Truyện:Nữ Nhân Hữu Độc - Chương 05

Nữ Nhân Hữu Độc
Trọn bộ 46 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Type: Thanh Hương

Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu biến mất, Lê Họa nói chuyện với Trác Dực Đình cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đây mới chính là cuộc sống thuộc về cô, chạm vào được, trông thấy được, không cần lo lắng xem khi nào mọi thứ sẽ vỡ tan như bong bóng.

Có lẽ vì tâm trạng đang tốt nên tối hôm đó, Lê Họa ngủ rất ngon, mãi đến khi mặt trời chiếu vào giường qua khung cửa sổ, cô mới thức giấc. Cô vơ lấy điện thoại, thật may trên đời này vẫn còn có một người sẵn sàng chia sẻ buồn vui với mình.

Chuông đổ vài lần, đối phương mới nghe máy.

"Sáng sớm đã quấy rầy người ta rồi!" Giọng ngái ngủ của Tô Tự nghe như tiếng trẻ con mè nheo truyền qua điện thoại.

Lê Họa nằm trên giường, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, nói: "Mình tuyên bố, mình và Trác Dực Đình chính thức trở thành một đôi, từ nay về sau toàn tâm toàn ý, vui buồn có nhau!".

"Này này này, cậu tưởng cậu đang đọc tuyên thệ đám cưới đấy à?" Tô Tự hừ giọng, "Ngày trước cậu cũng nói y hệt thế, giờ lại thêm một nghi lễ chính thức nữa à?".

"Ngày trước chỉ là mình tự nhủ với bản thân thôi, còn một vài chuyện vẫn còn luyến tiếc".

Tô Tự im lặng giây lát, hiểu được Lê Họa muốn ám chỉ tới ai, tới điều gì. Gặp được một người khiến trái tim rung động, chúng ta có thể quên hết mọi thứ vì người ấy, bất chấp tất cả vì người ấy, thế nhưng cuộc sống lại cần chúng ta phải biết hòa hiệp. Đã không còn là thiếu nữ mười bảy để mà thờ ơ, cũng chẳng phải cô gái đôi mươi làm sai có thể làm lại từ đầu.

"Dạo này mình đang đọc một cuốn tiểu thuyết yêu thầm". Tô Tự cười nói, "Nữ chính một lòng một dạ yêu nam chính mặc kệ anh ta có bạn gái hay chưa, kết quả cuối cùng là nam chính trở thành kẻ quỳ rạp dưới váy nữ chính. Cậu cũng có thể thử xem sao!".

Lê Họa không mấy hứng thú với những thứ này, cô nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ. Nắng rực rỡ phủ một tầng ánh sáng lấp lánh như kim tuyến lên tấm thảm.

"Nếu viết tiểu thuyết, mình nhất định sẽ lấy chủ đề là yêu thầm. Cô gái yêu say đắm chàng trai và làm rất nhiều chuyện vì anh ta. Cuối cùng kết cục sẽ là chàng trai nói với cô gái: Nếu em có cá tính một chút, có lẽ anh sẽ chấp nhận em, anh không cần một bảo mẫu suốt ngày bảo anh thế này thế kia. Hoặc là: Anh thích kiểu con gái thông minh xinh đẹp, xin lỗi em, em không phải tuýp người anh thích. Trên đời này làm gì có chuyện đơn giản cô yêu tôi thì tôi phải yêu lại cô? Hơn nữa, cho dù cậu có thích anh ta đến đâu, anh ta cũng chẳng nhận được ích lợi gì ngoài cái tiếng được cậu thích, tại sao anh ta phải điên cuồng yêu cậu chứ? Dù rằng mọi người đều thích yêu thầm sẽ có kết quả viên mãn, nhưng mình cảm thấy mọi người nên chấp nhận sự thật rằng hầu hết những mối tình thầm lặng đều chẳng đi đến đâu cả, lãng phí thời gian. Thế nên, nếu viết về chủ đề yêu thầm, càng phải viết kết cục bi đát".

