Truyện:Nữ Nhân Hữu Độc - Chương 12

Nữ Nhân Hữu Độc
Trọn bộ 46 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Type: Thanh Hương

Lê Họa ngồi trên giường, hai tay ôm chăn. Giờ khắc này, cô vô cùng chán ghét bản thân, vô cùng thương hại bản thân. Như thể cô đã phơi bày toàn bộ phần u ám nhất của mình trước mặt người đàn ông này. Cô muốn kiêu ngạo nhìn thẳng vào anh nói chuyện cho rõ ràng, ít nhất cũng giữ cho mình một chút thể diện ở mặt tình cảm. Thế nhưng cô không làm được.

Chữ yêu thật kỳ lạ. Đem lòng thích một người, người đó không thuộc về thế giới của mình nên tình cảm ấy mất đi màu sắc tươi đẹp. Nếu không thể tìm lại được nữa, e rằng phải đợi đến khi già hồi tưởng lại thanh xuân mới nhớ ra, à từng có một người đàn ông như thế xuất hiện trong đời mình.

Cảm giác choáng váng như sa vào bùn lầy này khiến cô phiền muộn.

Tật xấu mà con người ta ghét nhất là gì? Chính là khao khát thứ không thuộc về mình rồi khăng khăng cho rằng mình đã đánh đổi rất nhiều, khiến người khác nghĩ tình cảm này thật vĩ đại, dần dần chính bản thân cũng tưởng vậy.

Hôm nay ở Glamour, cô không tiếp khách. Thật ra là có nhưng không giống mọi khi, cô ngồi uống rượu với một cô gái tên Tiểu Huệ, cả hai đều có chuyện phiền muộn, nếu có thể mượn rượu tiêu sầu cũng tốt.

Chuyện tình cảm của người khác dù có ồn ào đến đâu cũng chẳng là gì, chỉ khi mọi thứ xảy ra với bản thân, nó mới thật sự trở nên to tát.

Tiểu Huệ yêu thầm một người đàn ông suốt ba năm trời, cuối cùng anh ta cũng bị lay động và hai người ở bên nhau. Kết quả của yêu thầm, chưa chắc đã là đơm hoa kết trái. Tiểu Huệ và người đàn ông đó yêu nhau ba năm, không biết đã bao nhiêu lần tan hợp, giờ lại cãi vã rồi chia tay, có lẽ sẽ là lần cuối cùng.

Chỉ có điều, Tiểu Huệ đã mang thai. Cô ấy không muốn tiếp tục với anh chàng kia, nhưng vẫn muốn sinh đứa bé. Mọi người đều khuyên Tiểu Huệ bỏ cái thai đi. Cô ấy thật sự không biết phải làm thế nào. Dường như khi đụng vào tảng đá hiện thực nghiệt ngã, bất cứ thứ gì cũng sẽ vỡ tan tành.

"Chị nói tôi nên làm gì bây giờ?" Không ngờ Tiểu Huệ lại hỏi một người xa lạ về chuyện này.

"Bỏ thai!" Lê Họa quả quyết.

Khi đối diện với hiện thực, mọi thứ phong hoa tuyết nguyệt đều không là gì cả. Coi tình yêu là tất cả chỉ khiến bản thân chìm trong đau khổ. Giống như khi đọc tiểu thuyết cổ đại, người ta vẫn day dứt khi nam chính đến với người phụ nữ khác. Trong bối cảnh thời đại đó, khi mà sống cũng là một chuyện xa xỉ thì còn gì quan trọng hơn nữa?

Tiểu Huệ cười: "Sao ai cũng nói như vậy thế?"

"Vì nếu có con, chị sẽ có thêm nhiều trách nhiệm. Bây giờ chưa sinh ra thì chị chưa thể hình dung hết được. Sợ nhất là tương lai mịt mờ vô định mà chính bản thân chị cũng không biết mình có thể chịu đựng nổi không. Hơn nữa, biết đâu chị lại gặp được một người đàn ông khiến mình yêu hết lòng? Sống trên đời sao lại cứ phải tự chặn con đường tương lai của bản thân?"

Nếu được chọn lựa, cô vẫn muốn giữ lại cho mình một đường lui. Những người cố chấp phần lớn là những người có bản lĩnh, số còn lại thì không có được cái bản lĩnh ấy.

"Tôi yêu anh ấy sáu năm... thậm chí tôi cảm thấy là tôi sẽ mãi yêu anh ấy như vậy." Tiểu Huệ uống một ly rồi lại nói.

