Truyện:Nữ Nhân Hữu Độc - Chương 10

Nữ Nhân Hữu Độc
Trọn bộ 46 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Type: Thùy Miên

Mang thai?

Lê Họa bất giác đưa tay lên bụng, đã không còn cảm giác gì ở đó nữa rồi. Người đàn ông này chưa từng cho cô một chút mơ mộng đẹp đẽ nào, nhưng cô lại từng muốn giữ lại cho mình hồi ức đau khổ nhất với anh.

Tửu lượng của Tô Tự rất tốt, bởi vậy khi cô ấy đề nghị uống cùng Lộ Thiếu Hành, Lê Họa không hề lo lắng. Huống hồ Tô Tự còn có mấy vệ sĩ tháp tùng, ai nấy đều là cao thủ.

Lê Họa rất ngưỡng mộ sự chủ động của Tô Tự. Cô thường hỏi tại sao mình không thể tự tin và cởi mở như vậy, nếu được, cô đã đứng trước mặt anh mà thể hiện bản thân chứ không cần lặng lẽ ôm mộng tưởng trong thế giới của riêng mình. Đối với anh, cô mãi mãi chỉ là một người xa lạ.

Nhìn Tô Tự và Lộ Thiếu Hành uống rượu với nhau, cô cảm thấy có chút bi thương. Giá mà cô chủ động hơn thì kết quả có lẽ đã khác. Tô Tự là cô gái rất cuốn hút, sống giữa ánh hào quang rực rỡ, còn cô thì ngược lại, chỉ là chiếc bóng lầm lũi. Từ sau khi sự nghiệp của bố sụp đổ, những người thân thích lập tức thay đổi thái độ, cô biết cuộc sống của mình về sau sẽ không còn như trước. Người mẹ đã nhiều tuổi tựa hồ trở thành trọng tâm của cuộc đời cô. Cô từng có những ý nghĩ ngây thơ, rằng hai mẹ con cô sẽ sống hạnh phúc và nhìn bố cô bất hạnh. Kết quả thì sao, bố cô có cuộc sống viên mãn, còn cô thì vẫn cứ chật vật.

Đó chính là cuộc đời.

Sau khi đã uống khá nhiều, Tô Tự liếc sang La Mai, nói: "Sao còn chưa đi mua thuốc giã rượu cho bạn trai đi?".

La Mai thấy Lộ Thiếu Hành quả thật đã ngấm men rượu, cau mày đi ra ngoài. Bấy giờ đã là nửa đêm, cuộc vui cũng bắt đầu tàn.

Tô Tự đưa cho Lộ Thiếu Hành thêm một ly rượu: "Là đàn ông thì phải tiếp tục uống".

Câu nói của Tô Tự quả thật có tính khích bác, Lê Họa chưa kịp ngăn cản thì Lộ Thiếu Hành đã uống một hơi cạn. Sắc mặt anh đỏ rần, ánh mắt đờ đẫn.

"Cậu vừa bỏ gì vào thế?" Lê Họa hỏi Tô Tự.

Tô Tự cười bí hiểm: "Một thứ rất tốt". Đàn ông ai cũng thích cả.

Mãi đến khi thấy Tô Tự lệnh cho đám vệ sĩ dìu Lộ Thiếu Hành đi, Lê Họa mới nhận ra điều bất thường, vội vàng đuổi theo.

Trên đường đến khách sạn, Tô Tự kiếm chuyện đánh lạc hướng sự lo lắng của Lê Họa.

"Cậu bảo người như Lộ Thiếu Hành sao lại hẹn hò với một đứa con gái chẳng xứng đáng như thế?"

"Chuyện của người ta mình làm sao biết được?"

"Cậu không đố kỵ à?" Tô Tự quan sát cô, "Nếu cậu tìm được một anh người yêu như Lộ Thiếu Hành, mọi vấn đề trong gia đình sẽ được giải quyết hết."

Gia đình phá sản, mắc nợ một số tiền lớn, yêu một người giàu có thì không thể coi là hám của được, đấy gọi là tình thế bắt buộc.