"Không ngờ cậu lại có ác cảm với chuyện yêu thầm như thế cơ đấy!"Tô Tự ngán ngẩm, "Lê Họa, ngày trước cậu yêu thầm Lộ Thiếu Hành phải không?".

Bây giờ, đốm lửa mới nhem nhóm trong lòng ấy cũng sắp vụt tắt rồi.

"Ừ". Lê Họa gượng cười thừa nhận, "Chuyện lâu lắm rồi".

Em yêu anh, đã từng yêu anh.

Rốt cuộc đã có thể giải thoát cho bản thân rồi.

Mặc dù Trác Dực Đình không thích công việc hiện tại của cô, nhưng ít nhất thì cô cũng tự nuôi lấy bản thân chứ không dựa dẫm vào người khác. Nếu may mắn đến được với Trác Dực Đình, cô không thể tiếp tục công việc này nữa, cô phải nghĩ cho anh.

Hiện giờ cô vẫn cảm thấy bất an, khi mà mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, cho dù cô rất tin tưởng vào tình cảm của Trác Dực Đình và tình cảm của chính mình.

Buổi tối vừa đến Glamour, Lê Họa lập tức bị chị Lan kéo lại nói chuyện. Chị Lan luôn đối đãi đặc biệt với Lê Họa bởi lẽ cô là người biết thân biết phận. Chị Lan chìa ra tấm thẻ, nói: "Mau đến đó đi, bọn họ đặt phòng lâu rồi đấy, nếu biết người tiếp đón là em không biết còn vui tới cỡ nào".

Nhận lấy tấm thẻ, Lê Họa trong lòng tự hiểu, đám công tử nhà giàu kia thích nhân viên nào phục vụ không quan trọng, quan trọng là phải chiều đúng ý họ. Với gia thế đám người ấy, một khi họ làm loạn thì Glamour chắc chắn hết đường làm ăn. Bởi vậy, chị Lan mới phải cân nhắc trước sau. Mặc dù những chuyện như vậy không xảy ra thường xuyên, nhưng vẫn cần đề phòng cẩn thận.

Lê Họa trang điểm thêm một chút cho sắc mặt tươi tỉnh, rồi mới mở cửa vào phòng bao. Bên trong là đám đàn ông ăn mặc lịch thiệp, dáng vẻ trông rất tử tế. Đương nhiên xã hội này có đầy rẫy loại người giả tạo, nhưng cũng không thể tùy tiện nghi ngờ những thân sĩ gia giáo này được. Đám đàn ông đang chơi mạt chược, phụ nữ ở đây chỉ là món đồ tiêu khiển, thỉnh thoảng cười nói vài câu, chẳng có nhiều tác dụng. Tuy nhiên những người ở đây đều là chỗ quen biết, Lê Họa vẫn phải chào hỏi. Cô đi tới bên cạnh Bùi Chấn Vũ: "Anh Bùi, lâu lắm mới gặp anh".

Bùi Chấn Vũ nhếch miệng cười: "Đáng lẽ tôi mới phải nói câu đấy chứ cô Lê!".

Lê Họa ngồi xuống cạnh Bùi Chấn Vũ, xem anh ta đánh bài.

"Quân nào bây giờ nhỉ?". Bùi Chấn Vũ đột nhiên hỏi cô.

Lê Họa chỉ vào một quân bài, Bùi Chấn Vũ nghe theo cô thật.

"Một lời của mỹ nhân liền dốc sạch hầu bao!" Gã đàn ông ngồi đối diện Bùi Chấn Vũ đột nhiên mở miệng.

"Nụ cười của mỹ nhân đáng giá ngàn vàng, thế này đã là gì chứ?" Bùi Chấn Vũ bất cần đáp.

Đối phương cười nhạt. Người đàn ông này là Lộ Diệc Cảnh, bố mất sớm khiến tính tình anh ta ngạo mạn cứng đầu, quả thật kém xa so với những ông anh trai của anh ta.