"Vậy, chia tay là được rồi." Lê Họa vẫn nói mà không hề do dự.

Đánh đổi càng nhiều, người ta càng không muốn từ bỏ, không nỡ gạt đi tình cảm mấy năm trời và những nỗ lực đã bỏ ra vì nó. Phía người con trai, có lẽ anh ta sẽ cảm động mà đón nhận tình cảm ấy. Nhưng yêu không có nghĩa là phù hợp. Hai người chung sống sẽ đối mặt với vô vàn vấn đề lớn bé đủ kiểu, có lẽ họ sẽ vì yêu mà coi nhẹ những khúc mắc đó, dần dần, mọi thứ trở nên tồi tệ, tình cảm giữa hai người cũng chẳng còn đẹp như thuở ban đầu.

Rất nhiều người tức tối khi thấy một cuộc tình tan vỡ chỉ vì kẻ thứ ba. Nhưng Lê Họa thì khác, điều khiến cô tiếc nuối hơn cả là tình cảm giữa hai người phai nhạt dần rồi biệt ly. Chia tay, bởi hai người không còn tốt đẹp trong mắt của đối phương nữa.

"Không ai hiểu tôi cả". Tiểu Huệ ngẩng đầu, uống cạn một ly khác.

Lê Họa cũng uống.

Mọi người đều cho rằng không ai hiểu mình, thêm một người cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Lúc Tiểu Huệ nhận cuộc điện thoại của bệnh viện hẹn thời gian phẫu thuật, Lê Họa chợt mỉm cười nghĩ, dù không chăm sóc nổi mình cũng không nên làm hại một sinh mệnh vô tội hình thành từ tình yêu.

Tiểu Huệ đi rồi, cô vẫn ngồi lại một mình, lần này là vì ai đây? Vì bản thân cô? Lúc phiền muộn không biết tìm ai để chuyện trò, đây có phải là nỗi bi ai lớn nhất không?

Lê Họa không biết mình đã uống bao nhiêu khi Lộ Thiếu Hành xuất hiện trước mặt cô. Cô chán nản đến độ không muốn nghe điện thoại của Trác Dực Đình, không muốn nói một câu nào với anh, nhưng lý do là gì thì cô không rõ.

Cô ngẩng đầu, ngắm nghía dáng vẻ của Lộ Thiếu Hành. Âu phục gọn ghẽ chỉnh tề.

Cho dù là một người đàn ông đứng đắn hay một kẻ lòng dạ khôn lường, anh lúc nào cũng xuất hiện trước mặt mọi người bằng cách thức thu hút nhất. Gia thế và thân phận quả nhiên có sức mạnh vô địch.

Vì sao cô lại đem lòng thương nhớ người đàn ông này? Vì anh đặc biệt ư? Đặc biệt chỗ nào? Nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi, ... tất cả đều có thể trở thành lý do, bởi những người bình thường khác đều ngưỡng mộ anh.

Lời thoại trong bộ phim nào đó có câu như thế này: Cô ấy xinh đẹp là lỗi của tôi sao?

Vậy thì những ưu điểm kia của Lộ Thiếu Hành khiến phụ nữ rung động là sai ư? Đâu thể trách anh ta quá giỏi, quá xuất sắc? Kỳ thực chỉ có thể trách bản thân không biết tự lượng sức mình mà để ý đến những thứ quá xa tầm với, cuối cùng vừa khiến người khác coi thường, vừa khiến bản thân mệt mỏi. Thật đáng đời!

Cô vẫn nhìn Lộ Thiếu Hành, mỉm cười với anh. Trong thoáng chốc, cô chợt hiểu ra, không cần phải suy nghĩ nhiều đến vậy. Cô gọi phục vụ thanh toán, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Thời đại học, cô từng thức thâu đêm nghe một cô bạn tâm sự sau khi cô ấy chia tay bạn trai bốn năm, rồi cô ấy đưa ra kết luận: "Tớ phải sống thật tốt".

Giờ phút này, cô quyết định mình cũng sẽ sống thật tốt.

Ra khỏi Glamour, gió lạnh ùa đến khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn. Cô chống tay vào tường, trông thấy cái bóng đổ dưới chân, tự hỏi không biết Lộ Thiếu Hành đi theo mình làm gì? Anh không thấy cô phiền phức sao? Đáng ra anh không nên dây dưa với cô dù là mối quan hệ gì đi chăng nữa.