Lê Họa trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Giá trị bản thân mình không nhiều đến vậy".

Dù mơ mộng cỡ nào, cô cũng hiểu được trong cuộc sống cần phải thực tế. Đàn ông hoàn toàn không thích chuyện yêu đương dính líu tới tiền bạc.

Tô Tự mau chóng chuyển đề tài: "Mình cực kỳ muốn cho Lộ Thiếu Hành biết bộ mặt thật của La Mai. Xem đằng sau cái vẻ dịu dàng thánh thiện của cô ta là thứ gì".

"Đấy là việc của người ta." Lê Họa vừa dứt lời đã thấy Tô Tự mở cửa một căn phòng.

Cô lo lắng nhìn sắc mặt Lộ Thiếu Hành đã đỏ một cách kỳ lạ, giọng điệu có chút phẫn nội: "Cậu làm cái gì thế?".

"Cậu còn phải hỏi nữa à?" Tô Tự ra hiệu cho mấy người phía sau đưa Lộ Thiếu Hành vào phòng, "Cậu vào đi, anh ta cần cậu".

Lê Họa đứng như chôn chân tại chỗ, ánh mắt trách móc: "Cậu thấy trò này vui lắm sao?"

"Vui hay không thì phải chơi mới biết được." Tô Tự thản nhiên đáp, "Bảo cậu vào đi cơ mà!".

Lê Họa vẫn đứng ì ra đó. Tô Tự đẩy cô vào nhưng cô nhất quyết không nhấc chân.

"Cậu không vào chứ gì? Được thôi, mình vào. Mình mà vào thì cậu tự hiểu chuyện sẽ thế nào rồi đấy!"

Lê Họa ngẩn ra nhìn bạn. Nếu đã động vào người của Tô Tự, thì hoặc là chết, hoặc là buộc phải cưới cô ấy.

"Cậu không vào thật đấy hả?" Tô Tự hất hàm.

Lê Họa đột nhiên trào nước mắt. Tô Tự đẩy cô vào phòng rồi đóng sầm cửa. Thật ra không phải Tô Tự đùa ác, cô chỉ muốn cho Lê Họa một cơ hội mà thôi. Phụ nữ muốn thay đổi số phận, đôi khi cũng phải dùng đến thủ đoạn, không nên cảm thấy dựa dẫm vào đàn ông là điều đáng xấu hổ. Một người phụ nữ, nếu có thể dựa vào đàn ông mà không cần đánh đổi tất cả mọi thứ, cớ sao lại không làm? Nghĩ vậy nên ngày hôm sau Tô Tự đã mắng Lê Họa không thương tiếc khi biết cô bỏ trốn trước khi Lộ Thiếu Hành tỉnh dậy.

"Sao cậu lại ngu ngốc như thế hả Lê Họa? Tự dưng cho anh ta hưởng lợi!" Lúc đó Tô Tự cũng không đủ tỉnh táo để nhớ ra rằng chính mình là người đẩy Lê Họa vào tình cảnh đó.

Nghe bạn trách mắng, Lê Họa chỉ im lặng.

"Sao câm như hến thế? Nói gì đi chứ! Cái bộ dạng này của cậu thì được tích sự gì?"

Tô Tự vô cùng phẫn nộ, cơ hội tốt như thế, dù không lấy được lời hứa hẹn gì của Lộ Thiếu Hành thì ít nhất cũng phải có chút bồi thường về mặt vật chất.

Không gian trong quán cà phê tĩnh lặng đến mức khiến cho sắc mặt của Lê Họa đã nhợt nhạt càng thêm nhợt nhạt.

"Mình đã thành ra thế này rồi, cậu đừng có nói gì khiến mình cảm thấy bản thân đáng thương nữa được không?" Đáng thương vì phải dùng đến cách thức này để đạt được mục đích.

Chút tự trọng ít ỏi này khiến cô cũng căm hận bản thân mình, nhưng cô không thể vứt bỏ, đã chẳng còn gì trong tay rồi thì càng không được đánh mất bản thân.