Dường như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Lê Họa, Lộ Diệc Cảnh bất chợt quay sang nhìn cô.

Dáng vẻ bề ngoài của cô quả thật có phần đáng lừa người khác. Chính Tô Tự từng nhận xét về cô như vậy.

Lộ Diệc Cảnh cơ hồ nảy sinh hứng thú với Lê Hoạ, anh ta rất thích kiểu phụ nữ có vẻ ngoài thanh thuần nhưng trên giường thì lại hoang dại. Người ta vẫn thường nói, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu, nhưng nếu phụ nữ cũng "xấu" nữa chẳng phải càng hay sao?

"Thua mãi thôi, anh Lộ có thể đổi chỗ với tôi được không?" Người đàn ông ngồi kế bên chợt lên tiếng.

Lộ Diệc Cảnh tỏ ra bất cần nhưng thực chất trong lòng thì mừng rỡ, cười đáp: "Được thôi, tôi cũng muốn đổi vận may xem sao!".

Hai người bọn họ đứng dậy đổi chỗ cho nhau, lúc này Lô DiệcCảnh chỉ còn cách Lê Họa mười centimét.

"Nghe nói tửu lượng của cô Lê khá lắm?"

"Cậu tư quá lời rồi." Lê Hoạ mỉm cười.

Lộ Diệc Cảnh không nhìn sang cô mà nói tiếp: "Dịp nào đó cùng nhau đi uống một bữa là biết ngay tôi có quá lời hay không ấy mà".

Lê Họa cười cười, đưa tay cầm lấy lá bài của Lộ Diệc Cảnh: "Tôi cả gan kiến nghị anh đánh quân này nhé!".

Hương thơm thoang thoảng tỏa ra bàn tay cô khiến Lộ Diệc Cảnh bất giác cau mày. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta nghe theo lời cô, kết quả, lại một màn thua.

"Cô Lê đúng là thần tài của chúng tôi." Một gã nào đó lên tiếng.

"Xem ra mấy người là đồng bọn của nhau rồi phải không?" Lộ Diệc Cảnh cười ngán ngẩm.

Bầukhông khí tương đối vui vẻ đến tận khi ván bài kết thúc, ba gã đàn ông kia đều tỏ thái độ mập mờ với Lê Họa. Cô tiễn bọn họ ra về, tâm trạng Lộ Diệc Cảnh không đến nỗi nào. Ra khỏi cửa, anh ta chợt quay đầu lại hỏi, giọng thoảng qua một chút tiếc nuối: "Cô tốt nghiệp đại học danh tiếng nhỉ?"

Lê Họa vô tư gật đầu.

Lộ Diệc Cảnh tươi cười đưa cho cô một tờ séc. Cô không từ chối.

"Tiễn đến đây là được rồi". Anh ta nói mà không nhìn cô.

Sự căng thẳng nãy giờ rốt cuộc biến mất. Có lẽ cả cô và mọi người đều sai rồi, cho rằng Lộ Diệc Cảnh là một gã công tử bột chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại rồi mới đi ra. Bùi Chấn Vũ đã đứng bên ngoài từ bao giờ.

"Tránh xa đám nhà họ Lộ ra". Anh ta nói bâng quơ rồi bước vào phòng vệ sinh nam.

Bọn họ đã mấy lần chạm mặt nhau như vậy rồi, xem ra anh ta thật sự có ý tốt muốn nhắc nhở cô. Cô nhếch môi cười, có lẽ Bùi Chấn Vũ cũng coi cô là loại đàn bà dễ dàng leo lên giường đàn ông.

Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, đi được mấy bước cô lại gặp đối tượng mà Bùi Chấn Vũ vừa khuyên cô nên tránh xa.

"Bao lâu rồi không về nhà hả?" Lộ Thiếu Hành hơi cao giọng.