"Uống nhiều quá rồi..." Lộ Thiếu Hành dường như đang tìm từ ngữ để nói, "Thất tình à?"

Anh biết Trác Dực Đình đã trở về mấy ngày. Bộ dạng của cô thế này có lẽ là bởi đã ngả bài với Trác Dực Đình.

Anh siết chặt tay, ánh mắt kiên định nhìn cô.

"Thất tình? Ai cơ?" Cô ngẩng lên nhìn anh.

Lộ Thiếu Hành cơ hồ quên mất một điều rất quan trọng rằng, cô và Trác Dực Đình đã ở bên nhau khá lâu, ít nhiều cũng đã nảy sinh tình cảm. Anh thật sự cho rằng cô sẽ sinh con cho anh và chờ đợi anh sao? Anh đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười.

Anh đưa tay ra muốn kéo cô lại nhưng bị cô gạt đi.

Nếu cô không đẩy anh, có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục tự mình đa tình như thế. Nhưng vì một cú đẩy này của cô mà chút ngang ngược trong con người anh đã bị kích thích nhảy vọt ra. Cô không muốn tiếp xúc với anh vì muốn chứng minh rằng giữa anh và cô không hề có mối quan hệ nào chứ gì? Nhưng anh thì muốn.

Cô còn có thể làm gì được đây?

Khóc lóc? Giằng co?

Có lẽ chỉ những lúc tỉnh táo, chúng ta mới phát hiện ra rằng, sự kích động nhất thời thực chất cũng là một gia vị tốt trong cuộc sống. Nó sẽ mang lại những bất ngờ thú vị mà chúng ta không bao giờ nghĩ tới.

*****

Type: Thanh Hương

Lê Họa và Lộ Thiếu Hành vẫn yên lặng nhìn nhau. Dưới ánh đèn vàng vọt, hai người trông giống như một đôi vợ chồng vừa cãi nhau xong và đang chờ kết quả, hoặc kết thúc, hoặc bắt đầu lại.

Hai bên tranh cãi, kiểu gì cũng có một người thua, thế hòa rất ít. Về điểm này, đàn ông làm khá tốt. Từ cổ chí kim, những từ miêu tả nữ tính luôn là dịu dàng, tinh ý, hiểu chuyện, hay nói thẳng ra là nhu nhược và yếu đuối. Bởi vậy, dù phụ nữ có thua cũng không mất mặt.

Lê Họa từ bỏ cuộc đấu trước. Cô nhìn quanh căn phòng. Xa lạ và lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút sức sống nào. Suy đoán của cô rất đúng, đây là căn nhà Lộ Thiếu Hành vừa mới mua, tuy khá khó khăn nhưng đáp ứng được yêu cầu của anh. Đây là nhà mới, chưa từng có người ở, nội thất đã được trang bị đầy đủ, hơn nữa ngoại cảnh cũng khá đẹp.

Có tiền quả nhiên là tốt, chuyện khó khăn đến mấy cũng dễ dàng giải quyết được. Chả trách người người bất chấp lao vào kiếm tiền.

Lê Họa có thể hình dung ra bộ dạng tồi tệ của mình lúc này, cô thở dài.

Lộ Thiếu Hành vẫn cứ nhìn cô không rời mắt, như thể đang đánh giá một món hàng xem có đáng để mình mua hay không. Bất ngờ, anh quay lưng bỏ đi mà không nói một lời.

Hai người đều ôm nỗi bất an riêng, nhưng hôm nay lại trời yên biển lặng. Thật đáng tiếc, không có gì xảy ra cả.

Sáng hôm sau, Lê Họa tỉnh dậy, Lộ Thiếu Hành đã đi. Cô đi quanh nhà tìm một lượt, chắc chắn anh không còn ở đây mới gấp gọn chăn gối rồi ra khỏi nhà. Chỉ có điều, khi về đến khu chung cư, cô nhìn thấy xe của Trác Dực Đình dừng ở đó. Nhất thời, cô không biết mình nên làm gì.