Tô Tự nghe vậy, không nói gì thêm.

Thật không ngờ La Mai đã có mặt ở quán cà phê từ bao giờ, lúc này mới mở miệng: "Đê tiện!". Đối với những kẻ muốn thu hút sự chú ý của Lộ Thiếu Hành, cô ta sẽ quyết tâm "sống còn" một phen. Đúng như người ta vẫn nói: Vì sắc quên bạn!

"Cậu mắng ai?" Tô Tự quát lớn. Đúng lúc cô nàng đang bực mình không biết trút vào ai thì tự dưng có người tình nguyện làm bao cát."Mắng thêm câu nữa để chị đây xem trong đầu cái loại vô giáo dục như cậu chứa gì? Tránh ra ngoài làm hại người khác!"

"Cậu mới là cái loại trời ơi đất hỡi ở đâu vào trường này, đã vậy còn diễu võ dương oai. Ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng!" La Mai cũng không kém cạnh.

"Tôi cứ ở đây diễu võ dương oai đấy, cậu làm gì được?" Tô Tự nhướng mày, "Đã xấu còn tác oai tác quái".

"Cậu..." Một người luôn tự cho mình là xinh đẹp giỏi giang mà phải nghe những lời thế này, quả thật chỉ muốn xé nát mặt Tô Tự ra."Đồ khốn! Đã đi giành giật bạn trai của người khác còn to họng. Cuộc đời này cái quái gì cũng xảy ra được."

Lê Họa vội tiến lên cản Tô Tự. Tô Tự là kiểu người sẵn sàng dùng nắm đấm để nói chuyện.

"Cái loại đàn ông ruồng bỏ, bảo sao miệng lưỡi toàn nói mấy lời bẩn thỉu." Tô Tự tiếp tục.

"Cậu mới là đồ bị ruồng bỏ!"

"Có giỏi thì nói lại xem!"

"Tôi nói thế đấy, cậu làm gì được?"

La Mai vừa dứt lời, Tô Tự liền đập bàn đứng dậy, túm tóc cô ả: "Tao đã cảnh cáo mày từ đầu, đừng có dây vào tao. Mày tưởng tao không dám làm gì mày chắc?".

Lê Họa kéo Tô Tự lại: "Đừng đánh nhau!".

Tô Tự đẩy La Mai ra, bật cười thích chí: "Đáng lẽ mày phải mắng cô ấy chứ. Chính cô ấy là người khiến bạn trai mày đứng núi này trông núi nọ. Biết sao được đây, đàn ông mà, ai chẳng thích gái đẹp, mày bị bỏ rơi là chuyện dễ hiểu thôi. Nói cho mày biết, cô gái này đã mang thai, và cô ấy cho rằng đứa bé là con của bạn trai mày đấy..."

La Mai vẫn chưa hết hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào bụng Lê Họa: "Không thể nào..."

"Có thể hay không thể thì gã đàn ông kia rõ nhất." Tô Tự cười, "Nói đi cũng phải nói lại, Lộ Thiếu Hành đúng là quân tử, chịu đựng mày lâu như vậy mà không động vào người mày. Nếu biết mày không còn là "con gái", anh ta đã bỏ rơi mày từ lâu rồi".

La Mai tức giận đến run người, không biết phải phản bác ra sao. Nếu mở miệng nói mình vẫn còn trong trắng, vậy chẳng khác nào thừa nhận Lộ Thiếu Hành không muốn cô nhưng lại sẵn sàng chạm vào người khác.

Tô Tự cười hả hê.

Lê Họa chỉ biết đứng đó nhìn hai người họ lời qua tiếng lại, mãi đến khi La Mai đi rồi, cô mới nói: "Cậu hơi quá rồi đấy!".

"Sợ gì, chỉ cần cậu có thai thật thì tranh giành với nó quá đơn giản."

"Cả đời này mình chưa từng tranh giành cái gì." Cô mệt mỏi đáp.