Lộ Diệc Cảnh cười trừ: "Em chẳng nhớ!".

"Cậu chỉ nhớ đi uống rượu thôi chứ g?".

"Anh biết thế rồi còn hỏi em".

"Hôm nay, ông Giang có nhắc đến cậu đấy. Tại sao lại bị nhắc thì chắc cậu phải biết rõ!" Lộ Thiếu Hành quắc mắt.

Lộ Diệc Cảnh thôi cười, lúng túng trả lời: "Em biết rồi".

"Biết cái gì?" Lộ Thiếu Hành kiên quyết không bỏ qua.

"Đưa Giang Tri Ngữ về diễn tiếp màn vợ chồng hạnh phúc, được chưa ông anh yêu quý của em?" Lộ Diệc Cảnh cười xòa.

Lộ Thiếu Hành lườm em trai: "Đừng có để anh thấy cậu ở những nơi như thế này một lần nữa!".

"Chỉ biết mình thôi". Dứt lời, Lộ Diệc Cảnh bỏ đi. Ai cũng cho rằng anh ta là kẻ lông bông, không biết suy nghĩ trước sau.

Lộ Thiếu Hành không giữ em trai, đột nhiên quay đầu lại bắt gặp Lê Họa đang đứng đó xem kịch hay.

Cô lúng túng cười, nhưng chưa đợi cô nở một nụ cười trọn vẹn, Lộ Thiếu Hành đã quay lưng bước đi.

*****

Type: Thanh Hương

Về nước đã vài tháng, Lộ Thiếu Hành vẫn ở cùng với gia đình, chưa dọn ra ngoài ở riêng như Lộ Ôn Diên hay Lộ Diệc Cảnh, cũng coi như bầu bạn với bố mẹ. Lạ một điều, mấy ngày này, Lộ Ôn Diên bỗng dưng dọn về nhà ở.

Nhà họ Lộ xưa nay được người ngoài ngưỡng mộ một phần là bởi đám con cháu trong nhà không hề tranh giành đố kỵ nhau, nhân phẩm tốt đẹp.

Lộ Ôn Diên ngồi trên bãi cỏ, miệng ngậm cọng cỏ xanh, mắt nhìn xa xăm đầy đăm chiêu. Lộ Thiếu Hành đi tới, ngắm dáng vẻ "thê lương" của cậu em bằng ánh mắt thích thú.

"Sao trông sầu đời thế?" Không biết điều gì có thể khiến cho cậu ba nhà họ Lộ vốn không có điểm yếu lại ủ dột đến như vậy.

"Anh hai, rốt cuộc thì trong đầu phụ nữ chứa cái quái gì nhỉ?" Lộ Ôn Diên nhả cọng cỏ trong miệng ra, rồi lại... ngậm một cọng khác.

"Chú hỏi nhầm người rồi!" Lộ Thiếu Hành căn bản không thể giải thích cho người khác hiểu vấn đề này mà ngay cả bản thân anh cũng chưa tìm ra đáp án, "Thế có chuyện gì?".

"Cô ấy đi rồi." Lộ Ôn Diên thở dài.

"Không tìm về được à?"

"Không phải". Lộ Ôn Diên nằm dài xuống bãi cỏ, "Em đang hy vọng là cô ấy sẽ chủ động trở về".

Lộ Thiếu Hành cảm thấy mất hứng, chỉ muốn lập tức tránh xa cái nơi thị phi này, "Nghe nói hôn sự của cậu và cô tiểu thư nhà họ Kỷ kia vẫn chưa giải quyết êm xuôi?"

"Ừm."

"Hình như cô chú cũng rất ưng ý với cô con gái thứ nhà họ Tình đấy." Lộ Thiếu Hành chợt dừng chân, "Cô gái đó là thư ký của chú đúng không? Chú đúng là tự biết chuốc lấy phiền phức."

Lộ Ôn Diên hậm hực: "Anh hai!".

Lộ Thiếu Hành cười, xem cậu ta còn muốn tự mình giải quyết nữa không!