Theo lý mà nói, cô không hề phản bội Trác Dực Đình. Nhưng bản thân cô biết mình đã phản bội anh rồi, cô đã không còn huyễn tưởng đến những tương lai tươi đẹp của hai người nữa. Trước đây, cô không hiểu nổi tại sao người ta có thể vừa mặn nồng hôm trước mà hôm sau đã có thể đường ai nấy đi. Hóa ra trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trác Dực Đình ở đây một đêm, nhưng không phải vì chờ Lê Họa, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây như một kẻ ngốc, có thể chỉ vì muốn biết khi nào cô về. Anh cười giễu chính mình. Đêm qua anh lái xe theo Lộ Thiếu Hành, sợ bị phát hiện nên anh đã giữ khoảng cách khá xa, không hề để mất dấu cho dù trong lòng anh rất muốn.

Hai người họ đi cả đêm với nhau, việc này nói lên điều gì? Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có làm gì hay không cũng chẳng quan trọng. Mọi người đều đã trưởng thành, tự có những suy nghĩ riêng.

"Anh về rồi" Trác Dực Đình bước xuống xe.

Trước đó anh vẫn đang suy nghĩ xem phải làm gì, phải tỏ thái độ thế nào với cô, phải hỏi cô mình có điểm nào không tốt mà cô lại đi theo người khác? Thế nhưng cuối cũng, anh chỉ lặng yên nhìn cô, bởi anh trông thấy quầng thâm nơi mắt cô.

Yêu thương, hóa ra là như vậy. Rốt cuộc anh vẫn không biết bản thân yêu người phụ nữ này nhiều đến nhường nào, dù cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa hiểu hết về cô.

Lê Họa nhìn thoáng qua xe của anh rồi hỏi: "Anh chưa ăn sáng phải không?"

Trác Dực Đình gật đầu.

"Em cũng chưa ăn". Cô gượng cười.

Hai người đi đến một quán ăn nhỏ gần đó. Cô tự hỏi, có phải chỉ vì mấy câu nói của Lộ Thiếu Hành mà cô sẵn sàng từ bỏ người đàn ông này hay không. Rốt cuộc thì tình cảm của cô dành cho Trác Dực Đình quá mong manh hay sự tồn tại của Lộ Thiếu Hành có ảnh hưởng quá lớn đối với cô? Nếu nhất định phải đưa ra một đáp án, thì cả hai đều không phải.

Điều cô ghét chỉ là cụm từ "con riêng" mà Lộ Thiếu Hành nói, giống như cô căm ghét những gã đàn ông bỏ mặc người vợ theo mình khổ cực nhiều năm trời để ra ngoài cặp bồ với những cô gái trẻ đẹp. Còn một lý do nữa, đúng như Lộ Thiếu Hành nói, nếu như thật sự Trác Dực Đình bị đuổi ra khỏi nhà, cô và anh sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Đương nhiên, cô không vĩ đại đến mức buông tay Trác Dực Đình chỉ vì sợ liên lụy tới anh. Lý do lớn hơn cả chính là nếu anh đã không thể cho cô một cuộc sống dư dả về vật chất, đã vậy anh còn phải chịu khổ vì cô, vậy hai người đến với nhau còn nghĩa lý gì nữa?

Đôi bên cùng thiệt! Cô không thích thế. Làm người cần phải thực tế.

"Bánh bao ở đây ngon lắm". Lê Họa đẩy đĩa bánh bao vừa được bưng lên về phía Trác Dực Đình.

Trác Dực Đình gắp một miếng đưa lên miệng.

"Ừ, khá ngon".

Lê Họa cũng bắt đầu ăn, quả thật cô đang rất đói.

Hôm nay trời nắng đẹp, tâm trạng người ta dường như trở nên thoải mái hơn.

"Anh về khi nào thế?" Lê Họa thản nhiên hỏi, như không hề có chuyện Trác Dực Đình từng gọi điện cho cô rất nhiều lần. Không phải cô đang cố tình đóng kịch, chỉ là chẳng biết nên nói gì.

Hóa ra, sau khi trong lòng đã rủ bỏ một mối quan hệ, đối diện với nhau sẽ trở nên khó khăn đến vậy.

"Về được mấy ngày rồi". Trác Dực Đình nhìn cô đầy ẩn ý.

Hai người tiếp tục yên lặng, tách biệt với sự ồn ào của quán.

Ăn miếng cuối cùng, Lê Họa lấy khăn giấy lau miệng, rồi ngẩng lên nhìn Trác Dực Đình: "Không có gì muốn hỏi em sao?"

Trác Dực Đình gắp miếng bánh bao cuối cùng khỏi đĩa. Có lẽ lực tay quá mạnh khiến cho miếng bánh nứt ra, để lộ nhân thịt rau bên trong. Anh bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, thậm chí muốn cứ nhai mãi như thế.

