được mấy cuốn sách, lúc không có chuyện gì làm thì đi dạo trong vườn một chút, một ngày lại một ngày, đúng là khó chịu đựng. Tương Nghi nghĩ tới khuôn mặt Lâm Mậu Dung chu miệng nhỏ nhắn, khẽ mỉm cười: "Hôm nay ta mới đến Hoa Dương, còn chưa kịp đi nhà Tri phủ đại nhân thăm viếng, chờ chuyện bên này làm xong, ta lập tức đi tìm Dung tỷ tỷ chơi đùa."
"Ngươi đến Hoa Dương tới làm chi? Tới nhà Ngoại Tổ thăm thân nhân?" Lâm Mậu Chân quan sát Tương Nghi từ trên xuống dưới: "Khí sắc của ngươi tốt hơn lần trước nhiều."
Thoát khỏi Lạc gia, tâm trạng thoải mái, thần sắc tự nhiên sẽ tốt, Tương Nghi cười một tiếng với Lâm Mậu Chân: "Ta sẽ trường cư Hoa Dương, đến lúc đó có nhiều thời gian đến xem các ngươi." Nàng chỉ một cửa hàng phía sau xa xa: "Ta muốn tới tự mình xử lý cửa hàng, nếu các ngươi không có chuyện làm, cũng có thể sang đây xem nhìn ta."
"Cái gì?" Mắt Lâm Mậu Chân mở thật to: "Ngươi tự mình xử lý cửa hàng?"
Lạc đại tiểu thư nhưng là Đại tiểu thư nũng nịu, cũng rơi vào kiếp thương nhân? Lâm Mậu Chân cảm thấy hơi tiếc cho nàng, nhìn Tương Nghi đứng ở nơi đó, thật là không thể tin vào tai của mình, người kiều diễm như Lạc đại tiểu thư, nên thả vào trong lòng bàn tay dưỡng, bảo vệ thật tốt, sao có thể để cho nàng tự mình gánh vác?
Xưa nay thương nhân là tiện nghiệp, cho dù Đại Chu không khinh thị thương nhân như trước kia, nhưng dù sao cũng là không vẻ vang gì, mặc dù Lạc gia suy thoái, nhưng nói thế nào cũng có cái giá thế gia, dù thế nào cũng tốt hơn thân phận một thương nhân. Lâm Mậu Chân hơi khẩn trương: "Lạc đại tiểu thư, ngươi nghĩ kĩ hãy làm!"
Tương Nghi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Mậu Chân, biết suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không tranh cãi gì, chẳng qua là gật đầu một cái: "Ta tự nhiên sẽ cân nhắc kỹ."
Quản sự đi theo Lâm Mậu Chân đi tới bên người hắn: "Nhị thiếu gia, cần phải trở về, không còn sớm sủa rồi."
Muốn mua gì cũng mua đủ rồi, tự nhiên phải về phủ, cần gì phải đứng ở chỗ này cùng chuyện trò với tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng? Muốn nói chuyện cũng không nên đứng nói đầu đường, đó là việc làm của bình dân bách tính! Thiếu gia nhà mình, đương nhiên phải ngồi ở trong đại Sảnh, trên bàn có một ly trà xanh, mấy đĩa dưa và trái cây, vừa ăn vặt, vừa từ từ tán gẫu.
Thấy ánh mắt khinh thường của quản sự, Tương Nghi tự nhiên biết, trong mắt của thế nhân, mình nói chuyện với Lâm Mậu Chân, tất nhiên với cao hắn —— chẳng lẽ không phải thế sao? Một là tiểu thiếu gia nhà Tri phủ, so với loại nữ tử chán nản như nàng, thân phận tôn quý hơn không biết bao nhiêu.
Lâm Mậu Chân liếc mắt nhìn quản sự, không vui: "Ta nói vài lời với Lạc đại tiểu thư, lại tới lượt ngươi quản?"
Quản sự nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, Tương Nghi vội vàng cười ngăn cản: "Lâm Nhị thiếu gia, quản sự cũng là một mảnh lòng tốt, sợ ngươi ở bên ngoài dây dưa lâu, Lâm phu nhân sẽ lo lắng, nên sớm đi về đi."
Thấy Tương Nghi khuyên mình, lúc này Lâm Mậu Chân mới bực bội leo lên xe ngựa, vén rèm mềm mại phất phất tay với nàng: "Qua hai ngày ta tới tìm ngươi!"
Tương Nghi đứng ở một bên, cười chúm chím gật đầu, chỉ thấy xe ngựa kia từ từ đi về phía trước, một tay vẫn giơ cao rèm mềm mại như cũ, nửa gương mặt nghiêng ra, cười nhẹ nhàng.
"Lâm Nhị thiếu gia rất nhiệt tâm." Thúy Chi than thở một tiếng: "Cô nương, vừa nãy hẳn là ngươi nói một chút với hắn, xem hắn có thể giúp ra chủ ý không."