"Giúp em đi!"

Lộ Thiếu Hành bỏ đi mà không trả lời, ngoài kia hình như có khách tới chơi. Ông bà Trác đến cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, hai gia đình vốn đã có giao tình nhiều năm. Mặc dù còn mấy tháng nữa là Lộ Chính Nhiên sẽ thôi nhiệm kỳ, ai là người kế nhiệm còn chưa rõ, nhưng chỉ cần hiện tại ông ta vẫn còn ngồi ở cái ghế đó thì tiếng nói của ông ta vẫn còn có trọng lượng.

Hiếm khi cả hai vợ chồng ông bà Trác tới cùng nhau, ắt hẳn là có chuyện cần nhờ vả. Bàn chính sự xong xuôi đương nhiên sẽ nói vài chuyện ngoài lề. Đường An An vô tình trông thấy đằng xa Trác Dực Đình và Lộ Thiếu Hành đang nói chuyện với nhau, bèn lên tiếng: "Dực Đình đã lớn thế kia rồi cơ à? Chúng ta không chịu nhận già cũng không được rồi!".

Bà Trác nhìn con trai, nói với giọng bất đắc dĩ: "Đúng rồi, lớn cả rồi, bố mẹ không quản được nữa!".

Đường An An vui vẻ nói: "Dực Đình như thế là ngoan lắm rồi, tại anh chị nghiêm khắc quá thôi!".

Bà Trác lắc đầu: "Ừ thì cũng ngoan, từ nhỏ tới giờ chưa gây ra chuyện gì khiến bố mẹ phải đau đầu, nhưng mà... haiz, chẳng hiểu sao lại bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, khuyên giải thế nào cũng không nghe, tôi và bố nó đau đầu đến mất ăn mất ngủ".

Đường An An gật đầu: "Mấy đứa trẻ này lúc nào cũng khiến chúng ta phải lo lắng. Làm bố làm mẹ, cả đời chẳng có ngày nào yên tâm về chúng nó cả.

Vừa nghe vậy, Lộ Chính Nhiên bèn chép miệng: "Đàn ông ai chẳng có thời trẻ xông pha, quản chặt làm gì!"

"Nếu chỉ là nhất thời mờ mắt thì đã tốt". Ông Trác thở dài.

Lộ Chính Nhiên lắc đầu: "Anh chị cứ nghe tôi, không cần quản làm gì. Chính vì bị quản thúc, chúng nó mới càng bướng bỉnh. Cứ để nó tự do là tự dưng nó chán thôi. Huống hồ chúng ta đều hiểu rõ đám con gái thời nay muốn gì, đeo bám Dực Đình dăm ba hôm không được lợi lộc gì rồi cũng tự rút lui thôi. Anh chị cứ phản đối xem chúng nó làm gì được".

Ông bà Trác nhìn nhau, trước mắt xem chừng cũng chỉ có cách này.

"Nếu Dực Đình được như Thiếu Hành của anh chị thì chúng tôi bớt được bao nhiêu phiền muộn".

Đường An An tươi cười khiêm nhường đáp: "Thằng bé nhà tôi ở trước mặt người lớn thì nghe lời, chẳng biết sau lưng có gây ra họa gì không!".

Lộ Chính Nhiên liếc vợ mình một cái, lắc đầu nói: "Đến lúc đó xem bà còn cười nổi không!".

Trong lúc các bậc phụ huynh đang chê bai con mình, đám con cháu cũng đang bàn luận về họ.

Trác Dực Đình ủ dột vì bố mẹ luôn coi chuyện tình cảm hiện tại của anh ta là khối u cần được cắt bỏ sớm.

"Sau này kết hôn, cậu sẽ chọn cô con dâu vừa ý bố mẹ hay chọn người mình thích?"