Chuyện gì xảy ra cũng có quá trình, người thì khao khát rút gọn quá trình ấy, người lại mong nó kéo dài vô tận. Khi sự việc đã kết thúc, cũng là lúc chúng ta phải đối diện với kết quả.

"Mấy ngày qua em làm những gì?" Trác Dực Đình không nhìn cô, bình thản lên tiếng, "Em nghỉ việc rồi à?"

"Nghỉ rồi". Cô bình thản trả lời, "Cảm thấy không phù hợp".

Một cách sống không phù hợp thì không cần thiết tiếp tục duy trì nữa, thả lỏng một chút sẽ giúp bản thân dễ chịu hơn.

"Em muốn làm gì?" Trác Dực Đình nhìn cô.

Chống cằm nghĩ ngợi giây lát, cô cười: "Mua xổ số! Hy vọng may mắn trúng năm triệu tệ".

"Mong muốn này cũng không đến nỗi nào" Trác Dực Đình đứng dậy, "Anh mời em?"

Cô nhìn anh. Làm gì cơ?

Đi mua vé số.

Trác Dực Đình thật sự dẫn cô đi mua vé số. Anh trả tiền, nói là mời cô.

Lê Họa cũng rất nghiêm túc viết một dãy số, viết rồi xóa, xóa rồi viết. Cuối cùng cô lại để máy chọn tự động một dãy số. Mỗi lần cầm trong tay tờ vé số, đều nghĩ, biết đâu lần này được năm triệu tệ rơi trúng đầu.

Tình trạng khá tốt, cô uống một ngụm trà sữa. Cuộc sống như vậy kể ra cũng không đến nỗi tệ, nếu như không cần phải suy nghĩ đến chuyện gì. Hai người ngồi trên băng ghế dài, nhìn đám đông kẻ qua người lại trước mắt.

"Vẫn không muốn hỏi em sao?" Lê Họa cười.

Cô biết Trác Dực Đình là một người đàn ông tốt, sau này sẽ là một người chồng tốt. Nhưng ấn tượng của cô về anh thật ra chỉ dừng lại ở một lần duy nhất, vào ngày tang lễ của bà ngoại. Hôm đó, cô đã khóc rất nhiều, muốn có ai đó ở bên mình san sẻ.

"Có thể đến đây với em được không?"

Chỉ vì một câu của cô, người đàn ông này dù đang ở một nơi xa xôi đã ngay lập tức lái xe đến gặp cô.

Khi ấy, cô và anh còn chưa thân thiết, nhưng anh đã vì một câu nói của cô mà đến. Hai người thuê phòng, mỗi người nằm một bên giường, nói chuyện vu vơ với nhau, không hề có một chút mập mờ nào.

Chỉ trách, anh quá si tình, còn cô lại quá lạnh nhạt. Một người tốt với cô như vậy mà cô cũng chẳng hề rung động.

Trác Dực Đình nhìn Lê Họa, lần này anh không có ý định lảng tránh nữa.

"Bắt đầu từ khi nào?"

"Hả?" Lê Họa nhíu mày, chưa hiểu ý của Trác Dực Đình. Cô tưởng anh chỉ hỏi tại sao không nghe điện thoại, tại sao cố tình giữ khoảng cách với anh.

"Lộ Thiếu Hành!" Trác Dực Đình giải thích.

Lê Họa kinh ngạc. Hóa ra Trác Dực Đình nghĩ về cô như vậy. Cô chỉ cười, không muốn biện mình gì hết, dù sao kết quả cũng như nhau, bận tâm làm gì người khác nghĩ thế nào.

"Từ sau khi anh đi".

Chút hy vọng mong manh rằng cô sẽ phủ nhận đã tan biến.

"Tại sao?"

"Em không biết".

Thật sự không biết. Không cần thiết phải nói thêm gì nữa. Trác Dực Đình quay đi, anh không muốn nổi điên lên với cô.

Lê Họa lặng lẽ nhìn theo. Từ bỏ một người đàn ông như vậy là thiệt thòi mà cô tự mình chuốc lấy. Hút một ngụm trà sữa lớn, cô nhìn chằm chằm tờ vé số trong tay, trúng hay không cũng mặc kệ, cô ném nó vào thùng rác rồi đứng dậy, đi về phía ngược lại.

Hai người chia tay như thế.

Đơn giản vậy thôi sao?

Đơn giản vậy đấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-46)