"Thúy Chi, bây giờ ta cái gì cũng phải tự mình động thủ làm, không thể ký thác hy vọng vào người khác. Ta không phải Đại tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng thời thời khắc khắc cần người hầu hạ, ta chỉ là một cô gái bình thường, không có cha mẹ, cũng không có thân nhân, phải một mình đối mặt thế gian." Tương Nghi lắc đầu một cái, trên mặt dần dần hiện ra một tia kiên định tới: "Nếu mọi thứ ta đều dựa vào người khác, vậy sau này sẽ không có đường sống gì."
Thúy Chi kéo chặt tay Tương Nghi: "Cô nương, ngươi còn có chúng ta đâu rồi, Thúy Chi và bọn Lưu ma ma cũng sẽ một mực ở bên cạnh ngươi."
Tương Nghi ngửa đầu nhìn ánh mắt chân thành của Thúy Chi, gật đầu một cái: "Đúng, sau này chúng ta là người một nhà."
Xe ngựa Lâm phủ dừng lại ở cửa hông, Lâm Mậu Chân nhảy từ trên xe xuống, mấy gã sai vặt sau lưng bưng một đống lớn đồ đuổi theo hắn: "Nhị thiếu gia, từ từ, ngươi chờ chút!"
Lâm Mậu Chân chạy thật nhanh, một đường chạy tới chủ viện, nha hoàn vén rèm còn chưa kịp vén màn cửa, hắn đã vén màn cửa lên, gấp gáp chui vào: "Mẹ, Dung nhi, các ngươi biết ta mới thấy ai bên ngoài không?"
Lâm Mậu Dung ngồi cạnh Lâm phu nhân, trong tay cầm khung thêu nho nhỏ, một châm một châm thêu từ từ, thấy Lâm Mậu Chân thở hỗn hển chạy vào, ánh mắt sáng lên: "Nhị ca, vừa nãy huynh gặp ai? Vui vè như vậy! Bản vẽ muội nhờ huynh mua đâu? Có mua được không?"
Lâm phu nhân cười cầm một chiếc khăn từ trong tay nha hoàn qua: "Chân nhi, tới, mẹ lau cho con, nhìn xem, mặt con đổ đầy mồ hôi!"
Lâm Mậu Chân tựa vào bên người Lâm phu nhân, nháy mắt với Lâm Mậu Dung một cái: "Ta mới thấy rồi Lạc đại tiểu thư!"
"Lạc đại tiểu thư!" Lâm Mậu Dung kinh hô: "Sao huynh không mời Nghi muội muội về! Ta sắp có hai tháng không thấy muội ấy, đang nhớ nhung nè."
Lâm tri phủ có hai đứa con trai một đứa con gái, Lâm Mậu Dung ra đời sau cũng rất ít tiếp xúc với nữ tử cùng lứa, gặp Lạc Tương Nghi, hai người mới gặp mà như đã quen từ lâu, hết sức thân mật, mặc dù chỉ ở cùng nhau ba ngày, nhưng phần cảm tình kia lại vô cùng sâu đậm. Giờ nghe nói Tương Nghi ở Hoa Dương, Lâm Mậu Dung đã ngồi không yên, đứng lên nói: "Nghi muội muội nhà Ngoại Tổ nàng sao? Ta đây đi tìm nàng!"
Lâm phu nhân thấy Lâm Mậu Dung gấp gáp, vội vàng đưa tay tỏ ý: "Dung nhi, con mau mau ngồi xuống, nhất định là Lạc đại tiểu thư có chuyện của mình, làm xong chuyện của mình dĩ nhiên là sẽ đến tìm con chơi."
Lâm Mậu Dung mặt đầy không vui ngồi xuống, đôi mắt nhìn chăm chú vào Lâm Mậu Chân không thả: "Nàng có nói gì lúc nào tới tìm muội chơi đùa không?"
Lâm Mậu Chân thở dài một cái: "Haizzz, nàng nói dự định tự mình xử lý cửa hàng phố đông kia kìa."
"Cái gì?" Lâm phu nhân lấy làm kinh hãi: "Nàng tự mình xử lý cửa hàng?" Lạc đại tiểu thư này chỉ mới bảy tuổi, sao gan lớn như vậy hả? Mặc dù nói dũng khí khả gia, nhưng tự mình xử lý cửa hàng, dù sao cũng không ổn. Dù các phu nhân tiểu thư, trong tay nắm mấy cửa hàng là chuyện thường, nhưng đều phái quản sự xử lý, ai cũng không đích thân đi, dù sao buôn bán không phải chuyện vinh quang gì, trong tay có thể không dính hơi tiền, thì cứ tránh.
"Dạ, nàng muốn tự mình xử lí." Lâm Mậu Chân gật đầu một cái: "Ta nghĩ khuyên nàng đừng làm như vậy, nhưng thấy nàng ý kia, như đã hạ quyết tâm, nên không nói gì."