"Những kẻ như chúng ta liệu có sự lựa chọn sao?" Lộ Thiếu Hành hờ hững đáp, mắt nhìn về phía cậu em Lộ Ôn Diên vẫn đang ngồi thẫn thờ bên kia. Anh cũng rất tò mò, nếu không nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ thì kết quả sẽ như thế nào? Bị đuổi ra nước ngoài như Lộ Ôn Thịnh? Hay còn thê thảm hơn thế? Anh thật sự mong chờ xem chuyện của Lộ Ôn Diên sẽ hạ màn ra sao?

"Dù sao cũng nên làm những điều mình muốn làm chứ?"

"Nhưng bố mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu!". Lộ Thiếu Hành khẳng định chắc nịch.

Trác Dực Đình khổ não cầm tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, "Ít ra cũng cần đấu tranh cho bản thân".

Lộ Thiếu Hành nhún vai không đáp.

Trong lòng Trác Dực Đình lại thầm mong nghe được điều gì đó từ Lộ Thiếu Hành, dù khích lệ hay phản đối cũng được, chí ít không phải im lặng như vậy.

"Bố mẹ tôi không chấp nhận nghề nghiệp của cô ấy". Trác Dực Đình chủ động phá vỡ sự trầm mặc. Vấn đề này quả thật đau đầu. Nếu anh ta chủ động đề nghị Lê Hòa nghỉ làm ở Glamour, rõ ràng là thể hiện mình có để ý tới nghề nghiệp của cô. Còn nếu để Lê Họa tiếp tục làm, điều này sẽ trở thành lý do để bố mẹ anh ta phản đối đến cùng.

Làm người thật khó.

"Có mấy người vừa mắt các ông bà bố mẹ đâu!". Lộ Thiếu Hành rốt cuộc cũng lên tiếng.

Trác Dực Đình im lặng.

"Cậu nghiêm túc à?" Lộ Thiếu Hành chợt hỏi.

"Chưa bao giờ tôi nghiêm túc như vậy!"

Đằng kia, Lộ Ôn Diên chợt huýt sáo vẫy tay gọi bọn họ qua. Cũng chẳng có gì, chỉ là tâm trạng cậu ba không tốt nên muốn có người nâng chén giải sầu cùng mình.

Cùng đau đầu vì phụ nữ, Lộ Ôn Diên và Trác Dực Đình chẳng khác nào tri kỉ của nhau, mà nếu đã có tri kỉ thì đương nhiên sẽ quên cả anh em. Hai người bọn họ uống hết chén này đến chén khác, chỉ có Lộ Thiếu Hành là uống ít.

"Chẳng có nghĩa khí gì cả!" Lộ Ôn Diên chê bai anh trai, "Thấy bọn em chật vật thế này, sao anh không bước chân gia nhập hồng trần luôn đi!".

Nói như thể Lộ Thiếu Hành đã tu tiên đắc đạo không bằng.

"Say be bét rồi lăn ra đấy ngủ, lát nữa cô chú về lại tức giận". Anh kéo Lộ Ôn Diên dậy.

Lộ Ôn Diên gạt tay anh ra, tiếp tục cạn chén với người bạn tri kỉ của mình.

Trác Dực Đình cũng tỏ ra tò mò: "Thiếu Hành, hình như ngày xưa cậu từng có một cô bạn gái mà nhỉ, sao tự dung lại chia tay thế...?".

"Chuyện lâu lắm rồi". Lộ Thiếu Hành không muốn nhắc lại quá khứ.

Lộ Ôn Diên cười lớn: "Hóa ra anh trai tôi cũng là người phàm tục à, anh kể em nghe xem nào, mất đời trai từ khi nào thế?"

Vốn chỉ là câu nói trêu đùa, Lộ Ôn Diên cũng không nghĩ Lộ Thiếu Hành lại trả lời thật.

"Ngày Hai mươi chín tháng Chín, được chưa?"

Cả ba người đàn ông cùng sửng sốt.

Lộ Thiếu Hành day trán, chẳng lẽ anh đã say rồi sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-46)