*****

Type: Thùy Miên

Trước đây, từng có lúc Lê Họa tự hỏi, có danh dự để làm gì? Đối với một kẻ như cô, danh dự quả thật là một thứ vô dụng, không thể thay thế thức ăn, không thể thay thế quần áo. Con người sao cứ phải tự giày vò bản thân bằng mấy đồng lương còi cọc? Cuộc sống kiếm ăn như những người bình thường vẫn đang sống rõ ràng không thuộc về cô. Cô quyết định nghỉ việc, cô dùng toàn bộ số tiền lương nhận được mua một bộ đồ hiệu. Ngắm mình trong gương, cô tự nhủ, có lẽ đây mới chính là giá trị của bản thân, lúc nào cũng cần phải dựa dẫm vào những bộ trang phục hào nhoáng này.

Thấy cô xuất hiện tại Glamour, chị Lan vô cùng mừng rỡ: "Dạo này không thấy em, chị tưởng em không đến nữa".

Chính cô cũng từng nghĩ như vậy.

"Sao lại thế được, đợt vừa rồi em ốm nên ở nhà nghỉ ngơi thôi. Không chào đón em nữa à?"

Chị Lan tươi cười: "Làm gì có chuyện đó".

Vài ba cô gái ăn vận xinh đẹp cũng ra chào hỏi cô, rồi đứng nói chuyện với nhau.

"Có ai để ý dạo này cậu tư nhà họ Lộ ít đến chỗ mình không?"

"Không biết mấy công tử như anh ta thì bận bịu cái gì nữa?"

"Chẳng phải cậu hai và cậu ba vẫn thường xuyên đến sao? Sao không lấy lòng bọn họ ấy?"

"Ai chẳng biết hai người đó tinh ranh, tiêu chuẩn cao ngất trời, để ý gì đến chúng ta?"

"Haiz... đúng là vẫn nên tự biết thân biết phận thì hơn!"

Biết thân biết phận?

Lê Họa khẽ cười. Câu này quả không sai!

Màn đêm buông xuống, Glamour càng lúc càng đông vui, trăm loại người, hát hò nhậu nhẹt. Cuộc sống chẳng mấu khi có những lúc tự do tự tại như vậy.

Lê Họa ngồi lẫn trong đám người đó, chẳng có gì nổi bật hơn họ. Vậy đấy, bản thân cô cũng chỉ đến thế thôi, không hề có gì đặc biệt. Cô châm một điếu thuốc.

Trước giờ ở Glamour, cô vẫn luôn duy trì một quy tắc riêng của bản thân, không nhận tiếp khách quá nhiều. Nhưng hôm nay, cô đã nhận đến ba lượt khách. Nụ cười đầy mê hoặc của cô khiến đám đàn ông kia càng hăng say uống thật nhiều. Đối với đàn ông, từ cái nhìn đầu tiên thường chỉ để ý đến vẻ ngoài của người phụ nữ, thế giới nội tâm của cô ta thế nào thì tạm thời chẳng cần bận tâm. Có người đẹp ở bên, tâm trạng họ trở nên vui vẻ thoải mái, buông lời ong bướm.

Đây cũng chính là lý do xuất hiện nhiều mỹ nhân trong một buổi nhậu như vậy.

Nhìn đám phú thương này, Lê Họa chợt có suy nghĩ, theo bừa một người trong số họ cũng được. Cuộc sống thật mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, cô cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa rồi, quan tâm làm gì những điều người khác nghĩ về mình.

Trong số kia, có vài người mặt mũi khá ưa nhìn, còn lại thì ai nấy cũng một bụng bia. Phần lớn đều đã kết hôn, thậm chí con cái còn lớn xấp xỉ cô. Trong nhà họ có một người phụ nữ vốn đã bước qua tuổi thanh xuân từ lâu, nhưng từng cùng họ gây dựng sự nghiệp.

Nghĩ tới chuyện này, Lê Họa liền cảm thấy suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình thật bẩn thỉu.