"Các con chọn bất đồng." Lâm phu nhân bực mình thở dài một cái, Lạc đại tiểu thư đúng là số khổ, sao lại luân lạc tới tự mình hành thương rồi hả? Không biết gần đây Lạc Phủ xảy ra chuyện gì, nếu không đường đường tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng, sao sẽ biến thành dáng vẻ như vậy?
"Mẹ, sau này ta muốn cửa hàng Lạc đại tiểu thư đi mua vài món đồ, coi như ủng hộ nàng." Ánh mắt Lâm Mậu Dung lộ ra hâm mộ: "Nàng thật là lợi hại, còn nhỏ hơn ta nửa tuổi đó, đã có thể một mình đảm đương một phía rồi, nhưng ta vẫn chỉ có thể dựa vào mẫu thân, để cho mẹ che chở đến, đúng là vô dụng!"
Lâm phu nhân hiền hòa cười cười: "Tiệm của Lạc đại tiểu thư khai trương, con đi cổ động là đúng, nhưng cũng không thể luôn móc bạc đi mua thứ bên trong cửa hàng nha, dù sao nàng cũng phải từ từ học kinh doanh phải không?"
Lâm Mậu Dung liếc mắt nhìn Lâm phu nhân, trong lỗ mũi hừ hừ: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ cho rằng con không biết chuyện mẹ phái người đi phố đông mua đồ trong cửa hang của Lạc đại tiểu thư? Vân ma ma cũng nói cho con biết, còn nói thiếp thân ma ma và tẩu tử của Lạc đại tiểu thư kia không làm ăn, cửa hàng sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa thôi!"
"Ta nói con một câu, con nói lại mấy câu!" Lâm phu nhân nâng ly trà lên uống một hớp, che kín nửa gương mặt của mình, phút quẫn bách kia bị che kín, lại cũng không thấy rõ.
Hai người Lâm Mậu Chân và Lâm Mậu Dung nháy nháy mắt với nhau, hai người cũng quyết định, sau này nhất định phải đi tiệm của Lạc đại tiểu thư mua nhiều vài món đồ —— dù sao cũng là bằng hữu, vốn nên chăm sóc lẫn nhau.
"Nhị ca, vừa nãy muội hỏi huynh, bản vẽ của muội, mau mau đưa cho muội." Lâm Mậu Dung giơ khung thêu trong tay lên: "Huynh xem ngươi xem, muội chuẩn bị muốn thêu một đóa hoa sen kia, mau mau cầm bản vẽ, ta tới tô tốt."
Lâm Mậu Chân tranh thủ thời gian để cho nha hoàn lôi mấy tờ bản vẽ từ một đống đồ vật hắn mua về ea ngoài: "Muội nhìn một chút, loại như vậy được chưa? Ta mua bốn mùa hoa cỏ luôn rồi, đủ cho muội thêu rồi chứ."
Lâm Mậu Dung cầm mấy tờ nhìn một chút, không vui lắm: "Nhìn cũng không đẹp lắm, cũng không biết là người nào vẽ ra, bút họa thật thô, chẳng lẽ không tỉ mỉ chút được sao?"
"Trong thành Hoa Dương chúng ta lại không có thêu phường, đều chọn từ mấy tiệm tạp hóa bên ngoài, có thể mua được cũng là tốt rồi, muội còn kén chọn." Lâm Mậu Chân cầm một tấm bản vẽ lên nhìn một chút, nhẹ nhàng quét một vòng trên mặt Lâm Mậu Dung: "Muội kén chọn, ta thấy rất tốt."
Lâm Mậu Dung cầm mấy tờ bản vẽ nhìn một chút, ánh mắt sáng lên: "Hoa Dương chúng ta không có thêu phường?"
"Ta đi phố đông và phố tây, không có thấy." Lâm Mậu Chân lắc đầu một cái: "Mấy tờ bản vẽ này thật vất vả tìm được trong một tiệm tơ lụa đó."
Lâm phu nhân cười một tiếng: "Hoa Dương cũng không thể không có thêu phường, thành nam có một nhà không phải sao? Nhưng nơi đó chủ yếu là may xiêm y, thuận tiện nhận làm thêu đồ. Nha hoàn nhà ai sẽ không thêu mấy châm hoa hoa thảo thảo, trừ phi có thể thêu tinh xảo, mở thêu phường không có chỗ gì dùng, nơi này chúng ta lại không phải Tô Châu Hàng Châu, nói mua thêu thùa, toàn bộ nghĩ đến đó thôi."
Lâm Mậu Dung chu mỏ một cái: "Nhưng nếu thành Hoa Dương có đồ tốt, tại sao phải đi Hàng Châu Tô Châu xa xôi ngàn dặm mua?"
"Vậy ngược lại cũng đúng." Lâm phu nhân gật đầu một cái: "Nhưng thêu thùa nhất định phải tinh mỹ, không có gì đặc biệt, ai sẽ đi mua?"
← Ch. 104 | Ch. 106 → |