Đổ từng ly từng ly rượu vào dạ dày, cô thầm tự nhủ, đừng sợ, mình có thể làm được! Cũng chỉ như bài chạy tám trăm mét ở trường đại học mà thôi, cảm thấy không thể nhấc nổi chân, nhưng chỉ cần động viên bản thân cố gắng, cuối cùng vẫn sẽ tới đích. Sau đó dù có mệt lả, có nằm bẹp dí ba ngày, thì cũng dần dần khỏe lại. Kiên trì là sẽ vượt qua tất cả.

Lê Họa gắng hết sức lê đôi chân rời khỏi phòng bao, tựa người vào tường ngoài hành lang.

Bùi Chấn Vũ từ đâu đi tới, trông thấy cô, vô thức đưa tay ra rồi nhanh chóng rụt lại."Em có sao không?".

Những người lý trí luôn biết cách tránh xa thứ tình cảm không thích hợp.

"Không sao." Lê Họa đáp.

Rốt cuộc vẫn không thể đứng nhìn cô như vậy, Bùi Chấn Vũ đỡ lấy cô: "Đi nghỉ một lát đã!".

"Nói em biết, vì sao các anh có thể kiếm được nhiều tiền như thế?" Cô bật cười, "Em đùa thôi, anh đừng để bụng!". Nói rồi, cô gạt tay Bùi Chấn Vũ ra, tự mình đi.

Cô đi được vài bước, chị Lan cũng vừa đi tới, vội kéo cô lại: "Em còn chịu được không?".

Cô gật đầu: "Ừm?".

"Dao Dao vừa bị đau bụng, bên đó..."

"Được rồi, em qua thay." Cô mỉm cười.

"Vẫn là em tốt nhất."

Nhận được sự tán dương của người khác, chúng ta thường phải nỗ lực đánh đổi rất nhiều, còn đối phương sẽ có được lợi ích của họ.

Bước vào phòng bao hạng sang, cô vẫn duy trì nụ cười duyên dáng, thoáng có chút buồn rầu. Đàn ông đều thích phụ nữ như vậy.

Chỉ có một điều khiến cô băn khoăn, nếu biết trước Lộ Thiếu Hành cũng đang ở đây, liệu cô có từ chối hay không? Hai chữ "nếu như" xưa nay vẫn luôn làm khổ cô như vậy.

Cô chọn một vị trí khá xa Lộ Thiếu Hành, dù biết làm vậy cũng không thể hoàn toàn tránh né anh được. Người đàn ông ngồi cạnh cô có tiếng là vô tình, nhưng anh ta đối xử rất nhã nhặn với mỗi người phụ nữ bên mình, và quan trọng nhất là anh ta vẫn độc thân. Đây là điểm khiến Lê Họa cảm thấy thoải mái nhất.

Không cao thượng nổi thì cũng đừng quá phô trương.

"Sếp Nhâm, cạn ly nhé?" Cô nâng ly rượu lên.

Nhâm Dật nhìn cô một lát rồi cầm lấy ly rượu từ tay cô: "Loại rượu này nên để đàn ông thì hơn".

Lê Họa nhìn bàn tay trống không của mình, chợt nghĩ đến những điều người khác nói về Nhâm Dật. Người đàn ông này rất lịch thiệp với phụ nữ, cô gái nào sau khi chia tay cũng đều ca ngợi anh ta. Quả nhiên có thể nhìn ra điều đó từ những hành động nhỏ nhặt này.

"Sếp Nhâm coi thường em quá rồi!" Cô muốn chứng tỏ bản thân khác biệt, có như vậy mới nhận được sự quan tâm nhiều hơn. Cô uống cạn một hơi rồi chìa ly cho anh ta xem.

Nhâm Dật cười, không ngăn cản cô.

Sau đó, cô nhận được lời khen ngợi từ những người khác.

Sếp Lý hào hứng nhất định muốn uống cùng cô một ly. Anh ta là gã háo sắc có tiếng trong giới này. Cô không từ chối, vui vẻ nói: "Sếp Lý để em mời!".

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!" Anh ta vừa đáp vừa mò tay xuống mông cô.

Cô bất giác nhíu mày. Nhâm Dật lập tức kéo cô về phía mình, nheo mắt nói với sếp Lý: "Uống với phụ nữ thì có gì hay ho đâu, chi bằng chúng ta làm một ly đi!".

Cô đang đánh cược với thái độ của Nhâm Dật, rất tốt, diễn biến tiếp theo không liên quan đến cô nữa.

Kết thúc bữa nhậu, có kẻ vui người buồn, Lê Họa uống khá nhiều nên có chút say. Nhâm Dật vẫn trò chuyện cùng cô cho đến lúc mọi người ra về hết.

Tuy rằng vừa nãy cô tỏ ra rất to gan, nhưng hiện giờ thì không, nhất là khi chỉ có cô nam quả nữ với nhau như thế này. Ánh đèn trong phòng bao mờ ảo để lộ ra những đường nét mơ hồ trên giấy dán tường.

Nhâm Dật im lặng nhìn cô giây lát, chợt mở miệng: "Có khó khăn gì rồi cũng sẽ qua thôi". Anh ta châm một điếu thuốc rồi nói tiếp, "Em là một cô gái tốt, đừng tự khinh thường bản thân".

Lê Họa kinh ngạc. Đã bao lâu rồi không có ai nói cô là một cô gái tốt? Ngay chính cô cũng quên mất mình từng là một cô gái tốt.

Rơi lệ chỉ vì câu nói của một người xa lạ, cô cảm thấy càng ngày mình càng vô tích sự!

"Cảm ơn!" Lê Họa mỉm cười. Vừa rồi anh ta phối hợp với màn kịch của cô đã là nể mặt cô lắm rồi.

Cô đứng dậy, rời khỏi phòng bao.

Lộ Thiếu Hành vẫn đứng ngoài cửa, tay cầm điếu thuốc, tựa hồ đang do dự xem có nên châm lửa hay không. Thấy Lê Họa đi ra, anh thản nhiên nhìn cô, hỏi: "Có bật lửa hay không?".

Cô đưa cho anh. Chiếc bật lửa nhỏ gắn trên móc chìa khóa, quả thật khó nhận ra. Lộ Thiếu Hành nhìn kỹ một lúc mới biết cách bật nó.

"Đúng là trong ngoài bất nhất." Anh nhìn chiếc bật lửa và lên tiếng.

Lê Họa không nói gì, nhận lại chùm chìa khóa rồi bỏ đi. Đột nhiên, Lộ Thiếu Hành giơ tay cản cô lại.

"Tại sao phải tự hạ thấp bản thân mình như thế?"

Tại sao ư? Cô cũng rất muốn hỏi mình câu này.

Anh giữ chặt cô: "Nếu em nhất định phải làm vậy, tôi cũng có thể!".

Nói rồi, anh kéo cô lại, hôn lên môi cô. Mùi thuốc lá còn luẩn quẩn trong hơi thở. Không hiểu sao anh lại cảm thấy mình nên làm vậy. Anh lôi cô đi.

Lúc này, Nhâm Dật đứng ở hành lang, mỉm cười trộm nghĩ, hóa ra vừa nãy Lê Họa đang giận dỗi bạn trai.

Cơ thể cô mềm nhũn. Ra khỏi Glamour, Lộ Thiếu Hành phải bế cô lên. Khi hai người ra đến xe của anh, Lương Hạo ở đâu xuất hiện, anh ta vô cùng tò mò đi tới. Lộ Thiếu Hành liền vén tóc cô ra sau tai, cố tình để lộ gương mặt cô cho đối phương thấy. Chỉ cần Lương Hạo nhận ra cô thì người khác cũng sẽ biết chuyện.

Quả nhiên, Lương Họa tỏ ra vô cùng kinh hãi khi nhận ra Lê Họa, thậm chí quên cả chào hỏi Lộ Thiếu Hành, chỉ biết đứng đấy trơ mắt nhìn họ lên xe bỏ đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-46)